Cuối Con Đường Ta Lại Thấy Nhau - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Cuối Con Đường Ta Lại Thấy Nhau


Chương 6


Dìu Hạo Thiên lên giường, Thanh Hà lấy khăn ướt nhẹ lau người giúp anh. Nhìn thấy anh hơi thở đều đều, không có gì tỏ vẻ sẽ quậy phá nữa, cô yên tâm lên giường để ngủ.

Nhưng khi vừa nằm xuống, cơn buồn nôn lại đến, Thanh Hà vội tốc mền ra chạy vào nhà vệ sinh. Lần này, cô không nôn nhiều như lần trước nhưng nó cũng khiến cô mệt cả người.

Cô rốt cuộc bị sao thế này?

Chợt nhớ đến chu kỳ tháng này vẫn chưa có, có khi nào…

Nghĩ đến đây trong lòng cô không khỏi kinh hỉ.

Ngày mai nhất định phải đi khám xem sao.

Sáng sớm thức dậy nhìn giường bên cạnh đã sớm trống không khiến cô không khỏi mông lung. Cô không thể nào nắm bắt được tình cảm của anh, khiến cô không xác định được anh còn yêu cô hay không.

Nhưng chuyện này giờ cũng không còn quan trọng nữa, cô phải đi đến bệnh viện để xác định việc khác quan trọng hơn.

Thanh Hà vội vã bắt một chiếc taxi chạy đến bệnh viện.

Đến nơi, sau khi làm xong thủ tục, cô một mình ngồi trên băng ghế dài chờ đợi. Thỉnh thoảng có vài cặp vợ chồng đi khám thai định kỳ khiến cho cô không khỏi ngưỡng mộ cùng ghen tỵ.

Phải chi lúc này anh ấy cùng ngồi ở đây với cô. Nhưng khi nghĩ đến vẻ mặt vui vẻ của anh sau khi biết cô có thai, cô nghĩ việc một mình ngồi đây cũng không đến nỗi tệ.

Ngồi trong phòng bệnh, vị bác sĩ trạc tuổi trung niên nghiêm túc nhìn cô. Cầm kết quả xét nghiệm sau đó nói: “Chúc mừng cô, cô đã mang thai, em bé đã được ba tuần tuổi, phát triển khỏe mạnh.”

Thanh Hà mỉm cười, trong vô thức cô nhẹ lấy tay xoa vùng bụng bằng phẳng của mình.

Bác sĩ đưa cho Thanh Hà một cái bọc trắng tiếp: “Đây là thuốc của cô, trong ba tháng đầu cô nên cẩn thận kẻo bị động thai.”

Thanh Hà nhận thuốc, nhớ kỹ lời bác sĩ dặn. Từ bây giờ cô đã được làm mẹ rồi, cô cảm thấy thật kỳ diệu.

Về đến nhà, cô cố chống chọi với cơn ốm nghén mà tìm đồ ăn để ăn, cô không muốn bảo bảo của cô sau này sinh ra bị suy dinh dưỡng.

Nghĩ đến việc sau này gia đình ba người, anh, cô cùng bảo bảo khiến cô không khỏi cười mãi không thôi.

Sau khi ăn xong, cô chợt thèm ngủ, cô liền vào phòng ngủ một mạch đến chiều. Đến khi thức dậy đồng hồ đã điểm 5h chiều.

Cô ngóng trông ngoài cửa để chờ anh về. Một tiếng, một tiếng lại một tiếng trôi qua, đến khi đồng hồ điểm đúng 11h, cô bắt đầu chuyển tâm trạng từ vui vẻ sang lo lắng, anh không phải có chuyện gì rồi chứ?

Lập tức cô lại lắc đầu. Không đâu, không nên nghĩ bậy.

Cô lại chờ thêm nửa tiếng nữa thì chuông cửa vang lên. Cô ra mở cửa thì đã thấy Hạo Thiên say đến không biết trời đất gì. Phía sau anh còn thêm hai người nữa dìu vào.

Một trong hai người nhìn cô cười bối rối: “Xin lỗi Dương phu nhân, chúng tôi không hiểu sao Dương tổng lại uống nhiều đến thế, chúng tôi đã ngăn nhưng không thể.”

“Không sao, không phải lỗi các anh.” Nói rồi, cô chạy lại phụ họ dìu anh nằm lên ghế sofa.

Sau khi mọi người về hết, cô không nén được mà thở dài.

Xem ra hôm nay không thể nói với anh về việc cô mang thai rồi. Thôi thì để ngày mai vậy.

Nhưng ngày thứ hai cũng thế, ngày thứ ba cũng thế, và vài ngày sao cũng thế. Mỗi khi cô muốn nói chuyện với anh, nếu không phải là không nhìn thấy anh thì chính là anh bảo anh bận rồi không muốn nghe cô nói chuyện.

Đây là thái độ gì đây?

Ngồi xem tivi mà trong lòng cô bực tức không thôi, không ngừng bấm lên xuống chuyển đài liên tục, xem cái điều khiển tivi chính là Hạo Thiên để mà tức giận.

Bất ngờ điện thoại vang lên, hiển thị lên màn hình là số lạ. Cô bấm nút nghe thì đầu dây bên kia vang lên tiếng người phụ nữ cô không muốn nghe, chính là Tư Kỳ.

Ngay lập tức, cô giơ tay để ấn nút ngừng cuộc gọi. Bên kia đầu dây, Tư Kỳ dường như đoán được hành động này của cô liền hô lên: “Khoan đã, cô không muốn biết chồng mình đang ở đâu sao?”

Thanh Hà nhíu mi, ngón tay bất giác ngừng lại.

Tư Kỳ lại tiếp: “Nói cho cô biết, mấy bữa nay anh ấy lúc nào cũng ở chỗ của tôi, tôi khuyên cô nên từ bỏ đi.”

Lần này, cô không chần chừ nữa mà lập tức ngắt cuộc gọi. Tâm trạng đang buồn bực, cô không muốn nghe những lời nói phi nghĩa này.

Cô ta định nói anh hết yêu cô rồi chứ gì. Cô không quan tâm, bây giờ cô không còn một mình nữa, cô đã có bảo bảo. Bảo bảo nhất định sẽ gắn kết cô và anh lại với nhau.

Nhưng lần này cũng vậy, anh về rất muộn, anh chính là cũng đem bộ dáng say khướt về nhà.

Nghe tiếng mở cửa vang lên, tâm trạng Thanh Hà vẫn đang buồn bực, cô không thèm quan tâm đến anh, tiếp tục công việc điên cuồng bấm điều khiển

Hạo Thiên lảo đảo đi vào, không nói không rằng liền đi đến ôm cô vào trong ngực. Cô bị hành động của anh làm cho khiếp sợ mà rơi cả điều khiển.

Cảm nhận được hơi ấm của cô ở trong lòng, anh vội thở phào ra nhẹ nhõm.

Lúc nãy ngủ quên, anh đã có một giấc mơ rất đáng sợ. Trong mơ, cô cố gắng nói chuyện với anh, khi anh lắng nghe cô nói, cô đã nói từ tàn nhẫn nhất mà anh không muốn nghe nhất, chính là: “Mình ly hôn đi.”

Cả thế giới như sụp đổ, anh chết lặng không nói được lời nào. Trước mắt anh, cô mang theo vali, vui vẻ cùng người đàn ông tên Trọng Ân đi mất, để lại mình anh với bốn bức tường lạnh như tờ.

Anh không muốn, không muốn!

Tỉnh dậy, anh lập tức chạy về nhà. Căn nhà sáng, tiếng tivi đều đều, anh ôm chầm lấy cô để chứng tỏ rằng kia chính là mơ còn đây là thực. Hiện thực là cô vẫn ở bên anh.

Thấy anh mãi vẫn không nói gì, cô nhẹ ngước mặt lên nhìn anh. Bất ngờ, anh ghì chặt gáy cô mà hôn sâu. Cô không biết anh vì sao đột nhiên lại làm vậy, nhưng cô không phản kháng mà để mặc anh hôn. Mùi rượu phản phất trong miệng anh khiến cho cơn ốm nghén của cô lại trỗi dậy.

Cô tìm cách thoát ra khỏi anh nhanh nhất, sau đó nhanh chóng vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Cảm giác vòng tay trống rỗng khiến anh sững sờ. Nhưng nó không khiến anh sốc bằng việc sau khi hôn anh, cô không ngừng điên cuồng ói.

Hạo Thiên nở nụ cười chế giễu: Anh kinh tởm đến thế ư?

Anh đau khổ, hụt hẫng, liền xoay người vào phòng đóng sầm cửa lại. Anh không muốn cô thấy anh lại càng kinh tởm.

Thanh Hà sau khi ói xong, cả người mệt mỏi đi vào trong phòng khách. Nhưng anh sớm đã đi mất, cô thoáng sững sờ. Cô vẫn chưa nói được điều muốn nói với anh, còn cả việc vì sao cô bị ói, anh vậy mà cứ thế đi ngủ mất sao?

Cơn tức giận vừa mới dịu xuống lần nữa bộc phát.

Tốt lắm! Anh không muốn nghe cô nói chuyện chứ gì? Tốt nhất cả đời này đừng nghe luôn đi!

Cô lại quay ra ngồi ghế sofa tiếp tục bấm điều khiển.

…….

Sáng hôm sau thức dậy, cô nghĩ, như mọi khi anh như con chuột cống lủi đi mất rồi. Nhưng cô đã lầm, anh đang ngồi trong phòng bếp ăn sáng khiến cô không khỏi kinh ngạc.

Nhìn thấy cô đứng mãi không chịu ngồi xuống, Hạo Thiên bất đắc dĩ lên tiếng: “Anh có mua đồ ăn sáng cho em, ngồi xuống ăn đi.”

Thanh Hà ngoan ngoãn ngồi xuống anh lại tiếp: “Ăn xong anh có chuyện muốn nói.”

Động tác của cô khẽ dừng lại, trong đầu lặp lại câu nói của anh, khẽ cười nhạt: Có chuyện muốn nói, không phải là muốn ly hôn chứ?

Hừ, hiện giờ cô đã có bảo bảo, đừng mong cô ly hôn với anh.

Cô đẩy phần ăn sáng qua một bên, lạnh giọng nói: “Có gì anh nói luôn đi, úp úp mở mở khiến em ăn không ngon.”

Nghe cô nói thế, động tác của anh cũng dừng lại, anh nhìn cô một hồi sao đó nói: “Được.”

Anh không nhanh không chậm, lấy ra một cái vali, trong đó chứa đầy tiền khoảng một tỷ rồi nói: “Tôi biết em rất thích tiền, được, mỗi tháng tôi sẽ đưa em nhiêu đây tiền với một điều kiện, em và người tên Trọng Ân kia không được liên lạc với nhau nữa, tôi không thích hắn ta.”

Thanh Hà nghi hoặc, hỏi lại: “Anh đây là có ý gì?”

“Ý tôi đã quá rõ ràng, tôi nghĩ em đã có thể hiểu.”

Tiếng chát thanh túy vang lên.

Cô không suy nghĩ gì liền lập tức tát anh mạnh nhất có thể, sau đó tức giận xoay người bỏ đi.

Anh đây nghĩ cô là cái gì, gái bao sao, tùy tiện quăng tiền ra để ra điều kiện với cô. Anh có xem cô là vợ không?

Đây chính là cái gọi là yêu nhiều đau đớn nhiều hay sao. Không ngờ việc anh làm lại khiến cô đau đến như vậy.

Thanh Hà cứ thế đi băng băng trên đường. Bất ngờ cô đụng phải một bà lão khiến đồ trên tay bà rơi xuống.

Cô áy náy “xin lỗi”, liền vội cúi người xuống giúp bà nhặt đồ lên.

Bà lão cười hiền hòa, luôn miệng nói “Không sao, không sao.”

Nhìn khuôn mặt như chợt khóc nhưng lại ra sức nén lại của Thanh Hà, khiến cho bà không khỏi bận tâm: “Này con gái, nếu không chê bà già xa lạ này, con có muốn ngồi nói chuyện một chút với ta không?”

Cô thoáng chần chừ, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Ngồi trong quán nước, Thanh Hà trước sau vẫn im lặng không nói gì, bà lão thấy vậy mở miệng trước: “Nói cho ta nghe, con có tâm sự gì sao?”

Mẹ cô mất sớm cô chỉ còn có ba, giờ phút này ngồi đây trước sự ấm áp của bà, cô không nén được bật khóc: “Con yêu chồng con nhưng anh ấy xem con không khác gì gái bao, con làm sao đây.”

“Sao con nghĩ vậy?” Bà lão suy nghĩ rồi hỏi.

“Anh ấy đưa ra một sấp tiền rồi bảo con đừng gặp đàn ông khác, nếu anh ấy xem con là vợ, đáng lý nói thẳng ra với con, sao lại lấy tiền ra đổi chác như thế.”

Bà lão bật cười, lắc lắc đầu, sau đó lại hỏi: “Trước đây con lấy chồng con vì tiền không phải vì tình yêu, đúng không?”

Thanh Hà thoáng sửng sốt: “Sao bà biết?”

Bà lão lại bật cười: “Ta nói này, bọn trẻ các con luôn làm người khác đau lòng mặc dù rất yêu đối phương, thật không khéo léo.”

Thanh Hà càng trở nên mịt mờ: “Vậy là sao?”

Bà vỗ vỗ mu bàn tay cô, giọng an ủi: “Con đừng lo, chồng con làm vậy là vì nó sớm đã biết con lấy nó vì tiền, nhưng nó lại yêu con nên đâm ra bất an.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN