Cưới giả thành thật. - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
214


Cưới giả thành thật.


Chương 3


Hàn Vân Tịch trở về nhà gặp ông nội liền mừng rỡ.Ông nội là người đã cho cô tình thương trong suốt 12 năm qua.Ông cũng là người giúp đã cô trong suốt khoảng thời gian đáng sợ đó.Có dùng cả đời cô cũng không trả nổi cái ơn này.
“Vân Tịch,cháu về rồi à?”Ông nội vừa nhìn thấy cô liền cười hỏi.
“Tặng ông bức tranh này.”Cô đưa cho ông bức tranh cô vừa vẽ.
“Đứa trẻ này…”
“Ông đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?Chuyến đi du lịch ấy.”Cô khoác tay ông hỏi.
“Chu đáo cả rồi.”Ông vỗ nhẹ lên bàn tay cô nói.
Cả hai cùng ngồi xuống ghế.Cô vò bếp pha trà nóng mời ông nội.
“Chuyện ông bệnh…thật sự sẽ giấu Tấn Phong à?Ông làm vậy không sợ ông ấy buồn sao?”Cô hỏi.
“Hừm…thằng bé cứng đầu lắm.Nó mà biết thì sẽ quậy tung lên.Ta thì chỉ muốn an nghỉ yên ổn một chút.”Lại là nụ cười đó…
“Thật sự là không thể chữa trị được ạ?”Cô hỏi.
Ông khẽ lắc đầu.Đứa trẻ này thật sự là một đứa trẻ ngoan.Vừa hiểu chuyện,vừa biết lễ phép.Ông mong sau này cô sẽ cải thiện tốt đứa cháu trai của ông.
“Ai da…ta muốn bồng cháu cố.Nếu hai đứa có thể sinh cho ta một tiểu công chúa thì hạnh phúc biết mấy.”
Hàn Vân Tịch mặt thoáng nét buồn.Tâm nguyện này của ông thật sự cô khó đáp ứng.Lục Tấn Phong ngay cả nhìn cô cũng không muốn nhìn huống chi là việc quan hệ với cô.Mà nếu xảy ra quan hệ thì chưa chắc lần đó đã đậu được thai.
“Ông đến lâu chưa??”Tiếng nói của Lục Tấn Phong từ xa truyền vào.
“Anh ngồi xuống đây nói chuyện với ông nội.Em vào bếp chuẩn bị bữa tối.”Cô nhìn hắn liền cười rồi ngồi dậy đi vào nhà bếp.Lục Tấn Phong xin hãy hợp tác tốt một tí.Đó là điều clo muốn nói với hắn lúc này.
Hắn ta đi lại ngồi đối diện với ông nội.Rót trà đưa lên thưởng thức.Mùi vị này thật cuốn hút.
“Đối xử với con bé tốt một chút.”Ông nhìn hắn nói.
“Hôn ước định rằng vợ sau này của con là Hàn Hiểu Linh chứ không phải là Hàn Vân Tịch.”Hắn ta nói.
“Nếu như con bé còn sống thì bây giờ chắc sẽ là vợ của con…”
“Cô ấy chết rồi thì hôn ước không phải cũng đã không còn tác dụng sao?Vậy thì tại sao ông lại khăng khăng gả một đứa trẻ nhỏ hơn con tận 15 tuổi?”Hắn ta chán ghét tựa lưng vào ghế.Còn nhớ Hàn Vân Tịch lúc còn nhỏ,cô ta từng nhiều lần gọi hắn bằng chú.
“Đến độ tuổi này con không định sẽ cùng ai đó đi hết suốt cuộc đời sao?”Ông thở dài hỏi.
“Ai đó của con không bao giờ có tên của Hàn Vân Tịch.”Hắn nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ.
Ông chán nản nhìn đứa cháu cứng đầu này.Hàn Vân Tịch có điểm gì đáng để chê?Con bé không phải quá hoàn hảo sao?

Gần 1 tiếng trôi qua,căn nhà im lặng lạ thường chỉ còn những tiếng động từ nhà bếp vang vọng.
Hàn Vân Tịch bên bát canh đặt lên bàn rồi nhìn ra bên ngoài.Hắn ta đã đi tắm rửa rồi sao?
“Ông nội vào dùng bửa thôi.”Cô đi ra phòng khách nhìn ông cười hỏi.
“Lâu rồi ta chưa dùng cơm do cháu nấu.Hừm…thơm quá!”Ông nội ngồi dậy đi vào nhà bếp liền đưa mũi ngửi khen ngợi.
“Ông cứ ngồi ăn trước đi.Cháu lên xem Tấn Phong tắm xong chưa.”Cô đưa tay lên trên nói rồi liền đi lên lầu.

Đứng trước cửa phòng hắn,Vân Tịch cô tay lên rồi xuống.Cảm giác hồi hộp dâng trào.Nơi này hôm qua là ngày mà bịn họ hoan ái.
“Cốc…cốc…cốc” lấy hết sự can đảm cô đưa tay lên gõ cửa.Cánh cửa khá nhanh được mở ra.Hình ảnh Lục Tấn Phong đầu tóc rũ rượi,thân thể cường tráng chỉ có mỗi chiếc khăn quấn ngang eo.Nhìn qua loa cũng đủ thấy quyến rũ vô cùng.Cô dù sao cũng chỉ là một cô gái trẻ,lần đầu tiền nhìn thân thể nam nhân có chút ngại ngùng.Gương mặt cô lúc này liền ửng đỏ,tim cô bắt đầu đập nhanh.
“Có chuyện gì?”Câu nói lạnh lùng vang lên khiến cô giật mình vô thức lùi lại.
Hắn ta nhìn bộ dạng của cô lúc này thật chỉ biết cười khinh.Cô ta là đang lợi dụng lúc ông nội ở đây nên mới làm càng phải không?Hắn ta có ngu mới sa vào bẫy.
“Chướng mắt.”Hắn ta nói rồi đóng cửa lại.
“Khoan…Á…”Cô liền đưa ty vào cản lại cánh cửa đập vào tay cô đau nhức vô cùng.Cố gắng kiềm chế cơn đau,cô đưa tay giữ cửa lại.
“Làm ơn,ở trước mặt ông,diễn cùng tôi một vở kịch nồng thắm.Tôi không muốn ông buồn.Tôi biết anh cũng có suy nghĩ giống tôi mà,phải không?”Ánh mắt tràn đầy hi vọng,cô thật sự không muốn để ông biết cháu trai của ông ghẻ lạnh với cô.
Hắn ta nhìn cô liền một phen khinh bỉ.Cô thật là biết ra điều kiện.
“Được.Tôi muốn xem xem cô muốn giở trò gì.”Hắn ta đưa tay lên bóp miệng cô trả lời.Hắn muốn coi xem Hàn Vân Tịch này muốn giở trò gì.
Cô nhăn mặt vì bị đau,tay đưa lên hất tay hắn ra.Chỉ cần hắn chịu diễn kịch cùng cô thì đã đủ lắm rồi.
Cả hai cùng xuống dưới lầu.Ông nội nhìn thấy hai người họ liền cười.
“Chờ mấy đứa mà lão già như ta xém chút chết đói.”Ông nội vội trêu chọc.
Cô ngồi xuống bàn láy chén xới cơm.Hắn ta im lặng ăn một chữ cũng không nói.Cô liền gắp thức ăn bỏ vào bát cho hắn.
“Anh ăn thử món này đi.”Cô cười nói.
“Cô cũng ăn nhiều vào.”Lời nói lạnh nhạt nhưng hắn lại đưa đũa gắp thức ăn vào chén của cô.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm,nhìn ông cười.
Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc thuận lợi.Ông nội đi về,cô cùng người làm dọn dẹp bàn ăn.
“Các người trở về nghỉ ngơi đi.Tôi và thiếu phu nhân cần chút không gian riêng tư.”Hắn nhìn đám người làm ra lệnh.
Bọn họ chần chừ đôi chút rồi cũng thuận lời rời đi,bọn họ không muốn mất việc làm.
Căn nhà trở nên vắng vẻ.Cô đứng trước bàn ăn nhìn hắn.Gương mặt hắn bây giờ đáng sợ vô cùng.Ánh mắt sắc lạnh nhìn cô như con mồi.Cả người hắn tỏa ra hàn khí đáng sợ.Cô khẽ lùi lại mấy bước khi nhìn thấy hắn tiến gần đến mình.
“…Anh muốn gì?”Cô khi đã đụng đến thành bàn liền hoảng sợ hỏi.
“Mở miệng nói cô là vợ của tôi vậy thì bây giờ làm tốt bổn phận của người vợ đi.”Hắn ta đi lại chỗ cô đưa tay nâng cằm cô lên nói.
“Em vẫn luôn làm tốt trách nhiệm của một người vợ…”Cô gạt tay hắn ra khỏi cằm mình nói.
“Ô vậy sao?Sẽ hoàn hảo nếu cô quan hệ với tôi.”Hắn ta ghé miệng vào tai cô nhẹ nhàng nói,nhẹ nhàng thở hơi thở lạnh vào cánh tay cô.
“…Buông em ra.”Gương mặt đỏ rực cố gắng chống cự.
“Xoạc..” tiếng xé chói tai,đồ cô đang mặc bị hắn hung tàn xé rách.Da thịt hằn lên vết đỏ.Cô chỉ biết giương mắt nhìn.Hắn ta không phải ghét cô sao?Tại sao lại làm như vậy?
Lục Tấn Phong vòng tay ra sau eo cô,cường bạo đày đọa lên đôi môi của cô.Hàn Vân Tịch đôi mắt thất thần,chưa từng nghĩ nụ hôn đầu của bản thân lại đau đớn như vậy.Hắn ta dùng sức di chuyển ào khoang miệng cô,kiêu căng làm chủ lưỡi cô.Hắn ta có chết cũng không ngờ,vị ngọt bùi của nữ nhân này lại quyến luyến hắn đế như vậy.
Rời khỏi đổi môi Hàn Vân Tịch,hắn ta hạ người liếm cái cổ trắng ngần.
“Ưm…”Tiếc thay cho da thịt quá mẫn cảm.Hàn Vân Tịch khẽ rên,cơ thể cô run rẩy theo mỗi lần hắn liếm.
Hắn ta khẽ cười khẩy,chỉ có thân thể mới là thật lòng nhất.Nữ nhân này quả thật rất hiểu cách câu dẫn hắn,mùi hương trên người cô ta giống như vị thuốc kích dục,kích thích toàn bộ cơ thể lẫn lí trí của hắn.Hàn Vân Tịch xem ra lần này cô quyến rũ hắn ta thành công rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN