Cưới giả thành thật. - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
286


Cưới giả thành thật.


Chương 7


Trời trở về chiều,Hàn Vân Tịch diện cho bản thân một bộ váy trắng xẻ tà để lộ đôi chân trắng nõn,nuột nà thoáng ẩn thoáng hiện,cổ áo xẻ sâu táo bạo để lộ phần ngực trắng cùng xương quai xanh sâu lôi cuốn.Gương mặt trang điểm kĩ càng trông cô tinh tế hơn ngày thường.Tối nay là tiệc đại thọ của bà nội,bửa tiệc lớn thu hút nhiều giới kinh doanh tham dự và có lẻ chỉ trừ mỗi chồng cô ra.
Vẫn như mọi ngày,cô tự bản thân lái xe đến nhà chính của Hàn Gia.

Bước chân đi vào đại sảnh,cô thu hút khá nhiều ánh mắt của giới truyền thông cùng người tham dự tiệc.Căn biệt thự rộng lớn này là nơi ám ảnh nhất trong tâm trí cô.Cầm ly nước ép từ người phục vụ,cô tiến gần tới một vài người họ hàng.
“Chú 3,lâu rồi không gặp.”
Hàn Tước quay sang nhìn đứa cháu gái kia.Không phủ nhận đứa cháu này càng lớn càng xinh đẹp.
“Vân Tịch đã lớn thế này rồi sao?”Ông ta nhìn cô liền nở nụ cười hỏi thăm.
“Năm nào cũng hỏi câu hỏi như vậy chú không thấy chán?Cháu càng trưởng thành không phải là chuyện vui sao?”Cô cười tươi đáp lại.
Hàn Tước cứng nhắc nụ cứng nhắc.Đứa cháu này càng lớn khiến ông ta càng khó đối phó.
“Không biết thằng nhóc Thế Lực của ta có làm tốt công việc của mình không?”
“Hàn Thế Lực làm rất tốt việc phá hoại.Hợp đồng đầu tư của cháu xém chút bị hủy hoại trong tay của cậu ta rồi.”Ánh mắt sắc bén chĩa thẳng vào ông ta.Nếu không vì nể tình người thân thì cô đã quẳng tên phế vật Hàn Thế Lực kia ra khỏi công ty từ lâu rồi.
Tay ông ta siết chặt ly rượu.Con trai ông ta dù gì cũng là cháu trai trưởng của Hàn Gia nay lại bị một đứa mồ côi này xỉ nhục.Nỗi hận này ông ta thề sẽ trả.
Cô bước vào nhà chính,nơi này không dành để tiếp khách dự tiệc nên bên trong khá vắng lặng.Nhìn từ xa đã thấy đông vui,cô liền nhếch môi tiến đến.
“Bà nội,sinh thần vui vẻ!”Nụ cười chuyên nghiệp vẫn tự tin trên đôi môi của Hàn Vân Tịch,cô tiến lại gần với ánh nhìn ghẻ lạnh của bọn họ.
“Làm gia tộc bị mất mặt chưa đủ hay sao mà mày lại dám đến đây?”Người đàn bà ngồi gần bà nội cô nét mặt chua ngoa nhìn cô đầy khinh bỉ.
“Cháu gái lâu mới đến thăm thế mà thím lại hậu đãi như thế sao?”Cô giữ bình tĩnh ngồi xuống ghế nhướng mày hỏi.
“Còn dám lên giọng với trưởng bối?Hàn gia dạy mày thế à?”Hàn lão bà tức giận nhìn cô gằn giọng hỏi.
“Bà nhìn xem bà đáng làm bậc trưởng bối không?”Cô hỏi.
“Xem ra được Lục Gia hậu thuẫn nên ăn nói càng ngông cuồng rồi.”
“Cũng chỉ là cuộc hôn nhân không ai chứng.Huống hồ lại cưới một gả lớn hơn 15 tuổi.Con còn nghe nói chị ta cũng vì tiền của Lục Gia thôi.”
“Cưới Lục Tấn Phong không phải là vì lợi ích Hàn Gia sao?Huống hồ đã có hôn ước từ lâu.”Cô cau mày khó chịu.Trong mắt bọn họ không coi Lục Gia ra gì lại còn dám chê bai Lục Tấn Phong lớn tuổi?Mấy lời châm chọc này cô thật sự không chịu đựng nổi.Rõ ràng kẻ khiến cô như bây giờ cũng là bọn họ.Rõ ràng cô có công với Hàn Gia nhưng tại sao bọn họ lại coi cô như một tội đồ thế kỉ?Tại sao chứ?
“Cút khỏi Hàn Gia đi.Đừng để tôi thấy bản mặt của cô nữa.”Hàn lão bà thở dài lên tiếng.Nếu năm xưa không vì đứa trẻ này thì con trai,con dâu,đứa cháu gái đáng thương của bà phải chết.
“Ha…Lợi dụng cháu đã rồi nên giờ muốn vứt phải không?Năm đó nếu không vì Lục Gia trợ giúp thì Hàn Gia có được như ngày hôm nay không?Nếu năm đó cháu không lên điều hành Hàn Gia thì liệu nó có được như ngày không nay không?”Cô đứng dậy lớn tiếng.Chửi mắng cô nhiều năm như vậy cô vẫn có thể chịu đựng nhưng tại sao lại đuổi cô ra khỏi gia tộc?
“Còn kể công?Nếu năm đó mày chịu để chú mày điều hành thì mọi chuyện sẽ không như vậy rồi.Hàn Gia suốt hơn 10 năm qua luôn bị gắn mác ăn bám Lục Gia.Nỗi nhục này chà rửa thế nào cũng không sạch nổi.”Người đàn bà chĩa tay vào mặt cô quát lớn.Năm đó nếu như con nhỏ này không lên làm CEO của Hàn Gia thì chồng bà ta đã có thể ngồi lên chiếc ghế đó.
“Các người cho là cháu muốn ngồi ở đó?Một đứa trẻ hơn 10 tuổi lên đứng đầu một công ty các người nghĩ dễ dàng sao?Ba mẹ cháu mất các người còn chưa kịp buồn thì đã tìm cách chiếm lĩnh toàn bộ tài sản của họ,xâu xé nhau mà giành công ty hại giá cổ phiếu tuột dốc không phanh.Nếu không nhờ Lục Gia ra cứu giúp,nếu không nhờ Lục Tấn Phong đứng ra điều hành công ty thì liệu có thể vực dậy nổi?”Tay nắm chặt lại cô tức giận nhìn bọn họ nói.Cái sai rõ ràng như thế lại nằng nặc không chịu sai.
“Tôi vì có lỗi với các người mà tuổi thơ không mấy tốt đẹp.Đầu tôi cố gắng nhồi nhét khối kiến thức khổng lồ cũng chỉ để cứu vãn tình hình công ty vì tôi biết đó là công sức của ông nội và ba tôi.Còn các người thì sao?Một chút giúp đỡ cũng không có mà lại đòi phân chia?Nhà chính Hàn Gia một bước tôi cũng không đặt chân đến.”Nói vừa dứt lời cô liền dõng dạc rời khỏi Hàn Gia.
Sự chịu đựng của cô có giới hạn.Rời khỏi đây cũng là việc tốt nhưng lại khiến lòng cô đau đớn vô cùng.
Lái xe đến bãi biển,mởi cửa xe để gió biển thổi vào.Bản thân cô chưa từng nghĩ ngày hôm nay lại đi xa hơn cô nghĩ.
“…Từ đầu đến cuối thì tôi đã làm sai việc gì?Tại sao mọi tội lỗi tôi đều phải gánh?”Gục đầu xuống vô lăng Hàn Vân Tịch cô cuối cùng cũng đã không kiềm chế nổi nước mắt.Càng nghĩ đến càng thấy đau lòng,cô từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương lại còn bị đối xử ghẻ lạnh từ người thân và vẫn luôn bị người nhà tính kế để chiếm tài sản.Cô rốt cuộc đã làm sai điều gì?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN