Cưới Ma - Chương 17 : KHÚC THIÊM TRÚC TRỞ VỀ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Cưới Ma


Chương 17 : KHÚC THIÊM TRÚC TRỞ VỀ



Cao thủ Hà đi khỏi một lúc thì Chu Xung về, vừa vào cửa anhđã hỏi ngay: \”Cao thủ máy tính có đến không?”

Lục Lục từ thư phòng bước ra, vừa giúp Chu Xung treo áo lênmắc vừa nói: “Có.”

“Có tìm ra vi-rút không?”

“Không.”

“Thế thì anh phải đập bỏ máy.”

“Cứ để xem sao đã. Vừa rồi anh ta đã cài đặt lại window.”

“Em không sợ nó nữa à?”

Lục Lục hơi do dự, nói: “Nếu lại phát hiện ra điều bất ổn…thì anh vứt nó đi!”

“Được. Máy của em, tùy em.”

\”Trang web “Lưới tình” tìm anh có việc gì?”

“Họ muốn mở cuộc họp báo về bài hát của anh, địa điểm tạiThượng Hải, họ mời anh đến dự.”

“Tức là anh phải đi. Bao giờ đi?”

“Ngày 17 tháng 12, thứ Năm.”

“Cũng tốt. Đây là cơ hội rất hay. Anh sẽ đi mấy ngày?\”

\”Hôm sau quay về luôn.”

Lục Lục hơi buồn buồn: \”Em lại ở nhà một mình…”

Chu Xung hôn vào má cô, nói: “Nếu em thấy sợ thì gọi một côbạn đến ở cùng.”

“Mấy hôm tới chúng ta nên ra phố, anh cần mua vài bộ quầnáo. Dự họp báo, nên ăn mặc cho đàng hoàng một chút.\”

“Anh mua quần áo thì em đừng góp ý gì là được.”

“Được! Em chỉ đi cùng anh thôi. Anh nên mua cặp kính râm nữa.Ngôi sao phải có phong cách của ngôi sao.”

Chu Xung: \”Vớ vẩn!”

***

Ngày 16 tháng 12, trời râm mát.

Buổi sáng, Lục Lục nhận được cú điện thoại từ một số máy lạ.Thì ra là của cô gái Hảo Thiên Trúc. Cách đây ít hôm cô gọi cho Thiên Trúc hỏivề tình hình Khúc Thiêm Trúc, cô ta đã lưu lại số di động của Lục Lục.

Giọng Hảo Thiên Trúc có vẻ gấp gáp: \”Tôi cho chị biết mộttin này.”

“Tin gì?”

\”Khúc Thiêm Trúc đã trở về!”

\”Trở về?” Lục Lục vừa mừng vừa thất vọng. Từ bao giờ?\”

\”Cách đây hai hôm, ngày 14. Chị biết là ngày gìkhông?\”

“Là ngày gì?\”

“Chị ấy và bạn trai kết hôn ngày 11, theo tập quán dân gian,thì ngày 14 chị ấy sẽ trở lại nhà mẹ đẻ. Vậy là chị ấy đã trở lại thật. Nhưngchỉ có một mình…”

“Còn Triệu Tĩnh thì sao?”

\”Không biết.”

“Không biết à?”

“Về hôm trước thì sáng hôm sau đến quán trà làm việc. Nóinăng bình thường như mọi ngày, nhưng hễ ai hỏi rằng vừa rồi đi đâu thì ThiêmTrúc bắt đầu trở nên kỳ quặc, toàn nói linh tinh. Công an đã đến đưa chị ta vềsở điều tra. Chị quen bên công an phải không? Chị cứ hỏi họ xem sao.”

\”Được! Cảm ơn nhé!”

“Chị hỏi Thiêm Trúc xem khi nào chị ấy trở lại làm việc. Tôirất nhớ chị ấy.”

“Được, tôi sẽ hỏi hộ.”

Đặt di động xuống, Lục Lục bắt đầu suy nghĩ về vụ việc này.Lúc trước chỉ là hai người sắp cưới thì mất tích, đó là phần mở đầu của bàibáo, thêm thông tin hôm nay thì coi như đã viết được nửa bài, còn thiếu phần kếtluận… hoặc còn gọi là còn thiếu đáp án.

Liệu công an có khai thác được đáp án từ miệng Khúc ThiêmTrúc không?

Lục Lục liền gọi điện cho người quen ở Sở công an đế thăm dòtình hình về Khúc Thiêm Trúc. Người này giới thiệu cô với điều tra viên phụtrách vụ án này. Cô không ngờ sự việc lại quá phức tạp như vậy.

Công an gọi Khúc Thiêm Trúc đến, hỏi điều gì cô ta cũng trảlời trôi chảy, nhưng hễ hỏi: cô và Triệu Tĩnh đã đi đâu, thì Thiêm Trúc mắt trợntròn như đang ngủ mê gặp ma, rồi nói năng lung tung chắp vá, không sao hiểu nổi.

Triệu Tĩnh mất tích, Thiêm Trúc thì cùng đi, cho nên cô talà nghi phạm đầu tiên. Cảnh sát chưa tìm ra manh mối, đương nhiên rất cần lờikhai của cô ta, vì ít ra đây cũng là người trong cuộc. Nhưng dù hỏi kiểu gìcũng không khai thác nổi bất cứ một thông tin nào, họ chẳng khác gì đang đốithoại với một kẻ đang mê sảng có thần kinh không bình thường.

Công an bí quá đành đưa Thiêm Trúc đi giám định thần kinh.Nhưng các bác sĩ không sao kết luận được, vì trường hợp này quá đặc biệt. Khámcác chỉ số theo thông lệ, thì Thiêm Trúc rất bình thường, rất đủ “năng lực chịutrách nhiệm”, nhưng hễ hỏi “Triệu Tĩnh đi đâu” thì tư duy của cô ta lập tức rốiloạn, thậm chí mất cả khả năng ngôn ngữ. Chuyển sang đề tài khác thì cô ta lạitrở về trạng thái bình thường. Các chuyên gia không thể đưa ra kết luận, đây làviệc chưa từng có trong lịch sử giám định thần kinh tư pháp.

Lục Lục cảm thấy khâm phục các vị chuyên gia ấy, vì họ rấttôn trọng y đức nghề nghiệp, tuyệt đối không tùy tiện đưa ra một kết luận nàođó cho xong chuyện; họ sẵn sàng thừa nhận rằng mình không thể đưa ra kết luậngiám định chính xác. Đó mới là tinh thần trách nhiệm cao nhất! Hệ thần kinh củacon người là một thế giới vô cùng bí hiểm, có nhiều trường hợp các chuyên giacũng không thể giải mã được.

Khúc Thiêm Trúc càng không thể nói về tung tích của TriệuTĩnh thì cô ta càng là đối tượng tình nghi số một.

Sau đó công an thẩm vấn lại, họ dùng máy kiểm tra nói dối.Các nhân viên điều khiển máy gắn các bộ cảm ứng vào ngón tay, ngực, cổ tay KhúcThiêm Trúc, đo các thông số điện trở trên da, sự thay đổi của nhịp thở, của huyếtáp… Lúc đó Thiêm Trúc ở trạng thái rất tỉnh táo, cô ta biết mình đang bị kiểmtra nói dối. Nhưng dường như cô ta lại không hiểu công an cần tìm hiểu điều gì.

Trước khi tiến hành kiểm tra, một nữ cảnh sát tuổi ngoài 40,giàu kinh nghiệp về lĩnh vực này đã trò chuyện “rất tự nhiên” với Thiêm Trúc.

“Hôm nay cô Thiêm Trúc bao nhiêu tuổi?’’

“Hôm nay ư?”

“Xin lỗi. Năm nay?”

“26.”

“Trông cô rất xinh.”

Thiêm Trúc không nói sao, chỉ lặng lẽ, cảnh giác nhìn ngườinữ cảnh sát và chờ đợi.

“Cô có thích công việc pha trà không?”

\”Có.”

“Cô làm ở đó bao lâu rồi?”

\”Đến tháng 2 sang năm thì vừa tròn một năm.”

“Cô có nhiều bạn không?”

“Nhiều! Tính cách tôi không giống tính con gái cho nên cónhiều cô gái rất thích tôi.”

“Có nhiều bạn nam không?”

“Cũng rất nhiều.”

“Anh ấy không ghen à?” Nữ cảnh sát này muốn lái câu chuyệnsang Triệu Tĩnh nhưng chị không nói ra tên anh ta.

“Ai cơ?” Thiêm Trúc cảnh giác.

“Bạn trai của cô!”

Hai chữ bạn trai chẳng khác gì một lời nguyền khiến ThiêmTrúc đờ đẫn, rồi cô ta bắt đầu trở nên không bình thường nữa. Nhưng cô ta hoàntoàn không có vẻ gì là giả vờ điên dại, sắc mặt vẫn rất nghiêm chỉnh: “Bạn trailà cái gì? Là cái chậu sắt tráng men, đồ phản bội, tôi cực ghét không bao giờchấp nhận! Tôi chỉ muốn lấy bùn nhão trát lên mặt hắn, cho hắn biến thành con lợn…”

Các bộ cảm biến truyền tín hiệu vào máy chủ để kiểm tra khảnăng nói dối. Nhân viên điều khiển máy xác nhận: cả khi Khúc Thiêm Trúc ở trạngthái bình thường hoặc không bình thường, các chỉ số đều ổn định. Nói cách khác,Thiêm Trúc không nói dối một câu nào.

Người cảnh sát viên nhìn kỹ màn hình máy tính. Rồi thìnhlình tung ra một câu hỏi nhạy cảm: \”Triệu Tĩnh đi đâu?”

Khi Thiêm Trúc nói đến chữ “con lợn” thì nét mặt tươi cười;nhưng khi nghe câu hỏi ấy của cảnh sát thì nét cười có vẻ trẻ con biến mất, rồinói với ý tán đồng: “Về vóc dáng thì anh chàng họ Triệu là số một, nhưng chẳngcó sự vật nào là tuyệt đối cả. Ví dụ bản thân tôi hồi nhỏ rất ngoan, nhưng lạirất thích cầm mũi dao rạch một đường trên đùi cô giáo…”

Máy tính cho biết các tham số sinh lý của Thiêm Trúc vẫn rấtbình thường. Hình như cô ta đang kể về những ngày thơ ấu, đang trở lại với nhữngký ức rất đẹp. Nữ cảnh sát mỉm cười, ngắt lời: “Chúng ta nên nói về mẹ cô!”

Thiêm Trúc nghĩ ngợi, rồi nói: “Mẹ tôi… rất đanh đá nhưngcũng rất chịu thương chịu khó. Nếu chị về nhà tôi chơi, bà sẽ mời chị ăn nhiềumón ngon…”

Nếu nói Thiêm Trúc là bình thường, thì một lúc nào đó lạikhông bình thường; nếu nói cô ta không bình thường, thì một lúc nào đó lại thấycô ta tuyệt đối bình thường.

Tuy nhiên, trong quá trình kiểm tra nói dối, cảnh sát sàng lọcra được một từ quan trọng: phản bội. Có phải Khúc Thiêm Trúc phát hiện ra TriệuTĩnh có hành vi phụ tình, sau đó cô giết anh ta không?

Nhưng đó chỉ là một từ, không thể coi là chứng cứ. Cảnh sátthấy bí, không biết nên xử lý nghi phạm đặc biệt này ra sao. Cuối cùng họ đànhthả cô ta về nhà nhưng cấm đi khỏi thành phố, hễ cảnh sát triệu phải có mặtngay lập tức. Nghe nói sau khi Khúc Thiêm Trúc ra khỏi sở công an thì lập tức rẽvào một quán tạp hóa nhỏ mua cây kẹo dài ngậm luôn.

Triệu Tĩnh mất tích chỉ có Khúc Thiêm Trúc biết, nhưng hìnhnhư cô ta bị cái gì đó chặn họng, hoặc là, bị ai đó rút mất trí nhớ…

Lục Lục quyết định tạm thời không đi phỏng vấn Khúc ThiêmTrúc. Cô ta vừa bị công an thẩm vấn mấy lần, đang lúc nhạy cảm lại đến phỏng vấntiếp thì không thể khai thác được gì, chỉ khiến cô ta càng hoang mang mà thôi.Cô ta đang ở trạng thái kỳ quái như thế, ngay công an còn không thẩm vấn đượcđiều gì, thì Lục Lục lại càng không thể tìm ra thông tin. Cô đoán chắc chắnKhúc Thiêm Trúc đã bị một cú sốc ghê gớm nào đó, có lẽ ít hôm nữa sẽ dần bìnhphục.

Lục Lục gọi điện cho Hảo Thiên Trúc, hỏi được số di động củaKhúc Thiêm Trúc. Cô muốn làm quen trước đã rồi sẽ tiếp cận như một người bạn,như thế sẽ có hiệu quả hơn. Hảo Thiên Trúc cũng cho biết người quản lý quán tràcũng đã biết tin Khúc Thiêm Trúc được thả về, và cho rằng cô ta bị bệnh tâm thầnhiếm gặp, tiếp xúc bình thường không thể nhận ra. Người quản lý quán trà đã gọiđiện đến nhà Thiêm Trúc, nói rằng cô bỏ việc dài ngày nên bị sa thải.

Lục Lục bèn gọi cho Khúc Thiêm Trúc, chuông reo rất lâu mớithấy cô ta nghe máy. Một giọng nữ rất trầm.

“Ai đấy?”

“Là Khúc Thiêm Trúc phải không? Tôi là Lục Lục, bạn của HảoThiên Trúc.”

“Cô là ai?”

Lục Lục chợt nhớ rằng Hảo Thiên Trúc từng nói tên Hảo ThiênTrúc là tên cũ, tên mới đổi là Hảo Thiên Dực, ở khách sạn Tây Sơn đều gọi cô tabằng tên mới, Lục Lục bèn cải chính: “Tôi là bạn của Hảo Thiên Dực.”

“Chào cô.”

“Thiên Dực hay nhắc đến cô, tôi rất muốn làm quen với cô.Tôi nói thế này có… đường đột quá không?”

“Không sao.”

“Tôi mới về thủ đô vài năm nay, rất ít bạn bè, bạn cùng đi dạophố cũng chẳng có. Hôm qua tôi đi hiệu mua hai cái mũ, một cái màu đỏ một cáimàu đen, đều rất đẹp. Thiên Dực nói cô rất thích mũ, tôi muốn gửi bưu điện tặngcô một cái.”

“Thế thì ngại quá. Tôi đã có nhiều mũ. Cảm ơn nhé!”

“Mũ của con gái đâu phải để đội, mà là để ngắm nghía. Tôi sẽtặng cô chiếc màu đỏ, cô nhắn tin vào di động cho tôi biết địa chỉ đi?”

“ Được! Đúng là tôi rất thích mũ.”

Không ngờ hai bên nói chuyện rất ổn, từ chuyện mũ, giàydép… câu chuyện dần trở nên thân thiết. Nhưng Lục Lục vẫn rất thận trọng đểgiữ chừng mực, tuyệt đối không nhắc đến hai chữ bạn trai. Sắp ngừng điện thoại,Khúc Thiêm Trúc có phần quyến luyến, nói: “Cô đừng quên, là chúng ta đã hẹnnhau đi chơi phố đấy nhé.”

“Được!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN