Cưới Ma
Chương 32 : NƠI M DƯƠNG TIẾP GIÁP
Cô nghĩ một hồi lâu, cuối cùng từ từ bước lại chỗ ông ta.Người mù ấy hướng nửa mặt về phía cô. Cô hiểu rằng ông ta đang chờ cô. Cô dừnglại bên cạnh, chờ ông ta nói.
Quả nhiên ông ta lên tiếng: “Cô định hỏi gì không?”
Tiểu Quân nghĩ ngợi, rồi nói: “Ông đã nhìn thấy tấm ảnh cướima chưa?” À, ông ta mù, mình nên nói là “đã từng” mới đúng.
Người mù nói: “Chỉ có tôi hiểu về nó.”
Tiểu Quân: “Thế thì… tôi muốn hỏi, người trong ảnh đã làmđám cưới ma, thật thế không?”
Người mù: “Đúng. Đám cưới kiểu ấy hàm chứa hai nửa của thếgiới này.”
Cô nhìn lá cờ của ông ta, bỗng cảm thấy ông ta cũng thâmthúy như nhà văn A. Cô hỏi: “Đó là chuyện của thời đại nào?”
Người mù: “Đến năm nay là tròn 100 năm, cô có biết kết hôn100 năm là thế nào không?”
Tiểu Quân: “Tôi chỉ biết 60 năm gọi là đám cưới kim cương.”
Người mù: “100 năm gọi là đám cưới tro xương.”
Câu này khiến Tiểu Quân ớn lạnh. Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Ôngcó biết họ là người vùng nào không?”
Người mù quay mặt sang, dường như đôi mắt sau cặp kính râmcó thể nhìn thấy cô, rồi ông ta cười nói: “Tôi cho cô biết một bí mật.”
Người mù: “Nhưng tôi phải thu phí.”
Tiểu Quân hơi lúng túng: “Tôi vừa từ nhà ra, không mang theotiền.”
Người mù: “Không sao. Hôm nào tiện cô đưa tôi cũng được. Tôicũng cần phải sống.”
Tiểu Quân: “Vâng, tôi hiểu. Cảm ơn ông đã tin tôi.”
Người mù: “Nơi ấy rất bí hiểm, không giống với bất cứ nơinào trên thế giới này, đó là nơi âm dương tiếp giáp. Nếu cô và người yêu tìm thấynơi đó thì có thể biết trước số phận…”
Tiểu Quân: “Số phận là gì?”
Người mù: “Ai trong hai người sẽ từ giã thế giới này trước.”
Tiểu Quân sững người. Vài chục năm sau, cô và Trường Thànhđương nhiên lần lượt chết, nhưng nói đến cái chết thì quá tiêu cực, cô không cầnnhìn xa đến thế, cô chỉ muốn nhìn Trường Thành nắm tay nhau bước trên con đườnghọ đã chọn và cả hai đều biết nâng niu từng ngày sống cùng nhau. Nhưng cô vẫn khôngnén nổi, lại hỏi: “Muốn biết thì làm thế nào?”
Người mù: “Cô tìm đến cái nơi làm đám cưới ma, chụp một bức ảnh;trong ảnh sẽ có người nhắm mắt; người không nhắm mắt sẽ chết trước. Ảnh phải chụpvào Chủ nhật.” Nói đến đây ông ta thở dài: “Các đôi trai gái đều nên đến đó mộtlần…”
Tiểu Quân hỏi: “Quý Châu, cụ thể là ở đâu?”
Người mù trả lời gọn lỏn: “Đồng Hoảng.”
Tiểu Quân tiếp tục hỏi: “Đồng Hoảng? Ông nói rõ hơn đượckhông?”
Người mù đưa ngón tay trắng bệch lên môi “suỵt…” rồi nói nhỏ:“Đó là thiên cơ, tôi không thể nói thêm. Bây giờ tôi đưa cô cái này.” Ông ta lầntúi áo lấy ra một tờ giấy đưa cho Tiểu Quân: “Ở đây!”
Tiểu Quân giơ nó ra trước ánh đèn đường nhìn hồi lâu vẫnkhông thấy gì hết: “Trên này chẳng có gì, ông ạ.”
Người mù: “Đem về nhà mà xem cho kỹ.”
Tiểu Quân bắt đầu người mù này là kẻ lừa đảo, cô ngẫm nghĩ,rồi nói: “Ông có thể nói xem, bạn trai của tôi tên là gì không?”
Bàn về tương lai, thì dù có nói gì cũng không thể kiểm chứng,nhưng yêu cầu của Tiểu Quân thì là thứ rất hiện thực. Hình như ông ta ngớ ngườira, rồi từ từ đứng dậy nói: “11 người nhà tôi đang chờ tôi về ăn cơm, tôi phảiđi đây. Tin hay không tùy cô.” Nói rồi ông ta cuốn lá cờ lại nhét vào bọc, nhổcái cán tre lên làm gậy dò đường, đi men theo hàng rào sắt của khu chung cư.
Tiểu Quân nhìn theo ông ta một hồi, rồi lại nhìn tờ giấytrong tay, gấp lại nhét vào túi áo. Cô quay về nhà. Người mù đòi tiền, nhưng lạikhông thể nói ra tên của bạn trai cô, xét hai điểm này, ông ta rất giống một kẻlừa đảo. Nhưng tại sao cứ tấm ảnh cưới ma xuất hiện thì ông ta cũng xuất hiện?Tiểu Quân chịu không thể hiểu nổi. Nếu ông ta đúng là một cao nhân đặc biệt,thì mình có nên cùng Trường Thành đi đến cái nơi kia để tìm câu trả lời không?Tiểu Quân bắt đầu thấy tò mò. Phía trước có một phụ nữ trẻ dắt đứa con nhỏ bướclại, thằng bé đòi mẹ cho nó tiếp tục chơi đùa nữa, người mẹ không cho, nó khócváng lên, bị bà mẹ phát cho một cái vào mông, nó càng khóc to hơn.
Tiểu Quân tiếp tục suy nghĩ, nếu Trường Thành chết trước,thì từ nay cô sẽ hết lòng chiều chuộng anh, cô sẽ sắp đặt trước cho quãng đờiquả phụ của mình sau này. Nếu cô chết trước, thì cô sẽ đòi Trường Thành phảiyêu cô thật nhiều, cô cũng sẽ tìm trước cho anh một người phụ nữ, để sau này côra đi rồi người này sẽ chăm sóc cho Trường Thành trong lúc cô đơn…
Lại một người cha trẻ tuổi và con gái đi đến, anh ta nhảynhót như con khỉ, đứa con gái cười như nắc nẻ đuổi theo cha. Thật hạnh phúc!Các gia đình thời nay đều sinh một con, tối đa là hai, nhưng nhà người mù lạicó tới 11 nhân khẩu! Gồm những ai? Bố mẹ đẻ, bố mẹ vợ, vợ ông ta và năm đứa conhay sao? Nghĩ ngợi lan man… rồi Tiểu Quân bỗng đứng lại, mắt mở to. Luồng suynghĩ của cô tựa như một con cá nhỏ bé yếu ớt, bất lực đang bơi giữa đại dươngmênh mông, bốn bề tối đen… Con cá ấy bỗng xô phải một thứ gì đó mềm mềm, nó lùilại rồi bơi tiếp, muốn xem thứ mình vừa chạm phải là cái gì. Nó đã nhìn rõ: đólà một cái hàm ếch hồng hồng! Thì ra là con cá ấy đã bơi vào trong một cái miệngkhổng lồ…
Người mù nói nhà ông ta có 11 người. Thoạt đầu Tiểu Quân chỉcảm thấy hơi kỳ lạ, bây giờ cô bỗng nhận ra đó là một câu nói đầy ẩn ý! Suy luận,ghép thành chữ, nó là gì? Chính là chữ Cát1. Trường Thành họ Cát.
1. Chữ Hán chiết tự: số 11 ghép với chữ Khẩu, được chữ Cát.
Lúc nãy cô bảo người mù nói tên bạn trai của cô, ông ta nói“11 người nhà đang chờ tôi về ăn cơm”, rồi bước đi. Thực ra đó là câu trả lời củaông ta!
***
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!