Cưới Người Đã Có Vợ (Nụ)
Phần 7
Buổi chiều hôm ấy vì tay bị thương nên tôi chỉ làm mấy việc còn lại cái Hằng làm hết. Đến đêm, khi tôi đang nằm thiêm thiếp đi thì nghe tiếng gõ cửa, đêm qua cậu cả không đến, tôi cứ ngỡ rằng hôm nay cũng vậy, cho đến khi nghe được giọng cậu ồm ồm bên ngoài:
– Nụ, mở cửa đi.
Tôi thở mạnh, ngồi thu mình lại trong chăn, cậu lại gõ cửa dồn dập rồi nói:
– Mở cửa nhanh lên, không tôi phá cửa đấy.
Nghe đến đây, tôi đành ngồi dậy mở then cửa, cậu vừa bước vào đã ôm chặt lấy tôi. Hình như cậu say rồi, mùi rượu thơm nồng từ miệng cậu thoảng vào mũi tôi.
Cậu cả đưa tay tắt đèn, chỉ còn bóng ngủ lờ mờ liền bế thốc tôi lên giường. Nghĩ lại cảnh đau đớn ngày đầu bị cậu cướp mất đời con gái người tôi lại run bần bật. Cậu đè tấm thân cao lớn lên người tôi rồi nói:
– Nụ sợ tôi đến vậy sao?
Giọng cậu lè nhè đúng kiểu người say rượu, tôi lắc đầu cắn chặt răng không đáp. Cậu thấy vậy thì cởi chiếc áo yếm người người tôi, hai tay xoa nắn bầu ngực rồi nói:
– Giờ tôi mới để ý, Nụ đẹp thật đấy, bầu ngực nõn nà quá.
Tôi cứ để mặc cậu, hai mắt nhìn lên trần nhà trân trân, bỗng dưng tôi bật cười. Cậu cả thấy vậy thì dừng lại rồi hỏi:
– Sao Nụ lại cười?
Sao tôi lại cười? Tôi cười vì khinh bản thân mình, chưa bao giờ tôi lại thấy mình đáng khinh đến như vậy. Phải rồi mợ cả đánh tôi có gì sai? Tôi đến ngay cả quyền con người cũng không có, vừa thương lại vừa khinh chính mình. Cậu cả nhìn tôi bỗng dưng cậu dừng lại rồi nói:
– Vừa cười xong sao lại đã khóc? Tôi làm Nụ đau sao?
– Không!
– Vậy…vậy tôi cho vào nhé.
Cậu hỏi tôi làm gì? Ngày đầu tôi đến, cậu cứ thế cho vào, giờ cậu hỏi tôi, nếu như tôi không đồng ý cậu sẽ không làm gì tôi sao? Cậu thấy tôi im lặng liền cúi xuống hôn lên môi tôi. Môi cậu mềm, còn có mùi thơm cửa rượu toả ra, người cậu cũng vạm vỡ… chỉ đáng tiếc tôi và cậu không thể thuộc về nhau.
Nếu như, nếu như cậu là một chàng trai đôi mươi chưa vợ, có lẽ tôi sẽ bị rung động với cậu ngay từ lần đầu. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc tôi chỉ là thứ đẻ thuê đẻ mướn cho cậu tôi đã biết, ngay cả việc được rung động cậu tôi cũng không được phép. Không hiểu sao, tôi lấy hết dũng cảm đẩy cậu ra rồi nói:
– Nếu… nếu tôi không muốn cậu cho vào, cậu sẽ không cho vào chứ?
Cậu cả nhìn tôi, cái nhìn của cậu khiến tôi nhận ra câu nói của mình vừa rồi vô lý quá đỗi. Sao tôi lại có quyền yêu cầu cậu cơ chứ?
– Được!
Cậu khẽ nói, rồi mặc vội quần áo, sau đó mở cửa đi lên. Cậu vừa ra khỏi, tôi cũng lấy chăn trùm kín đầu bật khóc tu tu. Tôi thực sự mâu thuẫn, nửa muốn nhanh có một mụn con trai rồi xin ông bà được đi khỏi đây, nửa lại sợ hãi khi cậu chạm vào tôi…dù cho tôi đã chẳng còn trinh tiết. Những lời cậu ba nói khiến tôi càng khinh rẻ mình. Tôi không biết mình khóc bao lâu, cho đến thấy tiếng cửa sổ phòng đối diện khẽ mở ra, tiếng sáo cất lên giữa màn đêm tĩnh mịch. Tôi mặc vội quần áo, đi chân trần nhìn qua khe cửa nhỏ, ở phòng cậu ba có ánh đèn dầu le lói. Có bóng cậu ngồi bên giường cầm cây sáo nhỏ thổi bài “Thần thoại”, phim này tôi đã từng được xem những ngày theo tàu đánh cá. Tiếng sáo của cậu ba da diết đến mức, nước mắt tôi lại rơi lúc nào chẳng hay. Khi bài sáo kết thúc, cả mặt tôi cũng ướt đẫm. Bỗng dưng tôi thấy cậu ba khẽ gọi:
– Nụ, cô còn thức đúng không?
Tiếng cậu nhỏ lắm, nhưng vì màn đêm tĩnh mịch nên tôi vẫn nghe rõ mồn một. Tôi không đáp, đưa mắt nhìn qua khe cửa, cậu cũng không nói gì nữa mà thổi phụt ngọn đèn dầu rồi đóng cửa.
Tôi cứ ngồi đó, rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay, đến khi trời sáng có tiếng cạch cửa thì liền bật dậy. Mợ cả bước vào rồi nói:
– Giờ này còn ngủ trương mắt lên, dậy đi ra ao vớt bèo về băm cho lợn rồi về phụ con Hằng nấu cơm.
– Dạ, vâng thưa mợ.
Nói rồi mợ cả bỗng dưng nhìn tôi chằm chằm, sau đó lại tát bốp một cái rồi mới bỏ đi. Tôi thở dài xoa xoa má đi ra ngoài đánh răng sau đó mang mấy cái thúng đi ra ngoài. Vừa ra đến cổng mợ cả lại khinh khỉnh cất tiếng:
– Mày biết ao ở đâu không mà phi ra đấy? Hay mày định bỏ trốn, thằng Bình đâu, đi theo con Nụ dẫn nó ra ao vớt bèo. Không vớt được năm thúng thì khỏi ăn cơm luôn.
Khi anh Bình gia đinh chưa kịp lên tiếng thì cậu ba đã từ đâu bước tới nói:
– Chị cả, để em đi cùng cho. Anh Bình tý còn phải chạy đi đón thầy mẹ nữa, với lại em cũng muốn đi loanh quanh một chút cho thoáng. Học hành nhiều mệt quá.
– Thế cứ làm theo ý chú ba đi.
Cậu ba hất hàm, tôi hiểu ý quảy mấy cái thúng theo chân cậu ra ngoài ao. Phải đi qua mấy cánh đồng tôi mới đến nơi. Mùa này bèo nổi nhiều, tôi nhìn mấy cây bèo đã ra hoa màu tim tím trôi lơ lửng ở ao mà lại chạnh lòng nghĩ đến bản thân mình
– Cô có muốn đi khỏi đây không?
Cậu ba cất tiếng phá tan bầu không khí im lặng, tôi nhìn cậu buồn rầu đáp:
– Muốn thì làm gì được chứ?
– Tôi giúp cô.
Nghe cậu ba nói, bỗng dưng hai mắt tôi sáng rực lên hỏi lại:
– Cậu giúp tôi? Cậu giúp tôi thật sao?
– Thật! Giờ không có ai, cô đi đi. Tôi về tự khắc có cách nói.
– Cậu… thật sự cậu giúp tôi thật sao?
– Tôi nói rồi, cô mau chạy đi, chạy dọc cánh đồng này ra ngoài kia là sẽ ra khỏi làng, đây tôi cho cô ít tiền cô cầm lấy bắt xe về nhà.
Tôi không hỏi lại nữa, nhận lấy tiền của cậu ba cắm đầu cắm cổ lao về phía trước. Nghĩ đến cảnh được thoát khỏi nơi này tôi lại thấy mình như con chim sắp được tự do…Nhưng… nhưng rồi chạy được qua năm cánh đồng tôi liền dừng lại. Phía trước không phải là tự do! Tôi có thể thoát khỏi đây, nhưng làm sao thoát khỏi tay ông? Tôi trốn được về với ngoại thì sao? Chỉ tối nay, hoặc đến ngày mai thôi ông sẽ cho người phá nát nhà tôi, ông có đào cả mấy cái làng lên cũng sẽ tìm được tôi. Tôi với ngoại trốn đi đâu được cơ chứ? Số tiền cậu ba cho, cũng chỉ đủ bắt được xe về với ngoại, ăn được dăm ba bữa cơm là hết. Càng nghĩ tôi càng thấy sợ hãi, càng nghĩ càng thấy bản thân suy nghĩ không thấu đáo liền quay lại.
Cậu ba đứng dưới gốc cây đa nhìn thấy tôi, hai hàng lông mày cậu khẽ chau lại, tôi thở hồng hộc đưa tiền cho cậu rồi nói:
– Tôi trả cậu, tôi… tôi không đi nữa đâu.
Nghe tôi nói xong, cậu ba khinh khỉnh lên tiếng:
– Hoá ra cuối cùng cô vẫn ở lại.
– Cậu nói vậy là sao?
– Cô đừng giả vờ ngây thơ trước mặt tôi nữa, nếu cô không tham tiền cô có chịu về đây làm lẽ không? Nếu cô không tham tiền sao tôi cho cô tự do cô vẫn quay lại. Phải! Cô chê tiền tôi cho cô ít phải không, không bằng số tiền anh tôi, thầy mẹ tôi cho cô đúng không?
Tôi nhìn cậu, uất ức nghẹn tới tận cổ, không hiểu sao tôi liền gào lên:
– Phải rồi, tôi chê tiền cậu ít đấy, tôi tham tiền đấy, cậu hài lòng chưa?
– Tôi hài lòng, tôi hài lòng lắm. Cuối cùng cô cũng chịu thú nhận bản tính tham vọng, xảo quyệt của mình. Từ nay đừng bao giờ giả đáng thương trước mặt tôi, tôi sẽ không giúp cô nữa đâu.
– Tôi cần cậu giúp chắc? Không có cậu tôi cũng chả chết được.
– Cô!!
Nói xong câu cuối, cậu ba nắm chặt tay xoay người bước đi, tôi chợt thấy mình to gan thật dám cãi lại cậu liền thở dài nhảy tùm xuống ao
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!