“Giản Ánh Nhu, đây là thẻ ngân hàng của tôi, mật mã là 131224.
Trong nhà cần thêm gì thì cô cứ liệu mà mua là được.”
Đã qua mấy tiếng đồng hồ, bên tai Giản Ánh Nhu vẫn cứ nhớ đến lời chồng mới cưới nói với cô lúc đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng trước khi ra cửa hồi sáng.
Nói thật, hiểu biết của cô đối với người đàn ông là chồng mình kia vô cùng ít ỏi.
Ngoại trừ anh chính miệng nói cho cô anh họ Tần tên Kính Thiên, những chuyện khác liên quan đến anh thì cô không biết gì cả, ngay cả nhà anh có những ai cô cũng không biết.
Giản Ánh Nhu cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm mà dám đăng ký kết hôn với một người đàn ông mới gặp hai lần.
Mười ngày trước, dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của cô bạn thân Lăng Hoài Ngọc, Giản Ánh Nhu bước lên con đường coi mắt lần thứ n, lúc này gặp được người đàn ông tên Tần Kính Thiên.
Lúc đầu cô chẳng mang hy vọng gì, dù sao từ ba năm nước bị người khác thiết kế hãm hại, cô đã không có tư cách bắt bẻ, chỉ có người khác bắt bẻ cô.
Chính là bởi vì cô không thể bắt bẻ người khác nữa, vì vậy ngày coi mắt, cô đến sớm mười lăm phút.
Không có ưu thế về điều kiện bản thân, cũng chỉ có thể biểu hiện tốt một chút ở những phương diện khác, hy vọng có thể để lại ấn tượng tốt cho đối phương.
Nếu như có thể gặp được người đàn ông thích hợp thì gả, cũng có thể để bố mẹ yên tâm.
Người đến coi mắt với cô thì chỉ đến không sớm một phút không muộn một phút.
Người đàn ông ăn mặc đồ vest giày da, cho người ta cảm giác anh vô cùng coi trọng lần coi mắt này, cho Giản Ánh Nhu ấn tượng trực quan đầu tiên rất tốt.
Cách anh chào hỏi cũng rất bình thường: “Cô Giản, chào cô! Tôi là Tần Kính Thiên.”
Một câu nói rất bình thường, chỉ vì tiếng nói của anh vô cùng hùng hậu và từ tính, làm Giản Ánh Nhu cảm thấy dễ nghe dị thường, ấn tượng đối với người đàn ông này lại tăng thêm một phần.
Hai người đơn giản trao đổi thông thường, sau đó lễ phép để lại số điện thoại rồi từng người rời đi.
Coi mắt nhiều lần, Giản Ánh Nhu cũng không xem lần này có gì khác biệt.
Cô cho là, lần này cũng sẽ như nhiều lần trước, cuối cùng chẳng được gì, không ngờ hai ngày sau cô lại nhận được điện thoại của Tần Kính Thiên.
Giọng anh vẫn khách khí lịch sự: “Cô Giản, tối nay cô có thời gian rảnh không?”
Đêm đó Tần Kính Thiên hẹn cô đến một nhà hàng Tứ Xuyên ăn cơm.
Giản Ánh Nhu không thích trường hợp coi mắt lúng túng như vậy cho lắm, trong lúc đó rất ít lời, cả bữa cơm tỏ ra hơi cẩn thận, cũng không ăn được bao nhiêu.
Lúc đầu muốn tìm một lý do rời đi trước, còn đang chần chừ thì Tần Kính Thiên nói chuyện trước: “Cô Giản, thứ tư tôi rảnh, ngày đó chúng ta đi lãnh giấy đăng ký kết hôn, cô thấy sao?”
“Lãnh, lãnh giấy gì cơ?” Giản Ánh Nhu bị mấy câu này của Tần Kính Thiên làm giật mình, hơi sửng sốt.
“Giấy đăng ký kết hôn.” Anh lặp lại, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nghiêm túc, không giống nói đùa chút nào.
“Giấy đăng ký kết hôn?” Giản Ánh Nhu vẫn không dám tin tưởng những gì mình nghe được, tay đặt trên đùi dùng sức nhéo một cái, chắc chắn là không phải mình đang nằm mơ, lúc này mới nghiêm túc đánh giá người đàn ông trước mắt.
Tần Kính Thiên có một đôi mày kiếm rất rậm, ánh mắt sáng ngời đầy tinh thần, mặt mày đẹp trai tựa như tranh vẽ, thuộc về loại người nhét vào đám đông vạn người vẫn chỉ cần liếc mắt là có thể tìm ra.
Vẻ mặt và thái độ của anh đều vô cùng nghiêm túc, trông không giống một người làm việc xúc động, lúc này mới là lần gặp thứ hai, anh đã nói muốn kết hôn với cô ư?
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp và từ tính của người đàn ông lại truyền vào tai cô: “Tôi cho rằng cô Giản cũng giống tôi, coi mắt vì muốn gây dựng một gia đình, kết hôn sinh con, sống cuộc sống bình thường như suy nghĩ của những người khác.”
“Đúng vậy, tôi nghĩ như vậy, nhưng dù sao chúng ta mới gặp nhau hai lần, anh không cảm thấy như vậy quá nhanh sao?” Giản Ánh Nhu nói ra ý nghĩ của mình, đúng là cô muốn có một gia đình của mình, nhưng chưa từng nghĩ sẽ qua loa như vậy.
“Đúng là hơi nhanh.” Sắc mặt Tần Kính Thiên bình thản như thường, anh nói tiếp: “Sau lần đầu gặp mặt, tôi trở về suy nghĩ hai ngày.
Cô Giản cho tôi ấn tượng đầu tiên không tệ, cá nhân tôi cảm thấy tính cách hai chúng ta không mâu thuẫn, vì vậy tôi muốn thử một chút.”
Giản Ánh Nhu hơi nhíu mày, có chút không vui: “Trong quan niệm của tôi, hôn nhân không phải là trò đùa.
Thử một chút ư? Nếu như thử không được tốt, không phải anh muốn …”
Không đợi cô nói xong, Tần Kính Thiên cắt đứt lời cô: “Cô Giản, chúng ta đều là người trưởng thành, tất nhiên sẽ không kỳ vọng vào tình yêu không hề tồn tại, biết chính xác trong lòng mình muốn gì.”
Giản Ánh Nhu không đồng ý, bình tĩnh nhìn khuôn mặt Tần Kính Thiên.
Từ bề ngoài, trông người đàn ông này trầm ổn không khoe khoang, dường như là đối tượng tốt để kết hôn.
Nhưng mà cô thật sự có thể giao nửa đời sau của mình vào tay người đàn ông chỉ mới gặp hai lần này sao?
Thật sự có thể chứ?
Thấy cô do dự, Tần Kính Thiên còn nói: “Có thể là tôi quá nóng lòng, không cân nhắc đến cảm thụ của cô.
Nếu như cô Giản cảm thấy con người của tôi còn chấp nhận được, cô về suy tính một chút, tôi chờ điện thoại của cô.”
Ngày đó về nhà, Giản Ánh Nhu suy nghĩ chuyện này cả một buổi tối.
Cô thừa nhận, một số quan điểm cô và Tần Kính Thiên có cùng cái nhìn, ví dụ như tình yêu không có khả năng tồn tại.
Sau một lần tổn thương sâu sắc như vậy, cô đã không tin trên thế giới này có mùi vị tình yêu.
Một đêm chưa chợp mắt, sáng sớm hôm sau, Giản Ánh Nhu bấm số điện thoại Tần Kính Thiên, nhận “Lời cầu hôn” của anh.
Cũng trong sáng đó, Giản Ánh Nhu lấy sổ hộ khẩu, buổi chiều cùng Tần Kính Thiên đến đăng ký kết hôn.
Khi cô và Tần Kính Thiên cùng cầm giấy đăng ký kết hôn ra khỏi cục dân chính, trong lòng có một loại cảm giác không nói ra được.
Người ta đều nói hôn nhân là sinh mạng thứ hai của phụ nữ, bây giờ xem ra cũng chỉ đơn giản như vậy, chín khối chín nhận giấy chứng nhận là sinh mạng cô đã khắc con dấu riêng thuộc về Tần Kính Thiên.
Ngày hôm qua chính là ngày Giản Ánh Nhu chuyển đến nhà Tần Kính Thiên, bắt đầu cuộc sống chung nhà.
Tối qua Tần Kính Thiên cũng biểu hiện rất lịch sự, chủ động để phòng ngủ chính cho một mình cô nghỉ ngơi, anh thì ở chỉ nghỉ trong một gian phòng khác cho khách.
Dù thế nào đi nữa Giản Ánh Nhu cũng không ngờ, hôm nay trước khi ra cửa đi làm, Tần Kính Thiên đã giao thẻ ngân hàng cho cô.
Cô và anh vẫn chưa quen thuộc lẫn nhau, sao anh lại yên tâm giao hết tất cả gia sản của mình vào tay cô vậy?
“Giản Ánh Nhu, phóng viên các đơn vị truyền thông lớn đều đang đợi.
Người của ban giám đốc và tổng giám đốc mới sẽ đến ngay, lúc này mà cô còn ngây người gì vậy?”
Giọng nói nghiêm khắc của giám đốc bộ phận PR – Từ Mỹ Ân cắt đứt việc đi vào cõi tiên của Giản Ánh Nhu, cô vội vàng thu hồi suy nghĩ, thái độ đàng hoàng: “Giám đốc Từ, xin lỗi, tôi sẽ chú ý.”
Từ Mỹ Ân nhìn Giản Ánh Nhu, giọng điệu nghiêm nghị: “Giản Ánh Nhu, mặc dù cô là nhân viên bộ phận kinh doanh, nhưng giám đốc bên cô phái cô tới giúp đỡ bộ phận PR chúng tôi thì cô nâng tinh thần cho tôi, đừng kéo chân sau.” Giản Ánh Nhu mím môi gật đầu: “Giám đốc Từ, vừa rồi tôi mất tập trung, sẽ không phát sinh tình huống như vậy nữa..”
Từ Mỹ Ân lại nhìn Giản Ánh Nhu hai lần mới dời đi tầm mắt, vỗ vỗ tay gọi mấy người phụ trách tiếp đãi và đội ngũ nhân viên.
“Mọi người tập trung toàn bộ tinh thần cho tôi.
Hôm nay, nhất định chúng ta phải hoàn thành buổi họp báo thật hoàn mỹ, chắc chắn không thể xảy ra chút sơ hở nào.” Từ Mỹ Ân nói chuyện, đồng thời ánh mắt nghiêm túc quét qua mỗi nhân viên dưới tay mình..