Tần Kính Thiên dùng sức ôm chặt Giản Ánh Nhu vào lòng, bàn tay thật to nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô: “Thật sự xin lỗi, tôi tới trễ.”
Dù thế nào đi nữa Giản Ánh Nhu cũng không ngờ Tần Kính Thiên sẽ xuất hiện ở đây vào lúc này, đột nhiên chóp mũi hơi ê ẩm, có nước mắt dâng lên dưới mi mắt.
Nhưng cô không cho phép mình lộ ra vẻ hèn yếu, ngẩng đầu nhìn anh cười: “Không phải anh nói là phải ngày mai mới về tới nơi à, sao lại về sớm thế này?”
Cô mạnh miệng giả vờ kiên cường, Tần Kính Thiên đều thấy trong mắt nhưng lại không nói toạc ra, chỉ là cánh tay hơi tăng thêm chút sức: “Tôi tới đón em về nhà.”
Giản Ánh Nhu đẩy anh ra, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên: “Tôi, tôi đánh người.
Bây giờ không thể về với anh được.
Anh về trước bận việc của anh đi, tôi không sao.”
Giản Ánh Nhu cũng coi như tương đối hiểu biết tính cách của Cố Hoàng Hải, giam cô hai ngày, cơn giận của anh ta sẽ biến mất, cũng sẽ không làm huyên náo ra chuyện gì lớn.
Nếu như lúc này Tần Kính Thiên đón cô đi, vậy thì đồng nghĩa với việc đánh vào mặt Cố Hoàng Hải, như vậy Giản Ánh Nhu đến nghĩ cũng không dám nghĩ đến hậu quả.
Tần Kính Thiên mới vừa nhậm chức tổng giám đốc của công ty Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân, lúc này vị trí tổng giám đốc đang cần được củng cố, nếu như Cố Hoàng Hải xông ra phá rối, tương lai của Tần Kính Thiên cũng sẽ vì thế mà bị hủy hoại.
Giản Ánh Nhu cảm thấy chuyện này là ân oán cá nhân của mình, cô cũng không muốn kéo người chẳng biết gì là Tần Kính Thiên vào chuyện này, càng không muốn liên lụy khiến anh tổn thương.
Thấy sắc mặt Tần Kính Thiên tối sầm, Giản Ánh Nhu đẩy anh một cái, còn nói: “Tần Kính Thiên, tôi thật sự không sao.
Anh đi nhanh đi.”
Tần Kính Thiên lạnh mặt nhìn chằm chằm vào Giản Ánh Nhu, trầm giọng hỏi: “Giản Ánh Nhu, rốt cuộc em có hiểu hai chữ “Ông xã” đại biểu cho điều gì không vậy?”
Có lẽ trong mắt Giản Ánh Nhu, hai chữ “Ông xã” chỉ vẻn vẹn là một cái tên trên giấy đăng ký kết hôn của cô, nhưng đối với Tần Kính Thiên anh thì hai chữ “Ông xã” chính là trách nhiệm cả đời.
“Tôi biết anh là ông xã của tôi.” Giản Ánh Nhu nào có tâm tư suy nghĩ xem rốt cuộc Tần Kính Thiên muốn nói điều gì, trong lòng lo lắng cô sẽ liên lụy đến anh, cô đẩy anh ra: “Tần Kính Thiên, anh nghe tôi một lần đi, nếu không sẽ xảy ra chuyện.”
Đôi mắt Tần Kính Thiên dưới mắt kính gọng vàng híp lại, anh không nói thêm gì nữa, ra tay bế bống Giản Ánh Nhu lên, xoay người đi ra ngoài.
Người đàn ông trung niên lập tức theo sau: “Tổng giám đốc Tần, chuyện lần này là một hiểu lầm.
Cậu xem có nơi nào cần dùng đến tôi thì xin cứ mở miệng.”
Tần Kính Thiên cũng không quay đầu lại nói: “Cục trưởng Trần, cảm ơn ông vì tối nay đã giúp tôi việc này, ngày khác tôi mời ông ăn cơm.”
Lời Tần Kính Thiên dễ nghe như vậy, nhưng người đàn ông được gọi là “Cục trưởng Trần” lại run sợ, toát mồ hôi lạnh nhễ nhại, nhịp chân cũng có chút hốt hoảng.
Ông ta nói: “Tổng giám đốc Tần, nhất định tôi sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng về chuyện lần này.”
Tần Kính Thiên không trả lời nữa, ôm Giản Ánh Nhu sải bước đi về phía chiếc xe đang đậu trước cửa.
Đưa mắt nhìn Tần Kính Thiên ôm Giản Ánh Nhu lên xe, người đàn ông trung niên lập tức thay đổi gương mặt, giận đến nỗi thuận tay cầm một cái ghế đập lên tường: “Gọi hết tất cả những người liên quan đến chuyện lần này đến đây cho tôi! Mẹ kiếp, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện trốn được.”
Người canh giữ hơi khó hiểu, lấy hết can đảm hỏi: “Cục trưởng Trần, người phụ nữ kia chọc phải cậu Cố của Cố Thị, vậy mà chúng ta lại để người khác đón cô ta đi, làm sao bàn giao với cậu Cố?”
Nhân viên canh giữ vừa mới dứt lời, trên mặt lại ăn một bạt tai.
Người đàn ông trung niên đỏ mắt khiển trách: “Cố Thị à? Trước người kia Cố Thị của anh ta chính là một cái rắm! Cái tên con ông cháu cha nhà họ Cố kia còn chưa biết mình chọc phải ai.”
Trong phòng bệnh vip của viện nhân dân thành phố Giang Bắc, Cố Hoàng Hải nghe cấp dưới Lý Cảnh Phi báo cáo xong, vung tay đập văn kiện trong tay lên mặt Lý Cảnh Phi.
Lý Cảnh Phi sợ hãi cúi đầu nói nhỏ: “Cậu Cố, là lão già Trần Thắng khốn kiếp đích thân dẫn người đến đón người, người của chúng ta cũng không có cách nào ngăn cản.”
“Trần Thắng đích thân dẫn người đến đón người ư? Là ai có mặt mũi lớn như vậy?” Cố Hoàng Hải siết chặt nắm đấm, mắt lộ ra tia sáng hung tàn.
Nghĩ đến chuyện Trần Thắng kia ỷ vào việc ông ta quản lý toàn bộ thành phố Giang Bắc, từ trước đến nay không coi Cố Thị có thế lực chính ở Kinh Đô ra gì.
Vậy mà vào lúc này sẽ vì tổng giám đốc của một công ty nho nhỏ như công ty Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân mà đích thân đi đón người, Cố Hoàng Hải không kìm được nghi ngờ trong đó có gì kỳ hoặc.
Lý Cảnh Phi nơm nớp lo sợ nói: “Họ Tần này …”
Anh ta vẫn chưa nói hết lời, Cố Hoàng Hải lập tức bắt lấy điểm chính: “Anh nói là họ Tần hả? Không phải LeoQin của Thịnh Thiên chứ?”
Lý Cảnh Phi lập tức bổ sung: “Họ Tần này chỉ là trùng hợp thôi.
Anh ta tên là Tần Kính Thiên, chỉ là tổng giám đốc cỏn con của công ty Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân, tháng trước vừa mới nhậm chức, trước đó kinh doanh buôn bán nhỏ ở nước ngoài, không tra ra được sau lưng có thế lực hùng hậu gì.”
Nghe thấy họ Tần này không liên quan gì với Thịnh Thiên, Cố Hoàng Hải giận dữ đến mức rút sạch ống kim truyền dịch trên tay, đập giá treo, cười lạnh nói: “Một tổng giám đốc công ty Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân nhỏ nhoi mà muốn đối nghịch với bổn thiếu gia, bổn thiếu gia muốn cho anh ta chết thế nào cũng không biết.”
Lý Cảnh Phi dè đặt nói: “Cậu Cố, trên đầu cậu còn bị thương, không thể tức giận.
Công ty Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân cũng đâu thể chạy thoát, cậu muốn trừng trị thằng nhóc họ Tần kia chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi mà.”
“Anh nói đúng, bổn thiếu gia muốn đối phó với tên họ Tần kia còn dễ hơn bóp chết một con kiến.” Cố Hoàng Hải nhíu mày, kiêu ngạo nói: “Thế thì bổn thiếu gia cứ chơi đùa với anh ta một chút vậy.”
Lý Cảnh Phi còn nói: “Cậu chủ, vậy tôi truyền tin tức ra ngoài, Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân âm thầm làm việc trái pháp luật, Cố Thị và tất cả công ty con của Cố Thị đều ngừng tất cả dự án hợp tác với bọn họ.”
Cố Hoàng Hải gật đầu một cái: “Xử lý chuyện này gọn gàng xinh đẹp một chút, đừng để cho người ta nắm lấy cái chuôi.”
Lý Cảnh Phi nói: “Vâng, vậy tôi đi làm ngay.”
“Lý Cảnh Phi …” Cố Hoàng Hải lại kêu anh ta: “Chuyện bên Thịnh Thiên làm đến đâu rồi?”
Nhắc tới Thịnh Thiên, Lý Cảnh Phi đầy vẻ khó xử: “Từ trước đến nay LeoQin của Thịnh Thiên vô cùng thần bí, không ai có thể nắm giữ hành tung của anh ta.
Lần này nghe nói anh ta ở Giang Bắc, nhưng mà cũng chỉ là lời đồn, cũng không ai có chứng cứ xác thực.”
Cố Hoàng Hải vuốt ve cái trán bị thương, vẻ kiêu căng đã biến mất gần một nửa so với lúc nãy: “Tiếp tục để mấy người cấp dưới của anh đi thăm dò, nhất định phải tra ra được hành tung cụ thể của anh ta.
Nếu lần này không thể gặp anh ta, tôi cũng không thể bàn giao với bên ông cụ.”
Xí nghiệp như Cố Thị và Diệp Thị là doanh nghiệp số một số hai trong nước, nhưng tập đoàn Thịnh Thiên của nhà họ Tần lại là doanh nghiệp số một số hai thế giới.
Nhà họ Tần mới thật sự là kẻ đứng trên đỉnh Kim tự tháp.
Hai năm nay, xí nghiệp Cố Thị vẫn luôn kinh doanh không khởi sắc là bao, muốn tiếp phát triển thì đường ra duy nhất của bọn họ chính là tìm ra nhà họ Tần.
Hai năm nay, hằng năm người nhà họ Cố đều nghĩ cách liên lạc với người nhà họ Tần gia.
Tìm ở nước ngoài, tìm đến trong nước, nhưng vẫn không tìm ra.
Hai tháng trước có tin đồn là LeoQin – người cầm quyền của Thịnh Thiên muốn về nước phát triển, sự lựa chọn đầu tiên chính là thành phố Giang Bắc đang bắt đầu phát triển nhanh chóng.
Tin tức này vừa truyền ra, rất nhiều doanh nhân đều tụ tập đến Giang Bắc, đều nghĩ đến chuyện có thể gặp Leo Qin một lần, có thể làm anh hợp tác với bọn họ, vậy thì không cần buồn chuyện kiếm tiền nữa..