Trước khi về nhà, Tần Kính Thiên cùng Giản Ánh Nhu đi siêu thị mua thịt và rau cho bữa trưa.
Ngay lối vào siêu thị có một quầy bán hạt dẻ nướng, Giản Ánh Nhu thích ăn, mỗi lần đến đây cô đều mua một ít.
Người bán hạt dẻ là một bác gái trung niên thân thiện, giọng nói cũng rất lớn, Giản Ánh Nhu là khách quen, bà ấy quen với cô.
Bác gái vừa gói hạt dẻ giúp Giản Ánh Nhu vừa hỏi: “Cô gái, người ở đằng sau là bạn trai hay chồng cháu vậy?”
Phụ nữ đều rất thích tám chuyện, nhất là khi nhìn thấy một cặp trai xinh gái đẹp như vậy, ai cũng không khỏi suy nghĩ lung tung, không nhịn được muốn tám chuyện.
Nghe được câu hỏi này, Giản Ánh Nhu bất giác quay lại nhìn Tần Kính Thiên.
Khi cô mua thứ gì đó, anh sẽ luôn đợi ở bên cạnh, tay xách túi lớn túi nhỏ, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.
Cô quay đầu, nhìn bác gái cười: “Anh ấy là chồng của cháu.
“
Vừa nói xong, đột nhiên Giản Ánh Nhu cảm thấy bản thân như có được cả thế giới.
Chỉ cần nói thật to và đầy tự hào với ai đó rằng anh ấy chính là chồng của tôi.
Bác gái bán hạt dẻ lại nói: “Cô gái, có rất nhiều người đàn ông sẵn sàng đi mua rau cùng cháu, nhưng người lần nào cũng có thể đi cùng cháu rất ít, nếu đã gặp được người như vậy thì phải giữ cho chắc, tuyệt đối đừng để người khác cướp mất, nếu không chỉ có khóc thôi.
“
“Vâng, cháu biết rồi.
” Giản Ánh Nhu gật đầu lia lịa: “Cảm ơn bác gái.
”
Đúng vậy, một người đàn ông tốt như thế, sao cô có thể để người khác cướp mất được chứ.
Bác gái bán hạt dẻ nói với cô như một người lớn nói với con của mình, điều này khiến Giản Ánh Nhu nhớ đến mẹ.
Thực ra mẹ cô cũng thật lòng yêu thương cô, khi đính hôn với Cố Hoàng Hải, mẹ cũng đã nói câu này với cô.
Bà ấy lau nước mắt nói: “Ánh Nhu, mẹ thực sự không hy vọng con phải gả cho người giàu, mẹ chỉ mong người ấy có thể đối xử tốt với con, yêu thương và che chở cho con.
Nhưng mẹ không thể quyết định thay con được…”
Đôi khi, Giản Ánh Nhu thực sự muốn gọi điện cho mẹ, nói với bà ấy rằng con gái bà ấy đã tìm được người mà cô muốn ở bên suốt đời.
Nhưng cô vẫn không đủ can đảm!
Có lẽ không phải Giản Ánh Nhu không đủ can đảm mà là cô sợ nếu mình gọi điện cho mẹ thì không biết mẹ cô sẽ bị đối xử như thế nào.
“Cô nhìn xem chồng người ta tốt như thế nào kìa, còn thường xuyên đi mua rau cùng vợ.
“
Sau khi Giản Ánh Nhu và Tần Kính Thiên đi ra ngoài được một đoạn, giọng nói lớn của bác gái bán hạt dẻ truyền đến từ phía xa xa.
Giản Ánh Nhu ngẩng đầu nhìn Tần Kính Thiên cười: “Lại có người khen anh kìa.
“
Một tay Tần Kính Thiên cầm túi, một tay khác nắm lấy tay Giản Ánh Nhu: “Ừm.
“
Giản Ánh Nhu trợn trắng mắt, có cần phải lạnh lùng như vậy không? Thời tiết mùa đông đã đủ lạnh, anh còn định hóa thành một tảng băng lớn, muốn làm cô chết cóng sao?
Ngay lúc Giản Ánh Nhu còn đang vô cùng bất mãn với anh, đã nghe thấy anh nói: “Bởi vì em cũng rất tốt.
“
Nghe được lời anh nói, Giản Ánh Nhu nhếch môi, nhướng mày, mỉm cười hạnh phúc.
Bởi vì bọn họ đều rất tốt, cho nên giữa hàng nghìn hàng vạn người, trước khi nảy sinh tình cảm, họ đã chọn nhau.
Giản Ánh Nhu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tần Kính Thiên, cẩn thận vươn tay khoác tay anh, tự nhủ với bản thân, hãy thử tiến lên trước một bước, biết đâu sẽ nhìn thấy một bầu trời khác.
“Anh Tần, cô Tần, xin chào!”
Một giọng nói đặc biệt ngọt ngào vang lên, theo đó Julie giống như một con búp bê chạy tung tăng đến, cười ngọt ngào, chào hai người họ.
“Anh nhà cô đâu?” Tần Kính Thiên biết Julie xuất hiện ở đây thì chắc hẳn Ivan cũng đang ở gần đây.
Julie quay đầu nhìn một cái, chỉ về phía chiếc xe cách đó không xa, dùng tiếng Trung không chuẩn nói: “Anh ấy bảo tôi đến lấy Điệp Luyến.
“
Chiếc xe đậu cách họ không xa, cửa sổ đang mở.
Giản Ánh Nhu liếc qua, có thể thấy rõ người đàn ông ngồi trên ghế lái có mái tóc đen mắt nâu, mái tóc rối bù, cứ như đã mấy ngày không chải chuốt.
Đường nét khuôn mặt của anh ta mang theo nét quyến rũ riêng của người Ý, với hốc mắt sâu và sống mũi cao.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Giản Ánh Nhu, người đàn ông quay đầu lại, chạm mắt với Giản Ánh Nhu, sau đó anh ta nở một nụ cười khó đoán.
Giản Ánh Nhu bị anh ta nhìn thì cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng thu ánh mắt lại, nhìn về phía Julie: “Đáng lẽ tôi phải gửi lại cái váy mới đúng, lại để cô đến lấy, đúng là làm phiền cô.
“
“Không sao.
” Julie hiếm khi trở về biệt thự, bây giờ có cơ hội được quay về, cô ấy vui mừng còn không kịp, sao còn cảm thấy phiền được chứ.
Ivan không xuống xe, Tần Kính Thiên cũng không đi qua chào hỏi anh ta, hai người vốn là bạn tốt của nhau lại không muốn để ý đến nhau.
Giản Ánh Nhu không nhịn được quay đầu nhìn về phía Ivan, nhà thiết kế nổi tiếng người Ý, thần tượng của cô.
Nhưng Ivan này hơi khác với tưởng tượng của cô, những bức ảnh của Ivan ở trên mạng trông đẹp trai và ấm áp, còn Ivan mà bây giờ cô nhìn thấy lại cho người ta cảm giác anh ta là một người tùy ý, không bị ràng buộc.
Năm đó, ước mơ lớn nhất của Giản Ánh Nhu là được sang Ý học hỏi Ivan.
Để cô có thể ra nước ngoài học hỏi thần tượng của mình, mẹ cô đã bán chiếc vòng ngọc màu xanh lục gia truyền để kiếm một khoản tiền.
Mẹ cô nói: “Ánh Nhu, chỉ cần con thích, mẹ làm gì cũng đáng.
“
Nhưng số tiền đó của mẹ đã bị bố lấy mất, bố chọn chuyên ngành cho Giản Ánh Nhu, nhưng Giản Ánh Nhu không chịu, cô nhất quyết muốn làm một nhà thiết kế áo cưới.
Sau đó số tiền bán vòng tay của mẹ bị bố dùng để chu cấp cho Giản Ánh Như sang Mỹ du học, tước đi cơ hội du học của Giản Ánh Nhu.
Hiện giờ thần tượng của cô đang ở ngay trước mắt, giống như chỉ cần giơ tay là có thể có được, tâm trạng này đúng là vừa vui mừng vừa cảm thấy phức tạp.
Cô rất muốn chạy tới hỏi Ivan xem anh ta có nhận học sinh không, chỉ cần anh ta bằng lòng nhận cô, cô có thể làm việc cho anh ta mà không nhận một đồng lương nào.
Trong lòng Giản Ánh Nhu rất muốn làm như vậy, nhưng cô lại kìm nén nỗi kích động trong lòng xuống.
Bây giờ cô không còn một mình nữa, cho nên trước khi ra bất cứ quyết định nào, cô cũng phải suy nghĩ đến cảm xúc của Tần Kính Thiên, không thể ích kỷ đưa ra quyết định được.
Sau khi trở về nhà lấy lễ phục, Giản Ánh Nhu tiễn Julie xuống dưới nhà.
Bởi vì tối hôm đó đã xảy ra một ít sơ xuất nên Giản Ánh Nhu đã may lại chiếc váy, vì vậy cô nghĩ mình nên xin lỗi nhà thiết kế ban đầu của bộ váy một câu.
Giản Ánh Nhu vừa đến cạnh xe, người đàn ông trong xe đã lên tiếng: “Cô Tần, người đàn ông của cô không đáng yêu tí nào, tôi ngồi ở đây mà sao anh ta lại ra vẻ như không nhìn thấy tôi vậy?”
Giản Ánh Nhu không ngờ tiếng Trung của người ngoại quốc này lại tốt như vậy, cô ngạc nhiên, sau đó nói: “Tần Kính Thiên là người như vậy, anh ấy thường không thích nói chuyện, mong anh đừng tính toán với anh ấy.
“
“Tính toán với anh ta? Tôi không thèm tính toán với anh ta.
” Ivan cười: “Nể tình cô Tần xinh đẹp như vậy, coi như tôi cho anh ta mượn bộ lễ phục này một ngày, không lấy phí thuê trang phục của anh ta nữa.
“
Giản Ánh Nhu mỉm cười: “Cảm ơn!”
Ivan lại nói: “Vẫn là cô Tần lịch sự, cô xem anh Tần nhà cô đi, chúng ta đã quen thuộc như vậy rồi, cả ngày từ sáng đến tối cứ trưng ra cái bộ mặt đấy, tỏ ra lạnh lùng cho ai xem chứ?”.