Các vị khách dự thọ yến phần lớn ở hoa viên bên ngoài, an tĩnh hơn nhiều so với nội viện.
Mộc Tình Tiêu và Triệu Đình Sương sóng vai tản bộ, tùy ý nói chuyện không bao lâu đã trở nên quen thuộc.
Triệu Đình Sương tính tình dịu dàng giống như Mộc Tình Tiêu, nói chuyện không tính là nhiều nhưng lại rất hợp ý nhau, hai người đều không thích góp vui nên ưu tiên đi tới những chỗ vắng khách.
Qua một thời gian có gã sai vặt xuyên qua hành phủ, nhắc nhở giờ lành sắp tới, hai người mới chuyển hướng đi tới trung đường.
Pháo nổ bùm bùm một hồi lâu, từ cửa lớn đến trung đường, một đường trải đầy giấy đỏ mừng rỡ.
Các tiểu bối trong Án Sát sứ nhao nhao nói xong lời chúc mừng lão phu nhân, người trủ trì trình bày danh sách lễ vật theo thứ tự thân thế và địa vị, thủ đương kỳ xung* chính là cây san hô đỏ của phu phụ An Sát sứ, vừa xuất hiện lập tức làm cho người ta thán phục không thôi, lão phu nhân cười đùa sai người đặt nó ở vị trí dễ thấy nhất thọ đường, khen ngợi nhi tử và con dâu hiếu thuận.
THỦ ĐƯƠNG KỲ XUNG*: đứng mũi chịu sào; đứng đầu sóng ngọn gió; xông pha đi đầu; đảm nhận vị trí quan trọng và khó khăn nhất.
Nhị phu nhân nhìn cây san hô đỏ cao gần hai thước, màu sắc rực rỡ trong sảnh mà chua sót trong lòng, đây vốn là thứ thuộc về Mộc gia, nếu không cũng nên để bà làm thọ lễ đưa ra ngoài, nha đầu chết tiệt kia cư nhiên vì mấy đồng tiền mà bán cho Vương phu nhân, đúng là nông cạn vô tri.
Mộc Tình Tiêu đang nhàn nhã đắc ý ở trong đại sảnh cho đủ số lượng, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt không hiền lành, nàng theo cảm giác nhìn lại lại đối diện với ánh mắt u oán của Nhị phu nhân, nàng khẽ suy nghĩ cũng biết nhị phu nhân vì sao lại như thế, thản nhiên nở nụ cười.
Nhị phu nhân: “…”
Bởi vì Mộc Tình Tiêu và phu phụ nhị phòng cùng xuất thân từ Mộc phủ, người trủ trì tự chủ trương đặt thọ lễ của bọn họ ở cùng một chỗ.
Phu phụ nhị phòng Mộc phủ tặng một bộ danh họa phong cảnh xuất phát từ bàn tay của họa sĩ hoàng gia ngự dụng nổi tiếng Chương Thạch, giá trị không nhỏ, ở trong đám thọ lễ thuộc hàng thượng hạng, lão phu nhân trước sau như một cười gật đầu, Vương sứ quân lại nhìn nhiều vài lần, bộ dáng có chút thích.
Trên mặt Mộc Nhị gia và Nhị phu nhân có chút vui mừng.
Ngay sau đó chính là tác phẩm “Bách Tuế Nhạc” của Ngô Tam Nương, danh gia thêu thùa tiền triều mà Mộc Tình Tiêu đưa ra, trong nháy mắt khi bức thêu vừa được mở ra, không ít người ngồi trên ghế cùng hít sâu một hơi.
Người nghe khi biết tác phẩm được xuất phát từ tay Ngô Tam Nương đã chuẩn bị tâm lý tốt, bức thêu này nhất định cực kỳ tinh mỹ, nhưng không nghĩ tới bức tranh thêu này lại giống hệt với phong cách vẽ của họa thánh Ngô Ngọc Hải.
Như thế chỉ có thể có một nguyên nhân, bộ thêu này vốn xuất phát từ bàn tay của thánh họa Ngô Ngọc Hải.
Không ai không biết, tú nương Ngô Tam Nương tiền triều có kỹ nghệ cao siêu nhất và Họa Thánh Ngô Ngọc Hải là một đôi huynh muội, hai người cùng có danh tiếng lâu đời, những tác phẩm mà ngàn vàng cũng không mua được, huống chi là tác phẩm hai người cùng hợp tác.
Bức “Bách Tuế Nhạc” này cho dù là kỹ nghệ hay là danh tiếng của tác giả đều khó có thể so sánh, huống chi nó hiện ra ý nghĩa rất thích hợp làm thọ lễ.
Trượng phu lão phu nhân đã qua đời khi còn sống từng làm quan đến chức Thừa tướng, cả đời bà đã gặp qua vô số thứ tốt, tự nhiên nhận ra giá trị của bức “Bách Tuế Nhạc” này, hơn nữa còn bao hàm điềm lành, lúc này lão phu nhân cười đến híp cả mắt, phân phó người chủ trì đưa bức thêu tới để bà cẩn thận nhìn một chút, tỉ mỉ một lát, lập tức sai người treo nó ở cao đường.
Phải biết rằng thọ yến có rất nhiều tân khách, vô số thọ lễ, gần như là người chủ trì sau khi trình bày xong sẽ cất đi, chỉ có để cho lão phu nhân đặc biệt yêu thích, cho rằng nó đáng để cho chư vị tân khách thưởng thức, mới có thể phô bày ra.
Lão phu nhân cười nói: “Mộc gia đại tiểu thư, nghe là tôn bối lại có thể xuất ra trân phẩm bực này, là vị cô nương nào vậy, để cho lão thân nhìn xem.”
Mộc Tình Tiêu không nghĩ tới lão phu nhân sẽ gọi tên nàng, mặc dù trong lòng có chút khẩn trương trên mặt lại không lộ ra chút nào, dáng vẻ đoan chính đứng lên, hành lễ với lão phu nhân, nói: “Hồi lão phu nhân, chính là vãn bối.”
“Con lớn lên thật xinh đẹp, phụ mẫu nhà con không phải đã chuẩn bị lễ vật rồi sao, con thân là tôn bối lại tặng lễ quý giá như thế, lão thân thấy thật ngượng ngùng nhưng cũng rất thích.” Lão phu nhân vừa nói xong lại không nhịn được cười to.
Ánh mắt của những vị khách ở đây phần lớn là hâm mộ, cũng có một số ít người cảm thấy nàng lấn lướt trưởng bối trong nhà lấy lòng người khác như thế có chút thất lễ.
Mộc Tình Tiêu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Trước vãn bối chỉ là nhị thúc nhị thẩm của vãn bối, vãn bối tới đây đại diện cho đại phòng Mộc gia, phụ mẫu vãn bối lưu lại rất nhiều tàng vật, vãn bối thấy bức “Bách Tuế Nhạc” này rất thích hợp làm thọ lễ, lão phu nhân thích là tốt rồi.”
Mọi người chợt nhận ra, còn có một số người lớn tuổi hơn một chút hoặc đã ở Ninh Châu hơn năm năm đều nhớ tới chuyện cũ về đại phòng Mộc gia, không khỏi lộ vẻ tiếc hận, trong ánh mắt nhìn về phía Mộc Tình Tiêu có thêm phần thương hại, nhưng vào một ngày như hôm nay thì không nên nhắc lại chuyện đó.
Chỉ có sắc mặt phu phụ nhị phòng có chút cứng ngắc.
Vương phu nhân ở một bên cười nói: “Là con dâu đưa cho đứa nhỏ này thiệp mời, thực sự không tính là đến cùng Mộc đại nhân, con dâu chỉ là để cho nàng tới chung vui, không nghĩ tới đứa nhỏ này khách khí như vậy.”
Lão phu nhân lộ ra vẻ đã hiểu rõ, vẫy vẫy tay hòa ái nói: “Đứa trẻ ngoan, lại đây.”
Mộc Tình Tiêu đứng dậy đi qua đã thấy lão phu nhân cởi một cái vòng toàn thân xanh biếc trên cổ tay định đeo trên tay nàng, nàng hơi do dự chậm lại.
Lão phu nhân nhẹ giọng nói với nàng: “Không phải thứ quý giá gì, con cứ nhận lấy đi, con là một tiểu cô nương về sau nếu có chuyện gì không ứng phó được có thể đến Án sát sứ phủ.”
Lão phu nhân mặc dù đã bảy mươi nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn, chuyện năm năm trước lớn như vậy bà đương nhiên nhớ rõ, cho nên có thể đoán được đôi điều về tình hình hiện tại của Mộc Tình Tiêu.
Vương phu nhân ở bên cạnh phụ họa một tiếng, tỏ vẻ mình cũng nghe được.
Trong lòng Mộc Tình Tiêu yên tâm một chút, rũ mắt cười nói: “Đa tạ lão phu nhân chiếu cố.”
Giọng nói chuyện của các nàng không tính là lớn, chỉ có mấy người Vương gia ngồi gần nghe rõ, quan khách chỉ thấy không khí thân cận hòa thuận như vậy, trong lòng hâm mộ không thôi.
Sắc mặt người nhị phòng thì không tốt đẹp như thế, trong lòng Nhị phu nhân thầm nghĩ, sợ là Mộc Tình Tiêu đã sớm có lòng riêng từ lúc bà nhắc tới việc chuẩn bị thọ lễ cho thọ yến của phủ Sát sứ, nếu không cũng sẽ không giấu diếm bức “Bách Tuế Nhạc”.
Đáng tiếc khi đó bà không nhận ra điều bất thường sớm hơn, cuối cùng ngay cả cây san hô đỏ cũng bị mất.
“Nương, người xem nàng a dua nịnh nọt như vậy…” Mộc Minh Trạch khinh bỉ nhỏ giọng nói.
Nhị phu nhân thấp giọng trách mắng: “Ở đây nhiều người như vậy, về nhà nói sau.”
Buổi chiều đại đa số khách quan ở tiền đường nghe kịch, Triệu Đình Sương mang theo Mộc Tình Tiêu đi dạo trong phủ.
Mộc Tình Tiêu phát hiện Triệu Đình Sương không có hứng thú cho lắm, vừa rồi có rất nhiều cô nương quen biết nàng lại đây muốn kết bạn với nàng, nàng đều khéo léo cự tuyệt, dọc theo đường đi lời nói cũng càng ngày càng ít đi.
Mộc Tình Tiêu cảm thấy nếu không phải Vương phu nhân phân phó, Triệu Đình Sương có lẽ càng muốn mình an tĩnh.
Cũng không biết buổi trưa đã xảy ra chuyện gì khiến Triệu Đình Sương đột nhiên buồn bực không vui.
Lúc này nàng thỉnh thoảng vẫn cố gắng nâng cao hứng thú của bản thân nói một ít chuyện thú vị trong phủ cho Mộc Tình Tiêu, Mộc Tình Tiêu khẽ thở dài, do dự một chút rồi nói: “Đình Sương, có phải muội không vui lắm không?”
Triệu Đình Sương bất ngờ chậm lại, trầm mặc một lúc có chút cô đơn nói: “Xin lỗi, ta cũng không phải cố ý như thế.”
“Ta không có trách muội.” Mộc Tình Tiêu trấn an nói, “Nếu như tâm tình của muội không tốt thì không cần miễn cưỡng chính mình chủ động, cứ như vậy an tĩnh đi một chút cũng không tệ, ta đi cùng muội, nếu muội cần người để tâm sự thì cũng có thể tín nhiệm ta.”
“Tình Tiêu, cám ơn tỷ.” Triệu Đình Sương quay đầu cười cười với nàng, “Vậy ta muốn đến một nơi, tỷ đi cùng ta được không?”
“Được.” Mộc Tình Tiêu vui vẻ đáp.
Phủ Án Sát sứ chiếm diện tích rất lớn, Ninh Châu từng là kinh đô của triều đình cũ, khi đó hoàng thành cũng từng lộng lẫy tráng lệ, hiện giờ đã cải tạo sử dụng cho mục đích khác, Án sát sứ phủ là một trong số đó, phong cảnh đương nhiên khỏi phải nói.
Triệu Đình Sương mang theo Mộc Tình Tiêu đi thẳng, càng đi càng vắng vẻ lạnh lẽo, dọc theo khúc đường xuyên qua một mảnh rừng trước mắt xuất hiện một vũ đài điêu khắc bằng đá theo phong cách cổ xưa.
Vũ đài điêu khắc bằng đá này gần giống với vũ đài chúc thọ bên ngoài lúc buổi trưa, chỉ là vũ đài này nằm ở nơi hẻo lánh, hơn nữa niên đại đã lâu, bên ngoài hiển nhiên là sau này bắt chước.
Mộc Tình Tiêu nghĩ thầm, vũ đài điêu khắc bằng đá này nhất định là do triều đình cũ lưu lại, bởi vì nó nằm ở nơi hẻo lánh mới không thể không hoang phế, lại bởi vì nó thật sự là tinh xảo chủ nhân ngôi nhà tuy không dùng được cái này nhưng bắt chước một cái ở bên ngoài.
Hai người tiến lên trước, đang muốn đi lên dọc theo bậc thang màu nâu này, chợt nghe thấy phía sau vũ đài có người đang nói chuyện, nhất thời ăn ý dừng bước.
“Bình thường ở đây không có người, có lẽ hôm nay trong phủ có quá nhiều người nên mới có người trùng hợp đến nơi này.” Triệu Đình Sương nhỏ giọng giải thích bên tai Mộc Tình Tiêu.
Hai người đều không muốn phiền phức nên định xoay người rời đi, nhưng xung quanh thật sự quá yên tĩnh, tiếng nói sau vũ đài từng chữ rõ ràng lọt vào tai, làm cho người ta không cách nào bỏ qua nội dung của nó.
Sau khi vũ đài bằng đá.
“Thi Lan, ta có thể nhìn ra hôm nay di nương vô cùng vui vẻ, xem ra bà rất hài lòng với muội, ngày khác. Không, ngày mai ta lập tức cùng di nương đi tìm phụ thân, để cho người đồng ý đến nhà muội cầu hôn.” Vương Hoài Nhân nắm tay Mộc Thi Lan, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Vâng!” Mộc Thi Lan cũng lộ vẻ vui mừng còn có vài phần ngượng ngùng, lập tức nghĩ tới cái gì đó, hơi do dự nói, “Không cần đi gặp Vương phu nhân đi…”
Nàng nhớ tới chuyện mấy ngày trước, trong lòng thoáng hiện lên một tia sợ hãi, nếu để Vương phu nhân biết chỉ sợ bà sẽ không đồng ý, nhưng nàng lại không dám nói cho Vương Hoài Nhân.
“Không cần, phía trên ta còn có hai vị huynh trưởng, mẫu thân làm sao quan tâm được.” Giọng điệu Vương Hoài Nhân rất chắc chắn, trong lòng lại có chút chột dạ nhưng hắn nhất định phải như vậy.
Trái ngược với lời hắn nói ra miệng, mẫu thân ở trong nhà nói một là một, hai là hai, cực kỳ cường thế, hắn và di nương cho tới bây giờ vẫn phải chịu sự khống chế của mẫu thân, sau khi biết mẫu thân có ý hứa gả Triệu Đình Sương cho hắn, hắn không thể không mạo hiểm, hắn không muốn cưới Triệu Đình Sương.
Mộc Thi Lan âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy muội chờ chàng.”
“Ừm.”
Vũ đài ẩn mình trong rừng, xung quanh còn có một vòng bụi hoa lơ là không được xử lý, lộn xộn lại rậm rạp, chim chóc thường xuyên bay ngang qua, thỉnh thoảng có vài tiếng ve sầu ngắn ngủi thê lương.
Triệu Đình Sương hoảng hốt, nhất thời không cách nào nhúc nhích bước chân.
Mộc Tình Tiêu thì kinh ngạc, Mộc Thi Lan vốn nên ở nhà lúc này lại xuất hiện ở phủ Án Sát sứ, còn có nam tử cùng nàng nói chuyện, nghe hẳn là thứ tử của Vương sứ quân.
Ký ức kiếp trước đột nhiên ùa về, trước khi nàng rời khỏi Ninh Châu, Mộc Thi Lan thực sự đã định hôn sự, hôn phu là một vị công tử trong phủ Án Sát sứ.
Chẳng qua chuyện này không liên quan gì đến nàng cả, Mộc Tình Tiêu dừng một chút, phục hồi lại tinh thần, đang muốn kéo Triệu Đình Sương cùng rời đi thì phát hiện sắc mặt Triệu Đình Sương không đúng lắm.
“Đình Sương, muội làm sao vậy?” Nàng hạ giọng xuống và hỏi.
Triệu Đình Sương đã định thần lại, nhưng hốc mắt nàng đột nhiên đỏ lên, nàng nắm chặt cổ tay Mộc Tình Tiêu, nhẹ nhàng hít hít mũi, nói: “Đi, đi ra ngoài nói.”