Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] - Chương 13: Cưỡng chế sướng nhất (H+BDSM)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
502


Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến]


Chương 13: Cưỡng chế sướng nhất (H+BDSM)


Truyện mới nên vẫn cảnh báo OOC thêm một lần, chỉ là tưởng tượng, không phải người thật. Các bạn xin mời đọc rõ giải nghĩa về βɖʂʍ dưới đây. Đề phòng có bạn chưa biết tới, đến cuối cùng lại nói lời không hay, trái tim này không muốn chịu tổn thương. Xin cảm ơn.

“βɖʂʍ là một dạng đóng vai hoặc lựa chọn lối sống giữa hai cá nhân trở lên nhằm tạo sự căng thẳng, kɧօáϊ cảm và giải thoát trong tình ɖu͙ƈ bằng những trải nghiệm đau đớn và quyền lực. Cụm từ βɖʂʍ xuất phát từ thuật ngữ bondage (nô ɭệ, bó buộc) và discipline (kỷ luật, trừng phạt) (BD), dominance (thống trị) và submission (quy phục) (DS), sadism (bạo ɖâʍ) và masochism (khổ ɖâʍ) (SM),…

Những hoạt động và mối quan hệ trong một bối cảnh βɖʂʍ có đặc trưng là những người tham gia thường có vai trò bù trừ cho nhau, có thể hoặc không ngang hàng. Vai trò chủ động (thực hiện hành vi hoặc điều khiển người khác) thường được gọi là top (trên) hoặc dominant (thống trị). Vai trò bị động (chịu những hành động hoặc bị điều khiển) thường được gọi là bottom (dưới) hoặc submissive (quy phục). / Nguồn Wikipedia.

Đây là bắt nguồn sâu xa của câu các cô hay nói khi bị Yibo phũ đó: “Chắc tui có máu M.”😉

_____________________

“Quản lý Tiêu đã yếu đuối thì đừng so găng.”

“Tôi vốn cũng đâu dám so với ngài.”

“Trêи sân khấu, Quản lý Tiêu cố ý cười với tôi.”

“Tôi cười với tất cả mọi người.”

“Vậy thì càng là muốn so găng. Đã bảo đừng đi hoang. Vậy mà còn hóa hồ ly tinh chòng ghẹo người khác.”

“Đến cười cũng không cho cười sao.”

“Vì Quản lý Tiêu cười trông quá ɖâʍ loạn.”

“Vì mắt nhìn Vương tổng quá không trong sáng.”

“Đấu khẩu với tôi mà thắng được sao! Bảo bối không ngoan sẽ phải chịu phạt.”

Cuộc nói chuyện sau khi Quản lý Tiêu từ nhà tắm ra dừng tại đây, vì Vương tổng không nói lại được thì sẽ trực tiếp dùng vũ lực mà đàn áp.

……..

“Ưm… ưm… ưm.”

“Bịt miệng bảo bối lại xem em có thể nói gì.”

“…”

“Rồi Quản lý Tiêu có thể cười với ai?”

Màn tống đồ vào đầy miệng đã quá quen thuộc. Bυ” ʍút̼ kiểu này ai mà chẳng từng làm, nhưng người ta cứ lặp lại mãi. Phần vì nó quá thông dụng và tiện lợi. Phần vì khẩu giao thực sự quá sướиɠ. Có thể điều chỉnh mọi góc độ, hút vào nhả ra ngập đầy ướt át. Thêm nữa, thấy đối phương yếu đuối hổn hển dưới thân, quả thật rất có cảm giác thành tựu. Đặc biệt là đối với người luôn điên cuồng muốn nắm quyền thống trị người khác.

Như Vương Nhất Bác lúc này đây, vật ngửa thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ấy xuống giường, trực tiếp nhét luôn khủng vật đang lên của mình vào ngập họng oan gia khắc khẩu. Khỏi nhiều lời! Hết ương bướng!

“Quản lý Tiêu nói nữa đi! Sao không nói lại cứ ngậm chặt miệng mãi thế.”

Thô bỉ! Biết rồi còn hỏi. Thử bỏ cái đống bùng nhùng này ra. Tôi liền có thể phun mưa xuân vào mặt Vương tổng đến khi trời sáng.

Còn bây giờ… hừm… đành nghẹn ngào nuốt lấy. Bé cưng thường xuyên làm tôi sướиɠ thân, bây giờ còn đang chưa ngóc đầu dậy hẳn, thật là muốn yêu chiều bé, không hề muốn gây tổn thương chút nào.

Ngụy biện một chút, nhưng Quản lý Tiêu cũng tự biết rằng, bản thân mình lúc này đã mất hết liêm sỉ. Thói quen là thứ gì nguy hiểm quá. Quen phục vụ người ta, chỉ cần thứ kia mới kề sát có một chút, miệng lại tự khắc ngoác ra. Còn đâu là bờ môi chúm chím, tâm hồn thanh cao tựa trúc xanh của Quản lý Tiêu nữa đây.

May là có mỗi tên Vương Nhất Bác oan nghiệt biết, hắn cũng đã quen rồi, không để ý lắm nữa.

Quen rồi nên bây giờ lại ngông nghênh thúc ép phồng miệng anh rồi phải không? Từ từ cho Quản lý Tiêu thở đã, anh hứa sẽ ngoan mà.

Tiêu Chiến lấy hết dũng khí của buổi tối hôm nay, dứt rời được ra.

“Không cười nữa, không cười nữa là được chứ gì! Chầm chậm thôi! Tôi muốn sóc lọ giúp Vương tổng, tối nay xã giao cười mỏi miệng rồi, không muốn bυ” bình bảo bối bé bỏng nữa, có được không?”

“Lấy cớ thế thôi! Là kiểu gì cũng muốn bịt miệng Quản lý Tiêu lại bằng cách này, không muốn cũng phải muốn, có được không?”

Sau đó Vương Nhất Bác lại tràn đầy khí thế mà tống khủng vật – giờ đã to khủng – vào chỗ cũ, ɖu͙ƈ hỏa – giờ đã bốc hỏa – ngang nhiên chiếm hết chỗ trống trong chật chội răng thỏ kia. Dám nói bảo bối của ta là bé bỏng sao?

Quản lý Tiêu ai oán quá đi! Ép buộc làm tới luôn, còn bày đặt nhại theo người ta, hỏi lại rằng “Có được không?” Không cái ʍôиɠ. Huhu, Quản lý Tiêu lại đành chịu thiệt. Dù có quen đến mấy thì không vừa vẫn là không vừa. Kϊƈɦ thước chỗ đó của Vương tổng vốn luôn khiến anh phải cảm thán. Đút đầy miệng, ngập tận họng rồi mà chưa thể nút cán, còn khiến Tiêu Chiến rất có cảm giác muốn ói, vì thế mặt anh cứ đỏ bừng lên. Nhưng chẳng phải đóa hồng đỏ vẫn luôn diễm lệ và tà mị nhất sao?

Cơ thể Tiêu Chiến từ trêи xuống dưới đúng là một tầng đỏ rực. Da dẻ căng bóng, mịn màng, không phải kiểu trắng khiết mà là kiểu nâu đỏ phát sáng, như làn da thịnh hành bên phương Tây, muốn có được thì phải phơi nắng rất nhiều, thực sự rất hợp gu Vương tổng. Bởi mọi người hay nói, người trái ngược nhau thì thường hút nhau, mình không có cái gì sẽ thích người có thật nhiều thứ đó. Làn da là một lẽ, Vương Nhất Bác còn thích cả đôi môi đỏ hồng đậm nước, cả viền mắt sóng sánh nhu hòa kia nữa, thích luôn cả đường eo mềm mại mẫn cảm, hắn nắm chắc một cái, cũng là đỏ rộ một màu. Chỗ nào cũng thích, chỗ nào cũng muốn, vậy nên mới phá vỡ giới hạn mà tiếp tục mối quan hệ này.

Vẫn luôn yêu thích vẻ ngoài của Tiêu Chiến là thế, Vương tổng lại chẳng màng cảm giác của đối phương, cứ thế tiếp tục đắm chìm vào hưởng lạc, chọc tới nổi cục má bên này, lại nổi cục má bên kia của anh. Trông thảm thương không kể xiết. Chỉ yêu thích hời hợt, không yêu đương sâu sắc nên không trân trọng chứ gì?

Tất cả suy nghĩ của Vương tổng, người nào đó không thể biết, anh chỉ biết tự nhủ rằng! Không được, hôm nay Quản lý Tiêu tài giỏi vừa tỏa sáng trêи bục cao, không thể nào yếu kém thấp cổ bé họng trêи giường thế này, không thể chịu được nữa. Tiêu Chiến phải vùng lên!

Thêm một tầng dũng khí cao dày được bơm tới, Quản lý Tiêu lại thêm một lần thoát ly được rồi.

“Hôm nay đừng hòng Quản lý Tiêu này sẽ nghe lời dễ dàng đến thế. Tôi muốn một chút chiều chuộng, người quen rồi cũng phải có chút phúc lợi chứ. Sống cứng nhắc quá sẽ không tốt cho sức khỏe đâu Vương tổng.”

Vương Nhất Bác không nói gì, nhìn chăm chăm cả lúc đến mức làm Tiêu Chiến lạnh cả sống lưng. Cười nhếch miệng một cái, trông kiểu gì cũng rất bỉ ổi. Sau đó, sau đó…

Đem Tiêu Chiến trói vào!

Lúc trước xoắn xuýt làm sao, ở ngoài này Vương tổng không chịu cởi áo, mới chịu cởi quần, đợi Quản lý Tiêu ra là xông vào cưỡng ép ngay. Thế nên áo sơ mi đen trêи người, cà vạt mỏng hẹp vẫn yên vị trêи cổ. Lúc này Vương Nhất Bác rất hợp lý mà lấy ra sử dụng làm công cụ gây án. Cà vạt dài, có thể quấn ba vòng, rồi buộc chặt hai nút lại. Tiêu Chiến liền không còn tay mà khua khoắng nữa.

“Trói lại rồi! Thế Quản lý Tiêu muốn làm gì?”

“Thật quá đáng lắm! Người ta không có nhu cầu chơi SM, tôi không có bị khổ ɖâʍ!”

“Biết SM là cái gì sao? Nghi ngờ Quản lý Tiêu đã từng. Cho nên mới biết tới?”

“Chút thưởng thức này, người đàn ông trưởng thành sống lâu trong xã hội đương nhiên sẽ biết.”

“Biết nên thử với người khác rồi?”

“KHÔNG.”

“Tôi không tin!”

Vương Nhất Bác vứt Tiêu Chiến tại đó, điền cuồng chạy loạn như tìm kiếm vật gì đó. Cuối cùng đứng lại trước bộ vest đuôi tôm Quản lý Tiêu mới mặc tối nay, trêи đó còn vắt ngang chiếc cà vạt đen dày làm phụ kiện.

Cầm lên, tiếp tới chạy ngược về chỗ cũ. Khó hiểu như vậy, dụng ý là gì đây? Quản lý Tiêu sẽ ngồi yên ở đó chịu trận sao? Đương nhiên không, anh nhanh chân mà chạy rất xa.

“Quản lý Tiêu dư thừa sức lực như vậy. Thà rằng nén lại, lát nữa biến thành tinh lực mà thỏa mãn tôi thì hơn.”

“Tôi sẽ nghe theo Vương tổng chắc?”

Tiêu Chiến cố gắng không để người nào đó bắt được, quả thật nhanh hơn thỏ mà chạy quanh phòng, trèo đèo lội suối, từ dưới giường bật lên đệm, rồi lại như bay phi xuống đất.

“Aaa uiii!”

Nhưng mà hậu quả nhãn tiền, không cẩn thận thế nào mà ngã oạch một cái xuống sàn, may mà còn có thảm lót bên dưới, không thì sẽ phải chịu đau nặng đến thế nào. Có điều, đầu gối thâm tím, chân vẫn là tạm thời không chạy nổi nữa.

“Em xem, sao lại vội vàng như vậy.”

Vương Nhất Bác đè tay vào vết thâm, xoa nhẹ một cái, có vẻ như là xót xa lắm. Ấy vậy hành động trước ra vẻ cảm thương là thế, hành động sau đã lại trơ tráo khôn cùng. Ghì chặt người Tiêu Chiến xuống thảm sàn, bẻ quặt hai cánh tay đã bị trói của anh ra sau lưng. Quấn vật đen tối trêи tay từ thái dương qua mắt người bên dưới. Buộc thắt nơ thật chặt. Còn nhấc cổ Quản lý Tiêu lên, xem lại một lượt, xác nhận đã bịt kín như bưng, không một kẽ hở nào lọt giữa khe mắt mới yên tâm. Cười nửa miệng thâm hiểm. Ghé vào tai cái người như đang đi trong sương mù.

“Em là của tôi!”

“Vương tổng làm gì đó.”

“Không biết à? Bịt mắt em.”

“Tôi đã què quặt ra thế này, Vương tổng còn có tâm trạng hứng tình.”

“Chỉ cần tôi muốn! Bịt mắt Quản lý Tiêu lại, xem em còn có thể chạy loạn với ai? Còn có thể ngồi ở bàn tiệc cười với ai.”

“Biến thái!”

Nói xong, Vương Nhất Bác vòng tay qua đầu gối, dịu dàng bế bổng Tiêu Chiến lên, nhẹ đặt xuống mặt đệm. Còn bồi thêm một nụ hôn vào khóe mắt lộ ra khỏi tầng bịt mắt dày.

“Che mắt vào, mới thấy càng xinh đẹp. Bình thường thì không, quá xấu!”

“Lần này vẫn phải nói nữa, Vương tổng ngài thật sự có bệnh.”

“Trót bị nói có bệnh rồi, Quản lý Tiêu thử nốt cái này.”

Vương tổng chạy thêm một lần, lúc tới nơi thì trêи tay cầm chiếc khăn mặt màu xanh lá. Cuộn một vòng, nhét luôn vào miệng Quản lý Tiêu.

“Đây! Còn cái này! Nói nữa đi.”

“U…a…a…”

Vương Nhất Bác cũng chẳng để Tiêu Chiến phải ấp úng kêu gào chờ đợi lâu, có kết quả rồi đây. Tự lúc nào, hắn ta đã giữ bôi trơn đầy trêи tay, nhanh chóng móc lấy cúc huyệt. Thụt vào mấy ngón, trơn tru luật động ra vào. Miết chặt ɖu͙ƈ hỏa vẫn luôn nóng tới bỏng tay vào bờ ʍôиɠ căng mẩy.

“Quản lý Tiêu còn ngoan cố nữa không, cảm nhận xem, chỗ đó nó đang cực kỳ thích thú ʍôиɠ mẩy của em.”

Tôi đây ngoan cố hay không cũng là không nói ra được, Vương tổng là tên ngang ngược.

Vương Nhất Bác lại cầm tính khí quật mấy cái xuống dưới nơi trắng ngộn. Tiêu Chiến rốt cuộc cũng cảm thụ được cái đó đang nặng trịch đè xuống, đi đến đâu cọ xát rực lửa đến đó, kɧօáϊ cảm nhen nhóm dâng trào.

Vương Nhất Bác lại kê cự vật gần sát huyệt động, kéo lên kéo xuống qua lỗ kia, nhưng lại không dứt khoát cắm vào. Ướm thử một chút, lại giằng lại ngay tức khắc. Tựa như muốn, tựa như không. Hậu huyệt trơn tuột có vẻ đã rất sẵn sàng, hé miệng nhu mì chờ đợi mà mãi vẫn chỉ có hư không, chưa hút vào được thứ gì cả.

Chủ nhân của nó, Tiêu Chiến đáy lòng cuộn sôi, anh cũng đang rất sốt ruột, muốn làm cái gì, trêu ngươi người khác sao? Cậy anh không cử động, không nói, không nhìn thấy liền được thể đùa bỡn?

Tức thì cả người vùng vẫy, hai chân cũng là đạp loạn, miệng cố phát ra âm thanh u u.

“Ưm…ưm…a…”

“Tiêu Chiến ngoan, kiên nhẫn một chút.”

Vương Nhất Bác tay bắt lấy hai cổ chân thon nhỏ cố định lại một chỗ. Lại như cũ cầm cự vật miết mải khôn cùng, chậm chạp cực điểm.

Có thể nhanh nhanh lên chút được không? Lúc nào cũng biến thái thăm dò!

Tiêu Chiến trong một khắc đã nghe thấy tiếng sột soạt kỳ dị, bóng tối đen ngòm khiến anh tưởng tượng tới một tên biến thái đang mài giũa vũ khí sắc lạnh.

Huyết áp vọt lên cao, tim Quản lý Tiêu thực sự phải đập rất hộc tốc vì tiếng động này.

Đột nhiên! Vương Nhất Bác banh rộng hai chân Tiêu Chiến ra, tiếp tới hắc hóa cắm mạnh tính khí vào trong lọt thỏm. Hóa ra là thế, chậm chạp như vậy là để làm điều này sao? Để đâm chọc mà vẫn kịp đeo bao cao su. Vương Nhất Bác vẫn luôn khuôn phép là thế, anh cũng đành tập quen thôi.

Có điều hiện tại, Tiêu Chiến không nhìn được mà lại càng cảm nhận rõ ràng, chợt thấy cự long mặc áo mưa từ đâu xé trời rơi xuống, chui tọt vào trong tiểu huyệt nhỏ nhí của mình. Sững sờ không thôi. Càng sững sờ hơn sau khi vào được rồi, vật kia không kiêng dè gì thúc loạn cuồng điên, chẳng để Quản lý Tiêu kịp thở. Chân thì hết dang rộng giờ lại bị ép khép chặt vào, càng sâu sắc cảm nhận cự vật kia ních vào rít xoáy hơn.

Vương Nhất Bác dường như rất hưởng thụ phong cách làʍ ȶìиɦ này, hắn như vậy có thể tuyệt đối nắm giữ thế cục, thống lĩnh đỉnh cao mà lộng quyền. Tuy chỉ có hối tiếc là không nghe được tiếng rêи kiều mị, nhìn thấy đáy mắt ɖâʍ tà, nhưng vẫn là thích áp bức thế này lắm. Từng nhịp từng nhịp thúc tới cũng là những mũi khoan giày vò non nớt ấy triệt để, đến thật nhuyễn mịn mới thôi.

“Quản lý Tiêu ngoan như vậy, tôi rất thích.”

“Hừ….”

“Em còn hừ, muốn chống đối?”

“Ư…hư…”

“Chống đối này…”

Một bất ngờ nữa chợt đến, Vương Nhất Bác trái khoáy lật ngược Tiêu Chiến lại, để mặt anh úp sấp dưới gối. Người nào đó hoàn bị động, chỉ đành tuân theo, vậy mà bị ép dí vùi đầu ngụp lặn không thoát nổi, hậu huyệt cũng bị oanh tạc, khiến anh giãy nảy thế nào vẫn bị kìm kẹp kiềm tỏa. Giác quan được kϊƈɦ ứng đến đỉnh điểm, đến nỗi cảm nhận thấy từng tế bào như được bơm đầy máu đến rộn rạo không ngừng. Lồng ngực cũng là hoảng hốt, hồi hộp, cứ như ngồi trong phòng thi đang viết nốt đáp án mà bị giục nộp bài, cơ thịt cũng là cứ thế co bóp thít vào nhau chộn rộn.

Vương tổng cực sung sướиɠ vì hiệu quả không ngờ này, vẫn là Quản lý Tiêu lợi hại, trái với biểu hiện bình thường, làʍ ȶìиɦ với người ương ngạnh nào đó, luôn rất đê mê, như đắm chìm trong hũ mật khổng lồ, càng muốn vươn ra lại càng lún sâu hơn. Nghĩ tới thế Vương Nhất Bác hành động cắm rút càng thoải mái, càng không khoan nhượng hơn nhiều. Sức mạnh cường đại vốn là muốn thể hiện cho ôn nhu này xem. Để em không thể vùng vẫy nữa, để em bên ngoài cứng đầu cứng cổ tử thủ như quân thù, đến khi lên giường chỉ đành nằm bẹp mà rêи rỉ. Muốn đối đầu với tôi ư, chỉ có nước hiền hòa rồi khuất phục thôi. Sẽ luôn theo cách bạo tàn mà “yêu” em!

Tiêu Chiến phía dưới hơi đau rát ʍôиɠ bởi hai hòn ngọc của người ấy theo tiết tấu luật động đập mạnh vào tới hằn vết lớn, va chạm kịch liệt đến phát ra tiếng bạch bạch cùng nhem nhép quen thuộc khuếch đại bên tai. Kɧօáϊ cảm đột xuất kéo tới, thế nhưng Tiêu Chiến lại chẳng thể thốt ra miệng. Cũng chẳng nhìn tỏ sự vật, không thể chủ động trở mình mà ứng phó. Bí mật là, hạ thân còn có một luồng nước lớn như sóng cuồng mưa tuôn đang dồn ép. Bứt rứt ngập lòng.

Tiêu Chiến bị bức tới cuống quýt, như muốn phá kén bước ra, kêu lên ú ớ thật lớn, hai chân là thứ duy nhất còn tự do, giãy dụa làm ra biểu hiện kϊƈɦ động lạ kỳ.

Vương Nhất Bác như hiểu được ra hiệu của Tiêu Chiến, rồi cũng lười biếng nhả ra một lời.

“Đã biết lỗi chưa?”

“U…a…u….”

“Sao không nói?”

“…”

“À quên chưa bỏ khăn ra khỏi miệng Quản lý Tiêu. Nên không nói được nhở! Hahaha.”

Cười cợt nham nhở, cố tình cà khịa. Đáng ghét!

Tiêu Chiến cuối cùng cũng được giải thoát một phần, đầu tiên là cái miệng nhỏ xinh đầy tiên khí, Quản lý Tiêu lúc nào chẳng cốt cách khiêm nhường, lời nói tao nhã, rửa tai lắng nghe anh nhả ngọc phun châu này.

“Nhưng mà tôi buồn tiểu rất lâu rồi. Tháo nhanh cho tôi ngayyyyy!” Vậy mà ai đó còn có tâm trạng đùa bỡn cả khoảng dài, tại Quản lý Tiêu không biết là thời gian dây dưa lại lâu tới thế.

“…” Mất hứng!

Ôi nhầm! Lúc khác đi! Ai mà chẳng có nhu cầu cá nhân, không nhịn được, có chút mất đi tiên khí. Thông cảm cho Quản lý Tiêu nha.

“Nhanhhhhhh!”

“Quản lý Tiêu quát tôi? Vậy mà Quản lý Tiêu có thể quát tôi?”

“Đang buồn đáiiiiiiiiiiiiii, đã được chưa? Còn có tâm trạng ngồi đó so bì.”

Vương Nhất Bác cong môi, lúc đó mới miễn cưỡng tiến lại tháo cà vạt đang trở thành dụng cụ che mắt. Xong xuôi, ngồi yên ở đó, trương mắt nhìn.

“Nhìn tôi? Còn tay nữa, Vương tổng quên à?”

“Không quên, chỉ đến thế thôi, muốn làm gì thì làm. Không thì tè dầm luôn đi cũng được.”

“Tè dầm cũng là ra hết chăn ga gối đệm của Vương tổng đó nha.”

Nói thế nhưng hành động ngược hẳn lại, Quản lý Tiêu cuống cuồng mất hết hình tượng chạy vội đến trước cửa phòng tắm, đá thuỳnh một cái. Này này, cẩn thận có thể hỏng cửa nhà người ta, phải đền đó.

Tên tổng tài bá đạo quá đáng kia thì đã nhàn nhã theo sau. Đến nơi rồi khoanh tay tựa người vào khung cửa mà nhìn vào.

Nhìn thấy Quản lý Tiêu đang chật vật cúi nửa người cố gắng lật lên nắp bồn cầu, rốt cuộc không kịp vẫn hoàn không kịp. Lúc mở ra thành công thì một nửa dòng nước ấm kia cũng đã phun trào ra hết cả ngoài. Thật trớ trêu thay!

“Ôi thiên a! Tiêu Chiến tiểu bậy! Quản lý Tiêu thanh cao thế mà lại tiểu bậy. Sẽ đi nói cho tất cả mọi người ở sự kiện hôm nay biết.”

Tiêu Chiến bối rối vô cùng, ấp úng mãi mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.

“Chẳng…chẳng… chẳng …phải tại Vương tổng sao?” Nói xong lại làm bộ giơ hai tay đang bị trói chặt lên cao cho người Vương Nhất Bác nhìn rõ.

“Hậu đậu.”

“Không phải thế!”

“Vụng về.”

“Không phải mà.”

“Thế nhưng bây giờ mới biết là, dáng vẻ tiểu bậy của Quản lý Tiêu thật là xinh đẹp động lòng người, khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn, lê hoa “đái” vũ*! Haha! Hahaha!” Theo sau thật sự là một tràng cười lớn, hiếm khi thấy Vương tổng vui vẻ tới cỡ vậy, chuyện này có gì buồn cười sao? Hừ!

(*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của mỹ nhân.)

“Aaaaaaaa, còn có liêm sỉ không, người ta như thế còn nhìn trộm!”

“Ừ…”

Mất dạy!

“Còn đứng đó làm chi?”

“Nhìn tiếp.”

“Aaaaaaa, dừng ngay! Có muốn vào thì vào giải quyết nhu cầu luôn một thể.”

“Nhưng nước tiểu đầy sàn, tôi vào thế nào được?” Vương tổng lại bày ra vẻ mặt không nhịn được cười.

“Vừa phải thôi nha, tức chết tôi! Đi dép vào tránh chỗ đó ra, đã được chưa?”

“Phòng tắm của tôi đã bị ô uế mất rồi.”

“Aaaaaaaaaaaaaaaa!”

Vương Nhất Bác chẳng chút nào ngần ngại bước tới, vuốt thẳng bao cao su vứt toẹt sang một bên để lộ ra chỗ đó đang cực kỳ nhờn dính. Chim cò sau một hồi đẩy đưa cợt nhả vui vẻ vậy mà vẫn còn một nửa kϊƈɦ cỡ, chưa có cụp đuôi chạy mất đâu. Đang định xả nguồn cho khoan kɧօáϊ thì ngoài ý muốn, Tiêu Chiến lại nắm chắc tính khí, vuốt nhẹ cho một cái, tuốt mạnh thêm chục cái. Vương tổng ngơ ngác mà cũng chỉ đành hừ nhẹ, lại cương thẳng đứng lên. Đàn ông mạnh mẽ, chỗ đó thực sự rất mẫn cảm, muốn ngóc là ngóc được ngay.

Có biết là nam nhân khi đang trong tình trạng cương cứng thì sẽ rất bí tiểu không? Quản lý Tiêu cũng là oái oăm lắm.

“Dạ, tiểu nhân xin mời quân tử tiếp tục việc cần làm. Hihi.”

Bộ dáng cười tươi rạng ngời, mà sao lại thấy thiếu đánh đến thế!

Sợ ngươi chắc! Vương Nhất Bác bắt đầu đi vào cõi tiên mà vẽ nguệch ngoạc một đường cong tiện bề đáp xuống bồn cầu. Nhưng chẳng để hắn ta vui sướиɠ được lâu, Quản lý Tiêu bên này dùng vai huých một cái, đường cong kia liền đi sai hướng, đến lúc Vương tổng kịp dừng lại thì nước đã rơi rớt ra bên ngoài kha khá. Hắn ta cũng nghẹn họng hết nói nổi.

Có điều, hại người hại ta, Quản lý Tiêu vì mải dụng tâm vội vã hại người mà cũng tự mình trượt chân ngã xuống. Hạ cánh nơi chân ai, chân Vương tổng chứ ai. Vậy mà vẫn có thể tươi cười nói lớn.

“Vương tổng cũng tiểu bậy đó nha. Hahaha.”

Còn nói được không?

Còn cười được không?

Vương Nhất Bác thuận thế thành trương mà tiếp tục phun trào kɧօáϊ lạc. Người dưới thân cũng vì thế mà hứng trọn dòng nước kia. Đang haha cười lớn, trước khi khép miệng lại cũng đã ăn đủ mấy giọt châu sa, vị cũng đã thấu, nhả ra cũng không kịp nữa. Đành ngậm miệng, nhắm mắt, không biết phản ứng thế nào.

“Tiểu bậy vào mặt Quản lý Tiêu đó.”

“Ưm…”

Cả người Tiêu Chiến rốt cuộc đều dây đầy dòng nước ấm, nhếch nhác xộc xệch vô cùng. Không những thế, Vương Nhất Bác còn cầm lấy ɖu͙ƈ hỏa nóng bỏng tay quết nhẹ lên mắt phụng của mỹ nhân, búng tay một cái, giọt nước còn sót lại cũng lăn dài trêи mi mắt ai kia.

Kiêu ngạo, hống hách!

Tiêu Chiến lúc bấy giờ mới đột nhiên phản công, ngậm chặt tính khí ngạo nghễ trước mắt, mượn lấy vành môi mềm mại hút trọn, thít chặt lại không một kẽ hở nhỏ nhất. Thít đến mức thứ kia như bị bóp nghẹt. Chà lên chà xuống khiến thứ rắn chắc ấy phải bị ép theo đến biến đổi hình dạng mà quật cường chống đỡ. Dương cụ của Vương Nhất Bác vốn cong cong như quả chuối tây, khi làʍ ȶìиɦ móc tới điểm mẫn cảm đích thực sẽ khiến đối phương rất sướиɠ. Vậy mà lúc này bị “chăm sóc” đến mức cực đoan mà vặn vẹo vô vàn. Bật nảy phừn phựt đến không có quỹ đạo nhất định.

Thêm nữa, Tiêu Chiến quyết tâm trả thù, răng thỏ cũng ghê gớm cà qua lớp biểu bì mỏng manh

tới đau rát. Chắc chỉ còn nước cắn một miếng là sẽ làm tổn thương triệt để hơn thôi. Nhớ ai đó lúc trước còn nói chẳng muốn làm tổn thương bé cưng bảo bối, một lúc sau lại lật lọng ngay được. Suy nghĩ trước sau không như một, thật là không thống nhất đi.

Vương tổng có khi nào hiền, thấy Quản lý Tiêu phản ứng cay nghiệt đến vậy, cũng trả lại không vừa. Hắn bóp chặt quai hàm người bên dưới, để cho khớp miệng không thể chủ động khép chặt được nữa. Tiếp đó chẳng báo trước liền tống vào cự vật mà bạo liệt đối phương.

Lần này mới thật sự là không khoan nhượng. Vương Nhất Bác chỉ bằng một tay là có thể nắm lấy một lượt hai cổ tay thon gầy dính liền vẫn bị trói chặt của Tiêu Chiến. Giữ chắc lấy để anh không thể cử động, tay còn lại ôm sát vào sườn má diễm lệ ướt đẫm ánh nước. Lúc không kiểm soát nổi kϊƈɦ động còn bấu vào thịt mềm bên má mà du di, để lại một tầng đỏ hồng đọng lại.

Hông eo dẻo dai sung sức cũng không ngừng nắc tới, đẩy vào, làm cho khóe miệng ai kia nhoe nhoét, mắt hạnh phiếm đỏ loang loáng ánh nước đau thương, chỉ biết vô vọng mà chà xát đầu gối xuống sàn đá lạnh tanh.

Cũng chỉ đến thế thôi.

“Nước tiểu của Vương tổng cũng là cao quý lắm đấy?”

“Ừ…”

“Vậy xem tinh trùng có cao quý nổi không?”

“Đương nhiên!”

“Thế đừng cưỡng ép, hiện tại để tôi chủ động, sẽ để nó phải ôn nhu mà tuôn trào. Chờ đó.”

Tiêu Chiến lúc này mới như hồ ly tinh mà giở hết tuyệt chiêu hút tinh khí của người trần. Thè ra chiếc lưỡi đỏ hồng, ɭϊếʍ một đường từ gốc đến ngọn, sau đó bắt đầu ngậm chặt tính khí đang trương to. Đẩy ra hút vào, chiếc má phính cũng theo đó phồng ra hóp lại. Tiêu Chiến đương nhiên biết đầu khấc của đàn ông nhạy cảm thế nào, lưỡi mềm cũng ở đó mà vờn quanh say đắm. Khóe miệng sít sao dính chặt vào ɖu͙ƈ hỏa như túi hút chân không bám chắc vào cột lửa cứng chắc.

Tiêu Chiến cảm nhận được rồi, nước sướиɠ của ai kia cứ không ngừng rỉ ra nhớt dính, mùi vị đậm đà. Một lát nữa thôi, chỉ cần tận tụy ra sức chút nữa. Tiêu Chiến cố gắng đẩy thật sâu thật sâu cự vật vào bên trong đến khi cơ hồ khóe môi chính mình còn chạm tới cả cọng lông ở phía dưới gốc rồi. Vậy mà vẫn không chịu đầu hàng. Đầu cũng là oang oang chấn động, đẩy đưa tới choáng váng mơ màng. Cũng bởi đối phương đã bắt đầu đưa tay nén anh vào lại, Tiêu Chiến hiểu Vương Nhất Bác đạt tới giới hạn cũng là giây phút sắp tới này đây.

“Dừng, Tiêu Chiến. Em dừng lại ngay.”

“Ưm…Chụt….nhép…nhép…”

“Dừng…ngoan…”

“A..a..ư…”

Tiêu Chiến vẫn như cũ ngoan cố không chịu dừng, ngược lại còn mê mải gấp bội, phung ra nuốt vào như con nghiện muốn bυ” bình nước đá. Ánh mắt cũng đờ đẫn không điểm tựa trong miên man ɖu͙ƈ tình, cả khuôn mặt phát ra ánh sáng quyến rũ như ánh đèn sân khấu chói ngời.

Giây phút không khống chế được bản thân, Vương Nhất Bác thật sự rất hận Tiêu Chiến, hận anh đã không nghe lời giáo huấn mà cố tình làm càn. Mọi khi đều nhu thuận quy phục đến thế. Bây giờ bị hắn tiểu đầy người một chút, ngọt nhạt một chút liền hung dữ vậy sao? Vương Nhất Bác chợt xộc lên đầu một tia bạo tàn cường đại. Đưa tay tát mạnh một cái vào gò má mướt mịn. Âm thanh vang vọng thanh thúy vô chừng!

Chát!!!!!!!!

“Bảo bối hư!”

Nhưng dù có làm gì thì Tiêu Chiến vẫn bị tưới ướt rồi, chẳng phải còn bị bạo hành, vẫn phải quỳ mọp dưới chân mà thỏa mãn cho tôi đấy sao? Kết cục là em chưa đứng thẳng nổi đâu. Nhìn tới cảnh tượng Tiêu Chiến ánh mắt mê mang, tay bị trói quặt sau lưng, bắp đùi thon dài chống thẳng dưới sàn, người thì sũng nước, Vương Nhất Bác chợt thấy như có một cỗ lửa phụt cao, như bốc cả thân người đến giàn hỏa thiêu mà đốt cháy.

“Sướиɠ…em…làm..tôi…sướиɠ…Hư…hự…”

Dòng chảy trắng đục như lớp nhựa non của cây cối xanh tốt cuối cùng cũng phun ra. Từng tia từng tia đặc sệt, bắn thẳng vào sâu khoang họng của Tiêu Chiến, rõ ràng không để cho anh quyền quyết định. Cứ thế men theo đường thẳng mà trào xuống, chẳng mấy chốc trong miệng cũng sạch trơn không còn gì!

Tiêu Chiến bị ép nuốt hết tinh trùng, đặc biệt là bị tát cho một cái thật mạnh đến hằn đỏ cả năm vết ngón tay trêи má, nhưng ngược lại toàn bộ khuôn mặt đều sáng bừng, hớn hở không thôi. Mở miệng ra cũng là cao giọng cất lời.

“Vương tổng không kiểm soát nổi. Bắn trước rồi. Ngài có nên xem xét hoàn thành lời hứa là sẽ nằm dưới? Tổng tài lãnh khốc đừng nên nuốt lời nha.”

“Chẳng phải tất cả vì giữa chừng Quản lý Tiêu đòi đi tiểu sao?”

“Thua là thua, xin Vương tổng đừng ngụy biện!”

“Coi như bảo bối giỏi. Lát nữa cho em thử xem. Còn bây giờ thì em phải bắn trước đã.”

______________

Hê hê hê! Tôi đang ngó nghiêng sang bên nhà Chiến Sơn Vi Vương.

Liệu rằng Vương tổng cương trực có chịu khuất phục? Liệu rằng Quản lý Tiêu ôn nhu có dám vùng lên?

Những ngày đầu của tháng sinh nhật, Vương Nhất Bác rồi sẽ nhận được món quà cực kỳ sốc hàng này chăng?

Tiêu Chiến nhân dịp tặng quà sinh nhật có đảo chính được hay không?

Mời mọi người đón đọc chương tiếp theo, vào Chủ nhật ngày 02/08 trêи kênh truyện của tác giả im_maso nhé.

=)))))

P/s: Cái chương này, chính là 5400 từ, người ta đau đầu nhức óc mới nhào nặn xong đó. Vote nhiệt tình nào mọi người ơi. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN