Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] - Chương 5: Xung động lớn nhất (H)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
390


Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến]


Chương 5: Xung động lớn nhất (H)


Quản lý Tiêu bắn ra trước!

Là đã chịu thua Vương tổng rồi!

Vậy mà ai kia rất chi là thong dong, không hề có ý định xuất mã tiếp tục thảo phạt cho trót. Kiềm chế thật tốt a!

Vương Nhất Bác đứng hẳn dậy, mặc kệ Tiêu Chiến đang xõng xoài nằm đó dựa vào thành bồn. Đưa tay vặn xoáy chiếc van tròn, nhanh chóng xả đi lớp nước đầy bọt sữa tắm giờ đã hòa chung với tϊиɦ ɖϊƈh͙ của đối phương.

Lại cầm lấy vòi hoa sen tự phun nước lên người. Bàn tay nhẹ nhàng xoa lấy bờ ngực cường tráng của chính mình. ɖu͙ƈ hỏa ngang ngạnh vẫn đứng sừng sững không chịu khuất phục. Theo tia nước từ vòi phun tới, mỗi lần như thế lại không an vị mà nảy tưng tưng lên. Vương Nhất Bác còn rất phối hợp mà làm ra hành động đung đưa làm cho cự vật lại càng giật phừng phừng hưởng ứng.

Tiêu Chiến mới đạt đỉnh thăng hoa, chưa kịp định thần, giờ lại bị cảnh tượng này phô bày gần sát thì đầu váng mắt hoa. Không biết phải bày ra vẻ mặt gì, ba giây liền dứt khoát nhắm hẳn mắt vào cho khỏi phải thấy.

Nhưng chẳng yên ổn được bao lâu, Vương Nhất Bác từ trêи cao chợt phun thẳng nước vào mặt Tiêu Chiến.

“Làm zì zậy!” Vậy mà quản lý Tiêu không hề nổi giận, giọng lại nũng nịu khôn cùng, thật sự là đang làm nũng đó.

“Rửa mặt cho mèo lười Tiêu Chiến chứ còn sao? Trông lấm lem hết cả rồi kìa!”

Hành động thì phũ phàng nhưng sao lời nói lại ngọt sủng thế không biết. Vương tổng kinh nghiệm tán tỉnh không phải là vừa đâu.

Nói xong lại hối hả xối dòng nước mát lên thân cái người đang ngồi dưới kia. Lớp bọt trắng mịn trôi đi, để lộ ra thân hình với làn da mềm mịn mát mắt. Thật ra, quản lý Tiêu không hề đen đâu, cũng trắng lắm đấy, có điều còn xa mới bằng Vương tổng mà thôi. Nhưng mà chỉ cần vậy cũng có thể được gọi là yêu nghiệt dụ thụ rồi. Bởi vì nằm đó là một dáng hình lả lướt lung linh.

Ái nhân xinh đẹp trong mắt người nhìn. Vương Nhất Bác lúc này mới có dịp ngắm kĩ từng đường nét cơ thể ai kia. Bả vai cong cong trông sao cũng rất mảnh khảnh gợi tình.

Bộ ngực thì không cách nào gắn được với từ vạm vỡ để tả nam nhân. Phải dùng từ nảy nở đi, không phải kiểu ngồn ngộn bức người của phụ nữ, mà là kiểu phập phồng ɖâʍ mỹ, không biết rắn hay mềm, lại càng thêm tò mò muốn cắn một cái để xác định rồi từ đó ngụp lặn không thoát ra nổi nữa.

Eo thon mỏng manh, Vương Nhất Bác tưởng như chỉ nắm một cái đã ôm được trọn yêu thương trong lòng, vết ngón tay sẽ hằn trêи đó đỏ hồng nở rộ như đóa hoa rực rỡ không rời nổi mắt.

Đôi chân dài phải gọi là cực phẩm, thon thon gầy gầy hẳn là mặc kiểu quần nào cũng đẹp, mà khi cởi quần ra thì vị trí mê hồn nhất chỉ có thể là quàng trêи người nam nhân khác mà thôi.

Tiêu Chiến cánh tay đặt ngang thành bồn, cằm gối lên mơ mộng. Ánh sáng ʍôиɠ lung mờ ảo chợt tối chợt tắt, Tiêu Chiến như phát ra tiên khí mênh mang thoát tục. Hàng mi không hề dài cũng không hề cong nhưng lại làm cho đôi mắt thêm càng nổi bật. Ánh mắt lấp lánh thâm tình như chứa cả sao trời.

Sợi mi mỏng nhẹ lại rõ từng cọng một, khi chớp chớp lay động thì nền nã như mặt nước mùa thu, khi rủ xuống thì như nhành liễu xuân lay động trước gió.Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến]

Bảo rằng Vương Nhất Bác không động lòng thì là nói dối.

Không gian đắm say là vậy, lại làm cho Vương tổng liên tưởng tới khung cảnh lớp học một buổi tối mùa hạ oi bức, sau ngày dài học tập mệt mỏi, bạn học ngồi bên nhoài người ra bàn, ca thán mộng mơ. “Biết bao giờ mới tan học, mình muốn uống trà sữa”.

Giấc mộng thanh xuân, tuổi trẻ hoạt bát. Thuần khiết xiết bao!

Chỉ là hồi đó, Vương Nhất Bác không gặp được một bạn học có vẻ mặt nhu hòa, đôi mắt u tịch tới nhường này! Nếu không, hẳn là hắn đã bị bẻ cong từ lúc đó rồi đi.

Dẫu gì, vẻ đẹp phi giới tính tuyệt luân đến vậy, có thể gặp nhan nhản ngoài kia sao!

“Này, Vương tổng, người tôi đã sạch đến tám mươi lần rồi, sao cứ phun nước mãi thế. Không phải ngài chê da tôi đen quá rửa mãi không sạch đó chứ? Làm phiền rồi!”

“Nằm im, thêm một lát nữa.”

“Nhưng tôi lạnh quá!”

“Ah vậy được.” Hiếm khi Vương tổng lại lúng túng thế này. Người nào đó, trạng thái tinh thần có vững chắc đến đâu thì cũng không khỏi bị ngơ ngẩn vì sắc đẹp nghịch thiên ở gần bên!

Rõ ràng là bởi vì Tiêu Chiến kêu lạnh mà Vương Nhất Bác lại ngoài ý muốn lấy khăn lau mềm mại, ân cần lau người cho anh.

Ban đầu chỉ đứng thẳng trêи cao, sau có lẽ mỏi quá mà Vương tổng liền cúi hẳn người xuống, chà xát nhẹ nhàng mái tóc ướt của mỹ nhân, thấy những giọt nước trêи đó không còn nhỏ tí tách xuống bờ vai xương xương nữa thì mới dừng lại. Tiếp đó Vương Nhất Bác không ngần ngại mà lau đến cả thân người đang ướt nước, còn đang căng ra vì lạnh kia. Lau đến cả đôi chân thon dài, đến cả lúc một sợi lông cũng không còn ướt nữa mới thôi.

Không hiểu sao Vương tổng chớp mắt một cái đã kϊƈɦ hoạt lên trạng thái người bạn trai lý tưởng rồi, không hiểu lúc này trong đầu đang nghĩ tới gì nữa.

Trong mắt Vương Nhất Bác chỉ có sóng nước ôn hòa, không hề nhiễm một tia tình ɖu͙ƈ!

Kiềm chế thật tốt aaa!

Vương tổng lúc này, thực sự là chăm chú như đang đọc hợp đồng trong phòng họp!

Nhưng trong con mắt của Tiêu Chiến thì lại khác, cả quá trình đó anh như dán mắt nhìn vào thân hình lực lưỡng đầy những múi cơ của đối phương. Yết hầu đột nhiên phóng lớn kề sát bên, quản lý Tiêu không khỏi nuốt nước miếng theo chuyển động lên xuống của trái táo Adam gợi cảm kia.

Chủ nhân của nó lúc này không ngờ lại làm ra hành động mà quản lý Tiêu không bao giờ tưởng tượng được – chăm sóc cho người khác, đáng lẽ đó phải là nhiệm vụ của anh mới đúng. Tiêu Chiến chợt cảm động vô cùng!

Một người kiêu ngạo lạnh lùng là thế, sao lại để lộ ra những phút giây chu đáo, dịu ngọt đến nhường này. Tiêu Chiến nguyện được đắm chìm trong khoảnh khắc này mãi không tỉnh lại.

“Người khô rồi, giờ vào giường thôi! Quản lý Tiêu còn định nằm đó đến bao giờ nữa?”

“A! Vậy đi thôi.” Lần này lại đến lượt Tiêu Chiến thất thần ngẩn ngơ mà bị ai đó chê cười.

“Xem ra thật sự hai chúng ta phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra khỏi đây rồi. Quản lý Tiêu thật nham hiểm.”

“Ôi, chẳng dám nhận đâu.”

Tiêu Chiến chột dạ mà hấp tấp bước ra.

Lúc đó mới thấy bản thân vô lực ngả nghiêng không đứng vững, đã thế lại thêm sàn tắm trơn trượt.

Tự làm tự chịu.

Tiêu Chiến bị trượt ngã, lúc này đang khuỵu chân xuống nền nhà lạnh tanh, đột nhiên rùng mình một cái.

Vương Nhất Bác không nói không rằng, thể hiện quyền uy của bản thân tự ý nâng người Tiêu Chiến lên. Một tay đặt nhẹ qua cổ, một tay quàng chắc dưới gối, ý định sẽ bế anh an vị vào nằm trêи chiếc giường êm ái trong căn phòng tư mật của chính mình.

Quản lý Tiêu không biết từ bao giờ đã gạt đi xa cách với vị Vương tổng lúc nào cũng áp đặt cùng khó chiều kia, mà tự nhiên đan hai tay vào gáy, nắm thật chắc lấy đối phương. Mắt thì không ngừng mở lớn ngắm không sót chút nào gương mặt đẹp như tượng tạc, lần đầu tiên anh có thể thưởng thức cự ly gần đến thế.

Lúc trước vào căn phòng này, Tiêu Chiến vội chạy đến phòng tắm nên không kịp quan sát gì, rồi tới cả tiếng giam mình trong đó. Bây giờ tắm xong ra ngoài, đèn cũng bật sáng tới chói mắt lại vẫn như cũ không quan sát được gì. Bởi tại Vương Nhất Bác chưa tới giường đã cúi xuống ngấu nghiến hôn lấy khắp thân mình Tiêu Chiến đang lạnh tới run người như để làm ấm nóng giúp anh.

A! Lời khen Vương tổng kiềm chế thật tốt là nhầm lẫn rồi!

Không kiềm chế tốt nên Vương Nhất Bác đã luyện tới thái cực vừa mơn trớn vừa có thể thả mình cùng người dưới thân chuẩn xác xuống giường đúng tư thế. Nằm đè hẳn lên người nào đó. Bàn tay to lớn cũng nhanh chóng mò xuống hạ thân đối phương, khơi lên ɖu͙ƈ vọng mới hạ xuống chẳng được bao lâu. Vương Nhất Bác chuyển sang ghì lấy đầu Tiêu Chiến, đôi tay như gọng kìm mà cố định anh lại cúi xuống cắn ʍút̼ xương quai xanh quyến rũ.

Vương tổng cao cao tại thượng chủ động áp thân vào quản lý Tiêu đang nằm bị động ngước lên. Hai cự long dũng mãnh đều đã ngóc đầu dậy không ngừng va chạm vào nhau tới bắn ra lửa tình, từng thớ gân trêи đó cũng xung động qua lại một cách chân thực nhất. Khát vọng nguyên thủy bộc phát, điều gì đã tới chắc chắn sẽ tới thêm một lần nữa!

Vương Nhất Bác vội vàng với tay sang kệ bên cạnh đầu giường, lấy ra được một dây bao cao su gồm ba chiếc. Không hiểu sao đang trong lúc khẩn cấp cùng cao trào này Vương tổng lại có thể bật dậy khỏi giường. Để lại quản lý Tiêu đang ʍôиɠ lung lo lắng không hiểu chuyện gì.

Vương Nhất Bác hiên ngang đi trở lại vào trong nhà tắm, tưởng làm gì, hóa ra lúc trở lại giường trêи tay lại cầm một chai thủy tinh có ghi “Massage oil.”

“A! Cái này được sao?”

“Quản lý Tiêu còn ngây thơ quá, dùng cái này mới là đỉnh cao. Biết một giọt tinh dầu mát xa cũng có thể mua được cả tuýp gel bôi trơn bình dân không?”

“Tùy theo sở thích của Vương tổng. Tôi đây thực sự là ngây thơ.”

Vậy là, Vương tổng bắt đầu bóp ra cả tá dầu trơn rượt đầy tay, nếu như theo hắn nói, có lẽ đã tốn tới mấy chục tuýp bôi trơn bình dân rồi.

Mặc kệ có dùng bao nhiêu đi chăng nữa, Vương Nhất Bác chỉ chú tâm vào khám phá nơi bí hiểm của mỹ nhân. Đèn đuốc sáng trưng tứ phía, mà dường như hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, dùng đôi tay trơn tuột với lấy chiếc đèn ngủ chiếu thẳng vào hạ thân Tiêu Chiến. Bây giờ mới an tâm dùng ngón tay thô dài bắt đầu lấn lướt chọc vào trong. Ban đầu chỉ dùng ngón út nhỏ nhất, tiểu huyệt mạnh mẽ bao chặt lấy vật thể lạ.

Vương Nhất Bác có một giây nghi ngờ rằng, chỗ này, không thể nhét thêm thứ gì vào, cho đến khi ngón tay thứ hai thứ ba cùng ních chung, hắn mới hiểu rằng, cấu tạo cúc hoa đặc biệt này, sẽ hút được thêm nhiều thứ nữa, mỗi lần thêm vào lại bó sâu như không cho thoát ra. Thắc mắc đến cực đoan, Vương Nhất Bác tự hỏi non mềm này có đáp ứng nổi kϊƈɦ thước của hắn không? Chẳng phải lúc trước vừa làm, bây giờ còn muốn hỏi sao?

Vương Nhất Bác tò mò đến nỗi gần như dí sát mắt vào hậu huyệt giờ đã ướt đẫm dầu mát xa. Làm ai kia rốt cuộc cũng không chịu nổi mà thẹn thùng giơ tay ngăn lại ánh nhìn như sói ác.

“Đừng!”

“Không!”

“Vậy tắt đèn đi được không?”

“Quản lý Tiêu chuyên nghiệp như vậy mà cũng biết thẹn thùng?”

“Đừng xem nữa, hay chúng ta bắt đầu?”

Vương Nhất Bác lúc bấy giờ mới bật dậy, cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt lảng tránh ngại ngùng của quản lý Tiêu Chiến.

“Thích bị chơi tới không chờ nổi nữa? Vậy chúng ta bắt đầu.”

Vương Nhất Bác lại đổ thêm dầu, tự bôi đầy vào ɖu͙ƈ hỏa của chính mình đã trương lớn như đến bùng nổ. Tay cầm một cách cẩn trọng thứ kia nhét chầm chậm vào hũ sâu, cảm giác được bài xích bước đầu của tiểu huyệt xa lạ. Đưa vào lại càng cẩn trọng hơn, khác hẳn thái độ sỗ sàng khi nãy ở trong phòng tắm. Nghĩ rằng vật này đáng để nâng niu.

Cuối cùng, lại là chui lọt suôn sẻ như lần trước, nhưng lần này, Vương Nhất Bác đáp lại sự dâng hiến của Tiêu Chiến dịu dàng biết bao nhiêu!

Vương tổng dùng dầu đến nghiện, cứ chốc chốc lại đổ đầy cả nơi tiếp giáp hạ thân của mình và quản lý Tiêu, cứ như sợ là chậm một chút thôi, ai kia khô khốc liền sẽ bị thương tổn.

Như cơn sóng dai dẳng mà bền bỉ táp sâu vào trong bờ cát. Vương Nhất Bác càng thận trọng bao nhiêu, Tiêu Chiến càng hưởng thụ bấy nhiêu. Bởi như là Vương tổng hình như rất có kinh nghiệm, càng chậm chạp, càng dịu dàng xoáy sâu vào chốn ấm áp kia hơn. Rút ra rút vào dịu êm như nước chính là để thăm dò điểm then chốt của sủng vật đang được cưng nựng dưới thân.

Mà hình như đã chạm tới rồi!

Tiêu Chiến chợt ưỡn người lên, vặn vẹo không biết xấu hổ, mắt ɖâʍ đãng nửa nhắm nửa mở, miệng cong cong như hồ ly tinh xinh đẹp nhưng lời nói ra lại vô cùng hèn mọn.

” *** Chiến Chiến đi, Vương tổng!”

Vương Nhất Bác nghe thấy câu này thì ngớ người ra, dừng lại toàn bộ hoạt động của cơ thể.

1…2…3…4…5 giây!

Tiêu Chiến mới nhận ra mà mở mắt lén nhìn, thấy biểu cảm không tin nổi lại gần như chối bỏ của Vương Nhất Bác thì lúc này mới chợt thẹn thùng rũ mắt xuống.

“Mẹ kiếp! Diễn giỏi lắm! Vương Nhất Bác này mà suýt chút nữa cũng bị lừa!”

Kèm với đó là động tác ra vào hoang dại cuồng dã, hết sức mạnh mẽ bạo tàn. Vương Nhất Bác bây giờ mới thực sự xoáy sâu vào trong non mềm, cày xới tung tẩy thước đất tươi xốp mà không hề kiêng dè gì nữa. Ra là lúc trước Vương tổng chỉ vừa làm vừa cố kìm nén bản thân mà thôi, đây mới là tác phong nguyên bản vốn có của con báo săn mồi hoang dã.

Tiêu Chiến bị đỉnh lộng oanh tạc như cuồng phong sóng dữ, thật sự là có hơi không chịu nổi. Cả người tan rã, cân bằng cơ thể như bị phá vỡ. Anh không hiểu sao Vương Nhất Bác lại đột nhiên trở nên hung tàn, bạo liệt đến vậy. Dịu êm sóng nước từ đầu màn hoan ái tới giờ như đã lùi ra tận bến bờ xa thẳm.

“Vương tổng dịu dàng một chút được không?”

Vương Nhất Bác có ngừng một giây, nhưng rốt cuộc lại không để Tiêu Chiến được như ý nguyện, động tác càng nhanh mạnh đỉnh điểm hơn. Hung hăng, dữ dằn đến nỗi Tiêu Chiến phải tự cắn lấy đôi môi đến trắng bệch. Muốn tìm lấy chút an ủi mềm mại, là vị ngọt đôi môi, Tiêu Chiến cố gắng hết sức rướn cổ lên trêи, tay cũng là muốn níu lấy cần cổ cương nghị của đối phương kéo xuống.

Sau đó ɭϊếʍ vào!

Vương Nhất Bác như bị giật mình mà quay ngoắt mặt sang một bên! Tiêu Chiến sợ vì mình có hơi nôn nóng quá, lần này lại chầm chậm cắn tới đôi môi mỏng lạnh kia.

Chẳng ngờ được! Vương Nhất Bác thế mà đưa tay quẹt ngang, lau sạch đi hết những ướt át vừa chạm tới, lau tới mấy lần đến khi chắc chắn không còn sót lại chút nào mới thôi!

“Vì sao?”

“Không muốn hôn.”

“Chẳng phải chúng ta đã từng?”

“Bây giờ không muốn nữa!”

“Vì sao?”

“Nói sau đi! Đừng để mất hứng!”

Vương Nhất Bác vẫn ra vào liên tục nhưng bây giờ Tiêu Chiến mới thấy gương mặt đối phương vô cảm như đang chơi con rối gỗ, không một xúc cảm được biểu hiện ra ngoài.

Nếu đã không có hứng thú với anh, tại sao còn làm ra những chuyện cường thế cưỡng ép như từ đầu tới giờ. Trong đầu quản lý Tiêu như có một thước phim lặng lẽ chạy qua. Hôn, bắt anh dùng miệng thỏa mãn thú tính, và đây giờ đỉnh điểm là chiếm đoạt thân anh, chẳng lẽ tất cả chỉ là thú vui trêu ghẹo một ai đó khi không có việc gì làm, chẳng lẽ tất cả cũng chỉ vì hơi men, như Vương Nhất Bác đã nói, là gọi bừa một người?

Có lẽ lọt hố vào đây, Tiêu Chiến đã thụ động cùng cực kì sai lầm rồi.

Tiêu Chiến đột nhiên thổn thức ra mặt, nấc lên đến nghẹn, tâm trạng dồn nén, oan ức ập tới không kiềm tỏa nổi. Anh khóc rồi, là ủy khuất không hiểu được, bản thân mình có điểm gì không tốt mà bị hắt hủi, rẻ rúng tới vậy. Càng khóc, nước mắt càng tuôn, kɧօáϊ cảm lạ lẫm trong người càng lớn dần. Trong đời, lúc vui mừng là khi giành được học bổng du học ở Nhật Bản, là lần đầu tiên kiếm được công việc đúng ngành học mà anh ưa thích, là lần được lên chức làm quản lý ở Hội quán nơi anh gắn bó.

Nhưng tất cả đều bị lu mờ so với cảm giác sung sướиɠ hiện nay, cao trào không thể nói lên lời. Trong đời quản lý Tiêu chưa bao giờ bị ai dồn ép, dẫn dắt tới mức này, tưởng là ghét bỏ nhưng lại là hưởng thụ cùng cực. Tới mức chỉ có khóc lớn lên mới giải tỏa được ɖu͙ƈ vọng đang gào thét muốn thoát ra. Cúc hoa theo đó cũng co giật cuồng điên, Tiêu Chiến kêu to, cảm xúc vỡ òa, tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn ra như mưa như bão.

Quản lý Tiêu lại thua Vương tổng rồi, òa ra trước, còn là lần thứ hai. Trong khi người nào đó còn chưa xuất ra dù chỉ một lần. Tiêu Chiến tự hỏi thực sự là bản thân không có mị lực hay sao?

Bên này Vương Nhất Bác lịch sử tình trường dày dặn nhưng lại cũng chưa từng được cảm thụ co bóp đẩy đưa dồn dập tới vậy. Tiểu huyệt thít chặt như hút sâu hắn vào vòng xoáy ɖu͙ƈ tình mất xác. Tâm hồn bay bổng như trêи thiên đường. Khi nhìn xuống gương mặt nhòe nhoẹt nước của mềm yếu dưới thân, Vương Nhất Bác chỉ càng muốn ép buộc, dồn nén, giày vò người này đến nát bét. Những giọt nước mắt đang lã chã tuôn rơi trêи đôi mắt tuyệt trần như van vỉ nhục nhã người khác bạo hành thân thể mình. Vương Nhất Bác như đáp lại lời cầu xin tượng hình đó mà điên loạn thúc vào. Không thể khống chế mà bị câu dẫn bắn ra bởi nam nhân diễm lệ dụ hoặc.

Cực hạn thỏa mãn, thế nhưng vẫn đan xen một tia tiếc nuối vụt qua.

Vương Nhất Bác không chần chừ ngay lập tức rút khỏi ấm áp của ai kia!

__________________________

“*** Chiến Chiến đi!” Các cô đã nghĩ đến từ tục tĩu nhất nào thì chính là nó! Thế nên Nhất Bác nghe xong mới hành xử như vậy.

Ngoài đời, câu cửa miệng của anh Chiến là; “Wokao (Đậu má – nói giảm nói tránh), cậu có còn là người không?” Thì trong truyện Chiến Chiến cũng có thể nói ra câu này được chứ.(Thực sự là không có bậy bạ, kịch liệt quá kiềm chế không có nổi.)

Viết H tới nỗi hoa mắt chóng mặt, vừa rồi mới chỉnh lý xong liền đăng luôn, tôi đi nghỉ sớm thôi. Chúc các cô đọc truyện vui, ngủ ngon, mơ đẹp!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN