Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến]
Chương 50: Lộ thiên hứng nhất 2 (BDSM+Public H)
🔞🔞🔞
βɖʂʍ
Dirty talk
Public Sex
Tam quan hơi vỡ
•••••••••••••••••••••••••••••
Vậy là, Vương Nhất Bác rút phựt ra.
“Ưm… sao vậy…” Tiêu Chiến đang được đút no cục xúc xích to lớn, giờ chưa ăn đủ đã chợt bị đòi về thì chu miệng hờn giận.
Vương Nhất Bác không nói ra lý do thật sự đang chơi thì dừng, là vì hắn không muốn bị đứt gánh giữa đường. Cũng mong là bản thân che đậy tự nhiên như thế thì Tiêu Chiến sẽ không nhận ra được vì sao mà hắn lại thất thố.
Vương tổng để cho khủng vật trướng căng thông thống trơ trọi ở đó, có chút quyến luyến chạm nhẹ vào đường cong nhấp nhô hút hắn vào nãy giờ.
Miệng vẫn có thể giảo hoạt ra lệnh.
“Quỳ xuống!”
“Ừm em có thể dùng tay…”
“Quỳ xuống không phải chỉ để bυ” chỗ kia. Tôi nói nghĩa đen, là quỳ xuống. Em hiểu không?”
Tiêu Chiến quay mặt lại thăm dò thái độ của Vương Nhất Bác. Tại sao vừa xong còn nồng nhiệt như vậy, bây giờ mặt lại lạnh tanh vô tình rồi. Vì anh không chịu nghe lời, còn đứng đây lưỡng lự hay sao?
Ở nhà thì thế nào cũng được, Quản lý Tiêu có thể bỏ xuống tự trọng cùng tự tôn mà đáp ứng mọi điều Vương tổng thích, nhưng mà đây là bên ngoài. Là một nơi thứ gì cũng không thể giấu giếm. Tiêu Chiến khẩn trương vô cùng, Vương Nhất Bác là muốn anh giữa mây trời khẩu giao cho hắn?
Ừm… nghĩ lại cũng không có gì to tát lắm, không phải sao? Vốn có ai nhìn thấy đâu nhỉ, cứ coi như đang ở trong khu vườn trong ngôi biệt thự rộng lớn khép kín của ông chủ anh đi.
Đầu gối trơn bóng phủ lên lớp cỏ rậm, Tiêu Chiến chạm vào ươn ướt sương đêm, có hơi lạnh một chút, nhưng không buốt giá như điều anh nghĩ ban đầu.
Thực ra thì cỏ rất mềm, không cứng không ngứa, cọ xát tới cũng chẳng thấy đau. Xúc cảm hàng đầu, bùng lên trong anh là… ngon ngọt… đầy miệng quá. À thì đây không phải cảm nhận về cỏ nữa đâu, đây là cảm nhận về chim… chim chóc của Vương tổng. Anh ngậm chặt luôn rồi.
Đang hăng hái phung nuốt nhiệt tình mê mẩn, còn một mực đùa giỡn nâng niu phần bìu dái trĩu nặng kia nữa. Mặc kệ Vương Nhất Bác không công bằng chỉ nới quần không quá thấp, vừa qua phần thân gốc ƈôи ȶɦịt là dừng lại, cả người hắn vẫn kín như bưng chẳng hở hang là mấy, Tiêu Chiến quản gì chứ, chỉ cần đủ không gian để bυ” ʍút̼ rồi luồn tay vào dưới bọc kia, rồi vươn ra tí ít về đằng sau thêm thắt kϊƈɦ ɖu͙ƈ lỗ hậu là được. Anh cũng chỉ cần có thế để thỏa mãn triệt để cho ông chủ của mình mà thôi.
“Chuyên nghiệp, Tiêu Chiến ngày càng chuyên nghiệp.”
Chiến Chiến ở dưới ngước mắt lên, chớp chớp mấy cái, lại cụp xuống nhìn vào phần lông cắm trêи cơ bụng dưới rắn chắc, thể hiện ra một bộ dáng nhu hòa, dịu ngoan, đối lập với lưỡi thỏ đang ngạo mạn, quần đảo bao chặt côn thịt bên trong.
Chẳng mấy chốc đã ʍút̼ tới nước dãi cũng chảy thành hàng, ɖâʍ ɖâʍ ghé xuống yết hầu nhỏ đẹp không quá lộ rõ. Anh lại so sánh nó với thứ tương tự của người đối diện, nơi đó đang lên xuống chạy loạn khôn cùng nam tính.
Cổ họng Vương Nhất Bác cũng phát ra âm thanh đồng nhất, mùi hooc môn quyến rũ lan tràn khắp không gian.
“Đừng chăm sóc chỗ đó cho tôi nữa. Cúi đầu xuống.”
“Ưm…???”
“Chiến Chiến, tạm nhả ƈôи ȶɦịt ra, cúi gằm mặt xuống, tôi muốn nhìn.”
“Vâng… a~”
“Thấp nữa…”
“Đây…”
“Quỳ lạy… Dập đầu quỳ lạy…”
“Sao phải thế? Em đã làm gì sai sao?” Tiêu Chiến thế mà dám đắn đo hỏi lại. Lẽ ra bản thân là đầy tớ phải một mực nghe lời ông chủ mới phải chứ.
“Tôi thích. Muốn xem em nhục nhã ở đây, ở nhà quá bình thường, vẫn luôn dễ dàng cho Chiến Chiến quá rồi.”
“Bá đạo!”
Đành rằng là ở nhà thì thoải mái, Vương tổng có cưỡng ép bạo hành nhục mạ anh thế nào cũng được, nhưng là hành động quá trớn này còn có thể công khai làm ở ngoài nữa hả? Quả là nhục nhã thấu trời xanh!
Đầu gối chạm cỏ, và giờ thì đầu cũng chạm cỏ.
Vốn nghĩ Tiêu Chiến sẽ phản kháng, hoặc giả bộ dây dưa phản kháng, ít ra cũng phải đôi co thêm vài lời… nhưng không, Chiến Chiến dập đầu tức thì… chẳng thêm một lời thắc mắc nữa. Dập xuống còn dừng lại ở đấy mãi như tiếc nuối dáng vẻ hiện tại, muốn trình diễn lâu thật lâu để cho Vương Nhất Bác có thể chiêm ngưỡng và hài lòng.
Phản lưng bằng phẳng, độ nghiêng rất dốc, ʍôиɠ thì vểnh cao như đang rất mực tự hào vì chính mình đã làm tốt thế. Lặp đi lặp lại, Chiến Chiến cũng đã dập đầu lạy lục ông chủ ở ngoài chỗ công cộng không biết nhiêu dập rồi.
Tính khí dưới thân giật lên tê cứng… huyệt động phía sau thì co bóp thít chặt… đích thực là thân thể lúc nào cũng thành thật nhất. Lý trí tưởng như lớp tường thành không thể phá vỡ, song đại não đã kịp truyền đi tín hiệu tuân theo, quy hàng rồi. Căn bản là Tiêu Chiến cũng quá đam mê dâng hiến theo phong cách này, thế nên nhiều lời để làm chi, chỉ khiến cho quá trình được phiêu trong bể ɖu͙ƈ bị chậm đi đôi chút.
“Lạy đến say mê như vậy, cổ em không mỏi sao? Đầu không đau sao? Cho phép em nép vào chân tôi, nương nhờ vào đấy. Chiến Chiến chỉ được phép ở dưới chân tôi quy phục thôi biết chưa?”
Tiêu Chiến thần tình dường như không tỉnh táo, bám chắc lấy ống đồng của Vương Nhất Bác, đầu vẫn gật như chú mèo chiêu tài không biết mệt mỏi, chỉ có là răng thì đã cắn chặt lấy ống quần của ông chủ, khiến nó lay động theo từng cử động cần cổ của mình.
“Ưm… cả đời đều bám theo ông chủ, để ngài sủng hạnh và làm nhục em. Có được không? Ông chủ đồng ý với em nhé.”
“Đây là em muốn, em van xin. Chống hai tay, bò một vòng tôi xem.”
Tiêu Chiến đang nhắm tịt mắt hưởng thụ không khí nồng nặc mùi nhục ɖu͙ƈ, những lời nói kϊƈɦ thích giác quan vượt trội, và cũng tự mình để cho bản ngã thả trôi sâu trong sự phục tùng khuất phục sung sướиɠ, nghe tới một câu chỉ đạo này của Vương tổng thì đột ngột mở to mắt ngẩng đầu xác nhận.
Thấy vẻ mặt như sự đã rồi, như chuyện Tiêu Chiến bắt buộc phải làm theo là lẽ đương nhiên, hắn chắc chắn không phải có gì nghi ngờ vào chuyện chính mình sẽ đồng ý, thì anh lại thêm một lần cúi xuống. Lần này càng găm cắn siết hơn nữa ống quần của người ta.
Ưm… còn muốn Chiến Chiến phải hạ mình đến độ ấy bên ngoài nữa ư? Ông chủ của anh hình như có niềm cảm hứng cao ngất với những chuyện là em càng nhục thì ngài càng thấy đạt được thành tựu hay sao?
Và rồi thì cũng làm theo, Chiến Chiến chống thẳng tay, chân thì vuông góc, duỗi cả người về phía sau, rốt cuộc là đảm bảo khuôn mặt vẫn ở vị trí thích hợp, Vương Nhất Bác chỉ cần cúi xuống là có thể nhìn thấy ánh mắt mê man ɖu͙ƈ tình của mình.
“Chuẩn bị xong rồi, em bò đây. Ông chủ đừng bắt bẻ em nhé, nhé.”
Nói là làm, Tiêu Chiến tức thì dịch chuyển, thật sự là đã lướt đi nhanh nhẹn trêи từng đợt cỏ tươi, dưới thân có tiếp xúc với cái gì đi chăng nữa thì anh cũng chẳng có cảm giác, chỉ thấy tất thảy đang cuộn trào máu nóng, là niềm xúc động chân tâm vốn bị kiềm tỏa giờ mới được thả bung. Mãn nguyện xiết bao!
Ông chủ bảo bò một vòng thì đầy tớ sẽ làm hơn thế, Tiêu Chiến đã tận tụy mà trao hết nhiệt tâm, ngoắt ngoéo bò tới mấy vòng, đang cực lực nóng ruột chờ đợi màn vỗ đầu hay vuốt mặt tán thưởng của người thống trị. ʍôиɠ đầy và lỗ huyệt thì cứ cố gắng nhâng lên khoe khoang sắc ɖu͙ƈ như để mời gọi ông chủ tới vỗ về và xâm chiếm.
Vương Nhất Bác hiểu chứ, hắn biết thừa tiểu thỏ lúc này đang khao khát những gì, chờ cho Tiêu Chiến bò nốt vòng lặp dang dở, đến khi cả bàn tọa mẩy căng đang hướng về phía này thì hắn mới bắt đầu động thủ.
Hạ thấp trọng tâm, ông chủ kiêu ngạo ngồi xuống, một chân chống, một chân quỳ, nhìn kiểu gì cũng toát ra một loại phong thái đế vương. Vương Nhất Bác dí sát mặt vào sau ʍôиɠ của Tiêu Chiến, ngó nghiêng, ngắm nhìn. Sau đó thì… tét mạnh một cái vào cánh ʍôиɠ ê hề phía trước.
“Vật cưng của tôi thật ngoan. Sau này sẽ gọi tất cả mọi người đến xem Tiêu Chiến có sở thích bệnh hoạn. Thích bυ” ɭϊếʍ ngoài đường, thích bị người ta chơi ngoài đường, còn thích bò qua bò lại trình diễn cho người ta tán thưởng vỗ tay. Chiến Chiến, sao em nhục nhã thế hả? Nói xem, em có thấy nhục không?”
“Ưm… cũng chỉ muốn làm mọi thứ cho ông chủ. Trình diễn cho một mình ông chủ của em xem thôi a~. Không nhục!”
“Không! Em phô ɖâʍ muốn bàn dân thiên hạ đều biết là mình ɖâʍ đãng nhất, thừa nhận đi.”
Lại thêm một cái vỗ vào ʍôиɠ hung bạo tới nỗi tét da tét thịt. Vương Nhất Bác là cố tình muốn cho da thịt trắng nộn phải in hằn dấu vết của hắn, đỏ lựng hằn cả năm ngón tay.
“Nói!”
“Muốn nhục nhã, nhưng chỉ muốn nhục nhã cho mình ông chủ xem, quỳ lạy, ɭϊếʍ đít ngài ở nơi công cộng, ưm… bị dắt đi…”
Vương Nhất Bác lần này muốn lưu lại dấu vết triệt để hơn, găm sâu cả hàm răng vào da thịt, sự nẩy căng đàn hồi lập tức khiến cả miệng hắn đều lún vào ngập ngụa.
“Em nhục cho mỗi tôi xem, thì ở nhà cũng được rồi, ra ngoài này lộ thiên làm gì.”
“Ở đâu… ưm… cũng được. Ở bên ngoài sẽ càng kϊƈɦ thích hơn.”
Vương Nhất Bác banh ra hai khe cửa hẹp, biến thái hít vào một hơi như vô chừng hưởng thụ, tiếc hận chẳng thể xộc vào ngay tức khắc bằng chiếc lưỡi đang nói lời đả kϊƈɦ, khiêu gợi.
“Muốn kϊƈɦ thích tột đỉnh thì phải có thật nhiều khán giả. Để tôi gọi bảo vệ đến xem em bò, được chưa? Có phải tên bảo vệ trẻ kia đã thèm khát muốn nhìn em khoả thân, còn muốn chơi em, cưỡng hϊế͙p͙ em đến điên rồi phải không? Xem ánh mắt hắn nhìn Chiến Chiến kìa, toàn ɖu͙ƈ vọng. Bây giờ gọi hắn với mấy tên nữa cũng đến cho chúng xem. Để chúng ở một bên thủ ɖâʍ sóc lọ, không chịu được liền nhào vào *!* em tập thể, được không?”
Vương Nhất Bác dâng tay định chọc tới lỗ nhỏ, ngón giữa ngập sâu, hắn móc ra móc vào. Ngón trỏ, ngón giữa ngón áp út. Một loạt đều thuần thục hung tàn. Đắc chí vừa chọc vừa nói, giọng trầm trầm khàn khàn nhiễm đầy mùi truỵ lạc.
“Hả? Chiến Chiến em có muốn bị cưỡng hϊế͙p͙ tập thể ở bãi cỏ không?”
“Không, không, không mà! Chỉ muốn ông chủ *!* em ở bãi cỏ thôi… hư… không chịu để người khác đâu.”
“Nói, nói em muốn bị tập thể, nói tôi nghe.”
“Ưm… hư…”
“Nói đi, nói đi, tôi muốn nghe.”
“Ưm… muốn bị một đám người cưỡng hϊế͙p͙ tập thể, bị xuất tinh đầy mặt, ông chủ ở một bên quay lại, được chưa, được không? Ông chủ sẽ không chê em bẩn chứ.”
“Ngoan! Chiến Chiến hiểu chuyện, bị làm nhục, vấy bẩn rồi thì tôi sẽ càng nâng niu, bảo vệ em hơn, gột rửa tẩy trần cho em. Ngoan!”
“Hức… hức…” Nghẹn ngào làm sao!
Gầm lên một tiếng thoả mãn, Vương Nhất Bác chọc từng ngón một, lọt thỏm ba ngón, dại điên một tay móc, một tay sóc hết thảy của đối phương.
Hắn hưng phấn vô cùng, đâm vào nơi đó đã quá thuận lợi, nghe được lời khuất phục nhục nhã của Tiêu Chiến do chính mình ép nói, càng sướиɠ tới phê pha. Ba ngón tay chẳng thèm khống chế lực, chỉ muốn bậy tung lỗ đó, hành hạ nó tới nhão nhoét.
Nhưng là Vương Nhất Bác cao hứng tới nỗi thấy thế nào cũng không đủ, chẳng muốn chỉ dừng ở đấy.
“Định mệnh của em là ở bên tôi, nghe lời tôi, tôi muốn gì thì sẽ là thế ấy, sẽ phải bị tôi chọc ở bất cứ đâu, bằng bất cứ thứ gì, em chỉ là của tôi thôi biết không, nghĩ cũng đừng nghĩ với người khác, phải giữ mình. Thử lòng em, đừng lăng loàn quá phận.
Tiêu Chiến, ba ngón rồi, tôi muốn cả bàn tay nhé, hay bốn ngón thôi. Cho luôn cả ngón út đang đeo chiếc nhẫn nắp lon vớ vẩn gì đó của em vào, được không? Nơi đó của em có hấp thụ được không? Nếu được thì tôi rất tán thưởng. ɖâʍ đãng.”
Vương Nhất Bác nói cả một tràng dài, Tiêu Chiến chẳng hề phản bác, chỉ vờ tập trung xác nhận lại chuyện cuối cùng hắn nói muốn làm ra.
“Vậy mà cũng được sao? Chỗ ấy không rách ra chứ? Ưm… nhưng mà em thích lắm.”
Tiêu Chiến cái gì cũng đồng ý hết, chẳng có tí chính kiến nào thì phải, nói xong câu này rồi còn ưỡn cả người lên, lấy tay banh rộng hai cánh ʍôиɠ, dâng lên mép huyệt mới khép vào chưa lâu vẫn còn sũng nước ɖâʍ ɖu͙ƈ. Để ngỏ tơ hơ ra đấy, chỉ đợi Vương Nhất Bác có thể đút mọi thứ vào, chỉ cần là hắn muốn. Tổn thương bao nhiêu anh cũng có thể chịu, đớn đau đến đâu cũng quá tầm thường, ngược lại còn đem đến cho anh kϊƈɦ thích vượt tầm khủng khϊế͙p͙.
Vậy nhưng Vương Nhất Bác muốn làm một kẻ thống trí, nhưng hắn lại chưa đến mức muốn làm một kẻ thống trị bạo tàn, nấc cửa bạo ɖâʍ bằng những hành động dã man hay vũ phu, hắn chẳng muốn động tới một cách vô lý không cần thiết.
Nắp lon bia có các cạnh sắc, kim loại còn mỏng dẹt hình thù không thích hợp, chẳng phải là vật chuyên dụng để sử dụng trong một cuộc SM, lời ướm hỏi của Vương tổng cũng chỉ là thêm thắt để tạo cảm hứng, giống như dirty talk mà thôi, sẽ không nhét cái đó vào cùng ngón tay để đâm sướиɠ em.
Vương Nhất Bác cuối cùng vẫn không tháo xuống chiếc nhẫn tượng trưng rẻ tiền kia, hắn đổi tay. Dùng tay còn lại trơn nhẵn không có vật gì mà chọc vào. Chuyện hắn nói cho sắt vào bên trong huyệt là dọa, nhưng chuyện hắn bảo sẽ cho hơn ba ngón thì là thật. Cũng chỉ còn thiếu mỗi ngón cái, lúc này ông chủ đã cho tới bốn ngón rồi, một góc độ nào đó cứ như cả bàn tay của hắn đã lọt vào trong luôn.
Không thể coi thường tiểu huyệt giãn nở vô cùng tốt đó được, bình thường hắn đâm vào thì nơi đó thít chặt bao sát không một kẽ hở. Vương Nhất Bác những tưởng mật đạo ăn trọn côn thịt của hắn là đã bội thực rồi, không ngờ rằng bao nhiêu cũng không đủ, đó là một chiếc động sâu không thấy đáy.
“Chiến Chiến cái gì cũng có thể hút hết vào sao? Bơm nước vào cho em to bụng nhé.”
Thế là Vương Nhất Bác cúi xuống nhổ đầy nước miếng xuống, dùng miệng thổi nước vào trong, là hắn đang qua chiếc lưỡi dài để nhỏ nước ngập đầy. Ở giữa chốn không có gì che chắn, Vương tổng cao cao tại thượng lại có thể ở bên ɭϊếʍ huyệt cho ái nhân, nhúng sâu hồng hồng ấm áp đến tận cùng hết cỡ. Tay còn cần mẫn tuốt lộng, đều đặn nhịp nhàng tiểu Chiến ở phía trước.
“Ưm… đừng, sao lại vục mặt vào ƈúƈ ɦσα của em thế hả, ông chủ ngại ngùng vì em nhục nhã ở nơi công cộng nên giấu mặt vào đó phải không? Ưm… ha… Không cần nữa.”
“Em im đi. Muốn tôi đè xuống đất chơi em không? Dùng tư thế doggy nghiêm chỉnh quan hệ với em là đã quá tử tế. Sao? Muốn dùng tư thế truyền thống? Tiêu Chiến muốn bị tôi vật ngửa ở đó, nằm rạp ra, tôi từ trêи dập xuống, em thì vì lạnh mà quắp chặt lấy hông eo tôi? Sao? Em muốn thế?”
“Em… em… thế nào… cũng được.” Câu nói này nghĩa là sao? Nghĩa là Tiêu Chiến chấp nhận nằm dưới đất lạnh để hưởng ɖu͙ƈ và phục tùng Vương Nhất Bác. Ôi chao! Sao lại nhục hèn và nhún nhường đến thế, ɖâʍ đãng!
“Chiến Chiến thế nào mà cái gì cũng chấp nhận? Chấp nhận để tôi dắt đi ngoài đường? Sợ không? Thực sự bò theo bυ” ɭϊếʍ cho tôi ngoài đường, không chỉ nói suông? Thế nào? Sợ chưa? Còn dám không?”
“Em sao phải sợ? Còn chẳng phải cũng đang làm rồi đây? Nếu ông chủ không ngại lạnh, có kể cởi quần ra, em làm cho. Muốn giống ở nhà cũng được a~! Không giới hạn! Kiểu gì em cũng có thể chiều. Ha~”
Tiêu Chiến không phải bông lơn, anh rất nghiêm túc, quay mặt lại, ánh mắt thành khẩn mà lại phiêu du, cứ như chỉ ngay giây sau thôi sẽ nhào tới rồi làm hết từng hành động Vương Nhất Bác đã khiêu khích anh vừa rồi. Đã làm hết mọi chuyện ở sân chơi này, chỉ còn nước ông chủ cầm thêm dụng cụ tròng vào cổ để dắt anh đi theo nữa thôi. Vòng cổ? Dây xích? Rồi anh sẽ bám lấy ɭϊếʍ lỗ hậu của người tình tối thượng mà cung phụng?
…
Dừng! Vậy đủ rồi!
Vương Nhất Bác thật ra thì vẫn không nỡ lòng nào để Chiến Chiến bị lạnh, không muốn dây dưa thêm thời gian, nhỡ con thỏ bị cảm thì sao? Lấy ai chăm nom cho hắn, ai nấu cơm cho hắn, ai để hắn phát tiết ɖu͙ƈ vọng? Không đòi hỏi biến thái thêm nữa, mặc dù ông chủ biết, chỉ cần một câu của hắn thôi, Chiến Chiến hoàn toàn có khả năng sẽ phục dịch y nguyên, làm đúng phận sự đầy tớ của mình.
Vương Nhất Bác muốn dừng, đêm nay tạm dừng ở đây, không bước vào giới hạn tiếp theo nữa, nên hắn rút tay ra nửa đứng nửa quỳ mà cầm ƈôи ȶɦịt đút tới. Đây sẽ là những bước chạy nước rút cuối cùng, để có thể kết thúc đường trường dài đẵng ngày hôm nay.
Đêm về khuya, trời càng lạnh, không nỡ, vẫn là không nỡ!
Từ sau quất ngựa truy phong, kéo vò tóc mun, nắm giữ hết thảy, đột nhiên Vương Nhất Bác bế thốc cả người Tiêu Chiến lên, lướt một đường khiến cả hai bước đến hòn non bộ, tảng đá chạm khắc gần đó. Để ái nhân áp người lên, mô tô vẫn sừng sững đứng cạnh bên.
Vương tổng lấy tay nhấc cao chân Chiến Chiến để anh gác lên yên xe. Huyệt động càng thêm rộng mở, hắn thì phi nước đại, nhìn tới nhân ảnh đang dí mặt vào bề mặt nhẵn mịn, hắn nảy sinh cảm giác muốn trói chặt, cố định đầy tớ vào hòn giả sơn, từ trêи quất xuống sinh ra từng tầng nhục cảm. Hắn thích đến điên cuồng. Chỉ tiếc là ở đây không có dụng cụ.
“Chiến Chiến em có thích bị trói không? Dây xích đeo cổ, dây thừng trói chân tay? Tôi sẽ làm nhục không cho em quẫy đạp, lấy roi đánh khắp người em, để da thịt đỏ ửng lộ rõ những đóa hoa yêu kiều? Tiêu Chiến? Em thích không? Em chịu được không? S.εメ làʍ ȶìиɦ nơi công cộng, bạo ɖâʍ em, khiến em lạy lục, đớn đau. Tất cả mọi thứ, em có thể chiều tôi được không Chiến Chiến? Tôi là bệnh hoạn như thế đấy. Muốn nắm giữ em thật chắc, không nghe lời thì tôi sẽ trừng phạt. Thế nào? Sốc không, Chiến Chiến em có sợ không?”
Vương Nhất Bác cắn ngập cần cổ, véo mạnh ngực trần, bóp nát eo thon. Từ sau vập vào cường hãn, ép ʍôиɠ Chiến Chiến bẹp dí, để hai hòn dái đập vào ʍôиɠ em phát ra tiếng kêu “Phạch… phạch” vang dội.
Tiêu Chiến thì chỉ cơ thể đứng đó hèn kém thu hết những hoang ɖâʍ về mình, tự mình cắn nát môi mọng, tay níu lấy cánh tay hữu lực vuốt ve, tay thì vân vê sờ mó nơi hai người đang giao hợp, xúc cảm trêи đầu ngón tay là cứng rắn mềm mại sóng sánh trơn nhờn.
“Ông chủ có thể… ưm… thoải mái nói ra từ “Bạo ɖâʍ”, thì đương nhiên cũng biết “Khổ ɖâʍ” là thế nào, em tìm hiểu rồi, em chính là như thế, chính là muốn bị chà đạp, bị hành hạ, nếu không được như vậy thì sẽ không vui. Không thỏa mãn. Ư… ước gì ở đây được ông chủ phạt đòn ngay bây giờ. Quá sướиɠ, em sướиɠ lắm rồi. Đánh em… Tát em đi. Em muốn bị bạo hành ở đây. Để có thể bắn tinh…, ông chủ à.”
Loạn ngôn, đôi bên suồng sã nói ra cả loạt lời vượt quá khuôn khổ phép tắc mà người thường tưởng tượng được, hai người có lẽ là thiểu số của trong số đông. Nhưng quan trọng là cả hai hợp nhau, hiểu nhau, mong muốn cùng nhau trải qua từng cung bậc của kɧօáϊ lạc. Vậy là đủ!
Vương Nhất Bác ban đầu chơi đùa cưng nựng yết hầu của ái nhân, đột ngột chuyển hướng bóp nghẹt nơi đó, chặn lại tự do hít thở của ai kia, kiềm kẹp khống chế.
“Em thích như vậy sau này chúng ta chắc chắn sẽ thử, lấy còng số 8 còng em lại, giam Chiến Chiến trong ngục tù của tôi cả đời, biết chưa?”
“Vâng! Nghe hết theo ông chủ, cai ngục quyền lực tối cao của em!
“Em cùng tôi bắn. Để tôi giúp em sóc, để tôi chọc vào người em, Chiến Chiến giúp tôi thít vào đến sướиɠ, biết chưa?”
“Vâng… em sẽ làm… sẽ làm mà… Muốn cùng ông chủ bên nhau suốt đời…, cùng nhau xuất tinh.”
Vương Nhất Bác gia tăng mọi phương diện để nâng lên cao trào của cả hai. Để rốt cuộc Tiêu Chiến cũng phải thốt lên “Aaa~ sướиɠ thế… em xuất đây… xuất đây.”
Ông chủ hôn một nụ sâu đậm hồng trần vào chiếc gáy ngạo kiều thon thon, rồi hắn cũng bắn ra ngay sau đó, thẳng vào nội bích mấp máy co thắt dại cuồng.
Giữ nguyên thật lâu, không ngừng rót tới, rót vào tao nhã huyệt động. Nơi ấy cũng biết điều hút hết, tạm thời giữ lại toàn bộ tinh hoa thuần túy của chủ nhân cường thế.
Sung sướиɠ không thể gọi tên! Cả hai đều vô cùng mãn nguyện!
.
.
.
“Không cho phép kéo quần lên, để cho ɖâʍ dịch chảy từ từ ra ngoài. Tiêu Chiến từ giờ cho đến khi về được tới nhà đều phải ở truồng.”
“A~! Sao lại ngang ngược như thế được chứ.” Miệng nói nhưng cơ mặt vẫn toát ra cả tầng mê dại khi được Vương Nhất Bác mặc áo khoác vào giúp, kéo khoá cho, Chiến Chiến liền tự tay chỉnh trang lại chiếc áo cho nó trùm qua ʍôиɠ và hạ bộ chơ vơ.
“Tôi thích là được, nhiệm vụ của em là phải ngoan ngoãn vâng lời.”
“Ư… Biết rồi.” Thật là bực mình hết sức, nửa đêm lạnh, chịch choạc xong xuôi còn không cho người ta mặc quần.
Tiêu Chiến phụng phịu chu môi vô cùng khả ái, hờn giận bâng quơ, chẳng đợi cho Vương Nhất Bác lên xe ổn định chỗ ngồi phía trước, anh đã muốn tự mình trèo lên ngồi phía sau rồi. Có thế nào thì cũng vẫn không nên đi bộ về nhà đâu. Có người lợi dụng người ta làm công cụ thỏa mãn tình ɖu͙ƈ rồi thì phải có trách nhiệm đưa đi đến nơi, đưa về đến chốn chứ.
Nhưng vì Vương tổng nhất định không cho Quản lý Tiêu kéo quần lên, nên là chun quần cứ mắc kẹt ở lưng chừng đùi, ngay dưới tính khí đã xìu gần hết của anh. Quấn thân,
vướng víu, giờ còn phải trèo lên yên xe cao ngang người nữa, Tiêu Chiến không thể nào như bình thường vút một cái phóng lên ngồi đó được, chật vật vô vàn.
Sau mấy lần thử đều không nổi, tay nhỏ đã nắm ở thân quần, ngứa ngáy muốn kéo lên, đưa mắt đáng thương sang chớp chớp như cầu cứu ông chủ quyền lực. Vương tổng bỡn cợt đứng ở một bên cười trêu chọc, lúc này nhìn thấy Chiến Chiến tủi thân nửa muốn nói nửa muốn không thì chẳng nhịn được nữa.
Hắn bước xộc tới, bế thẳng ngang lưng Tiêu Chiến đặt lên yên xe, con thỏ lúc này là tư thế hai chân vắt sang một bên, như thiếu nữ bẽn lẽn sợ ngồi xoạc ra lộ váy nên ngồi lệch cả người vậy.
Thôi! Bỏ đi! Dù Chiến Chiến có khả ái, có ở ngoài, là số O đi nữa thì anh cũng không phải thục nữ dịu dàng hiền hậu, vẫn là muốn kiểu ngồi hiên ngang khí thế như nam nhi đại trượng phu, đầu đội trời, chân đạp dép cơ.
Nhưng mà… tình cảnh này sao có thể? Còn di chuyển vắt chân sang nữa là sẽ ngã ngửa ra.
“Em lúng túng cái gì? Bám chắc vào cổ tôi, để tôi ngoặc một chân sang bên kia cho em. Ngồi kiểu công chúa e thẹn này không vững, ai mà lái cho được. Ngốc! Nam nhân ngốc cao trêи mét tám ạ.”
Vương Nhất Bác chưa nói xong thì đã làm xong. Tiêu Chiến đã ngồi được đúng vị trí mình cần, nhẹ nhõm, yên tâm.
“Hứ! Muốn chăm sóc em thì nói thẳng, còn bày đặt châm chọc. Chúng ta về thôi. Mệt rồi a, bé thỏ còn muốn đi ngủ, Chiến Chiến vẫn còn bé. Muốn vào phòng nhi đồng của em ngủ.”
Tiêu Chiến vẫn thích trả đũa trả treo, trêu đùa không biết sợ sệt, đây là bị nhờn ren rồi. Không sợ ông chủ lại lôi ra phang phập trừng phạt nữa sao?
“Về! Em ít nói lời khiêu khích đi. Đừng trách về nhà tôi lại nổi thú tính tiếp tục làm em. Lần này là đến sáng!”
“A! Được rồi, được rồi mà, em ngồi im, sẽ không nói, không nói là được chứ gì?”
Đoạn đường về không dài, song vừa hứa sẽ im lặng không được bao lâu, Tiêu Chiến lại tiếp tục phát biểu cảm nghĩ.
“Mới đây vấy bẩn miệng sạch của ông chủ rồi, bây giờ lại vấy bẩn thêm vật ngài thích nhất. Nước sướиɠ rồi cả tϊиɦ ɖϊƈh͙ đã nhoe nhoét đầy dưới cái ʍôиɠ này rồi. Haha. Yên xe dính nhớp, bị em đè phẳng còn bị em quẹt hết ngang dọc. Nhiễm bụi trần. Xem nước nào có thể gột sạch. Nhưng tất cả đều không phải do em đâu nhé, đều là Vương tổng cho phép và khởi xướng mà. Hahaha.”
“Ít nói lời thừa thãi. Tôi chính là muốn thế, đã chảy hết ra chưa? Muốn xem tϊиɦ ɖϊƈh͙ có bao nhiêu nhiều. Mặc quần sẽ thấm hết chẳng rõ được.”
“Không biết, không biết đâu. Tóm lại là bệnh hoạn. Nhưng mà hình như chúng ta bệnh hoạn cả đôi.”
“Mình em thôi! Thấy Chiến Chiến high quá nên nói theo hướng em thích. Tôi không rảnh đi làm nhục hay bạo ɖâʍ ai cả. Có mình em khổ ɖâʍ thôi.”
“Phải không?”
Vương Nhất Bác kéo tay của người thương vòng chặt eo mình, dùng một tay lái xe thật thong thả, chắc chắn, tay còn lại thì vuốt vuốt, gãi gãi cho ai kia.
“Em rất thích, rất thích, rất thích! Đêm nay chơi rất vui, rất vui, rất vui! Biết thừa ông chủ là cuồng bạo ɖâʍ. Chúng ta chắc chắn sẽ cùng thử, được không, được không, được không? Quả thật là đã phát cuồng vì ông chủ, ngài thật tuyệt, thật tuyệt, thật tuyệt! Em yêu chết đi được!!!”
•
•
•
Sáng sớm hôm sau, còn chưa bình minh Tiêu Chiến đã thức giấc, giục giã Vương Nhất Bác tỉnh dậy cùng anh đi làm một chuyện tối quan trọng, đặc biệt cần thiết.
Đó là đi kiểm tra lại những địa điểm hai người đã vần vũ qua. Rõ ràng là đã vô cùng quen thuộc địa hình, đánh trận cũng đã toàn thắng trở về, nhưng mà Tiêu Chiến vẫn rất rén. Bây giờ liền muốn đi xác nhận một lượt lần cuối.
Vương Nhất Bác cũng đành dung túng chiều theo. Lại lấy ra mô tô, trêи đó vẫn còn vương lại vết dấu phóng túng trắng trắng đục đục, thế nào vẫn chưa kịp cọ rửa.
Đến nơi, Tiêu Chiến đã thử ngồi, chống tay, rạp người, đối mắt ngắm sang camera, tái hiện lại khung cảnh tối qua. Đúng là toàn tinh anh! Ai cũng đều chọn địa điểm hoàn hảo quá! Một chút cũng không để lọt vào khuôn hình.
Con thỏ đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Quản lý Tiêu vẫn là chu đáo, cẩn thận, chỉn chu, cầu toàn như vậy đấy.
Chỉ là không ngờ được, đang giữa lúc mừng vui vì được hưởng lạc đê mê của ɖu͙ƈ tình nhưng vẫn không ảnh hưởng đến cuộc sống thượng lưu khuôn phép toàn vẹn của ông chủ, thì đối diện, Vương Nhất Bác đã nói ra một câu khiến Tiêu Chiến phải ngỡ ngàng đỉnh điểm.
“Không cần giấu giếm! Tôi không ngại cùng em công khai!!!”
______________________
Cả nhà có thích cua gắt không?
Tracer 85 cực thích cua gắt!
Serie H tạm thời khép màn
Sẽ quay lại rất nhanh thôi
Hứa hẹn còn độc đáo và bùng nổ hơn nữa
Nhất định phải vote thật nhiều thật nhiều!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!