Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến]
Chương 52: Bí mật kín nhất 1
Nhất là còn không thiếu món ăn Vương tổng thích nhất, Quản lý Tiêu nấu mì thậm chí làm cả bước sơ đẳng nhất, từ bột mì còn mất công nhào nặn mỏi tay để làm nên những sợi dài tươi ngon bậc nhất. Thức ăn đi kèm rồi nêm nếm cũng là chiếu từ khẩu vị của ông chủ mà thuận theo.
Trưa không cùng ăn thì không nói, đến tối, Tiêu Chiến luôn có mặt trước ở nhà, làm ra những bữa cơm thịnh soạn. Kiểu truyền thống, món Âu món Á anh đều có thể ra tay. Không những thế, chỉ cần Vương tổng hé một câu không thích thì anh liền có thể đổi sang món khác ngon lành và ngay lập tức.
Tối tối, Quản lý Tiêu vẫn thành tâm là lượt, chuẩn bị trước phục trang tươm tất cho người đã đối xử không mấy chân thành với mình. Nào là comple, vest, sơ mi, cà vạt, cũng không thể thiếu những chiếc khuy măng set lóng lánh sang trọng.
Không chỉ thế, Quản lý Tiêu còn chẳng tiếc tiền rút từ tài khoản của mình mà sắm thêm đồ để tặng riêng Vương tổng. Những thứ mà anh đã dồn hết cả sự chú tâm và tình cảm của bản thân để xét xem cái gì là cần thiết và phù hợp nhất với ông chủ dấu yêu.
Đầu năm mới, Tiêu Chiến đã làm một việc mới mà anh chưa từng làm. Đó là tìm hiểu dịch vụ về người giúp việc và đầu bếp tại gia ở các trang web chuyên nghiệp. Cho dù, chuyện này hẳn là Vương tổng sẽ thành thục và có kinh nghiệm hơn Quản lý Tiêu, vì trước đây, khi anh chưa dọn về chung nhà cùng góp gạo thổi cơm chung thì hắn vẫn tự mình xoay xở rất tốt.
Đương nhiên, Vương tổng sẽ chẳng lúc nào có thời gian và hơn hết là hắn sẽ không hạ mình làm việc nhà, việc bếp núc khi mà chính hắn có tiền tài địa vị đâu. Lại thêm vốn cực kì khiết phích và vô cùng khó tính, vậy nên, kết quả là người giúp việc được Vương Nhất Bác đích thân chọn lựa chắc chắn sẽ rất chu toàn và hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Đáng lẽ ra, Quản lý Tiêu bây giờ có lười biếng đến nỗi không muốn tự tay làm việc nhà đi chăng nữa thì cũng nên nói trước với Vương tổng một câu, đúng hơn là nên xin phép ông chủ một câu. Dù sao đây là nhà của Vương Nhất Bác, hắn mới là người có toàn quyền quyết định có được cho thêm một người khác vào nhà hay không.
Vả lại, Tiêu Chiến nói một câu, nếu ông chủ đồng ý thì chỉ cần một cái nhấc tay, gọi lại người giúp việc và đầu bếp thượng hạng khi trước, cùng lắm là trả cái giá thật cao, mọi chuyện có phải đã xong xuôi gọn nhẹ rồi không? Vừa tiết kiệm thời gian, vừa tiết kiệm công sức và cả tiền bạc cho chính mình.
Thế nhưng, Quản lý Tiêu không làm thế, anh một mực muốn tự mình làm, còn bí mật không để cho Vương tổng biết. Ngoài mặt thì vẫn hết sức dịu dàng, cung phụng, không hề để lọt ra tiếng gió, nhưng sau lưng thì đã lẳng lặng an bài tất cả.
Quả thật là Tiêu Chiến rất cao tay ấn, định lực đúng là không thể xem thường chút nào, bản thân có âm mưu gì, chắc chỉ trong lòng anh mới rõ. Còn nếu người khác muốn biết? Xin mời đợi đến lúc Quản lý Tiêu muốn tiết lộ đi.
…
“Ông chủ à! Mùa đông, tuyệt đối không được uống nước trong tủ lạnh, à không, ngay cả mùa hè cũng cần cẩn thận nữa. Vẫn nên uống đồ nóng hơn, Vương tổng muốn uống sữa, nói với em, em sẽ ngay lập tức hâm nóng cho, rất nhanh thôi, và nếu không có Chiến Chiến ở đó thì ông chủ cho vào lò vi sóng, chế độ làm ấm đồ ăn, 2 phút là được nhé.
Nếu lúc mệt mỏi muốn tỉnh táo hơn, có thể uống café nóng, tốt hơn cả là nên uống trà xanh, có thể thanh lọc cơ thể, rất tốt cho sức khỏe. Em đã mua rất nhiều trà hảo hạng để ở ngăn tủ ngay trêи ấm đun siêu tốc và máy pha café cho Vương tổng tiện lấy dùng nha. Ông chủ vốn cổ họng không tốt, trời trở lạnh là cứ húng hắng ho, sau này cần chú ý hơn nữa biết không?”
“Nói với tôi bao nhiêu lần rồi? Sẽ không để bị ốm, giữ sức khỏe đi làm kiếm tiền thì mới nuôi được Quản lý Tiêu vừa đảm đang vừa ɖâʍ đãng chứ.”
…
“Dù có chăm chú mải mê với công việc thế nào, nhất thiết không được bỏ bữa, quên ăn cơm. Cũng đừng tập theo em ăn đồ cay nữa. Rất rất không tốt cho dạ dày. Cần tiền, không cần mạng nữa phải không? Em không cần tiêu quá nhiều tiền mà, nhiều khi rất sớm nữa thôi, một đồng cũng chẳng cần lấy thêm của ông chủ đâu.”
“Tập ăn cay cũng là do Chiến Chiến lôi kéo, giờ em còn trách ngược? Tôi bao giờ cảm thấy đói thì sẽ ăn. Người trưởng thành chẳng dại dột mà tự đầy ải mình!”
“Hứa đi! Ông chủ hứa đi! Hứa với em sau này nhất định phải ăn cơm đúng giờ!”
“Được rồi, đừng lay người tôi quay cuồng như thế. Trẻ con. Nghe em là được chứ gì.”
…
“Chiến Chiến không phải lúc nào cũng có thể túc trực cả ngày ở bên Vương tổng, vậy nên những việc không thoải mái, đừng tự mình làm, gọi người đến là được rồi. Giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa, hay ăn uống đều thế! Người đàn ông trưởng thành à, khi vắng đi một đầy tớ, không phải là sẽ không sống bình thường được nữa đúng không? Hứa với em, phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, thật tốt.”
“Trước đây chính là vậy! Tôi cũng không phải là con nít. Thiếu Chiến Chiến, được rảnh rang, nhiều khi còn sống khỏe hơn kìa. Tiết kiệm được sức lực, còn có nhiều thời gian đi ngủ hơn. Vô cùng thoải mái.”
“Thật sao?” Vẻ mặt Tiêu Chiến đột nhiên chưng hửng.
Vương Nhất Bác lúc này chợt ôm chặt đối phương vào lòng. “Đương nhiên là thật rồi. Không có Chiến Chiến bên cạnh tôi thực sự vẫn sống tốt, chỉ là hơi mất cân bằng sinh lý một tý thôi.”
“Phũ phàng như thế? Nhớ mình hôm nay đã nói những gì nha.”
Vương Nhất Bác chỉ cười mà không đáp lời.
…
“Này! Lại nói đến vấn đề sinh lý, tuy rằng chuyện s.εメ của chúng ta khá là hòa hợp, nhưng Chiến Chiến dĩ nhiên không phải là mảnh ghép hoàn hảo nhất của ông chủ, đúng không? Sao có thể chứ? Này! Nếu em không ở đây, Vương tổng đừng nhịn, mau mau tiến tới với bạn trai bạn gái, bạn gì cũng được… ngoài kia. Em thoải mái với chuyện trăng gió của ông chủ đó. Miễn đừng để chính mình mang bệnh là được ha…”
“Quản lý Tiêu giờ giờ phút phút đều quan tâm đến tâm sinh lý của ông chủ sao? Nhưng xin lỗi, tôi không cần! Không cần em quan tâm! Vương Nhất Bác vốn không thiếu đối tượng, sẽ không phải để chỗ kia bị bỏ đói. Hơn nữa, Chiến Chiến được phép quản tôi hay sao? Hợp đồng còn đó. Không phiền em lo. Làm tốt chuyện của mình!”
“Đúng rồi! Làm tốt chuyện của mình, làm tốt chuyện của mình, làm tốt chuyện của mình. Hợp đồng…! Nếu như có một ngày, em không làm tốt chuyện của mình, phá vỡ hợp đồng thì sao???”
“Em dám? Quản lý Tiêu từ lúc nào mà lại chê tiền?”
Tiêu Chiến chỉ cười mà không đáp lời.
…
Mấy hôm nay, chẳng hiểu sao Quản lý Tiêu cứ mãi càm ràm những công chuyện thường nhật với Vương tổng, mỗi lần như thế lại nhận về những cái tặc lưỡi cùng câu trả lời tưng tửng của hắn. Ông chủ có vẻ không mấy quan tâm và coi trọng đến những lời dặn dò này của đầy tớ! Còn chẳng phải vì Vương Nhất Bác vẫn luôn ỷ lại vào bản hợp đồng bá đạo, và ỷ lại vào những nhượng bộ dịu dàng thường ngày của Tiêu Chiến sao? Rằng Bunny tuy có lớn rồi nhưng vĩnh viễn sẽ chẳng cách nào chạy thoát và rời khỏi được con báo săn mồi uy mãnh hiểm độc là hắn đâu, có phải không?
.
.
.
Mùa đông chưa tắt hẳn! Ngoài trời đã không còn đọng dày từng tầng tuyết rơi, nhưng cái lạnh thì vẫn chưa khi nào tan đi mất. Vương Nhất Bác nhìn đôi găng tay da và chiếc khăn len dày Tiêu Chiến kiên quyết dúi vào trong xe mà lắc đầu cười thỏa mãn.
Bắc Kinh giờ đây đã rất hiện đại, đến bất kì đâu cũng có hệ thống sưởi cả tòa nhà, nếu vào trong đâu đó sẽ không phải dùng tới mấy thứ Quản lý Tiêu chuẩn bị cho kia. Công việc của Vương tổng lại thường xuyên ở trong nhà, đây chẳng phải là Chiến Chiến lo cho quãng đường đi từ gara để xe ngoài trời đến khi vào được tòa nhà, hắn sẽ bị lạnh hả?
Tiêu Chiến cứ luôn chu đáo và tiểu tiết như thế… có chút phiền phức! Nhưng mà Vương Nhất Bác rất thích…! Cũng rất thương…!
Hiện tại đã sắp về tới biệt thự trêи đồi, hắn nhìn khắp người từ trêи xuống dưới, quần áo chỉnh tề, không xô lệch, vẫn nghiêm chỉnh như khi mới ra khỏi nhà. Y như sớm nay, Quản lý Tiêu khoác giúp Vương tổng chiếc áo vest ở trong, thắt cà vạt, rồi một lớp măng tô to dài tới gối bên ngoài. Cảm giác đặc biệt ấm áp, về phần nhìn cũng phi thường hoàn mỹ!
Vương Nhất Bác không khỏi kiểm tra thêm một lần yếu tố vô cùng quan trọng trêи cơ thể. Đó là mùi hương!
Bleu de Chanel hương cuối thoang thoảng mùi gỗ tuyết tùng, hổ phách… Vậy mà xen vào đó là hương hoa hồng nồng nồng sực nức. Hắn không thể mạo hiểm để Tiêu Chiến ngửi ra được thứ mùi xa lạ này. Thế nên Vương Nhất Bác cầm lên chai nước hoa dự phòng vốn chuẩn bị sẵn trong ô tô, xịt chèn lên thêm một lớp mới tinh nữa. Tức khắc, tràn ngập khoang xe đóng kín và đặc biệt là cả người hắn đã được tẩm đẫm mùi cam chanh bưởi thơm lừng hương đầu của Bleu de Chanel quen thuộc.
(Nước hoa thường có ba tầng hương: Hương đầu, hương giữa, hương cuối. Dựa theo thời gian sử dụng, khi mới dùng hay xịt đã lâu, mỗi loại nước hoa lại phân tán ra các mùi đặc trưng riêng biệt.)
Thảnh thơi phi xe về, bước vào nhà, Vương Nhất Bác tin rằng Tiêu Chiến sẽ không phát hiện ra chút gì bất thường nữa. Hai người rồi vẫn hòa thuận ngồi bên nhau ăn bữa cơm, tiếp tới vừa xem ti vi vừa thủ thỉ từng chuyện nhỏ vặt vãnh trong ngày của đối phương. Sau đó sẽ lao vào nhau như dã thú khi đêm về.
Giờ cũng đã 9 giờ khuya, Quản lý Tiêu chắc chắn đã ở nhà từ sớm, chuẩn bị bữa tối nóng sốt cho cả hai, rồi ra ngồi ở sofa phòng khách thờ thẫn xem ti vi, check điện thoại. Chỉ cần tiếng xe của Vương tổng về tới trước cổng biệt thự thôi là Chiến Chiến sẽ bật dậy mở cửa, đứng trước hiên nhà đợi sẵn ở đó, hắn vừa đến là anh sẽ nhào tới ôm chầm thật chặt, vùi đầu vào bờ vai vững chắc, lôi vội ông chủ vào nhà để ai kia không bị lạnh.
Thật thư thái an yên biết bao nhiêu! Bấy lâu Vương Nhất Bác vẫn hình dung khung cảnh đó trong đầu, nó cũng là sự thật đã xảy ra và ăn sâu vào tiềm thức của hắn.
Thế nhưng…!
Hôm nay thì không như vậy!
Chẳng có hình bóng thân thuộc chờ sẵn ở nơi ấy! Vương tổng đứng một hồi lâu lục tìm chiếc thẻ từ ở dưới đáy túi, tự nhủ có lẽ thỏ thỏ lại ngủ quên mất rồi, vì thế vững tâm mở cửa, ấn mật khẩu bước vào trong.
Vương Nhất Bác đi lại nhè nhẹ, nếu mà Tiêu Chiến đã ngủ thì hắn thực sự không nỡ khiến anh tỉnh giấc, cả ngày mệt mỏi, biếng nhác một chút cũng chẳng sao.
Sofa phòng khách!… Vậy mà trống không! Lẽ ra ai đó ngủ quên sẽ đều ở đây chứ. Kỳ lạ thật! Vương tổng vẫn nhẹ nhàng nhưng bước chân đã nhanh hơn rất nhiều, vội đến phòng ngủ của cả hai, nhanh chóng vặn tay nắm cửa. Trêи giường! Cũng không có!
Trong tâm “Bộp” một tiếng!
Giờ thì chẳng để ý đến tiếng động bản thân phát ra, Vương Nhất Bác chạy ào tới nhà tắm. Vẫn như cũ! Im lặng! Trống trơn!
Nhớ tới căn phòng thiếu nhi của Tiêu Chiến. Đúng rồi! Còn bên đó nữa. Một đường rầm rập phi sang, rốt cuộc lại nhận về hụt hẫng đã lường được trước.
Vương Nhất Bác đã không bình tĩnh nổi nữa, điên cuồng đi tìm tới từng ngóc ngách của ngôi biệt thự. Chạy ra ngoài vườn, phóng tầm mắt bao quát cũng chỉ là một không gian thoáng rộng không người. Điên cuồng đến độ quỳ xuống xem từng gầm giường một, đến mức tủ bếp trẻ con chui không lọt cũng mở bung hết ra.
Kết quả, dĩ nhiên là tay trắng. Vương tổng bỗng ngớ người ra, chợt thấy chính mình đã quá vội vã kϊƈɦ động, chuyện chưa rõ ràng cớ sao phải cuống cuồng như thế. Từ từ suy nghĩ thôi.
Tâm tình vốn đang trêи đà bằng phẳng trở lại thì hắn nhìn thấy mảnh giấy trơ trọi nằm chính giữa đảo bếp ở trung tâm.
Trông rất nổi bật!
Giấy trắng tinh! Hiện trêи đó là từng hàng chữ mạnh mẽ rắn rỏi, ngay ngắn thẳng hàng.
“Đồ ăn bữa này ở trong ngăn mát tủ lạnh.
Ông chủ lấy ra cho vào lò vi sóng, chế độ Hâm nóng. 3 phút, vậy là có thể ăn rồi! Đừng bỏ bữa!
Chiến Chiến đã tìm được người giúp việc và đầu bếp tốt, thông tin liên hệ em để ở cạnh điện thoại bàn trong phòng ngủ.
Thời gian sắp tới… làm tốt chuyện của mình!
Đừng tìm em!
Tạm biệt!!!”
Đột nhiên Vương Nhất Bác thấy căn bếp này quá mức rộng lớn trống trải! Trống trải vì không có một hình bóng tất bật ở bên trong, ngày ngày đều bận rộn nấu nướng, cố chấp ép hắn ăn thật nhiều thật nhiều. Trống trải vì không còn tiếng nói ôn nhu trò chuyện cùng hắn, sẽ không vì hắn mà dặn dò lắng lo. Trống trải vì thiếu đi thân ảnh cao hơn mét tám, người mà hắn lúc nào cũng muốn ôm vào lòng, quấn quýt chẳng xa…
Nơi Tiêu Chiến đặt tờ giấy oan nghiệt như đay nghiến cõi lòng của Vương Nhất Bác… tại sao lại cứ dứt khoát là ở đảo bếp kia? Nơi mà hai người cách đây không lâu còn trêи đó ái ân cuồng nhiệt. Cảm xúc cùng giao hòa dường như khăng khít tột đỉnh. Cớ sao???
Nhất là… đầy tớ sao lại dám chống đối ông chủ? Dám? Vậy là Tiêu Chiến… em lại dám tự ý rời bỏ tôi sao?
Vương tổng trịch thượng chẳng hiểu rõ được tâm trạng lúc này, hắn luôn cho rằng việc không kiểm soát được hành động là vì sự cay cú, thất thế của bản thân. Người vẫn luôn nắm quyền chủ động như hắn, sao lại có thể để chính mình phải chịu sự bị động, bị đối phương vốn yếu thế hơn dẫn dắt???
Ba dòng cuối cùng trêи tờ giấy kia.
“Thời gian sắp tới… làm tốt chuyện của mình!
Đừng tìm em!
Tạm biệt!!!”
Ý là hai người sẽ chia xa sao?
Tiêu Chiến thực sự đã chẳng còn ở căn nhà rộng lớn này nữa! Khoảng thời gian sau anh sẽ chẳng còn song hành cùng hắn. Vương Nhất Bác nhất thời chưa thích ứng được ngay. Ngỡ rằng người mình nắm chắc trong tay sẽ vĩnh viễn phải quy phục dưới chân, cách nào cũng không thể chạy thoát thì nay đã thoát được rồi, còn chạy rất xa, xa hẳn tầm mắt của hắn nữa.
Vương Nhất Bác vô cùng bức bối!
Hắn xổ tung thân thể, cởi phăng từng lớp áo khoác ngoài bởi cảm thấy thực sự nóng bức, cả người bốc hỏa như có một ngọn lửa thiêu cháy tâm can. Đi kiểm tra từng vật dụng cá nhân của Tiêu Chiến, bàn chải đánh răng và khăn mặt đều ở đó… Đến thảm tập của em vẫn còn đây. Những thứ em sắm online chưa bị mang đi hết.
Phù!
… Chẳng thở phào nhẹ nhõm được bao lâu, Vương Nhất Bác ấu trĩ đi lục lọi từng ngăn tủ của hai người. Thì quần áo hàng hiệu từ khi Tiêu Chiến đến đây sắm sửa, hầu hết vẫn còn mới tinh, anh để lại hết, chỉ mang gọn nhẹ một số món trước đây hay dùng. Ra là ai đó quyết định dứt tình bằng cách không tiếp nhận mọi thứ của Vương tổng sao? Thà rằng cứ Tiêu Chiến cứ dọn sạch sẽ đi, vậy thì hắn còn đỡ thấy chua xót tới nhường này.
Khắp nhà… thiếu đi người tình nồng nàn của Vương Nhất Bác… thiếu đi những vật dụng thân thương… Vậy nhưng sao vẫn còn hiện hữu nhiều vật thừa thãi đến thế???
Gấu bông dễ thương… Sponge và Patrick Star vẫn song hành ngồi đó. Từng bức vẽ tinh tế, gửi gắm toàn bộ chân tình của em… Quần áo được em gấp gọn… chiếc khăn len chính tay em đan, trong lúc bực tức tôi đã thẳng tay liệng xuống nền nhà. Cho dù cả đống đồ dùng trong nhà bếp thường ngày tôi vẫn luôn chê là rườm rà phiền phức, thì lúc này lại tự trách sao Chiến Chiến không mua nhiều thêm nữa để lấp đầy căn bếp lạnh tanh thiếu hơi người…
Từng hơi thở của người tình hết lòng vì Vương Nhất Bác… hắn vẫn cảm nhận được, cảm nhận được hết. Thấm sâu vào từng lớp mạch máu, tựa như em chỉ mới rời khỏi đây chưa lâu. Mùi hương tinh khôi, dịu nhẹ… không sỗ sàng sực nức như những người xa lạ ngoài kia…
Vương Nhất Bác như vỡ lẽ! Mọi khi nếu có chuyện gì phải về muộn hơn bình thường, Tiêu Chiến đều không gọi điện thì sẽ nhắn tin. Hôm nay quả thật là một câu ngắn gọn trêи điện thoại cũng không có. Hóa ra là để chuẩn bị cho sự bất ngờ đường đột này. Tất cả gộp vào trong tờ giấy mỏng manh ấy, mỗi câu nói đều như xát muối vào lòng tự tôn của chủ nhân ngôi nhà xa hoa. Mới dòng trước thì ngọt nhạt thể hiện sự quan tâm cao thượng, câu sau thì đã ngắn gọn kiên quyết nói lời chia xa.
Vương Nhất Bác nhớ tới chiếc điện thoại vẫn đút sâu dưới đáy túi, hiện tại đã được vội vã moi lên!
Trước hết, hắn sẽ liên lạc với Tiêu Chiến. Xem xem lá gan của con thỏ thật sự lớn đến thế nào! Xem xem Chiến Chiến có dám không đáp lại sự cưỡng chế của ông chủ này không.
…
Trực tiếp nhấn nút gọi.
Cuộc gọi đầu tiên!
Hơn một phút trôi qua, là âm thanh tiếng tút tút tút tiêu chuẩn. Nó đều đều phát ra. Cho đến khi tiếng nói của tổng đài phát lên báo hiệu người nhận không bắt máy… rồi tắt hẳn.
Cuộc gọi thứ hai!
Thứ ba!
Thứ tư!
…
Mới đó mà Vương Nhất Bác đã gọi tới hơn mười cuộc.
Giống như hết thảy sự nóng nảy cùng bộp chộp trong đời của hắn đã dồn lại và được xổ ra hết một lần vào lúc này thì phải.
Người ta đã không muốn nhận điện thoại thì dù có gọi đến hết pin cháy máy cũng sẽ không có tín hiệu đâu, Vương tổng à!
Vương Nhất Bác không cam tâm bỏ cuộc, hắn gọi không được thì liền chuyển sang nhắn tin.
“Bỏ nhà đi hoang không phải chuyện đùa! Tiêu Chiến!!! Mau cút về nhà cho tôi!”
“Tiền tháng này đã trả đủ. Hợp đồng vẫn nguyên vẹn trong két. Em có trốn cũng không thoát đâu.”
“Tạm thời chưa thể tìm ra em ngay bây giờ, nhưng rất nhanh sẽ tìm ra thôi. Đợi đến lúc đó, xem tôi sẽ trừng trị em thế nào.”
“Khắp nhà quá là bừa bộn. Tôi muốn tìm thắt lưng để đánh em, tìm dây thừng để trói em mà mãi cũng không thấy. Lục tung lên hết rồi. Tiêu Chiến, em nhất định phải quay trở lại ngay để dọn dẹp, còn phải phụ tôi tìm đồ.”
“Hôm nay Bắc Kinh trời lạnh! Ô kìa! Ngoài trời tuyết lại rơi! Rất đẹp!!! Nhưng mà… khụ khụ khụ! Tôi bị hooooooo!!!”
“Tôi không biết vào bếp, ngay cả hâm nóng thức ăn cũng không biết. Về nhà giúp tôi nấu ăn. Không thì ông chủ sẽ bị đói chết em ơi!”
…
Ban đầu lời nói cứng rắn sỗ sàng, theo từng tin nhắn nội dung cũng nhẹ nhàng, lời nói cũng mềm mỏng hơn nhiều. Như là Vương Nhất Bác đã dần dần tuyệt vọng vậy.
Nhưng!
…
Toàn bộ đều không có hồi âm!
Là vì chiếc nhẫn kia sao?
Vương Nhất Bác cứ nghĩ là chuyện đó đã được hắn giải quyết ổn thỏa rồi cơ mà.
Tiêu Chiến đã vui cười trở lại, những ngày sau còn quan tâm hắn nhiều hơn hẳn, liên tục khuyên nhủ Vương tổng chú ý sức khỏe, còn luôn nhắc tới “sau này”!
Hà cớ chi cơ sự lại bung bét như vậy.
Trong chừng ấy thời gian, ẩn chứa sau mặt nước phẳng lặng là sóng dữ sắp vụt trào. Sự thật là người tình của Vương Nhất Bác đã sớm ấp ủ sự nổi loạn, ấp ủ việc trả thù sao cho hắn phải thật ngỡ ngàng hụt hẫng???
Ông chủ này quá chủ quan rồi.
…
Phương thức liên lạc…
Toàn bộ đều không có hồi âm!
Toàn bộ đều không có hồi âm!
Toàn bộ đều không có hồi âm!
_____________________
Tôi đu BJYX là lén chồng, viết fic thì toàn nói là viết ngôn chứ không dám thú thật là viết đam. Cuối tuần trước đi nghỉ dưỡng về, đang ngồi xem gộp mấy chục vid hậu trường thì bị chồng bắt gặp @@. Thế là giờ bị cấm lên fb ngắm hai người rồi, thời gian ol eo hẹp lắm. Tối cổ toàn tập T_T
May truyendkm.com này vẫn là chốn bình yên, vẫn được viết truyện dưới mác là đang viết ngôn tình. Thời gian qua sang chấn tâm lý, nhớ nhung Bo Bo với Chiến Chiến quá mức ảnh hưởng tâm trạng, nên chưa ra được chương mới nào (phần vì không dùng mạng nữa), mọi người thông cảm tôi ít tương tác nhaaa.
Vẫn cảm ơn cả nhà đã hỏi thăm và giục chap vì như thế mới biết fic của mình cũng có người mong mỏi, tôi ko phiền đâu, còn rất vui nữa kìa ^^. Sẽ kiên trì để 2 fic đang dang dở không phải drop nè.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!