Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến]
Chương 60: Suối nước nóng nhất (H)
Tắm Onsen là gì nhỉ, chẳng phải trong tiếng Trung nghĩa là tắm Ôn tuyền đó sao? Suối nước nóng thì Nhật Bản nhiều thật đấy, có đến hơn 150 suối lớn và 1400 các nhánh suối nhỏ cơ mà. Nhưng Hàn Quốc thì cũng chẳng thiếu đâu, Vương tổng khi còn là thiếu niên đã từng đến thác loạn ở một suối nước nóng ngay tại Seoul. Nhớ không nhầm thì nó có tên là Vista Walkerhill, nằm trong một khách sạn 5 sao sang trọng ngay giữa thủ đô của Đại Hàn Dân Quốc. Bây giờ thì chỉ là một khách sạn vừa phải ở một thành phố nằm phía Bắc núi Phú Sĩ mà thôi, có cái gì quá hay ho đâu.
Thế nhưng khi đến tận nơi nhìn tận mắt rồi thì Vương Nhất Bác mới thấy ai đó không hề nói quá, Bunny kia là rất ngây thơ chân thật biết không?
Tiêu Chiến nói đây là khách sạn có chất lượng hoàng gia thì ngay tại sảnh tiếp đón đã bày đầy ảnh chụp của những người nổi tiếng tại những phòng xa xỉ nhất chốn này. Thì ra đó thực sự là những thành viên từ nhiều thế hệ của các gia đình hoàng gia Nhật người thật giá thật.
Quản lý Tiêu nói đến đây có thể vừa ở nơi riêng tư, trần trụi với thiên nhiên, tắm tiên trong suối nóng nhưng vẫn không mất đi sự đẳng cấp, chẳng những thế còn trải nghiệm được phong cách sống của người Nhật Bản chính gốc. Thì hiện trạng thực sự của Tokiwa Hotel quả thật không sai khác chút nào. Khách sạn có đầy đủ các kiểu phòng Nhật – Tây kết hợp mang tên Akaishi với chiếu tatami truyền thống và ngủ trêи sàn, có khuôn viên rực rỡ được tỉa tót chăm chút tinh tế tỉ mỉ, nom xem chẳng khác gì một cung điện hoàng gia thực thụ.
Đã thế lưu trú tại đây còn có thể ngắm được toàn cảnh núi Phú Sĩ từ xa nếu trời xanh trong, không sương mù. Vô cùng hưởng thụ.
Nếu muốn tận hưởng tất cả những tiện ích vượt trội ấy thì rất đơn giản, bạn chỉ cần là lữ khách có tiền và chịu chi để bao trọn một biệt thự sân vườn loại cao cấp nhất. Thế thôi! Không hơn không kém, tiêu chí rất rõ ràng!
Và thì Vương tổng vốn không thiếu tiền nên hắn chẳng chần chừ đặt phòng rồi kéo thẳng Quản lý Tiêu lên “động phòng hoa chúc”. Bước chân vào là cả hai cùng ngả lưng ngay tức khắc, mới đi nghỉ dưỡng có mấy ngày mà thân thể đã thích nghi đến độ quen thuộc, rời xa chiếc giường không bao lâu là chỉ muốn nằm trêи nó ngay và ôm lấy người bên cạnh.
Vương Nhất Bác bao trọn Tiêu Chiến trong lòng, để anh dựa lưng vào ngực mình. Cả hai nằm đó lặng ngắm những chồi non sắc biếc ngoài kia, thư thả hưởng trọn không gian tĩnh tại giữa chốn mộng mơ tiên cảnh. Có ao hồ, có đá ghềnh, có hoa thơm cỏ lạ.
“Cứ sống thế này mãi cũng tốt. Có cảm giác thật là bình yên.”
Tin được không? Những lời an phận thủ thường ấy lại được phát ra từ chính miệng Vương tổng trăng hoa cơ đấy.
Quản lý Tiêu nghe thế thì bí mật cười nhẹ. Là khổ tận cam lai? Ông chủ nào đó rốt cuộc đã biết phải trân trọng những khoảnh khắc vô giá bên cạnh người đầy tớ có một không hai này rồi sao? Song anh nghĩ đi nghĩ lại, đơn thuần là một câu nói vô thưởng vô phạt, không có ý nghĩa cụ thể gì. Cũng không phải là Vương Nhất Bác nói yêu Tiêu Chiến mà anh phải mừng vui hớn hở. Không chừng chỉ là hắn buột miệng nói đại vậy thôi.
Suy luận xoay vần vấn vít trong đầu, Quản lý Tiêu lại chỉ có thể thốt ra một từ duy nhất.
“Vâng!”
“Ngoài bình yên thì còn cả hoang dại nữa!”
“Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Vương Nhất Bác vừa nói đã vỗ đét vào ʍôиɠ Tiêu Chiến. Sau đó lột luôn quần ngoài của anh ra. Cả quần trong. Áo ngoài. Và cả áo trong.
Đây mới chính là Vương tổng mà Quản lý Tiêu vẫn biết.
Phút chốc người đẹp trong vườn tiên thực sự đã trần trụi với thiên nhiên rồi. Chẳng những thế còn bị chàng vương tử đẹp trai trong truyền thuyết bế công chúa ném “TÕM” một cái vào bồn nước nóng nữa.
“Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Điều tiện lợi nhất của một suối nước nóng tự nhiên được dẫn thẳng vào phòng có lẽ là đây. Khi một cặp tình nhân bất kì nào đó nổi hứng lên thì đều có thể bất ngờ loã thể dắt díu nhau vào trong mà không cần những công đoạn rườm rà như xả nước, thử nước, đợi chờ… vân vân…
“Nóng quá! Phải để em làm quen chứ. Chưa gì đã sỗ sàng như vậy rồi.”
“Chuyện nước nóng này có gì mà phải thử? Chẳng lẽ người ta thu bộn tiền còn có thể làm em nóng chết?” Vương Nhất Bác lúc này mới đưa tay khuấy một vòng thử độ, nước ấm không quá nóng, rất vừa tầm. Tốt! Vừa đảo nước bì bõm hắn vừa đưa ra một câu nói đủ sức công phá sát cảnh.
“Cái lần phá trinh đít Chiến Chiến, tôi cũng đâu thấy em phải làm quen! Chọc vào, kêu một tiếng rồi cứ thế đầu xuôi đuôi lọt đấy thôi.”
“Im ngay!!!!!!!”
Không đợi thêm nữa Vương Nhất Bác cởi phăng trang phục của chính mình, điềm nhiên bước tới gần cửa kéo ở ngay trước mặt bồn tắm này, mở xoạch ra, thêm cả vén rèm và cũng bước vào chung một chốn với Chiến Chiến.
“Chưa đói cơm mà sao đột nhiên đói thịt quá. Khung cảnh chỉ toàn cây cỏ nhưng tôi vẫn chỉ thích ăn mặn. Chiến Chiến thật khéo biết gợi tình. Tin! Tôi tin lời em là nơi này rất tuyệt vời rồi.”
…
Mấy ngày hôm nay, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến dành trọn quỹ thời gian để nằm yên trong phòng. Chẳng có gì bất ngờ cả, chiếu theo giá trị tuyệt đối thì chính là 24/24 giờ trong một ngày đều ấp lấy nhau, thậm chí thời gian lúc nằm trong bồn cũng đã xấp xỉ với thời gian lúc nằm trêи giường nữa.
Lý do của việc đó chính là vì lời Quản lý Tiêu nói trêи chuyến tàu tốc hành tới Tokiwa rằng: “Tắm suối nước nóng rất tốt, toàn bộ cơ thể được thả lỏng sẽ giúp xương khớp càng chắc khỏe hơn. Thêm nữa trong nước còn có muối khoáng tự nhiên giúp làm đẹp da và điều hòa kinh nguyệt cho phụ nữ…”
“Vớ vẩn!”
“À nhầm, là giúp da mềm hơn và điều hòa khí huyết cho … tất cả mọi người. Rất rất tốt! Vương tổng ngày thường đều căng thẳng stress, tiện thể thì tắm nhiều một chút, tinh thần sẽ thư thái hơn.”
Vương Nhất Bác không ngần ngại đáp lại, “Ừ! Thì tắm nhiều vào!” Nên là tần suất “vận động” mới dày đặc như vậy đó.
Bây giờ đã là ngày thứ ba Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ở đây. Buổi chiều cả hai dành thời gian đi cáp treo và dảo bộ một chút đến thác nước gần đấy, lúc quay trở về lại trùng hợp đúng khi hoàng hôn thơ mộng đang buông xuống. Nước biếc non xanh trải dài, đẹp tựa một bức tranh.
Quản lý Tiêu cứ luôn dằn vặt bản thân vì mấy ngày qua đã quá lười biếng nên không khám phá ra nơi này sớm hơn, để tới hôm nay mới biết thì cũng là lúc sắp phải rời đi. Đúng là có chút luyến tiếc!
Nhưng chút ít luyến tiếc cũng đó sớm bay sạch bởi buổi tối Tiêu Chiến đã khám phá ra một chuyện rất đáng để trải nghiệm khác. Đó là khách sạn ngoài việc phục vụ đồ ăn thì còn phục vụ đồ uống tại phòng nữa. Quan trọng là ở loại thức uống anh gọi tới kìa.
Mecha! Đúng rồi, là Mecha đấy, không phải Matcha phổ biến mọi người thường biết tới đâu. Mecha là trà quý phái nhất trong các loại trà truyền thống của người Nhật, là lá trà làm từ búp non được tuyển chọn kỹ càng và chế biến rất tinh tế. Vì thế khi uống bạn sẽ cảm nhận được nhiều hương vị trà mạnh mẽ và lôi cuốn khó tả.
Quản lý Tiêu toại nguyện vì được uống ké trà thượng hạng từ khoản chi của Vương tổng. Vừa thấy khay ấm sang quý là anh bước tới đỡ lấy như cầm vật báu trêи tay vậy, cứ như sợ chưa kịp uống mà đã bị đổ mất nên rất nâng niu. Đặt nhẹ nhàng xuống bàn trà giữa phòng khách thênh thang, trà sư nghiệp dư bắt đầu nhẹ tay rót chầm chậm rồi ngắm nghía từng dòng nước chảy trong veo.
Đưa trước cho Vương Nhất Bác một chén, lại tự rót cho mình một chén, Tiêu Chiến chẳng cần biết đối phương đã kịp uống hay chưa, anh cứ thế ghé môi hưởng lạc. Chỉ mới nhấm nháp chút ít thôi đã chép miệng chèm chẹp, gật gù liên hồi ra điều thỏa mãn lắm.
Vương tổng thu hết hành động và biểu cảm này vào trong mắt, thấy ai kia ngốc nghếch và ấu trĩ quá đỗi, thực sự không nhịn được nên nảy ra một ý. Hắn đang ngồi yên bên đó thì nhanh như cắt cướp lấy ấm trà của Tiêu Chiến, cuống quýt đổ đầy chén mình, rồi gọn ghẽ uống sạch trong chớp mắt.
“Từ từ thôi! Nóng đấy!” Quản lý Tiêu chẳng quá tiếc trà đâu, anh là lo lắng cho người đối diện.
“Không nóng!”
“Với lại uống nhanh quá thì cảm thế nào được vị ngon hả ông chủ của tôi ơi!”
“Cảm được! Rất ngon!”
Thế là Vương Nhất Bác giữ rịt lấy bình trà cho riêng mình, rót hết chén này đến chén khác. Rồi tu ừng ực, ừng ực. Chẳng khác nào ngư ông có chút mồi nhắm là cá khô thì uống rượu không ngừng lại được. Bộ dáng của hắn xem chừng cũng gần giống với tiên tửu rồi đó.
Đúng thật là trà đậm và ngon lắm! Rất có tư vị!
Chỉ mới đó thôi mà ấm trà đã cạn tới đáy. Tiêu Chiến mếu máo nghĩ trong lòng, “Uống nhiều thế, cầu cho Vương tổng mắc tiểu tới cuống đi!”. Ngoài mặt thì trót biểu lộ ra sự tiếc nuối chẳng giấu đi được.
“Rót thêm vào! Chiến Chiến em khóc cái gì! Rót nước vào thêm đi, chúng ta uống tiếp.”
“A!!!!!! Nước vừa xong mới là chuẩn vị nhất mà.”
“Thì em vẫn được uống một chén đấy thôi. Cùng lắm thì gọi thêm cả loạt, em bấm gọi lễ tân. Ngày mai ngày kia chỉ cần vẫn còn ở đây thì đều sẽ gọi Mecha cho em uống.”
“Không cần!”
Tiêu Chiến nghe lời ông chủ, đun sôi nước xong rót đầy thêm một lượt mới. Và rồi lại bị Vương tổng uống sạch bách thêm lần nữa. Đến khi ngẩng lên thấy được vẻ cợt nhả của đối phương thì quản lý đáng thương lúc ấy mới biết là mình đã bị trêu đùa.
“Trêu em à? Uống nhiều vậy thì đừng mong ngủ sớm được. Trong trà có caffeine, uống nhiều làm con người ta tỉnh táo, không ngủ nổi. Thế nhé!”
“Ai muốn ngủ! Đi tắm đi!”
Vương Nhất Bác lại giở thói trái khoáy. Dường như tắm táp và ngâm mình trong suối nước để “chơi game” là việc hắn đam mê nhất hiện tại thì phải. Ko hiểu khi trở về Bắc Kinh, ông chủ đáng kính sẽ tập quen với cuộc sống thường nhật như thế nào đây.
“Được rồi mà, nghiện thì cũng có chừng mực thôi chứ. Ư… có một kiểu này, mãi vẫn không chán sao?”
“Hôm nay đổi gió! Ra ngoài!”
Người giàu thường có những sở thích tốn kém, nhưng đôi khi họ lại muốn quay ngược trở về với những thú vui dân dã của người bình dân hơn. Trong hoàn cảnh của Vương Nhất Bác chính là, vốn đã trả tiền để có đầy đủ dịch vụ riêng biệt tại nơi ở của mình rồi, đêm nay còn muốn thử cảm giác mới lạ nhưng thụt lùi. Hắn nói câu vừa xong là rủ Tiêu Chiến cùng ra bên ngoài chen lấn xô bồ… sử dụng dịch vụ chung với người khác: Tắm Onsen công cộng.
Tất cả những người thuê phòng khách sạn bình thường thì chỉ có một suối nước chung duy nhất. Đồng nghĩa với việc ai cũng như ai, chỉ phân chia nam nữ, còn lại đều khỏa thân trước mặt nhau.
Ban đầu ông chủ và đầy tớ khoác hờ chiếc áo Yukata mỏng nhẹ từ villa của mình đi tới. Đến trước cửa thì được phân cho mỗi người một chiếc khăn mặt và khăn tắm sạch tinh, bị bắt ép phải tắm rửa ở phòng thay đồ rồi cởi ra tất thảy, từ đầu đến chân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không được mặc bất cứ thứ gì. Từ đây cả hai chân chính bước vào con đường lõa thể vô cùng đúng quy định.
Cũng may là hiện giờ đã là tối muộn nên chỉ có lác đác người hiện đang ở đây.
Quản lý Tiêu không liếc ngang ngó dọc, bởi quanh quất đó cũng chỉ có đàn ông trần tục, anh đã sở hữu một cực phẩm bên cạnh rồi còn ham hố chi nữa. Nhưng miệng lưỡi trơn tru vẫn cố nhả ngọc ra một câu vui đùa với Vương tổng.
“Có lẽ nào chúng ta sẽ gặp được nữ vương trong hoàng gia Nhật Bản. Vì quá ngưỡng mộ vẻ đẹp siêu thực của em mà ngỏ ý muốn tiến tới. Chiến Chiến một bước thành tiên, liền lập tức trở thành người của hoàng thất hay không?”
“Tiêu Chiến! Em còn có tâm tư này? Nếu để trở thành chồng của nữ vương thì tôi sẽ hợp lý hơn đấy. Chiến Chiến là Bot còn muốn có ý định khởi nghĩa chiếm chính quyền sao?”
Song có lẽ chính vì đoạn đối thoại này mà Vương Nhất Bác một mực bắt Tiêu Chiến phải lấy chiếc khăn tắm to bản quấn ngang phần thân dưới, còn hắn trái ngược vẫn thả rông như thế, thật là vô lý hết sức. Hai người rủ nhau vào một góc nhỏ của suối nước lượn lờ uốn quanh, chốc chốc lại rì rầm rủ rỉ mấy chuyện tầm phào chẳng có gì quan trọng.
“Mà bỏ đi! Phòng tắm nam nữ riêng biệt, bên này đương nhiên chỉ có nam nhân, không có nữ nhân. Chiến Chiến đành bỏ mơ ước gặp được nữ vương hoàng gia thôi.”
“Biết đâu lại có một thân vương phải lòng em?” Vương Nhất Bác cười khẩy.
“Thôi đi!” Tiêu Chiến đáp lại bằng một cái liếc xéo và một cái véo vào cơ hông săn chắc của đối phương. “Thân Vương trân quý nhất trêи đời, em cũng đã gặp được rồi.”
Chốn công cộng thì rõ ràng không thể làm càn quá mức. Vương tổng lạ người, mặt hắn đột nhiên trở nên lạnh tanh, giờ đây chẳng tỏ rõ sắc thái biểu cảm nào. Nhưng trong tâm thì đã đắc chí vô cùng. Bởi vì đôi thân thể cùng hãm sâu xuống suối nguồn nóng bức, đã chẳng nhịn nổi dây dưa. Mực nước khá nông, nên đối với hai người đàn ông thân trêи mét tám như họ vốn dĩ đã chẳng phải đứng thẳng. Phần hạ bộ và bắp đùi cứ thế mà được thể cọ xát, chòng ghẹo lẫn nhau.
Quản lý Tiêu đã khởi xướng rồi thì Vương tổng sẽ phát huy, hắn đầu tiên kín đáo đưa tay gẩy vào đầu nhũ mềm mại dưới làn nước, véo thật đau.
Còn Chiến Chiến lại không thể biểu hiện như phụ nữ liễu yếu đào tơ, bị sàm sỡ một tí liền hét toáng lên được, anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng không nói gì, gấp rút phản ứng bằng cách nắm chặt bắp tay của Vương tổng lay lay mấy cái, ý muốn năn nỉ hắn thả cho anh một đường lui.
Cho đến khi ai đó mặt dày mày dạn để tay đi chơi xa xuống dưới chiếc rốn trêи eo bụng phẳng lì, tiếp tới là xuống thấp nữa tới cội rễ đàn ông của Bunny thì con thỏ chẳng thể vững tâm an vị được nữa. Quay ngoắt mặt sang và cũng nắm chặt thứ tương ứng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến trừng mắt lớn, chính mình bắt đầu vuốt ve xoa nắn bao quy đầu cương ngạnh to khủng đến lung lay trụy lạc phía kia.
Bunny ghé tai và hổn hển bằng chất giọng câu dẫn nhất có thể. “Vương tổng muốn chơi nhau với em ở đây sao? Muốn em chủ động trước? Chiến Chiến không ngại đâu!”
“Đùa tí thôi! Người còn ở đó, Quản lý Tiêu dám chơi lớn thật đấy!”
“Đương nhiên! Ông chủ muốn bắt đầu ra làm sao? Và muốn có một cái kết như thế nào? Em đều có thể chiều tất!”
“Nhẹ nhàng tình cảm thế này được rồi. Đừng làm ra động tĩnh lớn quá! Bên kia chắc chắn sẽ thấy được.”
“Có phải Vương tổng sợ làm ra động tĩnh gì rồi thì sẽ bị một nhóm người không chịu nổi kϊƈɦ tình mà ào ra. Sau đó đồng loạt tới cưỡng hϊế͙p͙ em giống như trong phim không? Bên con suối nóng bức, nước bốc khói ngất ngây, âm thanh vang vọng chỉ toàn tiếng a… aa… aaa… yamete… yamete… yemete…”
(Yamete: Đừng mà/ Dừng lại)
“Linh tinh!”
“Ưm… ưm… kimochi… kimochi…”
(Kimochi: Nói ra khi làʍ ȶìиɦ có nghĩa là sướиɠ quá, phê quá.)
“Chiến Chiến em im miệng!”
“Tiếng Nhật của em chuẩn lắm đấy, đợi mãi mới có cơ hội để thể hiện mà. Đêm nay chắc chắn sẽ nói 7000 lần kimochi nhé ông chủ.”
“ɖâʍ đãng!”
Vậy là cả nửa tiếng đồng hồ, hai con người tâm hồn đã nhuốm màu đen tối thế mà có thể tập dưỡng sinh bên nhau, chưa làm gì và cũng chẳng luật động, chỉ ngoài gợi ɖu͙ƈ bằng mấy từ thầm thì kia.
Nhóm người thẳng nam – mà chắc gì toàn bộ họ đều là thẳng nam – bên ấy vẫn thấy đôi chim cu nằm ghé sát nhau cho dù suối nước thật là rộng thoáng. Và nếu nghe được chính xác phát âm thì hẳn cả đám còn phải nghi ngờ nhiều hơn nữa!
Ở đất nước bên trong ẩn giấu nhiễu loạn và bên ngoài luôn là nghiêm túc và có kỷ luật như xứ Phù Tang, người ta vẫn còn dè chừng với giới LGBT và hiếm người dám công khai thẳng thắn lắm, nên ánh mắt soi mói nào có thiếu đi và cũng khó đoán định ai là người trong giới nếu chỉ đoán định qua vẻ bề ngoài. Theo đó không khí chẳng thể tự do tự tại giống như ở villa thật!
…
Đêm đã khuya, ai rồi cũng về nhà nấy. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến rốt cuộc cũng đợi được giây phút này. Chốn công cộng có người thì khác mà chốn công cộng không có người lại là một chuyện hoàn toàn khác. Trái với sự cẩn trọng lúc trước, ông chủ là người nổ phát súng đầu tiên. Không nói một lời trực tiếp áp môi lên, ép hai gò má hồng mịn ấy thật gần, hôn nuốt.
“Ưm… này, liệu còn có người không?”
“Có!”
“Đâu? Vậy còn dám?” Tiêu Chiến hốt hoảng rời môi chút ít, nhưng vẫn nằm trong vòng kiềm kẹp của ai kia.
“Có! Có hai chúng ta đấy thôi!”
“Hết hồn! Trêu em! Mà… liệu có camera không?”
“Chiến Chiến thử đi một vòng quanh khuôn viên rộng lớn đầy tán cây này và nhòm từng kẽ hở xem, nhiều khi có camera thật cũng nên.”
“Thôi! Em tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của khách sạn hoàng gia!”
Tức thì Tiêu Chiến hớp môi trở lại, tận hưởng hương vị nồng nàn giữa chốn hơi nước quyện hòa. Vương Nhất Bác cũng không thua kém mà giành lại thế chủ động, một tay tóm lấy eo nhỏ, tiếp tục giam lấy mỹ nhân, một tay nhào nặn hai má đào căng mẩy. Tiếp tới chẳng nhịn được lần mò vào sâu trong mật động, nơi đó mềm mại đến không tưởng được. Áp lực và sức nóng của làn nước trêи 40 độ đã hun nó tới nhũn ra rồi.
Đương nhiên là chẳng chần chừ, Vương tổng thấy mọi việc thuận lợi quá mức thì chọc luôn ba ngón tay vào. Chật chội kϊƈɦ thích đến cực điểm, mới đó mà hắn lại nhớ nhung nơi tư mật ngọt ngào ấy thế, chỉ có điều cõi lòng chộn rộn, lại sướиɠ rơn, bởi vì chút thụt thò sau chót.
“Đến lấp đầy em đi. Vương tổng còn đợi gì nữa?”
… Bồng bềnh, bồng bềnh… nước đã xao động, Vương Nhất Bác áp lên người Tiêu Chiến từ phía sau, nhẹ nhàng nhẹ nhàng cắm vào rút ra. Cắn lấy viền tai phía trước, nói với người tình.
“Lẳng lơ!”
Cảm thụ mất hồn không chỉ vì loại hành động va chạm trong sâu không ngừng nghỉ, còn cả vì những kɧօáϊ cảm không thể diễn tả giữa chốn mộng ảo say mê, cũng vì những cảnh giác tuyệt đối khi nghe tiếng động văng vẳng lại gần đây đó.
Vương Nhất Bác bị kϊƈɦ động tâm tình dã thú, mỗi lần thế thì không thả nhẹ luật động mà càng làm ra mạnh hơn. Hắn ôm ngang eo Chiến Chiến, để anh chênh vênh sấp ngửa giữa dòng nước xanh. Khủng vật bạo tàn đâm chọc dồn dập, ngay cả sức cản của nước cũng không ngăn nổi sự mạnh mẽ này.
“Thích không? Tiêu Chiến có thích bị người ta phát hiện mình yếu hèn, thác loạn theo kiểu outdoor như vậy không?”
“Thích! Em thích lắm!”
“Muốn tϊиɦ ɖϊƈh͙ của mình bắn ra rồi nổi trôi khắp không gian?”
“Không muốn!”
“Nói muốn!”
“Em muốn! Em muốn!” Tiêu Chiến mê mẩn thích thú nên vội nói.
“Nhưng tôi thì không! Không muốn cho em được như ý nguyện “.
Vương Nhất Bác bỗng rút công cụ của mình ra, đáp trả rất quả quyết, “Chiến Chiến, tôi buồn đi vệ sinh.”
________________________
Suối nước định một chương mà quá dài rồi nên phải chia hai, sắp tới sẽ toàn H biến thái vượt quá khuôn khổ.
Chương tới sẽ có sơm sớm. Dạo này mỗi tuần được có một chương à, tôi cũng bó tay về độ chây ì của chính mình rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!