Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến]
Chương 62: Lời dễ nói nhất ❤️
Ngoài ra thì cả hai còn có thể thoải mái thảnh thơi mà tâm sự với nhau. Chủ yếu là Quản lý Tiêu nói, Vương tổng nghe.
“Lúc này đây… em đột nhiên có một mơ ước… mơ ước đến độ khát khao…”
“Là được tiếp tục uống *nước trà* của tôi?”
“KHÔNG!!!!”
“Thử nói nghe xem nào!”
“Bất chợt muốn bỏ chốn thị thành. Tới đây sống, mở quán trà đạo cốt cách thanh tao. Trong khuôn viên sẽ có một suối nước nóng chảy róc rách. Ở chỗ này, ở Hakone hay bất cứ một nơi nào khác có dòng chảy ngầm và có tầm nhìn tới núi Phú Sĩ. Hàng ngày Chiến Chiến đều sẽ được thưởng thức trà Mecha thật ngon, buổi sáng ngắm đỉnh núi từ phía xa, buổi tối thì ngâm mình trước khi ngủ. Hahaha! Chắc hẳn là sẽ nhuận sắc lắm đây. Trẻ mãi không già!”
Vương Nhất Bác nghe cả đoạn dài mơ mộng của người tình, không biết hắn hiểu và cảm nhận đến đâu, nhưng câu chốt lại thì chỉ quan tâm đến chuyện của mình.
“Hợp đồng của tôi thì sao? Chiến Chiến bỏ của chạy lấy người à?”
“Thì ông chủ cũng đi cùng em!”
“Hoang tưởng!”
“Đùa thôi! Dù sao cũng không có đủ tiền! Giá đất ở thành phố lớn nhất tỉnh Yamanashi chắc đắt lắm nhỉ, còn muốn đòi hỏi phải có điều kiện này điều kiện kia, sẽ phải mua một khu đất rộng lớn, phải xây vườn tược, nhà cửa… Chắc phải phục vụ ông chủ cả đời mới đủ tiền mở quán mất. Hình như đòi hỏi này hơi tham lam thì phải!”
“Lại cần xem biểu hiện của em thế nào đấy. Nếu em hiểu chuyện thì tôi sẽ đưa tiền, cho Chiến Chiến làm ông chủ thực thụ nhé.”
“Thật sao?”
“Thật… khi mà tôi vẫn đang là một ông chủ thành công, có tiền thừa thì sẽ bố thí cho em. Còn Tiêu Chiến bên ngoài là ông chủ thành công, bên trong phải là đầy tớ thực thụ!”
Vương Nhất Bác nói như bỡn cợt nhưng lại tĩnh lặng suy nghĩ trong lòng. “Một ngày nào đó! Bunny của tôi sẽ đạt được ước mơ đó thôi. Chuyện nhỏ! Một ngày nào đó!”
Rồi hắn dịu dàng đặt một nụ hôn lên gáy người tình…
…miên man mãi mãi!
Bởi vì uống trà quá nhiều nên đêm nay sẽ không ngủ sớm được nữa!
Vẫn là một khung cảnh quen thuộc diễn ra trong bồn nước nóng.
Vương Nhất Bác lựa theo mỗi cái đỉnh vào mà hỏi từng chập từng chập từng chập.
“Thích không… thích không… thích không…”
Tiêu Chiến không trực tiếp trả lời, bởi sau mỗi câu hỏi thì chốn mẫn cảm lại bị lộng tới đến không kiềm chế nổi, khiến anh phải kêu rêи lên.
“A… aa… aaa”
“Mỗi ngày trôi qua, đều đã làm em thỏa mãn. Sau này cũng thế, sẽ đều làm em hạnh phúc yên vui. Có được không?”
“Ưm…”
“Như thế này này, có được không? Chiến Chiến em nói đi.”
Vương Nhất Bác thì thầm bên vành tai đỏ lựng, nhả ra từng lời êm dịu nhất đời. Đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua những dây thần kinh mẫn cảm cực độ. Khiến Tiêu Chiến phải rụt người lại vì bị kϊƈɦ thích khôn cùng. Kết hợp với chốn tư mật bên dưới không ngừng bị “nắc” vào, theo cách sủng nịnh nhất có thể.
Người nào đó hiện tại không còn là một ông chủ hống hách nữa, trêи hết Vương tổng hắn chỉ là một người đàn ông hiểu rõ thân thể và cảm xúc của tình nhân mà thôi. Dẹp bỏ hết sự lộng hành và bức ép, còn lại chỉ là ân cần cùng chăm chút. Tựa như mỗi nếp gấp, mỗi ngọt mềm bên trong ấy, hắn đều cảm nhận được, và kϊƈɦ thích cảm xúc của Chiến Chiến lên cao ngất. Gấp bội lần so với bình thường. Có một loại ɖu͙ƈ tình, như là điệu vũ của thần tiên quyến lữ quấn quýt bên nhau, nhẹ nhàng tình cảm cũng là cách để con người ta đi đến được đỉnh cao thăng hoa của cảm xúc.
“Hả, có thích tôi như thế này với em không?”
“Vâng… vâng… em thích.., em thích lắm…”
Tiêu Chiến nói lên trong tiếng nức nở. Con tim sớm đã rung đập đến muốn nổ tung, những điểm nhạy cảm khắp cơ thể như được kϊƈɦ hoạt cùng lúc. Huyệt động thì co bóp từng hồi, thít chặt lấy tính khí cương ngạnh cường thế của đối phương.
Vương Nhất Bác nghe lời thỏ thẻ mị hoặc, chất chứa bao xúc cảm mê say trong một khung cảnh động tình đầy xuân dược thì sướиɠ điên lên. Thần tình bay bổng, động tác khí thế, nhưng hắn vẫn luôn kiềm chế được, chỉ là nhấn vào, sâu hơn, sâu hơn nữa, cũng chẳng sỗ sàng thô bạo quá mức. Đôi khi lại giật giật mấy cái, hẳn là nước sướиɠ tự thân đã nhỏ ra rả rích rồi hòa vào ɖâʍ thủy trơn trượt bên trong của Tiêu Chiến rất nhiều.
Làʍ ȶìиɦ cũng có thể ôn nhu được đến độ này sao? Làn nước trong veo, chẳng hề có bọt, dập dìu khoan kɧօáϊ. Khe khẽ khắp chốn phù hoa, chỉ là tiếng hít thở ái muội, không cần phải ồn ào ầm ĩ cũng đủ nhu tình.
Mải miết, mải miết, mải miết! Ông chủ tinh tế dò dẫm chút ít, liền nhận ra rồi. Vương Nhất Bác vô cùng thành thục và quen thuộc đỉnh vào… đỉnh vào… mài nhẹ… mài nhẹ… điểm nhỏ gồ lên trong sâu hũ mật, rồi thì thầm nói gợi.
“Tiêu Chiến… nói em yêu tôi.”
(Tiêu Chiến, nói Ni ai Wo.)
Người ở đối diện lả lơi liếc mắt, không cần nghĩ suy, thản nhiên lặp lại.
“Em yêu tôi.” (Ni ai Wo)
“Chiến Chiến hiểu ý tôi mà.”
Quản lý Tiêu thời khắc này… quay hẳn người lại, tròn xoe mắt nhìn vào con ngươi nâu đen sâu hút của đối phương. Gật đầu một cái!
Được! Bunny đã hiểu ý của ông chủ!
“Wo ai ni…”
Vương Nhất Bác sững sờ chẳng tin vào tai mình, hắn bất ngờ, vì tại sao Tiêu Chiến lại có thể dễ dàng nói ra câu “yêu” đến vậy. Và vì thế bản thân lại càng được thể làm càn.
“Nói Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác.”
Mặt nước lay động, lay động, lay động. Xuất phát từ nơi tận cùng sâu thẳm hai người đang gắt gao quyện hoà.
“Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác.”
Một luồng điện xẹt chạy ngang qua cơ thể hừng hực lửa của Vương Nhất Bác. Được đối phương cái gì cũng đáp ứng như mong muốn, nhưng lúc này ai đó lại chẳng hề giở ra giọng điệu châm chọc vẫn thường thấy.
Có lẽ là chính hắn cũng sợ rằng nếu hỏi lại thì bản thân sẽ tỉnh dậy khỏi giấc mơ ảo mộng này chăng?
Đáy mắt Vương tổng giờ đây chỉ toàn là cần cổ kiều diễm và đôi má đỏ hây của Bunny mà thôi. Toàn bộ còn đỏ hơn cả cơ thể vốn đã ngâm sâu trong nước từ thuở nào. Đúng rồi! Một giấc mơ viên mãn trong một đêm mộng ảo đẹp đẽ đến chừng ấy thì làm gì có ai nỡ phá vỡ nó đi đâu!
Bám tay lên phía trước, Tiêu Chiến không ngấc đầu lên nổi. Từng con sóng mấp mô vỗ ì oạp vào thành bồn mê mải.
Nhiệt hỏa bị đốt cháy! Ông chủ cùng đầy tớ bị say tình rồi.
0 giờ đã điểm. Những khoảnh khắc đầu tiên của ngày lễ tình nhân, ngày của đôi lứa. Rốt cuộc hai người đã được trải qua cùng nhau.
Câu nói “Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác” vẫn âm vang trong đầu cả hai. Bằng cách nào cũng không xua đi được!
.
.
.
Sáng hôm sau, chẳng ai bảo ai nhưng Vương tổng và Quản lý Tiêu không hẹn mà cùng lờ đi chuyện đêm qua. Tuy rằng trong thâm tâm dậy sóng không yên nhưng hai người chẳng hó hé nhắc lại nửa lời.
Đáng lẽ phản ứng đúng của ông chủ phải là.
“Chiến Chiến, em thua rồi. Chấp nhận là bại tướng và làm nô ɭệ không công cả đời của tôi đi.”
Đoán rằng Vương Nhất Bác nói vậy sẽ bằng giọng điệu chuyên quyền áp chế cùng một vẻ mặt ngông nghênh đắc thắng.
Nhưng không! Sáng đến bảnh mắt ra hắn vẫn chỉ ôm gọn Quản lý Tiêu vào lòng không động đậy. Tỉnh dậy cũng chẳng đề cập gì, điềm nhiên đi làm việc cá nhân, rồi điềm nhiên ra lệnh cho đầy tớ gọi đồ ăn sáng. Cuối cùng điềm nhiên nói ra mấy câu cưng chiều, cứ như tất cả mọi chuyện đều để cho Bunny định đoạt.
“Thế nào? Một tuần sang đây. Chơi bời có thoải mái không? Chiến Chiến muốn về nhà chưa thế?”
“Chưa!!!!! Em còn muốn đi nữa.”
“Nói thật?”
“Thật mà!”
“Quản lý Tiêu ngày càng sa đọa. Ăn chơi không biết điểm dừng, không hề có tinh thần làm việc. Lười biếng. Đệ bét phục vụ Bắc Kinh.”
“Thế này cũng là đang làm việc. Đã bảo rồi mà, em muốn làm việc toàn thời gian bên Vương tổng cơ.”
Ông chủ không trả lời, chỉ cười mỉa. Kiêu ngạo thế không biết!
“Ơ hay! Em nói thật mà không tin à?”
“Ừ!”
“Cứ chơi nốt hôm nay đã, vội gì ông chủ ơi. Em có trách nhiệm phải làm Vương tổng sung sướиɠ, sướиɠ từ trong ra ngoài, từ trêи xuống dưới, nhờ!”
“Bớt lấy lòng, đừng nói quá! Em muốn bao giờ về? Để tôi đặt vé.”
“Uiiiiii! Vương tổng đừng đặt vé.”
“Tại sao?”
“Vì em đặt rồi.”
…
Trêи chuyến tàu cao tốc di chuyển tới địa điểm cuối cùng của chuỗi ngày dài cặp tình nhân chơi bời lêu lổng, Vương Nhất Bác khó hiểu hất hàm với Tiêu Chiến. Lúc cùng anh ra ga tàu, hắn cũng không hỏi nhiều, khi an vị rồi thì hắn mới chất vấn một chút.
“Tôi làm gì có nhiều thời gian bay nhảy với em suốt!”
“Nốt hôm nay thôi, à không, có lẽ là ngày mai nữa cho đỡ gấp rút. Xong rồi thì ông chủ sẽ mãn nguyện để về lại Bắc Kinh. Đảm bảo đấy, em chắc chắn là Vương tổng sẽ vừa lòng.”
“Có gì hay ho mà em hí hửng thế?”
“Bí mật bị bật mí quá sớm thì sẽ không còn thú vị nữa đâu. Ông chủ chờ mấy tiếng nữa thôi là biết rồi à! Chờ đi! Nha!”
…
Đích đến là Osaka!
Nếu ai đó nghĩ rằng, chỉ trong từng ấy ngày mà cặp tình nhân đã di chuyển bấy nhiêu địa điểm là quá vội vàng thì không hề đúng. Ngược lại Quản lý Tiêu vẽ nên lịch trình như thế còn rất thuận tiện, kinh tế và thoải mái nữa kìa. Nhất là khi tiêu chí của Vương tổng đề ra cho chuyến đi này là để nghỉ dưỡng thong dong chứ không phải du lịch tất bật. Vui chơi những ngày qua, vô cùng phù hợp với tiêu chí ấy.
Bởi vì thành phố Kofu hai người mới rời đi vừa hay nằm giữa Tokyo và Osaka, nên chẳng mất bao lâu tàu đã đáp bến, đưa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến tới nơi. Buổi chiều nhận phòng khách sạn, tùy tiện ăn xong bữa tối. Kế hoạch chơi bời thác loạn đã vạch sẵn trong đầu, Bunny lớn rồi nhấp nhổm không yên, biết rằng ông chủ đương nhiên không phản đối, thậm chí còn rất thích thú nên cứ kỳ kỳ bí bí giữ kín bí mật đến phút chót cũng chưa hạ màn.
Đêm xuống tại Osaka. Đại đô thị lớn thứ hai Nhật Bản cũng nhộn nhịp và náo nhiệt chẳng khác gì Tokyo. Thủ đô phồn hoa tới mức nào thì nơi đây cũng không thua kém là bao.
Quản lý Tiêu chu đáo lắng lo. Mở vali hành lý cân nhắc giữa lỉnh kỉnh bao nhiêu món đồ, cầm lên đặt xuống rồi lựa chọn nhét hết vào túi đeo chéo nhỏ gọn bên người. Sau cùng lấy ra một bộ vest trông vừa lịch sự vừa kiểu cách vừa ăn chơi của Vương tổng, khoác vào cho hắn.
Chính mình thì mặc bộ đồ đen rộng rãi, thêm cả một chiếc mũ đen tông xuyệt tông hoàn hảo, Tiêu Chiến cho là outfit này đã rất ổn thỏa, cả người có lẽ là toát ra một phong vị rất Japan, cộng thêm tiếng Nhật gần như chuẩn đét, hẳn là đi tới đâu cũng chẳng ai nhận ra anh không phải người bản xứ.
(Đây, tạo hình perfect!)
Rốt cuộc Tiêu Chiến chuẩn bị xong xuôi, cũng không hiểu bộ quần áo này có vấn đề gì, hay khơi gợi ở điểm nào, rõ ràng là rất kín đáo rồi mà cứ bị Vương Nhất Bác ngắm nghía tấm tắc trêu chọc.
“Người đẹp nào bước ra từ trong truyện tranh đây. Chân dài đấy! Thẳng tắp, gợi tình.” Vừa nói hắn vừa ôm ấp rồi nắn eo, bóp ʍôиɠ, vuốt chân anh mãi.
Nhưng Quản lý Tiêu đành mặc kệ, Vương tổng có bao giờ hết vô liêm sỉ đâu. Muộn rồi, hai người phải mau mau đến nơi cần đến.
“Cũng bình thường thôi! Chân dài nào chỉ có mình em. Bây giờ Chiến Chiến dẫn ông chủ đi gặp chân dài thật sự nhé!”
“Đi đâu, gặp ai thế?”
“Chân dài! Xinh đẹp!”
…
Tobita Shinchi – khu phố đèn đỏ hợp pháp lớn nhất Nhật Bản – có rất nhiều chân dài xinh đẹp. Tương tự như Kabukicho, nơi này cũng có các cửa hiệu san sát ngập tràn ánh đèn mờ ảo. Khi đến đây bạn sẽ không phải khó khăn để kiếm tìm được cho mình một đối tượng phục vụ phù hợp. Bởi vì tất cả đã được phô bày một cách lộ liễu và phồn thực ra rồi.
Trêи khắp các nẻo của Tobita Shinchi, hai bên đường là các mặt tiền rộng cửa đón khách. Mỗi một ô vuông ki ốt lại có một vài cô gái trang điểm lộng lẫy, ăn vận cầu kỳ vẫy chào mỗi khi có khách bước qua. Bạn chẳng cần làm gì, ngoài việc lựa chọn ra cô gái hợp gu mình ưa thích nhất. Ví như đường nét trêи khuôn mặt, cách trang điểm, phục trang các đào kép mặc trêи người.
Thật sự là vô cùng phong phú đa dạng!
Quản lý Tiêu kéo Vương tổng đi từ đầu đến cuối khu phố, một đường nhanh nhanh chóng chóng chẳng kịp tìm hiểu kỹ, nhưng cũng đã thấy được hình dung và đại diện sơ qua của chốn phong hoa. Phải thừa nhận là các cô gái ngồi ngay ngoài hầu hết đều rất xinh đẹp và gợi cảm. Có lẽ là vedette thì phải thế. Hở hang khiêu gợi, khoác trêи mình một phong cách độc đáo và biểu cảm thu hút.
“Vương tổng sao lại kỹ tính khó chọn lựa vậy? Em thấy ai chẳng ổn! Ông chủ chưa chọn được cô nào hả?”
“Tiêu Chiến! Em nói thật hay đùa đấy?”
“Ơ! Thật!”
“Thực sự muốn vào đây chơi?”
“Là sự thật! Đừng nói Vương tổng nổi tiếng ăn chơi trác táng mà khi đối diện lầu xanh lại sợ hãi rụt rè, còn chẳng chịu chơi bằng một học sinh gương mẫu là em đây nhé?”
Tại sao? Tại sao cứ phải mù quáng làm vậy? Bunny hà cớ gì cứ phải dâng lên mồi ngon cho con sói đói?
Có lẽ là một loại chấp niệm! Tiêu Chiến cảm thấy nếu đã đến Nhật Bản mà không mang đến cho ông chủ trải nghiệm như thế này thì thật là thiếu sót. Những ngày qua anh say mê trong ái tình mê muội, dường như điều gì cũng có thể làm ra, chỉ cần người ấy thoải mái, cho dù có vượt quá khuôn khổ của bản thân đi chăng nữa cũng không hề gì!
Quản lý Tiêu có nghĩ rằng… Có lần đầu rồi sẽ có những lần tiếp theo? Rồi mai sẽ tạo tiền lệ không hay cho mối quan hệ của hai người? Anh chẳng quan tâm nữa, bởi nghĩ là chính mình hiểu chuyện thì sẽ nắm giữ được tình cảm của đối phương.
Cảm giác như đã làm được điều gì có ích và cao thượng lắm lắm! Hơn nữa, vẫn luôn kè kè bên cạnh Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến biết rằng thời gian qua, hắn đã phải kiềm chế nhiều vì anh. Đúng không? Chỉ qua lại và làʍ ȶìиɦ với một đối tác duy nhất, liệu rằng một kẻ trăng hoa có chán chường và cam tâm?
Đây là một phần lý do để Bunny luôn hết lòng sáng tạo, làm mới cuộc yêu giữa hai người. Nghĩ tích cực thì sau hôm nay còn có thể thăm dò thái độ của Vương Nhất Bác, rằng ông chủ nghĩ gì khi anh cùng vượt rào giống hắn? Rồi cả cách Vương tổng mỗi khi đi bay nhảy sẽ là cái kiểu gì? Có thác loạn và thư thái quá mức hay không? Hắn đi chơi là cái kiểu bung xoã mất xác?
Anh cực kỳ tò mò! Nói ra thì toàn bộ những lý lẽ trêи cũng thật cao siêu! Quản lý Tiêu tự cho rằng mình rất đúng.
“Chơi bời… tôi đương nhiên không ngại! Chỉ sợ Chiến Chiến sẽ không theo nổi thôi!”
Hiện tại đã xuất hiện ở phố đèn đỏ rồi, Tiêu Chiến càng phải vững tâm vững bước hơn nữa. Anh tự nhủ không thể bị Vương Nhất Bác lấn lướt và chê cười mãi được, nên anh đối đáp rất trôi chảy.
“Sẽ không! Em là muốn phục vụ thật tốt, hiểu chuyện thật nhiều, để làm Vương tổng vui vẻ hài lòng. Vậy mới mong ông chủ rót tiền cho em mở đạo quán ở Nhật chứ. Cho nên dù đêm nay có thế nào sẽ cố gắng trụ vững. Tất cả vì một tương lai tươi sáng.”
Nói vậy thôi chứ Quản lý Tiêu vẫn bồi thêm một điều kiện sau chót. “Nhưng mà lần đầu chơi, nếu quá liều em sẽ nhờ cậy ông chủ dìu dắt dung túng, thế nào? Có được hay không?”
“Nếu Chiến Chiến đã cố chấp như vậy thì tôi cũng đành chiều em.”
“Ồ yê! Vậy đầu tiên xin hỏi trong các hình tượng của các cô gái đã lướt qua xem, Vương tổng thích kiểu gì nhất? Cảnh sát sexy, giáo viên quyến rũ, học sinh ngây thơ, điệp viên lợi hại… ồ nhiều lắm… Ông chủ thích ai nào? OK rồi thì chúng ta liền vào.”
Vương Nhất Bác vẻ mặt mờ mịt, vừa xong đi qua hắn nào có để ý, chỉ lướt qua nhìn tổng thể chứ chẳng nhìn chi tiết từng người. Cho nên mặt mũi hay phục trang của mấy cô đào kia ra sao, một chút cũng không thấy rõ. Bây giờ biết được sự quyết tâm rủ rếu của Quản lý Tiêu và biết anh có ý định dạo chơi vườn hồng thật sự thì hắn mới ngớ người ra.
Bunny bạo dạn vượt mức rồi!
“Tôi không thích người quá thuần thục! Đi lại một lượt, xem đã.”
Vương tổng trong vai một khách làng chơi khó tính. Nghiền ngẫm săm soi. Mỗi lần bước qua vẫn luôn nhận được nụ cười lấy lòng tươi rói của mấy cô gái ngồi trong và cái chìa tay chào giá của các tú bà ngồi ngay cửa. Cuối cùng, hắn đứng giữa phố xá náo nhiệt, chỉ vào một mục tiêu đã xác định được.
Cô nàng mặc bộ váy màu vàng chanh dịu mát, tóc mái mưa lưa thưa, ngoan ngoãn ở đó, nụ cười váng vất toát ra vẻ ngây thơ thuần khiết.
“A! Ra là Vương tổng thích kiểu này.”
“Ừ!”
“Ơ! Chiến Chiến là đàn ông cục mịch, gần 30 nên cũng không phải trẻ trung trong sáng gì. Nhìn lại thì hình như không phải gu của Vương tổng. Xin hỏi vì sao ngài có thể duy trì mối quan hệ với em lâu thế. Bây giờ em mới biết là hai chúng ta lệch tông như vậy đấy.”
Vẫn đứng trước cửa nhà người ta, chẳng đoái hoái đến ánh mắt trông đợi của người trong kia, Quản lý Tiêu bỗng nhiên nổi máu chất vấn Vương tổng.
Không biết đâu, Bunny muốn nghe câu trả lời.
“Trong mắt tôi, Chiến Chiến chính là ngây thơ thuần khiết. Em là thiên thần đẹp đẽ tinh xảo nhất tôi từng gặp trêи đời.”
“Ọe ọe ọe! Tán tỉnh buồn nôn!”
Nhưng thật ra… Ừm thì… câu trả lời của Vương tổng cũng khiến ai đó khá là phấn khởi. Nếu không muốn nói là Bunny rất tự mãn. Mặc kệ có phải là tâng bốc trêu đùa cho qua chuyện hay không, cứ coi như Vương Nhất Bác có mắt nhìn tốt, một viên ngọc báu như Tiêu Chiến anh đây, hắn mà không coi trọng thì kết cục sẽ là tan đàn xẻ nghé!
“Tôi nói thật! Thế đã được chưa? Bắt đầu làm chuyện tiếp theo được chưa?”
“Biết mà, khen em, mục đích chính là sốt ruột muốn chơi chứ gì. Cũng không sao, trước khi đến đây là em đã xác định rồi.”
Tiêu Chiến quay vào trong bắt đầu mở miệng nói chuyện bằng tiếng Nhật. Tú bà thấy hai vị khách trẻ đã thảo luận xong và có ý muốn dùng dịch vụ của tiệm mình thì ngay tức khắc chìa ra bảng giá. Giá cả ở Osaka cũng không có nhiều khác biệt so với Tokyo. Ví như 15 phút là 11000 yen (~2,5 triệu VNĐ), nửa tiếng là 21000 (~4,6 triệu VNĐ) và 1 tiếng tương đương sẽ là 41000 (~9,1 triệu VNĐ).
Quản lý Tiêu thông suốt, đầu tiên chỉ vào cô gái váy vàng, và hỏi xem hai người có thể vào cùng lúc được không. Chuyện này rất quan trọng, Vương tổng quả quyết như thế ở Tokyo. Chỉ mong là Osaka cũng giống thủ đô, hai người đều có thể, vậy mới mong thuận lợi tận hưởng hết đêm nay.
Thế rồi chẳng khác gì cả, khi được mama hỏi ý kiến về việc phục vụ hai người thì cô gái cũng ngay lập tức gật đầu đồng ý. Không những thế, ánh mắt của “học sinh ngây thơ” còn lấp lánh sáng rỡ, cảm giác như đặc biệt hứng thú và hồi hộp lắm vậy.
Bình thường khách hàng có thể thảo luận sơ bộ mọi chuyện ngay khi mới bước chân vào cửa hoặc là lên phòng đều được. Nhưng Tiêu Chiến biết rằng anh và Vương Nhất Bác không phải khách hàng bình thường, rất khác lạ nên đứng đây kéo dài câu chuyện để thỏa thuận thêm.
Bảng giá còn trước mặt, Quản lý Tiêu xác định rõ phải lựa chọn khung giờ nào, 15 phút thì 100% là không đủ. Một tiếng may ra còn tạm! Anh nhướng mày nói với Vương tổng.
“Em chọn 60 phút nhé. Hai người thì gấp đôi tiền lên. Khoảng gần 20 triệu đó. Ông chủ ok không?”
“Không! Overnight!” (Qua đêm)
Người Nhật vốn coi trọng chữ quốc ngữ, cho nên hàng quán hiếm khi giao tiếp bằng tiếng nước ngoài. Nhưng cái từ “overnight” này quá là đặc thù trong ngành đi. Nên mama nghe được liền há hốc mồm lặp lại.
“Overnight?”
Tiêu Chiến tức thì cũng phải há hốc mồm chẳng sai khác với tú bà, hỏi nhỏ Vương Nhất Bác bằng tiếng Trung.
“Sao lâu vậy? Cưỡi ngựa xem hoa thôi ông chủ ơi!”
“Tôi tưởng em muốn chơi hết nấc? Vậy thì vô tư đi. Tiền tôi không thiếu.”
Được thôi! Được thôi! Quản lý Tiêu nghe lời Vương tổng nên xác nhận
lại.
“Vâng! Qua đêm! Cô thông cảm một chút. Tinh lực của ông chủ cháu có hơi dư thừa, nhưng phần lớn cũng chỉ đòi hỏi dạo đầu chơi chơi, không vất vả, không vất vả. Còn cháu thì gần như không làm gì cả, chỉ đứng nhìn thôi ạ. Bé nhà mình sẽ không phải nặng nhọc gì đâu. Bọn cháu cũng sẽ bồi dưỡng em một khoản rất ổn đó.”
Bunny không biết rằng lời nói của mình có bao nhiêu kỳ lạ. Nhưng cũng chẳng sao, mama không quá chấp nhặt, chỉ ngước sang nhìn mặt của em đào.
Giờ đây là lần đầu tiên từ lúc hai người tới, bé “học sinh ngây thơ” mới mở miệng nói chuyện.
“Mama ơi con có thể cố được. Em rất vui ạ. Hai anh có lên phòng luôn không?”
Vương Nhất Bác không để cho Tiêu Chiến đáp lại, hắn ngắt lời.
“Chiến Chiến nói gì dài dòng thế, thả thính hay sao mà cô ta hấp háy nhìn em suốt.”
“Tất cả vì câu overnight của ông chủ đấy. Nghĩ xem, người ta liễu yếu đào tơ, một mình phục vụ hai thanh niên trai tráng đã khổ lắm rồi. Một shot thì thôi đi, đây lại yêu cầu cả đêm. Theo quán tính đều nghĩ sau đêm nay sẽ phải đi bằng nạng đó. Cũng may cô bé đồng ý rồi, để em thương lượng giá tiền với hỏi thêm một số chuyện khác nữa nhé.”
“Ơ, tôi tưởng đây là tiệm matxa, Quản lý Tiêu nghĩ đi đâu thế? Với tôi tưởng em là bot cơ mà, đúng không? Chiến Chiến sơ múi được gì đâu mà lên mặt đắn đo người ta kiệt sức.”
“Thôi đi!!!! Đừng làm nhục em giữa chốn đông người.”
Tiêu Chiến tiếp nối câu chuyện với tú bà.
“Qua đêm hai người thì giá cả thế nào ạ?”
“Gấp 3 của hai người trong một giờ. 60 triệu nhé con.”
Tú bà hớn hở, tươi cười ngọt xớt. Khách sộp đây rồi. Phải biết là một đêm thì hơn 3 tiếng đồng hồ nhưng các em đào thường không kín lịch và cũng không thể có hai khách chịu chi vào một lúc thế này. Một đêm hôm nay nếu đạt được thoả thuận nhiều khi bằng cả hai ngày dài làm việc cộng lại kìa.
“60 triệu ông chủ ơi. Đắt quá. Xót tiền chết em.”
“Được! Tiền bạc không thành vấn đề. Nhưng em hỏi thêm đi, có full service không?”
“A!!! Còn cái này nữa sao? Là thế nào?” Quản lý ngẩn tò te vì chưa biết hết sự đời.
“Cứ hỏi tú bà là người ta biết.”
…
“Cô ơi, em có full service không ạ?”
Tú bà đưa cho Tiêu Chiến một tờ bìa cứng có tên đào kép và dòng chữ “Hồ sơ dịch vụ”. Trong đó nêu ra các đề mục cụ thể. Đầu trang có ghim ảnh chụp chân dung của “học sinh ngây thơ” đang ngồi đó. Rất chuyên nghiệp.
Năm sinh, chiều cao, số đo được liệt kê chi tiết.
Nói chung là các vòng đều ok!
Về service thì gần như full trừ dọn WC (ɭϊếʍ ass), bao gồm:
Xông hơi
Ngâm tắm
Massage
Dịch vụ đi kèm:
Hôn môi
Hôn bóp ngực
HJ (dùng tay)
BJ (dùng miệng)
Tevez (vét máng)
69
Cum in alo (xuất tinh vào miệng)
Cosplay
“Cũng được! Điểm cộng là cô ta không dọn WC, chứ cái miệng kia nếu đã qua ʍôиɠ của biết bao nhiêu thằng đàn ông. Chẳng biết sẽ bẩn thỉu tới mức nào.”
Ôi trời! May là người Nhật không nghe hiểu tiếng Trung. Chứ không cô bé sẽ tổn thương sâu đậm mất thôi, Vương tổng ăn nói sỗ sàng bỗ bã quá!
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác xuôi theo rồi thì ra dấu ok với tú bà. Mọi việc về căn bản là đã xong thủ tục ban đầu.
Trong vai một bà mẹ hiền yêu thương lo lắng cho con gái, mama không quên gửi gắm câu cuối.
“Lưu ý ở đây phục vụ matxa thôi nhé, nên không đến Z đâu. Hai con nhẹ tay với em nó giúp mama.”
Ờ thì trêи lý thuyết là thế. Nhưng Quản lý Tiêu đã tham khảo kỹ càng trêи mạng. Thực tế là có đi tới Z luôn nha. Quan trọng phải biết cẩn thận và kín đáo. Còn cả tuỳ thuộc vào em đào có cảm tình và hợp tác hay không nữa. Nghĩ xem bỏ 60 triệu vào mỗi một đêm nhưng chỉ ăn chay, thiên hạ mà biết chắc sẽ cười thối mũi. Cái giá quá chát cho cuộc tình một đêm chớp nhoáng.
Song Tiêu Chiến nghĩ đi nghĩ lại, kể cả có được thả cửa làm chuyện kia đi chăng nữa thì với tính cách khiết phích của Vương Nhất Bác, hắn chưa chắc đã chịu đâu. Ngày xưa lúc còn hiểu nhầm nhau, ông chủ chẳng suốt ngày nổi điên bàn chuyện trong trắng với anh hay sao.
Dịch vụ này, cô gái trông có vẻ non tơ nhưng thực chất đã tiếp biết bao nhiêu khách nam rồi chứ. Thật không đảm bảo an toàn tình ɖu͙ƈ chút nào. Cho nên lúc đó hãy hay, vào trong xem diễn biến ra sao rồi tính, trước tiên phải làm xong giao kèo đã.
“Vâng. Cô yên tâm. Bọn cháu thuộc hệ nhẹ nhàng tình cảm.”
Tú bà biết đã trói được khách hàng rồi thì hai tay xoa xoa vào nhau, rối rít mừng ra mặt. Nhắc em đào dặm thêm chút phấn son, chỉnh đốn lại trang phục, rồi em cũng lắc ʍôиɠ ngúng nguẩy đi trước dẫn đường hai anh.
Thế đấy! Động bàn tơ!
Hai vị … một sư phụ… một đồ đệ!
À không… một ông chủ… một đầy tớ đã bước vào động bàn tơ thời hiện đại mang tên Massage Sauna.
Xem xem tiếp theo họ sẽ đối phó và xử sự thế nào đây?
Cũng có thể hiểu là hai người rồi sẽ chơi bời và đùa bỡn nhện tinh trong tay… như thế nào đây?
Nhỉ?!?
_____________________
Ôi! Bất ngờ chưa! Maso đã phải suy nghĩ lung lắm mới dám để Chiến Chiến nói câu yêu ở chương này đó. Nhưng nói chung vẫn là chờ diễn biến tiếp thôi nha.
Thêm nữa, cái đoạn sau của chương, mọi người đã mường tượng được cảnh tiếp theo chưa nhỉ. Ai hóng giơ tay. 🙃
Với lại tôi đang phân vân không biết có nên xoã không, sợ là có người thứ ba trong cảnh H của hai anh em mọi người sẽ toxic ấy. Thế nên muốn hỏi là: nên viết Tới luôn, Vừa phải hay Kiềm chế đây? Ai không ngại nói quan điểm thì lên tiếng để tôi biết mà điều chỉnh mức độ nha.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!