[Cường Ái Hệ Liệt 2] Ác Cảnh
Chương 4
Kết quả tổng cảnh ty một đạo chỉ thị, Cảnh sát Hồng chỉ có thể chạy về sở cảnh sát dự hội nghị. Đây là tổng cảnh ty coi trọng hắn, vậy mà tổng cảnh ty không biết, thuộc hạ hắn coi trọng nhất bây giờ đang nuôi một con mèo dạ dày không tốt.
Có kinh nghiệm công với sự khôn khéo của mình tạm thời chủ trì xong hội nghị, nhanh chóng phân phối xong công việc cho các tổ viên, Hồng Lê Minh không muốn trì hoãn một giây đồng hồ nào nữa.
Đi tới nhà trọ lầu dưới đối diện vườn hoa, ngẩng đầu nhìn cửa sổ quen thuộc lộ ra ánh sáng.
Chủ nhân nhà trọ đã trở lại.
Hồng Lê Minh mỗi lần đến nhà Trương Hằng, đều dùng phương thức phi thường kiểu cách, lần này cũng không ngoại lệ.
Ăn trộm thủ pháp ẩn núp tiến vào, theo lệ đóng hệ thống an ninh báo động vang lên, động tác tự nhiên như đi vào cửa sau đó mở đèn.
Phòng khách đèn đuốc sáng choang, nhưng không có một bóng người.
Hồng Lê Minh để món ăn mua xuống, đi vào phòng ngủ.
Xốc chăn bông trên giường lên, hắn đi tới mép giường, lật chăn bông lên một chút, lộ ra mặt người bên trong.
“Làm gì?” Trương Hằng không nhịn được bị quấy rầy, lớn tiếng nói.
Kể từ đêm thử cảm giác mới mẻ kia, vị cảnh sát chính là khách quen trong nhà trọ này, cơ hồ đêm nào cũng đến.
Nhìn thấy mặt vị cảnh sát, hắn tuyệt không kinh ngạc.
“Ăn cơm tối chưa?”
“Ăn.”
“Có muốn ăn khuya không?”
“Không muốn.”
“Có thịt bò Tây Tạng đặc biệt từ cao nguyên.”
Trương lão đại rũ mí mắt, suy tư chốc lát, nể mặt nói: “Ân, tới.”
“Tôi đi làm.” Hồng Lê Minh kéo chăn bông xuống, “Chớ che mặt trong chăn ngủ.”
“Ai cần anh lo.” Trương lão đại khinh thường lầm bầm, lật thân trên giường.
Hồng Lê Minh không cho là ngang bướng, đi tới phòng bếp, mặc bộ tạp dề, bắt đầu rửa tay làm súp. Người này dạ dày không tốt, ăn khuya không nên quá nhiều, cũng có thể làm ấm ạ dày một chút, nước tương thịt bò Tây Tạng hồng hồng, có thể nấu canh loãng, vừa lúc hôm nay mua quả tim rất mềm…
Ánh mắt quét qua góc thùng rác, chượt ngưng.
Đi tới, khom lưng lật một hồi, tìm ra ba chai bia.
Tâm tình tốt của Hồng Lê Minh không cánh mà bay.
Tiếp tục lật, nảy ra một xuất thức ăn nhanh tiện lợi, đồ ăn bên trong ăn hơn phân nửa, một ít ớt đỏ bên trong, thoạt nhìn giống như thịt kho tàu, cùng gà rang ớt, mấy món ăn linh tinh.
Hắn thả lại trong thùng rác, vừa xoay người đi mở tủ lạnh.
Sắc mặt càng thêm âm trầm.
Không ngoài sở liệu, hôm qua mới dọn dẹp sách sẽ tủ lạnh, lại chất đầy băng kia.
Này không thương thân thể mình!
Thiếu đánh!
Nam nhân một tay gạt phăng tạp dề, sải bước đến phòng ngủ, trong long tràn ngập lửa giận, bỗng nhiên kéo chăn bông lên.
Thân thể Trương Hằng hơn phần nửa nằm trên chăn, thiếu chút nữa bị lực rút chăn lật ngã xuống giường.
“Họ Hồng, anh ăn lộn thuốc?” Trương Hằng nổi trận lôi đình nhảy dựng lên, chỉ một cái đâm đến lỗ mũi Hồng Lê Minh.
“Lại uống rượu?”
Vị cảnh sát phá án kinh nghiệm phông phú, gặp qua nhiều người, đã sớm tôi luyện được một thân sát khí.
Anh mi đen như mực vừa nhíu, lạnh lẽo đến bức người.
Trương Hằng bị đông cứng đến giật mình, chợt ưỡn ngực, lấy uy phong của bản thân ra, “Uống! Anh cắn tôi a?”
“Uống bao nhiêu?”
“Uống đến khi Trương Hằng tôi thoải mái mới thôi!”
“Cơm tối lại đi ăn đồ tiện lợi giá rẻ sao?”
“Tôi thích!”
“Gà rang ớt phối nước bia lạnh, cậu không cần dạ dày nữa phải không? Không sợ dạ dày đau?”
“Dạ dày của tôi, con mẹ nó mắc mớ gì tới anh!”
Tam tự kinh vừa ra khỏi miệng, động thủ liền khó mà tránh khỏi rồi.
Trương Hằng ít nhiều cũng biết điểm yếu của nam nhân là ở đâu, nhìn thấy bóng đen phần phật nhào tới trước mặt, sớm đã có chuẩn bị chợt lách người, thắt lưng mạnh mẽ xoay, chính là một cước không khách khí chút nào nỗ lực áp càn khôn, thẳng đến bắp chân bị đạn sát thương lần trước.
Ngay giữa mục tiêu!
Nhìn Hồng Lê Minh đau đến méo mặt, Trương Hằng hắc hắc cười lạnh, “Để cho anh ném hai tám năm…”
Còn chưa nói hết, thanh âm rang rắc, đau nhức từ hõm vai truyền đến.
Cánh tay phải bị gãy rồi.
Cảnh giới tinh anh quả không phải là trái hồng mềm, hạ thủ không nể mặt, Trương Hằng “Xùy” rút ra một ngụm khí lạnh, động tác dưới chân hơi chậm lại, ngực lại bị đánh một quyền.
Cùng Hồng Lê Minh một đối một, tại sao lại có chút khinh thường? Trương Hằng một chiêu rơi xuống hạ phong, kế tiếp đã bị đánh đến hoa rơi nước chảy, trực tiếp nằm tại trên giường.
Hồng Lê Minh lật thân hắn, móc ra còng tay, khóa tay trái hắn lên lan can đầu giường, mới giúp hắn bẻ lại khớp tay bị trật.
Rắc rắc.
Trương Hằng đau đến thân thể run lên, cắn răng không phát ra một tiếng.
Nam nhân vừa nghĩ tới mấy thứ…. Chai bia vô ích kia, giận dữ, còn có hộp gà rang ớt kia càng tưới thêm dầu vào lửa. Bây giờ đánh cũng đánh, khóa cũng khóa, cũng không thể tiếp tục đánh đến chết, trầm mặc chốc lát, vòng tay qua thắt lưng Trương Hằng, sờ xuống dưới thắt lưng, kéo quần Jean xuống.
Trương Hằng cúi đầu, quét mắt xuống cái tay của nam nhân đang ở hạ thân mình, mí mắt diaajt giật, cho nên không kịch liệt phản kháng.
Cũng không biết là bị làm sợ, còn theo thói quen xé rách.
Quần bị vứt bỏ, chỗ kín bị gió xuyên qua, bị bàn tay nóng rực của nam nhân cầm lên, Trương Hằng thân thể bỗng dưng căng thẳng.
Trong nháy mắt lại buông lỏng.
Đỉnh cơ vòng của cự vật xỏ xuyên qua chỗ sâu, tràng đạo cảm giác bị khuếch trương nhồi vào, khiến cho trước mắt hắn một mảnh trắng bạch.
Hồng Lê Minh sợ Trương Hằng thoát khỏi còng tay chạy mất, đem hắn đặt trên đầu giường, dùng sức hôn, đầu lưỡi như xà chui vào trông môi Trương Hằng.
“Ngô…Anh…Ân…”
Tam tự kinh ngăn ở trong cổ họng, theo hơi thở xâm nhậm của nam nhân, biến hóa nơi cổ họng không cách nào khống chế khẽ run.
“Muốn sao?”
“Muốn…Đầu của anh…”
Xùy ——
Áo sơ mi cũng bị xé ra.
đầu v* bị ngón tay nắm được, xoa nắn cảm giác kích thích vạn phần, thân thể Trương Hằng lập tức đứng lên.
Hung khí to lớn mỗi lần đi vào đều giống như muốn đem người chia thành hai nửa, vị cảnh sát mặt bình tĩnh căng thẳng, nhiệt tình cùng chiếm giữ ẩn sâu trong từng bắp thịt, thể hiện thành thạo chuyển động, mỗi một lần rút ra hơn phân nửa, sau đó ssinhr vào thật sâu, cho đến khi hai viên cầu thiếu chút nữa cứng rắn chen vào động thịt nhỏ hẹp.
Thân thể giao hợp cùng tiếng va chạm bên tai không dứt.
Lục phủ ngũ tạng của Trương Hằng đều nhảy loạn lên, vật xâm nhập đem tràng đạo xỏ xuyên đảo qua đảo lại, mãnh liệt đến ngay cả cảm giác đau đớn cũng dần mất đi.
“Bên trong cậu thế nào luôn nóng như vậy?” Hồng Lê Minh liên tục lắc lư thắt lưng.
“Ân —— ừ —— hổn hển…”
Tê liệt nửa thân dưới, khoái cảm như thiêu đột tro bụi mới sinh ra.
Bắt đầu chẳng qua là hơi ghé đầu, đảo mắt bên trong không thể ngăn chặn mà trường độ tiếp tục điên cuồng, cuốn chặt mỗi một giây thần kinh.
Cảm giác vô cùng lo lắng khó có thể nói lên lời, khiến cho Trương Hằng trừu rút yết hầu.
Trương Hằng dùng tay không bị khóa, nắm lấy ót Hồng Lê Minh, năm ngón tay khảm thật sâu vào mái tóc ngắn cứng rắn, cảm giác mình hoàn toàn xong đời.
“Tôi bị cậu cắn thật chặt. Tiểu Hằng, cậu giỏi nhất.”
Người lớn như vậy, còn lẫn vào hắc đạo, bị nam nhân gọi tiểu Hằng, Trương Hằng cảm thấy thật buồn nôn. Vậy mà, trong cơ thể cự vật không ngừng trừu sáp, hết thảy đều long trời lở đất, sét đánh không kịp bưng tai, ngay cả buồn nôn tựa hồ cũng thuyên chuyển.
“Tôi thích nghe cậu rên.”
“Ân…”
“Tới gọi tiểu Minh. Tôi thích nghe cậu gọi tôi như vậy, giống như khi chúng ta còn bé.” Hồng Lê Minh bởi vì tình dục mà thanh âm hơi khan khan, hướng về lỗ tai Trương Hằng nói.
Trương Hằng sống lưng ướt đẫm, thật khó có thể hình dung khoái cảm.
Ngực trướng tới cực điểm, suyễn nhanh hơn, thở không thông.
Vẫn quật cường ngậm chặt môi, bất tri mất giác mở phân nửa.
“Gọi sao, tôi muốn nghe.”
“Tới địa ngục đi…”
Hai cỗ thân thể kịch liệt giao cấu, trên giường gang lên từng trận gợn song.
“Tôi muốn nghe.”
“Nghe… Hô —— ân ô —— Nghe… Nghe cái đầu anh!”
Tuyến tiền liệt không ngừng bị ma sát, đụng, ngay trước chỗ kín rỉ ra dâm dịch, bởi vì động tác quan hệ, không ngừng cọ sát trên bụng rắn chắc ở nam nhân. Lơ đãng kích thích, thậm trí so với trực tiếp lấy tay xoa còn kích thích gấp mười lần.
Trương Hằng nhịn lại, rốt cục ngang lưng rút ra thẳng, mãnh liệt co rút bắn ra.
Hồng Lê Minh ra sức tiến công cũng tiến đến thiên đường.
Không biết có phải do ma sát mạnh quá thường xuyên khiến cho tràng đạo khuếch trương nóng rực đau nhức, ngược lại cảm thấy một cỗ trống không. Trương Hằng nằm ngửa ở đầu giường, nhắm mắt lại vù vù thở.
Một cái tay đưa ra, cân xứng với bắp thịt xinh đẹp thầm mồ hôi trên ngực, không mục đích vuốt nhẹ.
Nam nhân đại khái hiều lầm cái gì, rất nhanh lại đặt lên, vặn cằm hắn, nâng mặt lên, ân cần hôn tiếp.
Thật khó tin tưởng mình là người bạn giường duy nhất của người này, nhìn sách giáo khoa cùng đĩa ảnh cũng có thể học ra một thân bản lãnh như vậy, đơn giản là nghịch thiên.
Trương Hằng bị hôn rất thoải mái, dò tiến đầu lưỡi vào, nhột, tựa như vừa đoạt được, sương mù bốc hơi mông lung, làm cho người ta nửa mê nửa tỉnh.
“Anh thật sẽ sao?”
“Sẽ cái gì?”
“Thổi kèn ác-mô-ni-ca”
“Ân, sẽ”
Gần đến hoàng hôn, Hồng Lê Minh móc ra cái chìa khóa, thả ra người ở đầu giường bị giày xéo một thân vết hôn, vết cắn trên người.
Muốn ôm hắn đến phòng tắm tẩy rửa lại bị Trương Hằng cự tuyệt.
“Dựa vào, lão tử cũng không phải là đàn bà. Chớ ôm tới ôm lui a.”
Nghe Trương Hằng há mồm chính là lão tử lão tử, Hồng Lê Minh cau mày không thích, bất quá vừa mới ăn người ta đến toàn thân, cũng không thể đưa tay đánh người.
Trương Hằng kiên trì muốn đi phòng tắm, sẽ theo hắn đi.
Hồng Lê Minh nhìn tư thế đi bộ mất tự nhiên của Trương Hằng đi vào phòng tắm, sau khi đóng cửa, truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Hắn âm thầm suy nghĩ, nhân lúc này đi làm bữa ăn khuya.
Vừa mới đánh trận kéo dài thỏa thích, song phương đều tiêu hao thể lực, huống chi, hắn ôm đầu một lần, không thể nào ăn no. Này sau khi ăn khuya, nửa đêm còn có sức khỏe đánh trận mới…
Linh linh!
Điện thoại đầu giường Trương Hằng chợt vang lên.
Hồng Lê Minh liếc điện thoại kia một cái, không có ý tứ muốn nhận.
Hắn còn nhớ đây là nhà trọ Trương Hằng, trong mắt bất kỳ ngoại nhân nào, quan hệ giữa hắn và Trương Hằng cũng không phải buổi tối có thể giúp đối phương nghe điện thoại.
Điện thoại vang lên ba lần, chuyển thành tự động nhắn lại phục vụ. “Anh, là em. Anh có khỏe không?” Thanh âm Trương Bình từ điện thoại truyền tới, nghe rất bình thường, cẩn thận nghe, tựa hồ cất giấu một tia lo lắng, “Ngày giỗ ba mẹ hàng năm, tâm tình anh đều tệ. Anh đang làm gì thế, không phải đang uống rượu chứ? Anh a, đừng quên hôm trước mộ ba mẹ anh đáp ứng với em những gì, sau này mỗi này lượng uống bia rượu không vượt quá một chai, rượu trắng không vượt quá hai ly.”
Dừng một lát.
“Ang, nếu không em tới trò chuyện cùng anh một lát. Nhân dịp tan ca em sẽ đến đó, như thế nào? Anh, em biết anh ở đây, chớ né, cầm điện thoại lên. Uy, anh có phải uống nhiều quá hay không, sợ em biết nên mới không dám nghe điện thoại a?”
Cửa phòng tắm phanh một cái mở ra.
Trương Hằng đi vào, cái đầu ướt át, ngang hông bọc một cái khăn lông lớn, bước nhanh ra, cầm điện thoại trên tay.
“Tiểu tử thúi, có lời thì nói, có rắm thì phóng.” Trương Hằng không khách khí hướng về phía điện thoại nói.
“Em biết ngươi ở đó. Sao nửa ngày mới nghe điện thoại?”
“Mày làm bác sĩ rất giỏi nha, nghe điện thoại rách còn phải quy định thời gian? Thời gian quý báu của cậu không muốn tới chỗ này của anh đi.”
“Anh nổi nóng cái gì? Anh đến cùng có uống rượu không? Tính. Như vậy đi, em thông báo bệnh viện một chút sau đó tới tìm anh…”
“Không được tới!” Trương Hằng không chút do dự cự tuyệt.
“Tại sao?”
“Anh cậu đang làm việc, không muốn cậu quấy rầy.”
“Thời gian này còn làm chuyện gì? Anh bên kia cũng không phải khám gấm.”
“Ngu ngốc, khuya khoắt đương nhiên là chuyện giường chiếu.”
Trương Hằng một tay giơ ống nói, một tay đem Hồng Lê Minh ở bên cạnh túm tới, miệng đối miệng dán lên, liền một trận môi lưỡi khuấy đảo, phát ra tiếng nước tí tách.
Hồng Lê Minh biết mình bị người sai bảo.
Bất quá hắn nơi nào cam tâm bị sai bảo.
Nếu Trương Hằng chủ động đưa tới cửa, hắn liền không khách khí vui vẻ nhận, nhiệt tình đáp lại Trương Hằng. Khoang miệng hấp dẫn mang đầu lưỡi vuốt ve, dục vọng bỗng nhiên cương cứng. Hắn trở tay đem Trương Hằng kéo đến trên đầu gối vừa hôn, vừa đem tay dò vào khăn lông lớn, xoa hắn nơi mới vừa tẩy rửa lộ ra khí quan mát mẻ.
Trương Hằng thở dốc.
Hồng Lê Minh thói quen cầm súng ống trên tay, chỉ lễ rõ ràng, lòng bàn tay có vết chai mỏng. Tay kia áp sát thành công, theo rễ, đi lên chen lên tựa như cướp đoạt, vết chai mỏng lướt qua làn da nhạy cảm, Trương Hằng lập tức nổi lên một thân khoái cảm nổi da gà.
“Ngô ——” giọng mũi lộ ra nồng nặc hung phấn.
“Có lầm hay không!” Bác sĩ ở đầu điện thoại bên kia sửng sốt một lát, chợt hiểu chuyện “chân tướng”, vô cùng ủy khuất kháng nghị, “Anh có chút ranh giới cuối cùng được không? Em dầu gì cũng là em trai anh, không muốn giết hại tâm linh có được không?”
“Nghe không quen thì tắt điện thoại đi, không ép cậu nghe. Cậu cho rằng anh thích biểu diễn trực tiếp a? Do cô nàng này quá nhiệt tình, con mẹ nó, còn hăng hái hơn cả Suzie, khiến lão tử đột ngột cứng lên …. Ai nha! A!”
Bàn tay làm càn ở phía dưới khăn lông, đang từ vuốt ve chợt chuyển thành bóp chặt, bất ngờ không kịp đề phòng, Trương Hằng đau đến thiếu chút nữa chảy nước mắt.
“Làm sao vậy, anh?” Trương Bình muốn cúp điện thoại, liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, không khỏi lo lắng.
“Xùy —— buông tay! Muốn gãy! A… Không sao. Cô nàng này quá nhiệt tình, ngậm bảo bối của anh mày không chịu nhả ra, thật là tiêu hồn thấu xương…”
Trương Bình nghe được đỏ mặt tía tai.
Nhờ cậy a lão đại!
Coi như là anh em cũng không thể có một chút kiêng kị hay sao?!
“Ang anh…. Anh làm cho đến khi tinh tẫn người vong đi!” Đại bác sĩ tức giận công thêm xấu hổ, cúp mạnh điện thoại.
Mặc dù lão đại luôn luôn làm loạn, nhưng lần này cũng thật quá đáng.
Người làm em trai như mình đối với ân ái còn có ham muốn mãnh liệt giữ mình một thân xử nam trong sạch a!
Lỗ tai cũng bị ô nhiễm!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!