Cường Chiếm Ba Ba
Chương 13: Hai huyệt đều bị liếm, yêu cầu cha nuôi giúp mình mang “áo mưa”.
Dịch Văn Bách không chịu bật đèn, đối với y mà nói, nhìn mình cùng con nuôi làʍ ȶìиɦ chuyện này thực sự quá mức cảm thấy thẹn, Dịch Trần cũng không miễn cưỡng, tắt đèn đi, nhưng cảnh sắc trong phòng vẫn thấy rõ ràng, bởi ánh trăng ngoài kia sáng ngời.
Dịch Văn Bách đem nắm tay nhét vào miệng mình, nỗ lực ngăn bản thân không phát ra tiếng rêи rỉ cảm thấy thẹn, nhưng kɧօáϊ cảm một đợt lại một đợt tập kϊƈɦ toàn thân, làm y khó có thể tự khống chế.
Dịch Trần môi rất nóng, ngón tay cũng thực nóng, môi lưỡi cùng ngón tay linh hoạt ở trêи người Dịch Văn Bách tạo nhiệt, hắn mân mê xoa nắn núm иɦũ ɦσα mềm mại, cho chúng nó trở nên cương cứng, sau đó dùng môi đem hai viên núm иɦũ ɦσα đã ngạnh lên ʍút̼ vào trong miệng, đầu lưỡi không ngừng ɭϊếʍ lộng đầu иɦũ ɦσα nhỏ nhô lên, đem chúng nó ʍút̼ đến càng đỏ càng diễm tình.
Dịch Văn Bách khép nửa con mắt, thân thể mẫn cảm đến dọa người, chỉ là bị ʍút̼ núm иɦũ ɦσα mà thôi, giữa hai đùi lền chảy ào ạt ɖâʍ thủy, côn thịt cũng đứng thẳng lên. Phản ứng thành thật của thân thể như tát vào mặt y một cái, y hận không thể đem thân thể cuộn tròn lại, để cho con nuôi trêи người không thấy rõ ràng.
Dịch Trần cẩn thận nhấm nháp một vòng rồi mới ăn đến mỹ vị, hắn hôn đặc biệt chậm, chậm đến mức trong lòng Dịch Văn Bách tràn đầy bất an, y nhỏ giọng nói:
“Mau… Mau làm… Ưm…”
“Ba ba nóng vội sao?”
Dịch Trần đối với y cười một chút, thanh âm khàn khàn, hàm chứa tình ɖu͙ƈ nồng đậm.
Vốn đã anh tuấn mà còn cười như vậy, ngũ quan càng trở nên đẹp hơn, Dịch Văn Bách toàn thân run lên một chút, hoảng loạn quay đầu đi.
“Chỉ là muốn nhanh kết thúc… Ưm… Còn có… Không cần gọi ba ba…”
Cái xưng hô này làm y cảm thấy quá mức thẹn cùng cấm kỵ, giống như là lσạи ɭυâи, mặc dù hai người xác thực là lσạи ɭυâи.
Dịch Trần tới gần ɭϊếʍ lên bờ môi của Dịch Văn Bách, ánh mắt thâm thúy.
“Vậy ba ba muốn đổi xưng hô thành cái gì?”
Dịch Văn Bách đầu óc hỗn loạn, căn bản nghĩ không ra, chỗ môi bị ɭϊếʍ qua cảm giác như bị nóng cháy, toàn thân bởi vì khẩn trương mà xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Dịch Trần cực kỳ thích bộ dáng khẩn trương của y, lại hướng đến môi y ɭϊếʍ một ngụm.
“Chú và dì trước kia gọi ba ba như thế nào?”
Dịch Văn Bách nghĩ một chút mới hiểu được hắn đang nói gì, đôi mắt trừng lên nhìn.
“Phải gọi là ông bà… Ưm… Gọi… Gọi là Văn Văn.”
Dịch Trần trái tim giống như là bị lông chim quét qua một chút, sinh ra một cỗ phiêu phiêu vui mừng, hắn đối diện với đôi mắt của Dịch Văn Bách, thanh âm trầm thấp:
“Văn Văn.”
Dịch Văn Bách cảm thấy thẹn cực kỳ, cảm thấy cái xưng hô này từ trong miệng con nuôi phát ra, so với cha mẹ y gọi còn muốn thẹn hơn gấp vạn lần, thâm tâm cảm thấy thẹn làm y xem nhẹ thanh âm của Dịch Trần vừa mới phát ra không giống bình thường. Y nức nở hận không thể lập tức trốn đi, Dịch Trần lại tiếp tục làm y, trực tiếp tách ra hai chân y, hướng tới ƈôи ȶɦịt của y ɭϊếʍ lên.
“A!”
Nam nhân vĩnh viễn không thể chống cự lại kɧօáϊ cảm khi được khẩu giao, Dịch Văn Bách cho dù nỗ lực nhẫn lại, nhưng thân thể tương đương với xử nam làm y căn bản không chịu đựng được kϊƈɦ thích như vậy, đặc biệt là khi con nuôi dùng đầu lưỡi không ngừng ở trêи quy đầu của y đảo quanh, kɧօáϊ cảm làm y dựng thẳng eo, hận không thể làm cho con nuôi ɭϊếʍ càng thêm dùng sức một chút.
Dịch Trần nghe được tiếng kêu của Dịch Văn Bách, càng ra sức ɭϊếʍ, bề mặt lưỡi có chút thô ráp không ngừng cọ xát ƈôи ȶɦịt mẫn cảm, biến hóa góc độ đem căn côn thịt kia ɭϊếʍ càng thêm ướt át, phối hợp với dịch tuyến tiền liệt chảy ra từ mã mắt, nguyên căn côn thịt như thành một cây kem ngon miệng đang hòa tan ra. Dịch Trần mở miệng, đem quy đầu bao lấy, ʍút̼ mạnh một cái.
“A! Không cần…”
Kɧօáϊ cảm muốn bắn tinh làm Dịch Văn Bách có chút vô thố, mắt đều bị kϊƈɦ thích đến tuôn lệ, ngón tay cũng lung tung túm lấy khăn trải giường, đôi môi hồng nhuận hơi hé mở, không ngừng tràn những tiếng rêи rỉ vỡ vụn.
Dịch Trần đối với kháng cự của y cư nhiên sẽ không để trong lòng, hơn nữa hắn biết cha nuôi hiện tại có bao nhiêu thoải mái, hắn gắt gao ʍút̼ quy đầu, sau đó đem nguyên cây ƈôи ȶɦịt một chút lại một nuốt sâu vào bên trong, cuối cùng hoàn toàn đưa vào trong miệng.
“Ô~ Không được… muốn bắn… A ha…”
Dịch Văn Bách trừ bỏ ở trong mộng, chưa từng được cảm thụ qua cảm giác thoải mái như thế này, sau khi bị con nuôi ʍút̼ mấy cái, eo liền tê rần, côn thịt cũng không thể kiềm chế mà tiết ra, bắn tϊиɦ ɖϊƈh͙ đầy miệng Dịch Trần.
Bị ʍút̼ bắn đã làm y cảm thấy thẹn, Dịch Văn Bách nhìn con nuôi cố ý mở miệng, cho y xem miệng hắn chứa đầy nùng tinh, sau đó ngay trước mặt y đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ nuốt xuống. Dịch Văn Bách sắc mặt đỏ như muốn chảy máu, hận không thể ngất đi, nhưng thân thể lại càng ẩn chứa hưng phấn.
Dịch Trần bật đèn ngủ ở trêи bàn lên, làm trong phòng ngủ sáng lên, Dịch Văn Bách phản bác nói “Không”, luống cuống tay chân muốn đi tắt đèn, nhưng con nuôi kéo y lại, đem đùi y nâng lên, làm y bày ra một cái tư thế mở rộng thân thể.
Dịch Trần ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, trong mắt đều là tình ɖu͙ƈ nóng bỏng, lại lộ ra một cỗ hưng phấn.
“Ba ba, nhìn xem nhục huyệt của người có bao nhiêu ướt át, hậu huyệt cũng chảy ra ɖâʍ thủy, có phải là rất muốn phải không?”
Dịch Văn Bách cảm thấy thẹn cơ hồ muốn ngất đi, gương mặt ửng đỏ, thanh âm đều không còn trong trẻo như trước.
“Không cần nói như vậy…”
Ở tư thế này, y có thể rõ ràng nhìn đến thư huyệt mà y vẫn luôn ghét bỏ, giờ phút này lông chỗ đó đều bị đẩy ra, lộ ra bộ dạng hoàn chỉnh của nó, hoa môi phấn nộn, đã có chút sưng lên, còn cả khe thịt đang ướt dầm dề kia, đều làm Dịch Văn Bách cảm thấy thẹn đến nan kham.
“Ba ba dường như rất thích, tiểu huyệt lại bắt đầu chảy ra ɖâʍ thủy, hương vị thật tanh.”
Dịch Trần ác liệt dùng mũi kề sát vào nhục huyệt đỏ tươi, làm ra một cái bộ dáng như đang ngửi.
Dịch Văn Bách cảm thấy thẹn kịch liệt giãy giụa, trong mắt không ngừng trào ra nước mắt, nhưng thể lực của y cùng con nuôi quá mức khác biệt, thân hình cũng kém xa, cho nên giãy giụa dường như một chút tác dụng cũng không có.
“Không muốn… Đừng nói nữa…”
Y cho rằng chỉ là làʍ ȶìиɦ bình thường, nhưng không nghĩ tới sẽ cảm thấy thẹn như vậy, Dịch Văn Bách toàn thân đều đã phiếm màu hồng nhạt, trêи da thịt cũng toát ra mồ hôi tinh mịn, hô hấp cũng đều dồn dập lên.
“Ba ba hưng phấn, con cũng thực thích.”
Dịch Trần thực sự thích muốn chết, nhìn nhục huyệt đang ướt đẫm kia, rốt cuộc vẫn là nhịn không được, vươn đầu lưỡi màu đỏ thịt ɭϊếʍ lên.
“A!”
Dịch Văn Bách khϊế͙p͙ sợ trừng lớn mắt, không nghĩ tới trong hiện thực thật sự có người làm như vậy, cư nhiên không một chút ghét bỏ ɭϊếʍ láp thư huyệt mà y vẫn luôn coi là xấu xí.
“Không… Quá bẩn… A…”
Âm đế bị ɭϊếʍ qua như sinh ra điện lưu làm Dịch Văn Bách cảm giác cả người như hỏng mất, hai mắt đẫm lệ mê mang nhìn con nuôi anh tuấn đang ɭϊếʍ huyệt cho y. Thịt môi bị ɭϊếʍ ʍút̼, âm đế cũng không ngừng bị ɭϊếʍ láp, thậm chí là khe thịt cảm thấy thẹn kia, đều bị đầu lưỡi cọ xát qua.
Dịch Văn Bách sảng kɧօáϊ tới cực điểm, cơ hồ khắc chế không nổi tiếng rêи rỉ của mình, rõ ràng không nên cảm thấy sảng, trêи thực tế chính là sảng muốn chết. Trong thân thể truyền tới kɧօáϊ cảm xa lạ làm y có chút bất an, nhưng lại thực lưu luyến.
Đầu lưỡi đem thư huyệt của cha nuôi ɭϊếʍ một lần, lại theo nhục huyệt đi xuống, ɭϊếʍ đến hậu huyệt đang hơi hé miệng, đem những nếp gấp xinh đẹp đỏ tươi vỗ về chơi đùa một lần rồi lại một lần.
Nếu chỉ là ɭϊếʍ thư huyệt thì Dịch Văn Bách tuy rằng cảm thấy thẹn nhưng còn có thể thừa nhận, nhưng nhìn đến con nuôi cư nhiên lại ɭϊếʍ hậu huyệt của y, tam quan cơ hồ muốn sụp đổ, y khóc kêu không cần, âm thanh sụt sịt cũng càng lúc càng lớn, cả người đều run rẩy. Dịch Trần không hề cố kỵ ɭϊếʍ một vòng, thanh âm khàn khàn:
“Ba ba đừng khóc, cũng không phải là lần đầu tiên ɭϊếʍ.”
Dịch Văn Bách khóc lợi hại hơn, thân thể lại càng có phản ứng, thậm chí ở thời điểm con nuôi ɭϊếʍ đến điểm mẫn cảm của y, cả người đều run rẩy một hồi, côn thịt cũng một lần nữa hoàn toàn cương cứng.
Dịch Trần đem hai cái huyệt ɭϊếʍ ướt đẫm, ɭϊếʍ đến khi huyệt khẩu mở ra mới cảm thấy đỡ thèm mà ngừng lại. ƈôи ȶɦịt của hắn cứng đến phát đau, hắn bắt lấy tay của Dịch Văn Bách, đem nó đặt ở trêи ƈôи ȶɦịt của hắn.
“Ba ba, sờ một chút đồ vật lát nữa sẽ đi vào trong thân thể người.”
Dịch Văn Bách chạm vào vật cực nóng cực cứng kia, bị dọa muốn rụt về tay, lại bị Dịch Trần nắm chặt, chỉ có thể bất đắc dĩ sờ lên căn ƈôи ȶɦịt thuộc về con nuôi kia, kϊƈɦ cỡ quá lớn làm trong ánh mắt của y lộ ra hoảng sợ, tựa hồ tưởng tượng thân thể của mình như thế nào mà có thể đem nó nuốt được vào bên trong.
“Ba ba sợ hãi sao?”
Dịch Trần cười một chút, tới gần hôn lên bờ môi của y.
Dịch Văn Bách gian nan né tránh, trêи má hẵn còn dính nước mắt.
“Không cần…”
“Không cần cũng muốn cho người, ba ba muốn dùng cái động nào ăn trước? Là thư huyệt hay là hậu huyệt?”
Dịch Văn Bách cảm thấy thẹn cắn môi, cơ hồ muốn che lại lỗ tai của mình.
“Đừng hỏi ta… Ô~ Thật quá đáng…”
Dịch Trần cười nhẹ hôn y một chút.
“Vậy trước tiên dùng hậu huyệt được không?”
Hắn dùng ƈôи ȶɦịt của mình cọ lên cửa hậu huyệt đã được hắn ɭϊếʍ đến ướt át, Dịch Văn Bách bị độ ấm nóng rực làm cho co rúm lại một chút, hoảng loạn nhớ tới một việc.
“Mang bảo hộ, phải mang bảo hộ*.”
(*Bảo hộ: Bao cao su.)
Dịch Trần tự mình đưa áo mưa tới, hắn mua một hộp lớn, là kϊƈɦ cỡ thích hợp với hắn, bóc vỏ hộp ra lấy một cái bao cao su, hắn đem bao cao su đặt ở trong tay Dịch Văn Bách.
“Ba ba, giúp con đeo vào.”
“Ô~”
Dịch Văn Bách trong mắt hiện lên cự tuyệt.
Dịch Trần ghé vào bên tai y, nhỏ giọng uy hϊế͙p͙:
“Bằng không con liền trực tiếp đi vào, thao lớn bụng ba ba.”
Dịch Văn Bách nhắm mắt, tay run rẩy bóc vỏ bao ra, hai người đều ngồi ở trêи giường, Dịch Văn Bách đem vỏ xé mở xong, lấy ra bao ở bên trong, có chút vô thố không biết nên mang như thế nào. Dịch Trần dạy dỗ một chút, Dịch Văn Bách mới phản ứng lại, nhưng nhìn đến ƈôи ȶɦịt của con nuôi dáng vẻ thô tráng dữ tợn, mặt đỏ lên quay đầu đi.
Dịch Trần hôn lên lỗ tai y, ở bên tai y nhẹ giọng nói:
“Ba ba, nhanh một chút, con sắp nhịn không được, thật muốn cùng ba ba hợp thành một thể, tiến vào trong thân thể của ba ba.”
Dịch Văn Bách xấu hổ toàn thân ửng đỏ, cắn môi, ngón tay cũng run rẩy, lấy bao cao su ở trêи ƈôи ȶɦịt của con nuôi lung tung mang vào. Nhưng y cũng vẫn không dám xem căn ƈôи ȶɦịt kia, một hồi lâu cũng không đem bao mang tốt được.
Dịch Trần cũng không nóng lòng, đem vành tai trắng nõn của y ɭϊếʍ ʍút̼, lại hàm vào trong miệng ɭϊếʍ ʍút̼, ngón tay cũng đi vuốt ve núm иɦũ ɦσα của y. Dịch Văn Bách biết nếu càng kéo dài càng lâu, mà y đã đáp ứng rồi, liền sẽ không có đường đổi ý, vẫn là phải nhanh một chút làm cho xong chuyện này. Y khẽ cắn môi, một lần nữa cúi đầu, chịu đựng ngượng ngùng nhìn căn ƈôи ȶɦịt kia, nỗ lực đem bao mang vào.
Đây là lần đầu tiên y làm việc như vầy, vẫn là mất một hồi lâu mới làm tốt, đôi mắt nhìn căn ƈôи ȶɦịt bị bao cao su hoàn toàn bao lấy, mới hơi nhẹ nhàng thở ra một chút, nhưng chú ý tới mặt trêи bao cao su đều bị căng đầy, sắc mặt lại đỏ lên.
Dịch Trần hôn bờ môi của y, đem y nhẹ nhàng đẩy ngã ở trêи giường, lại nâng lên hai chân y, làm y tạo thành một cái tư thế mở rộng hai chân. ƈôи ȶɦịt dữ tợn đặt ở kia trêи miệng huyệt đỏ tươi, một bộ dáng tùy thời mà vận động.
Dịch Văn Bách cảm thấy thẹn cực kỳ, tư thế như vậy làm y có thể nhìn được con nuôi như thế nào tiến vào thân thể y, y quay đầu đi, căn bản là không dám nhìn, toàn thân trêи dưới đều run rẩy, ngón chân cũng bởi vì khẩn trương mà cuộn tròn.
Dịch Trần nhìn đối phương thuận theo, ɖu͙ƈ hỏa đại căng trướng, thấp giọng nói:
“Ba ba, con muốn đi vào.”
____________________________
Làm chương này ức chế cực kỳ! Cả một buổi chiều ngồi edit đến khi edit xong ấn nút lưu thì bản thảo không biết đi đâu 🙂 Tối học xong lại phải ngồi edit đến 1h25 sáng 🙂 Cay thật sự 🙂
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!