Cường Chiếm Ba Ba
Chương 15: Ác liệt làm cha nuôi chủ động cầu xin cắm vào.
Gà con mà Dịch Văn Bách nuôi đã chết một con, y có chút thương tâm, nhìn vật màu vàng nhạt nho nhỏ kia cuộn tròn thành một đoàn, vĩnh viễn sẽ không thể động đậy lại nữa, trong lòng tức khắc nổi lên thương cảm.
Y ở một góc vườn rau đào một cái hố, đem thi thể gà con thi bỏ vào đi rồi vùi đất lên, ở nơi đó ngồi xổm một hồi lâu.
Dịch Trần trở về nhà không nhìn thấy người đâu, buông ba lô đi ra sân sau, liền nhìn thấy cha nuôi của mình đang ngồi xổm ở một góc biểu tình thương tâm, trong lòng liền căng thẳng, vội vàng tiến đến vài bước, khẩn trương hỏi:
“Văn Văn, làm sao vậy?”
Dịch Văn Bách nghe thấy cái xưng hô này, hoảng hốt cho rằng cha y đang gọi y, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện là Dịch Trần, suy nghĩ còn có chút mờ mịt, phải một hồi lâu mới nhớ ra hôm nay là thứ sáu.
Dịch Trần thứ sáu trở về, thứ bảy lại trở lại trường học, hắn một tuần chỉ ở nhà một ngày, mà buổi tối những ngày này, hắn có thể tận tình cùng cha nuôi làʍ ȶìиɦ.
Dịch Văn Bách nghĩ đến đây sắc mặt liền bao phủ một chút hồng nhạt, quay đầu lại nhìn đến khối đất nho nhỏ kia, giọng nói mất mát:
“Gà con ta nuôi đã chết một con.”
Dịch Trần nhìn đến đám gà con đang vui sướиɠ chạy nhảy vui đùa kia, xác thực thiếu mất thân ảnh của một con, duỗi tay xoa xoa đầu của y.
“Đừng đau lòng.”
Dịch Văn Bách cảm thấy bản thân mình đã lớn như vậy, còn phải để Dịch Trần sờ đầu an ủi thật sự là có chút mất mặt, đỏ mặt đứng lên, tâm tình đang tối tăm bất tri bất giác lại tốt lên một ít. Y làm một chút đồ ăn, Dịch Trần ở một bên hỗ trợ, hai người vào trong nhà, thay giày ra, bắt đầu nấu cơm.
Ước định kia đã tiếp diễn qua ba cái cuối tuần, mỗi một tuần Dịch Trần đều dùng hết sức lực để “yêu thương” cha nuôi, cơ hồ mỗi lần làm đều phải đem Dịch Văn Bách làm ngất xỉu mới dừng. Nhưng Dịch Văn Bách không thể không thừa nhận rằng, mỗi lần làm đều khiến y sảng kɧօáϊ muốn chết, thân thể càng ngày càng quen với cái loại kɧօáϊ cảm ngập đầu này, việc này cũng làm cho y cảm thấy ban đêm cô tịch khi Dịch Trần không ở nhà, nhưng vẫn nỗ lực nhẫn lại, vẫn không thể hiện cái ý niệm này ra ngoài, khiến cho y buồn rầu cực kỳ.
Y thất thần làm tốt đồ ăn, cơm nước xong, Dịch Văn Bách tự giác nghỉ ngơi một lát rồi liền đi tắm rửa, đem thân thể tẩy sạch sẽ, hậu huyệt cũng ngoan ngoãn đưa nước vào trong rửa sạch, cái loại hành vi bài tiết ở trước mặt con nuôi, chỉ cần một lần cũng đã đủ làm y cảm thấy thẹn, y sao có thể để nó xảy ra lần thứ hai.
Mới vừa đem áo tắm dài mặc vào, Dịch Trần liền đi đến, hắn nhìn cả người cha nuôi hơi nước vờn quanh, đôi mắt liền tối lại, thanh âm trầm thấp khàn khàn:
“Ba ba, giúp con tắm rửa.”
Dịch Văn Bách đối với cái xưng hô cảm thấy thực thẹn, đặc biệt là sau khi Dịch Trần biết nhũ danh của y, lúc bình thường đều gọi y là Văn Văn, chỉ có ở thời điểm làʍ ȶìиɦ mới gọi y là ba ba, Dịch Văn Bách nghiêm túc muốn sửa đúng, kết quả là bị con nuôi làm ác liệt hơn, làm y càng cảm thấy thẹn, hiện tại y đã hoàn toàn từ bỏ cái ý niệm này.
Dịch Trần giờ phút này yêu cầu y giúp hắn tắm rửa, Dịch Văn Bách vốn dĩ là không muốn đáp ứng, nhưng y biết mình căn bản không có cơ hội phản kháng, chỉ có thể đáp ứng, cởi ra cúc áo sơ mi của hắn.
Dáng người Dịch Trần chậm rãi biến hóa, từ sau khi thành niên, dần dần hiện ra dáng vẻ nam nhân trưởng thành, bả vai rộng ra rất nhiều, áo sơmi mặc ở trêи người hắn tuy rằng có chút rộng thùng thình, nhưng sau khi cởi cúc áo ra thì có thể nhìn thấy cơ bắp bên trong.
Trêи da thịt mật sắc có một tầng cơ bắp hơi mỏng, thoạt nhìn thực phù hợp, không có một chút cảm giác khó coi, đường cong cũng thực lưu sướиɠ, chờ khi cúc áo được cởi ra thêm mấy cái là có thể nhìn thấy trêи bụng kia có sáu múi cơ bụng rõ ràng, Dịch Văn Bách cắn cắn môi, nhịn không được hỏi:
“Cấp ba không phải việc học rất bận rộn sao? Con rèn luyện thế nào?”
“Vào tiết thể ɖu͙ƈ, con sẽ đánh bóng rổ, buổi tối cũng sẽ tập hít đất.”
Dịch Trần ngữ khí nhàn nhạt, tựa như đang nói việc gì đó rất đơn giản.
Dịch Văn Bách trải qua kỳ thi đại học, biết cấp ba việc học có bao nhiêu nặng nhọc, cho dù là trường học tư nhân, so với trường công cũng không nhẹ nhàng là bao, mà hắn lại còn có thể kiên trì rèn luyện, cũng thật là không dễ dàng.
Nói đến đánh bóng rổ, y tưởng tượng không ra bộ dáng người như con nuôi lại ở trêи sân bóng rổ, y cảm thấy tính cách Dịch Trần so với y còn muốn quái gở hơn, ở trong trường học nhất định là một thân một mình, cư nhiên còn có thể cùng với người khác cùng nhau đánh bóng rổ sao?
Không chút để ý đem quần áo hắn cởi ra, thời điểm cởi quần ra Dịch Văn Bách lại có chút thẹn thùng, đỏ mặt nhìn Dịch Trần, cứng đờ không có tiếp tục động tác. Dịch Trần tiến lại gần, khóe môi gợi lên một nụ cười.
“Ba ba hôn con một chút, con liền tự mình cởi quần.”
Dịch Văn Bách sắc mặt càng đỏ, vành tai cũng phiếm màu hồng nhạt, do dự một chút, chậm rãi hướng tới gần bờ môi của hắn, sau đó nhanh chóng hôn một cái, thời điểm muốn chạy trốn, lại bị Dịch Trần bắt lấy gáy, đem cái nụ hôn đơn giản này trở nên ướt át.
Khoang miệng Dịch Văn Bách không ngừng bị con nuôi đoạt lấy, trong hơi thở tràn ngập hương vị của đối phương, y hoảng loạn đẩy hắn ra, lại bị hôn càng sâu thêm, đành phải từ bỏ chống cự, nỗ lực khống chế bản thân không được đáp lại.
Dịch Trần tựa hồ có chút không hài lòng, không ngừng trêu chọc môi lưỡi của y, hấp thụ nước bọt trong miệng y, Dịch Văn Bách dần dần bị hôn đến ý loạn tình mê, nhịn không được cũng nhút nhát sợ sệt vươn đầu lưỡi đáp lại.
Được đáp lại Dịch Trần toàn thân cứng đờ một chút, về sau càng kịch liệt hôn y, cơ hồ đem y hôn đến không thở nổi, mới lưu luyến mà buông ra bờ môi của y.
Dịch Văn Bách bị hôn đến trong ánh mắt đều lấp lánh thủy quang, môi cũng có chút sưng, y điều chỉnh một hồi lâu, hô hấp mới bình ổn lại, có chút tức giận đẩy ra Dịch Trần.
“Con không tuân thủ lời hứa!”
Dịch Trần liền tiến lại gần hôn y, lột bỏ áo tắm trêи người y, đem thân hình trắng nõn của y hoàn toàn lõa lồ ra, ngón tay sờ đến giữa đùi y, nhận thấy bên dưới không có mặc qυầи ɭót, ɖu͙ƈ hỏa trong mắt càng nồng đậm.
“Ba ba thật ɖâʍ, cả qυầи ɭót cũng không mặc, là đang chờ con tới làm người sao?”
Dịch Văn Bách bị nói cảm thấy thẹn đến nan kham, cắn môi quay đầu đi.
“Không phải là mặc trước sau gì cũng sẽ bị con cởi ra sao…”
Dịch Trần cười một chút, cởi ra quần ra, sau đó tiến ra phía sau lưng Dịch Văn Bách, lại đem y bế lên, đặt ở trêи tường hôn lên cổ y.
Dịch Văn Bách đột nhiên bị ôm lên, có chút hoảng sợ, theo phản xạ tính túm lấy bả vai con nuôi, cổ bị ɭϊếʍ láp từng chút một, ngay cả hầu kết cũng bị ʍút̼ mạnh một cái, y nhịn không được từ trong miệng tràn ra một tiếng rêи rỉ.
“Không cần… Sẽ bị ngã…”
“Sẽ không, ba ba yên tâm, ba ba dùng chân quấn lấy eo con.”
Dịch Trần lại hôn hôn bờ môi của y.
Động tác chủ động dùng chân quấn lấy đối phương quá mức phóng đãng, Dịch Văn Bách sao có thể làm? Nhưng Dịch Trần cố ý chơi xấu lung lay một chút, dọa cha nuôi vội vàng ôm lấy cổ hắn, đôi chân thon dài cũng quấn lấy vòng eo tinh tráng* của hắn.
(*Tinh tráng: Tinh tế, cường tráng.)
“Ba ba thật ngoan.”
Dịch Trần ɭϊếʍ cằm y, lmột đường ɭϊếʍ láp hôn xuống, mạnh mẽ ʍút̼ hôn núm иɦũ ɦσα của Dịch Văn Bách. Dịch Văn Bách cảm thấy thẹn đến chịu không được, giờ phút này y không chỉ có ôm cổ con nuôi, mà hai chân còn quấn ở trêи eo hắn, hai người không một manh áo che thân, da thịt chặt chẽ dán sát lại với nhau, giữa đùi y vừa vặn bị cây ƈôи ȶɦịt thô tráng cứng rắn cọ xát, sinh ra một cỗ kɧօáϊ cảm khác thường.
Dịch Trần đem núm иɦũ ɦσα của Dịch Văn Bách ɭϊếʍ đến ướt át, thấp giọng nói:
“Ngực ba ba giống như bị ʍút̼ lớn hơn một chút.”
Ngực của Dịch Văn Bách so với nam nhân bình thường đúng là có lớn hơn một chút, thịt cũng thực mềm. Dịch Văn Bách cúi đầu nhìn ngực của mình, so với trước kia cũng không khác là bao.
“Mới không có.”
Đôi mắt y nhìn đến núm иɦũ ɦσα của mình bị con nuôi ɭϊếʍ đến đỏ tươi ướt át, vội vàng thẹn thùng quay đầu đi.
“Có cái gì tốt mà ʍút̼… Không cần ʍút̼…”
“Ba ba thật là khẩu thị tâm phi, rõ ràng là rất thích, mỗi lần ʍút̼ núm иɦũ ɦσα của ba ba, tiểu huyệt của ba ba liền ướt lợi hại hơn.”
Dịch Trần một bên nói, một bên dùng ƈôи ȶɦịt chậm rãi cọ xát hoa huyệt đã ướt đẫm kia, trong phòng tắm thực an tĩnh, cho nên khi cọ xát phát ra tiếng nước rất nhỏ cũng bị hai cái nam nhân nghe thấy rõ ràng.
Dịch Văn Bách cảm thấy bản thân quả thực là đang tự đào hố chôn mình, mặc kệ là nói cái gì, con nuôi đều sẽ hạ lưu đáp trả, làm y căn bản không còn lời gì để nói, chỉ có thể cắn môi, không hề lên tiếng.
Dịch Trần tinh tế ɭϊếʍ núm иɦũ ɦσα của Dịch Văn Bách, đem cái núm иɦũ ɦσα nho nhỏ kia hàm vào trong miệng ɭϊếʍ ʍút̼, lại dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn, nơi này của Dịch Văn Bách cực kỳ mẫn cảm, liều mạng cắn môi cũng không có biện pháp ngăn tiếng rêи rỉ ở trong cổ họng, cuối cùng cũng nghẹn đến khóe mắt đều đỏ, cả người nhè nhẹ run lên.
“Không muốn… Không muốn lại hút…”
Dịch Văn Bách nhỏ giọng xin tha:
“Có thể…”
Dịch Trần phun ra núm иɦũ ɦσα trong miệng, hướng tới đôi môi đỏ bừng của y nhẹ nhàng thổi một hơi.
“Ba ba, cái gì có thể?”
Dịch Văn Bách mỗi lần cùng con nuôi làʍ ȶìиɦ, liền biết được trong lòng người này cất giấu không biết bao nhiêu ác liệt, mỗi lần đều phải bức y bày ra bộ dáng thẹn thùng. Dịch Trần thấy y không trả lời, thong thả dùng ƈôи ȶɦịt nóng bỏng cọ xát nhục huyệt ướt nhẹp, lại ma sát căn côn thịt non nớt hồng nhạt kia, cọ đến Dịch Văn Bách phát ra liên tiếp những tiếng thở nhẹ.
“Ba ba, cái gì có thể?”
Dịch Trần ác liệt hỏi lại một lần, còn vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ núm иɦũ ɦσα đã đỏ tươi kia.
Dịch Văn Bách bị ɭϊếʍ đến cả người run rẩy, nhỏ giọng nghẹn ngào nói: “
“Ưm… Có thể… Có thể cắm vào…”
“Ba ba muốn gì phải nói rõ ràng một chút, bằng không con sao có thể hiểu người muốn gì?”
Dịch Văn Bách cắn cắn môi, nhỏ giọng lên án:
“Con tại sao lại ác liệt đến như vậy?”
Trong mắt y đã chứa đầy hơi nước, trêи má cũng có một giọt nước mắt trong suốt, giọt nước mắt kia lăn trêи làn da trắng nõn của y, bị Dịch Trần vươn đầu lưỡi ra, ɭϊếʍ vào trong miệng.
“Đại khái là sinh ra đã có sẵn.”
Dịch Trần nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Dịch Văn Bách sửng sốt một chút, nháy mắt nghĩ đến quá khứ của hắn, cha là một tên lưu manh, bởi vì ngộ sát mà ngồi tù, mẹ cũng không biết vì nguyên nhân gì mà làm điếm, bị sinh bệnh về đường sinh ɖu͙ƈ mà mất. Như vậy sinh ra, ở trong lòng Dịch Trần khẳng định để sẽ lại bóng ma, gắn liền với toàn bộ tuổi thơ của hắn. Nghĩ đến đây, Dịch Văn Bách trong lòng sinh ra một cỗ cảm giác áy náy, cảm thấy bản thân đã cào lên vết sẹo của hắn, y có chút vô thố nhỏ giọng giải thích.
“Ta không phải là ý tứ này…”
Dịch Trần lẳng lặng nhìn y, trêи mặt một chút biểu tình cũng không có, ánh mắt cực kỳ thâm thúy, trong ánh mắt kia vừa mới tồn tại ɖu͙ƈ vọng mãnh liệt, mà hiện tại hoàn toàn không nhìn ra nửa điểm tung tích.
Dịch Văn Bách càng cảm thấy áy náy, y do dự một chút, mới chủ động dán sát vào con nuôi, chịu đựng cảm giác thẹn thùng, nhỏ giọng nói:
“Có thể dùng ƈôи ȶɦịt cắm vào tiểu huyệt…”
ƈôи ȶɦịt của Dịch Trần nghe được câu nói đó liền trướng lớn thêm một vòng, nhưng trêи mặt vẫn là không có bất luận biểu tình gì, ngữ khí cũng nhàn nhạt.
“Ba ba, con vẫn là không có nghe rõ.”
Dịch Văn Bách nhắm mắt, thẹn đến toàn thân đều phiếm màu hồng nhạt, còn hơi hơi run rẩy, thanh âm y có chút lắp bắp:
“Tiểu Trần… Có thể… Có thể dùng đại ƈôи ȶɦịt… Ưm… thao vào tiểu huyệt… A!”
Lời của y còn chưa dứt, thiếu niên cao lớn đã khó có thể nhẫn lại đem ƈôи ȶɦịt đã chờ đợi lâu ngày đâm vào nhục huyệt đã ướt đẫm kia, hung hăng đút no ɖâʍ huyệt cha nuôi, trực tiếp đâm thẳng vào chỗ sâu bên trong nhục huyệt cơ khát.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!