Cường Chiếm Ba Ba
Chương 22: Nghĩ tới con nuôi thủ dâm, dùng Côn Thịt giả cắm đến cao trào.
Sau khi Dịch Trần rời đi, căn nhà càng trở nên trống trải, Dịch Văn Bách bây giờ mỗi cái thứ sáu cuối tuần đều không có gì để chờ mong, trong lòng tức khắc cũng trở nên hư không. Dịch Trần đi sang đất khách, sau khi tới nơi thì gọi điện báo cho y, lại còn gửi mấy tấm ảnh chụp ở trêи ga tàu hỏa địa phương gửi cho y, y cũng chỉ có thể đáp lại một câu: “Thật nhiều người.”
Trường học chưa có tới khai giảng, Dịch Trần tính cả kỳ nghỉ hè này sẽ đi làm thêm, Dịch Văn Bách cũng không biết hắn đang ở nơi nào, trong lòng lo lắng, liền chuyển sang thẻ ngân hàng của hắn rất nhiều tiền. Dịch Trần nhận được tiền của y thì nói cảm ơn, lúc sau gửi lại cho y ảnh chụp ký túc xá của hắn.
Chiếc giường nhỏ hẹp kê ở góc phòng chỉ trải một cái chiếu, bên trêи có một cái gối đầu, Dịch Văn Bách nhìn mà đau lòng, cũng không biết Dịch Trần có thể nằm vừa được cái giường này hay không, những câu lo lắng được y gõ ra, lại bị y xóa đi từng chữ một.
Chẳng lẽ y sẽ đáp ứng để hắn trở về sao?
Dịch Văn Bách ngẩn ra một hồi lâu, mới một lần nữa gõ lại tin nhắn gửi đi: “Không cần tiết kiệm như vậy, tiền không đủ dùng thì nói ta, ta sẽ chuyển cho con.”
Dịch Trần rất nhanh hồi âm lại y: “Đủ dùng, cảm ơn.”
Dịch Văn Bách không thấy có thêm tin nhắn nào nữa, ngồi nhìn mấy chữ ít ỏi kia mà phát ngốc. Y kỳ thật biết Dịch Trần so với tưởng tượng của y thành thục hơn nhiều, nói theo cách khác thì hắn là loại người đặt ở đâu cũng sẽ sống tốt, không giống như y, y như là một con ốc sên luôn thu mình trong vỏ, đối với thế giới bên ngoài quả thực không thể thích ứng.
Sau ngày hai người không đeo bao làʍ ȶìиɦ, hôm sau Dịch Văn Bách liền dậy sớm đi ra tiệm thuốc mua thuốc tránh thai khẩn cấp, bên ngoài tiệm thuốc rất nhiều người, y cầm cái hộp kia, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, bộ dạng lét lút cúi đầu đi không giống như là tới mua đồ mà giống như là tới trộm đồ, sau khi tính tiền liền vội vàng chạy đi.
Sau khi về đến nhà Dịch Văn Bách vội vàng uống thuốc, tuy rằng thể chất của y khả năng mang thai rất thấp, nhưng mà bộ phận nữ tính của y đều đầy đủ, lần đầu tiên bị nội bắn y còn không ý thức được là phải ăn thuốc tránh thai, nhưng may mắn là không có mang thai, lần này y không thể không cẩn thận. Bởi vì Dịch Trần thật sự bắn quá nhiều, nhiều đến mức đem thân thể y đầy, bây giờ khi y đi lại, thư huyệt đều sẽ chảy ra chất lỏng nhão dính.
Y không cho phép mình dưới loại tình hống này mà lại sinh ra một đứa trẻ, như vậy y không thể nào chịu trách nhiệm được.
Dịch Trần đã đi được một khoảng thời gian, khoảng thời gian này y đều khiến bản thân bận rộn lên, làm nhiều thêm tranh minh hoạ, làm nhiều thêm một ít kịch nói. Tùng Thụ Mộ mỗi ngày đều online, thường xuyên cùng y nói chuyện phiếm, mỗi một lần đều cười hỏi:
“Tiền bối hiện tại có rất nhiều thời gian sao? Thấy anh nhận rất nhiều kịch, hay là lúc nào đó chúng ta cùng nhau đóng chung một vở kịch nói đi.”
Dịch Văn Bách nghe vậy liền tìm mấy cớ đáp qua loa lấy lệ, nhưng không có đáp ứng yêu cầu cùng Tùng Thụ Mộ tiếp kịch. Y trong lòng giờ rất bối rối, bản năng đối cảm tình sẽ tránh xa, mỗi một cảm tình bây giờ đều làm y sợ hãi, sợ hãi không biết phải đối mặt ra sao.
Nhưng cho dù y đã bức bản thân phải bận rộn, cũng không thể đem những ɖu͙ƈ vọng trong lòng đuổi đi, y có đôi khi ở trêи giường trằn trọc, nhắm mắt lại, những hình ảnh kiều diễm tình sắc khi làʍ ȶìиɦ với con nuôi đều hiện lên trong đầu y, nhiệt độ thân thể y dần dần tăng lên, địa phương bí mật liền chảy nước ɖâʍ, qυầи ɭót đều bị ɖâʍ thủy làm ướt sũng.
Dịch Văn Bách phải khống chế ɖu͙ƈ vọng rất nhiều lần, mỗi lần không tắm nước lạnh thì cũng là véo đùi của mình, vì thế ɖu͙ƈ vọng trong lòng y cứ lặng lẽ tích lũy càng ngày càng khó kiểm soát.
Khi Tùng Thụ Mộ cùng y trò chuyện liền phát hiện ra y có cái gì đó không thích hợp, thanh âm trầm thấp từ tính có chút hoảng loạn, còn hỏi tình trạng sức khỏe của y, bảo y mau đi uống thuốc và nghỉ ngơi nhiều. Dịch Văn Bách cảm thấy đây không phải là bệnh nặng, nhưng tới rồi buổi tối liền bắt đầu phát sốt, y mơ mơ màng màng tiếp điện thoại, tựa hồ là thanh âm của Dịch Trần, y có chút nghi hoặc, bình thường hai người đều là dùng tin nhắn trò chuyện, rất ít khi gọi điện thoại. Y lẩm bẩm nói cái gì đó, rồi lại mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi, thẳng đến khi chuông cửa không ngừng vang lên, y mới tỉnh lại đi mở cửa.
Dì Lý là bác sĩ gia đình đã cầm hòm thuốc đứng ở trước cửa, một bên giúp y đo nhiệt độ cơ thể, một bên chuẩn bị nước thuốc, Dịch Văn Bách gương mặt đỏ ửng, còn muốn giúp nàng đổ nước, liền bị nàng ngăn lại động tác. Dì Lý có chút bất đắc dĩ:
“Ngươi đã lớn như vậy rồi, cơ thể không thoải mái mà còn không biết gọi cho ta? Ta dù sao mỗi năm cũng đều lấy của ngươi một phần tiền lương, cũng cho ta việc để làm chứ. Còn phải để Tiểu Trần gọi điện thoại cho ta, ta mới biết.”
Dịch Văn Bách bị trách mắng chút ủy khuất:
“Con nghĩ chỉ là cảm nhẹ, uống vài viên thuốc là được.”
Dì Lý là bạn tốt của mẹ Dịch Văn Bách, từ khi y còn nhỏ đã là bác sĩ của gia đình y, đối với Dịch Văn Bách như đối với con ruột của mình, sau này có thêm Dịch Trần, cũng đối với cậu thực tốt, chỉ là cơ thể của hai người rất tốt, một năm cũng khó ốm lấy một lần, dì Lý thì còn phải làm ở bệnh viện, cho nên rất ít khi tới nhà.
Dịch Văn Bách sốt tới 39 độ, sau khi truyền thuốc hạ sốt thì đỡ đi một chút, uống thêm một chút thuốc thì được dì Lý đưa lên phòng ngủ tiếp, nàng cũng không có rời đi, tự mình tìm một cái phòng khách ngủ qua đêm, buổi sáng hôm sau còn dậy sớm nấu cho cháo ngao cho y.
Dịch Văn Bách cũng không phải loại người thích làm phiền người khác, từ nay về sau khi ɖu͙ƈ vọng đột kϊƈɦ y cũng không dám tắm nước lạnh, chỉ có thể nhẫn nại, hoặc là tìm chuyện khác để rời lực chú ý, chờ tới khi mất đi công dụng, y bắt đầu ngẫm lại đồ vật mà Dịch Trần đưa cho y.
Kỳ thật cái đồ vật kia sau khi Dịch Trần rời đi Dịch Văn Bách có mở ra xem, khi kéo ngăn kéo ra y căn bản không dám nghĩ tới sẽ là đồ vật như vậy, nhìn thấy căn ƈôи ȶɦịt giả thô to màu đen, cả khuôn mặt y liền xấu hổ đỏ bừng, không dám nhìn tiếp mà vội vàng đem ngăn kéo khóa lại.
Mà hiện tại y như một tên trộm lén lút đem ngăn kéo mở ra, đôi mắt nhìn chằm chằm căn ƈôи ȶɦịt giả màu đen kia, toàn bộ cơ thể đều trở nên hưng phấn mà hơi hơi run rẩy.
Y thực sự rất muốn…
Kϊƈɦ cỡ giống với ƈôи ȶɦịt của Dịch Trần, thật sự rất muốn…
Dịch Văn Bách cắn cắn môi, bàn tay run rẩy đem đồ vật kia nắm ở trong tay, sau đó nhanh chóng chui vào trong ổ chăn. Y không dám bật đèn, cả người bởi vì cảm thấy thẹn mà nóng lên, y hơi do dự một chút, run run rẩy rẩy xuống giường, chạy về phía phòng tắm.
Đem căn ƈôи ȶɦịt giả dùng nước ấm rửa sạch, hình dạng của nó đều là mô phỏng theo ƈôи ȶɦịt của nam nhân, Dịch Văn Bách cảm thấy thực quen mắt, rất giống cái kia của Dịch Trần.
Nghĩ đến ƈôи ȶɦịt của con nuôi, Dịch Văn Bách trong mắt liền tích tụ hơi nước, cả người lại hưng phấn lên. Y run rẩy đem quần áo cở ra, ngồi ở trêи nắp bồn cầu mở ra hai chân.
Màu đen dương cụ thoạt nhìn phi thường dữ tợn, trêи thân trải đầy gân xanh, duy nhất một thứ khác với ƈôи ȶɦịt thật là có chĩa ra thêm một cái cục nhựa khác, Dịch Văn Bách cũng không biết cái đó có tác dụng gì. Thân thể đã cấm ɖu͙ƈ lâu ngày chỉ cần nhìn thấy đồ vật này, tiểu huyệt liền bắt đầu phun đầy ɖâʍ thủy, Dịch Văn Bách run rẩy đưa tay xuống, cầm căn ƈôи ȶɦịt giả hướng tới tiểu huyệt của mình cắm vào, vài tháng không hưởng qua hoan ái thân thể của y trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có biện pháp tiếp thu đồ vật thô to như vậy, dương cụ lạnh lẽo cũng không thể phân bố ra dịch bôi trơn, cho nên y cắm vài cái đều không thể vào được.
Dịch Văn Bách có chút sốt ruột, do dự một chút, y một bên đưa ƈôи ȶɦịt giả đến trước mặt cẩn thận vươn lưỡi ɭϊếʍ láp, một bên dùng hai ngón tay cắm vào tiểu huyệt để khuếch trương.
Hành vi ɖâʍ đãng như vậy, y trước kia nghĩ thôi cũng không dám nghĩ tới, hiện tại lại vội vàng làm ra. Đầu lưỡi ɭϊếʍ lên bề mặt ƈôи ȶɦịt giả màu đen, cho dù ở trước mặt y không có gương, y cũng đủ biết hành động của y bây giờ có bao nhiêu ɖâʍ uế, chứ càng đừng nói đến hai ngón tay đang đưa vào nhục huyệt hận không thể trực tiếp cắm vào, cắm ra càng nhiều ɖâʍ thủy càng tốt.
Khoang miệng y phân bố ra tràn đầy nước bọt, chỉ chốc lát sau liền đem nguyên cây ƈôи ȶɦịt giả ɭϊếʍ đến ướt đẫm, hai ngón tay cũng đã đem nhục huyệt cơ khát căng ra, lúc này đây, ƈôи ȶɦịt giả cuối cùng cũng đưa vào tiểu huyệt của y.
“Ưm… Thật lớn…”
Cảm giác bị dị vật cọ xát làm Dịch Văn Bách cảm thấy thẹn cực kỳ, đuôi mắt hồng hồng đều tích tụ hơi nước, ngón tay của y ấn đến một cái nút, ƈôи ȶɦịt ở trong nội huyệt đột nhiên kịch liệt chấn động, dọa Dịch Văn Bách nhảy dựng.
Chờ sau khi y hoàn hồn mới biết được căn ƈôи ȶɦịt giả này chạy bằng điện, y lại bấn vào một cái nút khác, ƈôи ȶɦịt giả lạnh lẽo trong cơ thể đột nhiên trở nên nóng hầm hập, mang theo độ ấm chân thật.
Giống như là ƈôи ȶɦịt Dịch Trần đang cắm ở trong tiểu huyệt của y, đang thô bạo làm mà y.
Trong đầu chỉ vừa nổi lên ý niệm này, thân thể y liền càng thêm hưng phấn, tiểu huyệt ẩm ướt không ngừng phân bố ra ɖâʍ thủy, làm căn ƈôи ȶɦịt kia thông thuận đâm sâu vào bên trong. Phần nhựa gắn thêm ở trêи dương không biết có tác dụng gì thì vừa vặn cọ đến âm đế, chấn động kịch liệt làm y căn bản nhẫn lại không được, trong cổ họng liền phát ra một tiếng thét chói tai, luống cuống tay chân đem ƈôи ȶɦịt rút ra một chút, chờ khi kɧօáϊ cảm hòa hoãn đi một ít, lại khống chế không được đem ƈôи ȶɦịt đâm mạnh vào, làm cho âm đế cũng được nếm kɧօáϊ cảm ngập đầu.
Ở trêи nắp bồn cầu thao tác cũng không được thuận tiện, Dịch Văn Bách đem ƈôи ȶɦịt rút ra, gấp không chờ nổi chạy về phòng ngủ, vẫn như cũ không dám bật đèn, y nằm ở trêи giường, ɖâʍ đãng bày ra tư thế mở rộng hai chân, nắm lấy căn ƈôи ȶɦịt giả đã bị nước bọt cùng ɖâʍ thủy của y làm ướt dẫm, nhắm ngay thư huyệt còn chưa khép miệng đâm vào.
“A… Thật thoải mái…”
Kɧօáϊ cảm kịch liệt ăn mòn thần trí y, Dịch Văn Bách thở hổn hển, nhục huyệt của y bị chấn động mạnh mẽ cọ xát đến tê dại, y gấp không chờ nổi đem ƈôи ȶɦịt đẩy mạnh, thẳng đến khi có thể một bên thọc vào sâu trong nhục huyệt, một bên kϊƈɦ thích âm đế, mới hòa hoãn một chút.
“Thật thoải mái… Tiểu Trần… Ưm…”
Dịch Văn Bách nhắm mắt lại, phát tiết ra ɖu͙ƈ vọng từ tận đáy lòng không thể cho ai biết, y một bên dùng ƈôи ȶɦịt giả thọc vào rút ra tiểu huyệt của mình, một bên thì vân vê núm иɦũ ɦσα của mình, đem núm иɦũ ɦσα của mình bóp đến cứng rắn đứng thẳng, giống như bộ dáng sau khi bị con nuôi ɭϊếʍ ʍút̼.
“Tiểu Trần… ɖâʍ huyệt của ba ba thật thoải mái…”
Từng câu từng chữ từ trong miệng của y nói ra đều khiến cho y cảm thấy thẹn tột đỉnh, nhưng mà thể xác và tinh thần đều nếm được kɧօáϊ cảm ngon ngọt làm cho y đắm chìm ở trong đó, khó có thể tự kềm chế.
“Ba ba rất thích đại ƈôи ȶɦịt của Tiểu Trần… Ưm… đâm đến t.ử ƈυиɠ…”
Âm thanh chấn động không lớn, nhưng ngược lại tiếng nước cực kỳ vang dội, Dịch Văn Bách hô hấp dồn dập, dần dần đẩy nhanh tốc độ.
“A ha… Âm đế bị kϊƈɦ thích thật thoải mái… Muốn cao trào… Ưm a… Phải bị đại ƈôи ȶɦịt Tiểu Trần làm đến cao trào… A… Ba ba quá ɖâʍ… Thích ăn đại ƈôи ȶɦịt của Tiểu Trần…”
Dịch Văn Bách than nhẹ, hoàn toàn lâm vào lốc xoáy của tình ɖu͙ƈ, thân thể cô quạnh lâu ngày căn bản chịu đựng không nổi kϊƈɦ thích mãnh liệt như vậy, sau vài phút đồng hồ đâm chọc, nhục huyệt ướt mềm luền gắt gao ʍút̼ chặt lấy ƈôи ȶɦịt giả, run rẩy đạt đến cao trào.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, y liền đem bản thân cắm bắn, nhục huyệt bị cắm đến triều xuy, bên trong tiểu huyệt không ngừng phun ra ɖâʍ thủy, ngón tay nắm lấy cán ƈôи ȶɦịt muốn rút ra, nhưng huyệt khẩu cùng mị thịt bên trong ʍút̼ đến gắt gao, làm y căn bản không có sức lực đem nó rút ra.
Kɧօáϊ cảm âm đế không ngừng bị kϊƈɦ thích làm cả người y run rẩy, Dịch Văn Bách luống cuống tay chân ấn nút tắt, qua một hồi lâu, toàn bộ thân thể mới chậm rãi trầm tĩnh lại.
_______________________
Cho mọi người cái hình minh họa để dễ hình dung:
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!