Cường Chiếm Ba Ba
Chương 37: Phiên ngoại: Hiện trường phối âm sắc tình
Chương 37: Phiên ngoại: Hiện trường phối âm sắc tình.
Edit: Đam Mỹ Thịt Văn.
Beta:
Sau khi Dịch Trần kết thúc thực tập, trực tiếp ký hợp đồng với đài truyền hình ở trong thành phố, ban đầu chỉ là làm về mảng radio giao thông buổi sáng, đến đúng giờ thì tan tầm, thời gian nghỉ ngơi cũng nhiều, tuy rằng tiền lương không tính là cao, nhưng hắn rất vừa lòng.
Bởi vì trong nhà của hắn giờ có tới hai bảo bối đáng yêu.
Sau tan tầm hắn lái xe về nhà, về đến nhà thì cũng đã là 6 giờ, hoàng hôn hạ từ phía tây cực kỳ rực rỡ, trêи tường nhà hắn đã leo đầy dây thường xuân, nhìn tràn đầy sức sống.
Dịch Trần lái xe vào gara, vừa mới mở cửa xe, thì liền có một thân ảnh nho nhỏ xuất hiện, hai cái chân ngắn chạy nhanh về phía hắn, trong miệng còn vội vàng kêu lên:
“Ba ba! Ba ba! Bánh bánh!”
Dịch Trần bất đắc dĩ, lấy ra hộp bánh kem quơ quơ trước mặt con gái, con gái nhìn thấy thì càng vui sướиɠ chạy tới, khi chạy gần đến chỗ hắn thì liền bị vấp ngã, nếu không phải Dịch Trần nhanh chóng đỡ lấy bé con ôm vào trong ngực, thì chắc chắn bé con đã ngã.
Sau khi bé con được Dịch Trần đỡ lấy thì liền duỗi cánh tay ngắn ra muốn chạm vào hộp bánh kem.
“Bánh bánh bánh bánh!”
“Chờ một chút, con và ba ba nhỏ cùng nhau ăn có được không?”
Dịch Trần sủng nịch hôn lên má con gái, bế bé con vào trong nhà. Con gái “vâng” một tiếng, ôm cổ hắn càng thêm chặt, Dịch Trần đi vào nhà cởi giày ra đổi thành dép lê, sau đó đi vào trong nhà, trong phòng bếp truyền ra âm thanh xào nấu thức ăn, hắn ôm con gái đặt xuống ghế sô pha, đặt bánh kem ở trêи bàn trà, nói:
“Ba ba đi xem ba ba nhỏ của con đang làm gì nhé? Con ngoan ngoãn ngồi ở đây nha.”
Con gái thường ngày rất dính hắn, nhưng hôm nay lại ngoan ngoãn ngoài ý muốn, gật gật đầu, rồi chỉ vào phòng bếp.
“Văn Văn, nơi đó.”
Dịch Trần bất đắc dĩ búng nhẹ cái mũi nhỏ của con gái.
“Không thể gọi tên của ba ba nhỏ.”
Bé con chu miệng lên, trong ánh mắt mang theo ý cười.
“Văn Văn, Văn Văn.”
Dịch Trần để con gái ở đó, gấp không chờ nổi đi tới phòng bếp. Mặc kệ hắn trở về bao nhiêu lần, đôi mắt của hắn đều muốn nhìn thấy người mà hắn yêu nhất đầu tiên.
Dịch Văn Bách đeo tạp dề ở trong bếp xào rau, nghe được tiếng bước chân tiến đến gần nhưng y cũng không quay đầu lại, Dịch Trần trực tiếp ôm lấy eo y, hướng tới sườn mặt của y hôn một cái.
“Văn Văn, buổi tối hôm nay ăn gì?”
Dịch Văn Bách cười một chút.
“Đều là những món chúng ta thích ăn.”
Hắn nghiêng đầu hôn lên môi Dịch Trần một cái.
“Ngày mai được nghỉ phải không?”
“Đúng vậy, muốn đi chơi ở đâu không?”
“Mang bé con ra ngoại thành chơi đi, nó luôn mong muốn được ra ngoài chơi a.”
Dịch Trần suy nghĩ một chút, nở nụ cười.
“Vậy đi vườn cây đi, Văn Văn cũng thích nơi đó mà.”
Cha nuôi có chứng sợ xã giao, y không thích những nơi có nhiều người, ở vườn cây người không đông lắm, hơn nữa ngày mai cũng không phải là ngày mọi người đều được nghỉ, cho nên sẽ rất ít người.
Dịch Văn Bách mắt sáng rực lên một chút, gật gật đầu.
Hai người ở phòng bếp ân ái một lúc lâu, một người thì nấu ăn, một người thì nhìn người mình yêu nấu ăn, không nhịn được lại hôn y mấy cái, thật vất vả làm xong cơm, đem đồ ăn bưng lên bàn, Dịch Văn Bách cũng đem cả đồ ăn đã chuẩn bị riêng cho con gái, đang định đi đút cho con gái ăn, liền nhìn thấy dáng người nho nhỏ ở phòng khách, trước mặt là một hộp bánh kem, chiếc bánh giờ đã không còn nhận ra được là hình dạng gì, con gái thì trực tiếp cúi đầu xuống ăn bánh kem, mở miệng nhấm nháp hương vị ngọt ngào.
Động tác như vậy, trực tiếp làm mặt của bé con dính đầy kem.
Dịch Văn Bách chỉ nhìn thoáng qua, liền nhịn không được nở nụ cười, Dịch Trần nghe thấy y cười vội vàng đi ra.
“Văn Văn, làm sao vậy?”
Dịch Văn Bách chỉ chỉ con gái.
“Ông xã nhìn con gái đi.”
Dịch Trần nhìn thấy mặt của con gái, cũng nở nụ cười. Hai người đứng ở bên cạnh nhìn con gái nhỏ tiếp tục kiên cường dùng động tác kia ăn bánh kem, ai cũng không có ý muốn ngăn cản, cũng hoàn toàn không để ý bé con sẽ làm quần áo bị dơ, thẳng đến khi con gái phát hiện ra bọn họ, mới chạy tới, Dịch Trần ôm lấy con gái, dùng khăn giấy lau mặt cho con gái.
“Bánh bánh ăn ngon.”
Con gái vui mừng kể ra với hắn, bé con mới chỉ gần hai tuổi, nên nói vẫn chưa lưu loát, chỉ biết nói mấy chữ đơn giản này.
Dịch Trần lau sạch mặt cho con gái, ôn nhu nói:
“Ngon nhưng cũng không thể ăn vụng nha, phải chia sẻ cùng nhau nữa.”
Con gái nghe không hiểu hắn nói gì, chỉ biết gật đầu.
“Chia sẻ.”
Hai người đàn ông cùng chăm một đứa trẻ quả thực có chút vất vả, nhưng lâu dần cũng khắc phục được, ba người bọ họ chung sống cùng nhau rất hạnh phúc. Ban ngày con gái rất thích dính lấy Dịch Trần, nhưng tới buổi tối, bé con vẫn thích dính lấy Dịch Văn Bách hơn, muốn y ôm dỗ ngủ, tay nhỏ túm chặt lấy quần áo y, chờ đến khi ngủ say mới chịu buông ra.
Dịch Văn Bách đặt con gái lên trêи giường, đắp chăn cho bé con đàng hoàng, rồi mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Bọn họ từ khi sinh con gái xong, phần lớn thời gian đều là xoay quanh con gái, chờ tới khi con gái lớn hơn một chút, không cần phải lúc nào cũng ôm ở trêи tay, mới nhẹ nhàng hơn một chút.
Dịch Văn Bách đi vào phòng thu âm, Dịch Trần đã ở nơi đó, hắn vừa tắm xong, mặc một bộ quần áo ở nhà nhưng vẫn rất đẹp trai. Mặt Dịch Văn Bách hơi nóng lên, đi tới chỗ hắn, nhìn thấy hắn đang sửa kịch bản, tức khắc có chút tò mò.
“Con lại xứng kịch sao?”
Dịch Trần mỉm cười nói:
“Cái này là để chúng ta làm cùng nhau, trước kia con đã luôn muốn cùng người xứng một vở kịch, nhưng người không có đồng ý, nghe được ba ba cùng người khác nói chuyện yêu đương, tuy rằng là giả, nhưng cũng làm con ghen ghét muốn chết, may mà những kịch người xứng đều trong sáng, bằng không con sẽ không chắc bản thân có thể làm những gì với ba ba đâu.”
Dịch Văn Bách bị ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của Dịch Trần làm cho đỏ mặt, y đến gần chủ động ngồi vào lòng hắn, hiện tại cơ thể của y đã khôi phục như trước, tuổi của y tuy lớn, nhưng thoạt nhìn thì y trông mới như đang hơn hai mươi tuổi.
Dịch Trần đem kịch bản đã soạn xong in ra, Dịch Văn Bách nhìn thấy hai hàng chữ đầu tiên liền đỏ mặt, giọng nói có chút mất tự nhiên.
“Cái… Cái này là gì a?”
Cái gì mà “ngươi thật lớn”, “cắm ta thật thoải mái” gì đó, đây chẳng phải là truyện người lớn hay sao?
Dịch Trần ôm y, dùng âm thanh trầm thấp kề sát bên tai Dịch Văn Bách nói:
“Bởi vì ba ba chưa có làm qua, cho nên hôm nay chúng ta thử một chút.”
Dịch Văn Bách cảm thấy thẹn muốn chết, nuốt nước miếng nói:
“Trực tiếp nói sao?”
“Đúng vậy, ba ba đọc thử hai câu cho con nghe đi.”
Dịch Trần mở máy thu âm lên.
Dịch Văn Bách nhìn những dòng chữ trêи giấy, kỳ thật mấy câu nói đó còn chưa ɖâʍ đãng bằng lúc y làʍ ȶìиɦ với con nuôi, nhưng mà nếu đọc lúc tỉnh táo như vầy làm y có chút ngượng ngùng. Y nhỏ giọng đọc vài câu, Dịch Trần cười nhẹ nói:
“Ba ba, đọc như vậy không có chút tình cảm nào a, có muốn con giúp người không?”
Dịch Văn Bách đã đoán được ý hắn, nhưng vẫn cố ý hỏi:
“Giúp như thế nào?”
Ở đây không phải là phòng ngủ, nếu bị lột quần áo thì y vẫn thấy có chút ngượng ngùng, Dịch Văn Bách sắc mặt đỏ lên, Dịch Trần cầm cái qυầи ɭót đã bị hắn cởi ra của y, thấp giọng cười nói:
“Ba ba thật mẫn cảm a, qυầи ɭót chưa gì đã ướt rồi.”
Hắn lấy dùng ngón tay vuốt ve thư huyệt đã ướt đẫm của y, nhìn Dịch Văn Bách cười xấu xa.
Dịch Văn Bách xấu hổ mặt đỏ bừng, muốn cướp lại qυầи ɭót của mình, nhưng nam nhân lại đưa qυầи ɭót của y lên mũi ngửi ngửi.
“Hừm, hương vị thật tanh.”
“Không… Không cần làm như vậy…”
Chỉ một động tác của nam nhân đã khơi dậy được ɖu͙ƈ vọng trong người Dịch Văn Bách, thư huyệt bên dưới chảy ra càng nhiều ɖâʍ thủy.
Dịch Trần ôm y đặt lên bàn, tách hai chân y ra, hắn đưa kịch bản đã in cho Dịch Văn Bách, cười nhẹ nói:
“Lần này ba ba phải làm thật tốt nha.”
“Ưm…”
Dịch Văn Bách cắn môi, trong mắt ướt đẫm hơi nước, bộ dáng như muốn được yêu thương. Y nhìn tờ giấy trong tay, lúc con nuôi ɭϊếʍ hoa huyệt của y, y liền phát ra một tiếng thở dốc.
“Ưm… Không muốn… Không muốn bị ɭϊếʍ chỗ đó… Rất bẩn… A ưm…”
“Cẩn Nhi một chút cũng không bẩn, ɖâʍ thủy thực ngọt.”
Thanh âm của Dịch Trần trầm thấp say đắm lòng người, chuẩn xác không sai một chữ.
Dịch Văn Bách đôi mắt hồng hồng, cảm thụ kɧօáϊ cảm được đầu lưỡi ɭϊếʍ ɖâʍ huyệt, thanh âm ngọt nị uyển chuyển:
“A… Thật thoải mái… ɭϊếʍ quá sâu… Ưm… Đầu lưỡi cắm vào bên trong… Không cần… A a a…”
Dịch Văn Bách bị hắn ɭϊếʍ thoải mái cực kỳ, đầu lưỡi quen thuộc đâm sâu vào bên trong, đem mị thịt cơ khát bên trong ɭϊếʍ hết một lượt.
“Ưm… Tướng công… Nơi đó thật thích… A… Còn muốn…”
Bởi vì là kịch bản cổ trang, cho nên mới có những lời thoại thấy thẹn như vậy, Dịch Văn Bách đọc xong, cả người đều muốn nhũn ra.
“Tiểu huyệt của nương tử chảy thật nhiều nước, chỉ như vậy mà đã đủ thỏa mãn ngươi sao? Muốn tướng công đút côn thịt lớn cho ngươi ăn không? Đem ɖâʍ huyệt của người cắm đầy?”
“Ưm… Hức… Tướng công thật xấu…”
“Có muốn không?”
“A ha… Muốn…”
Dịch Trần ôm cha nuôi đã mềm nhũn xuống dưới, tách hai chân y ra, để y đưa lưng về phía mình, Dịch Văn Bách thuần thục tách ra hai mép thịt môi múp rụp của mình, ngồi mạnh xuống ƈôи ȶɦịt cương cứng thô to, đem nó đẩy vào sâu bên trong.
“Ưm… Tướng công thật lớn… A… Bị côn thịt của tướng công căng hỏng rồi… A ha…”
“Sao hỏng được, ɖâʍ huyệt của Cẩn Nhi tham ăn như vậy, mỗi lần đều đem côn thịt của tướng công nuốt đến tận rễ… Hưm… ɖâʍ huyệt của nương tử thật giỏi…”
ƈôи ȶɦịt thô to hoàn toàn bị nhục huyệt ướt nhẹp nuốt vào, thân thể của Dịch Văn Bách đã quen với làʍ ȶìиɦ, chỉ nuốt cây ƈôи ȶɦịt kia vào, thân thể của y liền sướиɠ phát run, ɖâʍ thủy ào ạt phun ra.
“Bên trong thật nhiều nước, kẹp tướng công thực chặt, thực thoải mái…”
Dịch Trần tiến lại gần hôn môi y, đầu lưỡi hai người liền quấn quýt lấy nhau, cây ƈôи ȶɦịt kia cũng an tĩnh ngủ đông trong ɖâʍ huyệt của Dịch Văn Bách, không có chút dấu hiệu muốn động nào, Dịch Văn Bách không kiên nhẫn được, nhỏ giọng khát cầu:
“Tướng công động một chút… Bên trong ngứa quá…”
Dịch Trần ɭϊếʍ bờ môi của y, khẽ cười nói:
“Muốn tướng công động như thế nào? Hửm?”
“A ha… Côn thịt lớn cọ xát ɖâʍ huyệt… Lỗ ɖâʍ ngứa quá… Muốn tướng công dùng côn thịt lớn cắm hư lỗ ɖâʍ… Ưm a…”
Dịch Trần bị tiếng kêu của y làm cho đỏ mắt, túm chặt lấy eo y, mãnh liệt đâm chọc côn thịt vào bên trong. Dịch Văn Bách như ȶɦασ đến hồn phi phách tán, kɧօáϊ cảm quen thuộc dồn dập ập đến, côn thịt nhỏ phía trước liền bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙.
“A… Thích quá… Bị tướng công thao thật thoải mái… Còn muốn… Ưm…”
“Thật đúng là một tiểu yêu tinh tham ăn, tướng công bắn toàn bộ cho ngươi.”
Dịch Trần nhíu chặt mày, ƈôи ȶɦịt mạnh mẽ đâm chọc, như muốn đâm hỏng cái ɖâʍ huyệt này.
Hành thân thô to mạnh mẽ cọ xát mị thịt bên trong, quy đầu liên tiếp đâm vào đáy huyệt làm Dịch Văn Bách sướиɠ phát điên, trong cổ họng chỉ có thể phát ra những tiếng “A a ưm ưm” không dứt, nơi hai người giao hợp tiếng nước nhớp nháp “bạch bạch” vang dội, Dịch Văn Bách thoải mái tới mức nước miếng chảy ra đầy đất.
Cung khẩu bị quy đầu thô bạo đâm mở, ƈôи ȶɦịt đâm nhanh đến chóng mặt, làm Dịch Văn Bách sướиɠ đến cả người run rẩy.
“Ưm… Hức… Muốn bắn… Muốn bị ông xã thao bắn… A a a a… Thật thoải mái… Ông xã… Ông xã…”
Dịch Văn Bách sướиɠ quá quên mất lời kịch, ɖâʍ loạn gọi Dịch Trần, Dịch Văn Bách quay đầu lại mê loạn nhìn Dịch Trần.
Dịch Trần biết mong muốn của y, hắn lại gần hôn bờ môi của y, cùng đầu lưỡi y giao triền, sau mấy chục cú thúc mạnh mẽ, Dịch Văn Bách thét lên một tiếng, cả trước và sau đều đạt đến cao trào. Nhưng mà y vẫn chưa thỏa mãn, cao trào xong eo liền vặn vẹo:
“Ưm… Ông xã tiếp tục thao… A… Đem ba ba thao đến triều xuy… Thật thoải mái…”
Dịch Trần thấy y đã sướиɠ tới mức quên mất là hai người đang phối âm, cũng bị kϊƈɦ thích không nhẹ, côn thịt bị nộn huyệt non mềm kẹp chặt lấy, như là muốn ăn luôn côn thịt của hắn vậy.
Kɧօáϊ cảm làʍ ȶìиɦ cùng cha nuôi, đối với hắn cho dù làm bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn luôn mãnh liệt như ngày đầu. Dịch Trần hung hăng thọc vào rút ra mấy trăm cái, làm Dịch Văn Bách tiếp tục triều xuy thêm lần nữa, hắn cũng bắn tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào đáy huyệt của cha nuôi.
Cao trào xong, hai người không muốn tách nhau ra, cũng không quản hạ thân là một mảng dính nhớp, môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, trao cho nhau một nụ hôn ướt át.
Hôn xong Dịch Văn Bách không ngừng thở dốc, một hồi lâu mới bình ổn lại, gò má hồng hồng, nhỏ giọng nói:
“Không được cho người khác nghe.”
Dịch Trần nhẹ nhàng cười, cúi xuống vừa hôn vừa ʍút̼ môi y.
“Cái này chỉ được một mình con nghe mà thôi.”
~~~ Toàn Văn Hoàn ~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!