Cường đại nhân loại ma thú chi vương
Chương 1: Linh Liên đại lục
Phiến đại lục này có địa hình núi cao tuyết trắng tạo hình dáng 1 đóa tuyết liên trắng nên gọi là Linh Liên đại lục. Tu luyện ở đây dùng nguyên khí chuyển hóa thành nguyên lực, các cấp tu luyện từ cao đến thấp là: thánh giả, tôn giả, vương giả, thiên nguyên, địa nguyên, nguyên thần, nguyên linh, nguyên lực, và văn nguyên sơ. Tu luyện phân chia đẳng cấp cực kì khắt khe, cấp độ càng cao tu luyện càng khó khăn. Văn nguyên sơ gồm thập văn, là bước sơ bộ hình thành căn cơ tu luyện. Bước qua nguyên lực là chính thức trở thành tu luyện giả, có thể tự tìm cho mình nguyên pháp, vũ khí, linh kĩ. Tu luyện từ nguyên lực tới địa nguyên chia thành tam cấp sơ trung cao, mỗi cấp có cửu ấn. Trước khi đạt nhất ấn gọi là tiểu thành, sau khi đột phá cao cấp là viên mãn. Tu luyện từ thiên nguyên tới thánh giả cũng chia thành tam cấp sơ trung cao cùng với tiểu thành viên mãn như trước, chẳng qua mỗi cấp chỉ có ngũ ấn.
Song song tu hành với tu luyện giả dùng nguyên lực còn có phục sư. Muốn trở thành phục sư yêu cầu cần phải có song hệ nguyên tố bất kì hỗ trợ nhau. Phục sư trên đại lục chính là loại chức nghiệp cao quý nhất. Dù sao cũng không có nhiều người có song hệ tu luyện. Tu luyện con đường này là cường hóa linh hồn, được chia thành cửu phẩm: nhất phẩm đến tam phẩm là hạ cấp, tứ phẩm đến lục phẩm là tam cấp, thất phẩm đến cửu phẩm là cao cấp, trên cửu phẩm là cấp bậc tông sư có thể dùng hồn lực cường đại mà điều khiển thiên địa. Đối lập với phục sư là hồn sư, tu luyện cực kì nhanh nhưng vô cùng tàn ác: hấp thu máu và linh hồn của kẻ khác để cường đại.
Tại đại lục còn 1 chức nghiệp khác, tuy không có nhiều người thành công tại chức nghiệp này nhưng đây cũng là 1 chức nghiệp vô cùng quan trọng. Đó là luyện đan sư. Luyện đan sư công việc cũng như tên gọi, chính là luyện chế đan dược. Mặc dù luyện chế đan dược các cường giả cường đại cường hoành dung hợp dược liệu cũng có thể làm ra được, song cường giả nào rảnh rỗi lại đi làm việc này? Thế nên luyện đan sư cũng vô cùng quan trọng. Luyện đan sư bình thường không nói, trở thành luyện đan sư cường đại có thể luyện ra đan dược mà cường giả không cưỡng bức làm được, lực hiệu triệu vô cùng lớn, không dễ khiêu khích. Muốn trở thành luyện đan sư vô cùng dễ dàng, chỉ cần có thuộc tính hỏa hệ là đủ. Có điều cũng không có nhiều người chọn con đường này.
Ngoài ra, còn có nhiều hơn các chức nghiệp, song cũng không như này các chức nghiệp nổi danh, đều là không đáng nhắc đến.
Hàng vạn năm trước ở đại lục có lục đại viễn cổ tộc, nổi trội nhất trong các viễn cổ tộc. Viễn cổ tộc tộc nhân sinh sống thường là 1 cái không gian khác. Viễn cổ tộc phi thường cường đại như vậy, có không ít cường giả thánh giả đỉnh phong, liên thủ tạo ra một cái không gian cũng không tính là lạ. Nhưng như thế đủ để thấy sự cường đại của các viễn cổ tộc này.
Băng tộc là 1 trong lục đại viễn cổ tộc vẫn còn truyền thừa huyết mạch tới bây giờ. Băng Băng chính là một tộc nhân của Băng tộc. Trong Băng tộc không câu nệ thực lực, tu luyện của ngươi do ngươi quản. Chỉ cần ngươi có nhu cầu, không cần biết ngươi là ai, gia tộc sẽ cung cấp những gì ngươi muốn trong phạm vi cho phép. Nhưng mà luật lệ trong đại lục vẫn luôn là cường giả vi tôn, không muốn quá bị chèn ép thì nên có chút tu vi để bảo toàn bản thân.
Lại nói tới Băng Băng. Nàng hiện tại cũng chỉ mới 8 tuổi, là nữ nhi của Băng tộc tộc trưởng đương nhiệm Băng Hàn. Mặc dù không có tu luyện nhưng địa vị nàng trong tộc không hề thấp, vốn nhiều người đã cho rằng nàng chính là thiếu tộc trưởng. Cái này cũng không phải vì nàng là con gái tộc trưởng mà là vì nàng có tuyệt phẩm huyết mạch thuần túy nhất trong vạn năm qua, cũng vì nàng thực sự quá mạnh mẽ.
Chuyện nàng không tu luyện nhưng lại nói mạnh mẽ, phải bắt đầu nói đến khi nàng ba tuổi…
Năm Băng Băng ba tuổi, mẫu thân nàng là Tư Yêu vẫn còn sống. Lúc đó nàng chỉ vừa có nhận thức sơ bộ về xung quanh, còn chưa có hiểu chuyện. Nhân lúc vừa đột phá vương giả cao cấp, tiến đến viên mãn vương giả, Tư Yêu dẫn nàng cùng thân tỉ tỉ nàng là Băng Tuyết đi ra ngoài.
Lần đầu tiên ra ngoài, Băng Băng cái gì cũng có hứng thú, dắt theo Băng Tuyết chạy đi lung tung. Tư Yêu vì chỗ đông người, không đuổi kịp 2 nhi nữ vóc người nhỏ bé dễ lẫn trong đám đông nên để lạc mất. Lúc Băng Băng cùng Băng Tuyết nhận ra sự vắng mặt của mẫu thân, cũng có người thấy 2 nàng.
Lúc đó Băng Tuyết đã 10 tuổi, dáng người vô cùng dễ thương, khuôn mặt xinh xắn như nói trước với người khác rằng nàng sau này chính là 1 nữ nhân đẹp nghiên nước nghiên thành. Mà Băng Băng ba tuổi lại nhìn càng hoạt bát đáng yêu hơn. Vì vậy Băng Tuyết cùng Băng Băng mới lọt vào mắt của 1 phu nhân địa vị không thấp trong thành. Người này trước giờ không có con, muốn đem hai nữ nhi bị lạc này về làm nhi tử của mình. Không ngờ Băng Tuyết phản ứng mãnh liệt, đem thực lực nhất ấn nguyên lực sơ cấp ra đối phó. Chỉ là 1 tiểu nữ hài, đánh tất nhiên không bằng người bảo hộ cho phu nhân kia, thế nên mới sinh ra bị thương. Mặc dù là Băng Tuyết chỉ bị thương nhẹ, nhưng mà với Băng Băng mới ba tuổi lần đầu tiên thấy máu chính là chuyện cực kì quan trọng a.
Lúc này Băng Băng rất ân hận. Vì nàng dẫn tỉ tỉ chạy đi lung tung nên mới lạc mất mẫu thân, cũng lại vì tỉ tỉ phải bảo vệ nàng khỏi bị bắt nên mới bị thương. Tức giận lan trong trí óc, nàng mới khao khát sức mạnh đánh bại những người đã đánh thương tỉ tỉ nàng. Tính ra tới lúc này về sau chút nữa nàng cái gì cũng không nhớ. Trong trí óc non nớt của nàng chính là bảo vệ người thân a.
Lúc Băng Băng nhận ra xung quanh chính là lúc nàng nghe thấy mẫu thân gọi. Nhờ đó Băng Băng mới tỉnh lại. Cái nàng thấy rõ nhất chính là trên khuôn mặt của mẫu thân có 1 vệt máu chảy xuống từ khóe môi. Người của Băng tộc đã tới. Không phải là vì đối phó với tiểu nhân vật muốn bắt đi Băng Tuyết và Băng Băng mà chính là muốn đối phó với Băng Băng. Quanh người nàng bấy giờ mọi thứ hỗn loạn, có người chết, cũng có người bị thương. Nhưng mà quan trọng, mẫu thân nàng cũng chết. Nàng cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ ngày hôm ấy chính tay nàng đánh chết mẫu thân. Một khắc đó, nàng cho dù trăm vạn năm sau cũng quên không được.
Sau đó, Băng Băng bị thương nặng. Mất một năm nàng mới có thể như bình thường đi lại. Thể chất nàng vốn rất yếu, sau khi bị thương lại càng yếu hơn. Từ đó nàng cái gì cũng không nói, ai cũng không muốn gặp, cứ nhốt mình trong phòng không thèm ra ngoài. Lúc đó Băng Hàn cũng chưa phải tộc trưởng Băng tộc, mới muốn đưa nhi nữ của mình ra ngoài.
Băng Hàn cũng không dám đưa nhi nữ tới thành thị đông người, chỉ dẫn nàng đi quanh chỗ vắng người. Băng Băng cũng không có hứng thú chạy quanh như trước, chỉ lẳng lặng theo sau phụ thân. Nào ngờ lịch sử lặp lại khi hai người tình cờ gặp kẻ thù của Băng Hàn.
Thành thị bị phá hủy, Băng Hàn bị thương nặng gần chết, kẻ kia đã bị đánh chết. Băng Băng cũng không phải như trước tục tiếp đánh chết, hàn độc tỏa ra từ người nàng còn kinh khủng hơn. Cũng may nàng kịp dừng lại, nếu không không biết cái gì sẽ xảy ra a. Cũng không giống như trước, nàng cũng đã rất cố gắng kiềm chế, thế nên Băng Hàn hắn cũng chưa có chết. Sau đó Băng Hàn mới dẫn theo nhi nữ, gắng gượng về tới Băng tộc. Băng Băng bị nhiễm hàn độc suýt chết. Băng Hàn bị thương nặng gần như tàn phế. Thế nhưng hắn phụ thân, tức Băng Băng gia gia, đem mạng già đánh đổi chữa thương cho hắn mới cứu được. Sau khi thương thế khỏi hẳn, Băng Hàn cũng trở thành tộc trưởng Băng tộc. Từ đó tới nay Băng Băng cũng không có ra ngoài lần nào nữa.
Bị thương nặng hai lần may mắn khỏi mà thoát chết, Băng Băng thể chất mới trở nên vô cùng yếu ớt căn bản không thể hấp thu nguyên khí. Mặc dù vẫn có thể liều mạng tu luyện, nhưng rất dễ bạo thể mà chết, Băng Hàn không cho nàng mạo hiểm. Thế nên nàng mặc dù có tuyệt phẩm huyết mạch cùng thiên phú yêu nghiệt chung quy vẫn là phế vật không thể tu luyện. Nghĩ lại tới đây, Băng Băng trong lòng không khỏi dâng lên 1 cỗ lửa hận.
-Lão thiên a. Ngươi cho ta thiên phú kinh người, lại có tuyệt phẩm huyết mạch, thế nhưng lại có thể chất phế vật. Chết tiệt, ta hận a!
Băng Băng nổi giận mắng, cầm trên tay trái cây ném ra xa mà vẫn chưa hả giận.
-Nha đầu, muội đừng ở đó giận dữ. Thức ăn không phải là để ném a. -Một giọng nói vang lên.
Cái kia giọng nói chủ nhân là 1 nam tử vẻ mặt tuấn tú. Hắn so với Băng Băng, tuổi tác tựa hồ lớn hơn rất nhiều. Băng Băng nhìn về phía nam tử, bực bội đáp lời:
-Võ Động ca, huynh còn nói. Nếu như huynh là thiên tài bỗng chốc thành phế vật, có thể vui sao? Người ta ba tuổi bắt đầu tu luyện. Muội mặc dù thể chất yếu, cùng lắm là 6 tuổi bắt đầu. Không ngờ phụ thân sợ muội tu luyện làm luôn 1 cái phong ấn không cho muội hấp thu nguyên khí. Đây là cái đạo lí gì?
Võ Động là người năm xưa khi trước khi Tư Yêu chết được Băng Hàn thu làm đệ tử. Võ Động thiên phú rất cao, tu luyện lôi hệ cùng phong hệ thuộc tính. Hắn từ nhỏ đã xem Băng Băng là muội muội, mà Băng Băng cũng xem hắn như huynh trưởng. Võ Động lớn hơn Băng Tuyết 1 tuổi, so với Băng Băng hắn quan tâm Băng Tuyết hơn. Nhưng vẫn là hắn hay chăm sóc cho Băng Băng nhiều hơn. Dù sao Băng Tuyết cũng chỉ thua hắn 1 tuổi.
-Nha đầu ngốc, không tu luyện được thì là phế vật sao? Không phải còn có thể tu luyện linh hồn nữa à?
-Huynh mới ngốc. Muội còn không biết mình có thuộc tính gì sao chứ? 9 trong 10 phần người Băng tộc mang Băng hệ đấy! Muốn tu luyện linh hồn, vẫn là phải làm phục sư có song hệ.
-Được rồi, không đùa với muội nữa. Sư phụ bảo ta đi gọi muội. Đoán thử là việc gì nào?
Băng Băng vội vã trèo xuống từ trên cây, hỏi:
-Có phải phụ thân cho muội tu luyện? Huynh mau nói đi.
Võ Động cũng không có trả lời, cười cười tiêu sái xoay người đi chỉ để lại câu nói:
-Ta không biết! Sư phụ đợi muội ở thư phòng. Muội mau tới đó đi, đừng để người đợi lâu.
-Võ Động ca thật đáng ghét.
Băng Băng nhìn Võ Động, phồng má. Nói rồi nàng hùng hổ bỏ đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!