Cường đại nhân loại ma thú chi vương - Chương 21: Thần bí nữ nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Cường đại nhân loại ma thú chi vương


Chương 21: Thần bí nữ nhân


Tại trận pháp có bảy tòa quang trụ bảy màu, đã là trôi qua một tháng. Tại giữa trận pháp, có một thiếu nữ, nhìn qua không có gì sứt mẻ, một chút nhìn có phần giống tử thi. Mà không. Đừng nói chỉ là giống, ngay cả hơi thở cũng chẳng thấy nữa.

Băng Băng nàng là tại chỗ này đã nằm qua một tháng rồi, không hề có động tĩnh gì, Tiểu Hỏa cũng không thấy đâu.

Tại Băng Băng linh hồn hải, nguyên khí phân tán, linh hồn cũng chỉ còn lại một hình ảnh mờ nhạt chậm rãi phiêu đãng không mục đích. Cứ như thế này, nàng sớm muộn gì cũng rời khỏi trạng thái bán tử mà chết thật.

Một góc của linh hồn hải, nguyên khí đọng lại, dần hóa thành một tiểu hỏa tước. Nhưng nó cũng chỉ là thành hình, chứ chưa thành linh. Nó chậm rãi phiêu đãng, hỏa diễm như là muốn tắt. Nguyên khí lại một lần nữa cô đọng, hóa thành một con rắn nhỏ. Con rắn bò quanh tiểu tước, bất ngờ lao vào.

“Greeck!”

Hỏa diễm bùng cháy, từ đó bước ra ngoài là một tiểu cô nương xinh xắn. Tiểu cô nương có mái tóc rực rỡ, đuôi tóc phiêu bồng linh hoạt nhìn qua như một ngọn lửa khiến mái tóc nhìn qua như bị đốt. Tiểu cô nương hướng về phía một mảnh linh hồn yếu ớt của Băng Băng thủ pháp chợt hiện, đem linh hồn lực đang tản mát xung quanh tập hợp lại tại đây.

Mảnh linh hồn tỏa sáng, Băng Băng phiêu đãng, ngón tay đột nhiên run lên, con mắt đang đóng chặt bỗng nhiên mở!

Băng Băng tỉnh lại từ trạng thái bán tử, cũng có thể nói là sống lại, vẫn chưa tỉnh táo, có chút ngỡ ngàng nhìn sơ lược thân thể chính mình. Linh hồn trạng thái so với trước kia còn rõ ràng hơn, cơ thể không có nửa điểm hư hao, còn là linh hồn hải hình như rộng hơn một chút. Băng Băng năm ngón tay có chút xa lạ chậm rãi nắm chặt, một cỗ năng lượng nóng rực lặng lẽ hiện lên.

Ngỡ ngàng trong ánh mắt chậm rãi biến mất, Băng Băng là nhanh chóng nhìn quanh. Trước kia mất đi ý thức, linh hồn nàng thương tổn nặng, linh hồn hải nguyên khí bị đốt cháy, còn cơ thể thì gần như bốc hơi, đến máu cũng sôi sùng sục. Hiện tại, linh hồn nàng không bị tổn thương, nguyên khí mất đi mấy ngày tu luyện sẽ phục hồi lại, linh hồn hải lại lớn hơn một chút, cơ thể bên ngoài hình như là cũng không việc gì. Này đúng là may mắn a.

Tâm thần Băng Băng khẽ chuyển, nhìn qua tiểu cô nương đứng trước mặt, giật mình lùi một bước.

-Ngươi… ngươi…

-Chủ nhân, là ta.

Băng Băng chợt nhớ tới lúc trước tiểu hài có giọng nói bất đồng kia tựa hồ cũng xưng hô với nàng như vậy. Đây không phải cũng là như vậy một tồn tại đấy chứ?

-Không, chủ nhân. Ta là Tiểu Hỏa.

Băng Băng giật mình, nhất thời không tin được.

-Tiểu Hỏa? Sao ngươi hóa hình được? Ta nhớ có thể hóa hình thì ít nhất ngươi phải là ma thú lục cấp, ngang với cường giả thiên nguyên cơ mà. Nhưng hỏa linh không phải không thể tiến hóa sao?

-Chủ nhân, ta là bán hỏa thú, nên cũng được tính là ma thú. Tại vì đây là linh hồn hải của chủ nhân nên ta mượn dạng linh hồn hóa hình để trò chuyện.

Băng Băng lúc này mới nhớ ra, thống khổ nàng chịu là để luyện hóa Tiểu Hỏa. Giờ thì tốt rồi, hoàn hảo không có việc gì.

-Vừa may, ta là không bị gì.

-Chủ nhân, mau ra ngoài thôi.

-Hả?

Tiểu Hỏa phút chốc biến mất. Băng Băng không hiểu gì, nhưng cũng nhanh hồi tỉnh. Sau khi tỉnh lại, nàng cũng nhìn ra, đây không phải trận pháp hôm đó. Chỗ này là một khu hành lang rộng lớn, xây dựng bằng ngọc thạch màu lục, nhìn qua vô cùng hoa lệ. Chợt nhớ ra cái gì, Băng Băng liền lục lọi tìm kiếm.

-Tiểu oa nhi, tìm cái này phải không?

Băng Băng nhìn lên, không khỏi há hốc mồm. Người vừa nói là một nữ nhân, cơ thể hư ảo, bề ngoài có đến chín phần giống nàng, chẳng qua lớn hơn… Mà khoan! Lớn hơn?

-Nha đầu ngươi, thật là…! Mau nhìn xem đi!

Nữ nhân vung tay lấy ra một cái gương. Băng Băng nhìn gương, lại nhìn nàng ta. Không phải là giống đến chín phần, mà thật sự là ngoài việc nàng ta chỉ cao hơn nàng một chút thì hoàn toàn không khác gì nhau. Quả thật thời gian này Băng Băng cơ thể là đã lớn hơn nhiều, nhìn qua cùng nữ nhân kia không sai biệt lắm. Ngay cả ngũ sắc đồng tử tượng trưng cho Băng tộc nàng ta cũng có.

Nữ nhân kia cũng một thân thanh bào đường vân hoa tuyết, cơ thể mặc dù giống Băng Băng siêu cấp hoàn mỹ, nhưng lại là hiện nét thành thục khác xa vẻ non nớt của Băng Băng. Vẻ mặt nàng ta vô cùng kiêu ngạo, tựa hồ bao quát cả thiên hạ, không gì là không biết.

-Ngươi tại sao lại giống ta như vậy?

Băng Băng ngạc nhiên kinh hô, sắc mặt không khỏi thất thố. Nữ nhân phất phất tay sau đó bước đi.

-Ngươi đừng hỏi ta. Vạn vật sinh ra là tự nhiên, chẳng qua chỉ là trùng hợp, trùng hợp mà thôi. Trận pháp hôm đó, một phần là trận pháp dịch chuyển, là bổn tọa đưa ngươi tới đây. Nào, tiểu oa nhi, mau đứng lên, bổn tọa dẫn ngươi đi. Còn nhẫn không gian của ngươi, lúc ngươi luyện hóa tiểu hỏa linh kia đã bị phá rồi, ta cho ngươi cái khác. Đồ của ngươi không hỏng cái gì, băng bài cũng là nằm trong này, nên không cần tìm. Y phục của ngươi, ta cũng đã thay ra rồi.

Băng Băng nghe nói càng là giật mình. Nữ nhân này hiểu càng là rõ hơn nàng về bản thân nàng. Băng Băng đứng dậy bước đi theo nữ nhân kia, không khỏi tò mò hỏi:

-Ngươi là ai? Từ lúc nào ở cạnh ta?

-Tiểu oa nhi, nếu không phải bổn tọa ra tay thì ngươi sớm đã bị hỏa diễm thiêu thành tro rồi. Hiện tại bổn tọa là ai ngươi chưa cần biết, chỉ cần đi theo là được.

Băng Băng nghe trả lời rất bực bội, liền hỏi:

-Không phải ngươi giống ta sao? Tại sao mở miệng ra là gọi ta là tiểu oa nhi như thế?

-Ngươi đó, ta hỏi ngươi. Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?

-Chín tuổi.

-Hài tử, bổn tọa nói cho ngươi biết, tuổi của ta hơn xa ngươi. Lấy tuổi của cả gia tộc ngươi cộng lại chưa chắc hơn được một nửa tuổi của bổn tọa.

Băng Băng ngạc nhiên, lại thích thú cười.

-Vậy ngươi là lão bà bà rồi.

-Tiểu oa oa, ngươi có biết nữ nhân ghét nhất là bị gọi lão bà bà không?

Nữ nhân dừng lại nhìn qua Băng Băng.

-Ngươi mà là nữ nhân sao? Nếu không phải lão bà bà, chẳng lẽ để ta gọi ngươi là tiểu muội?

Nữ nhân nhìn Băng Băng bất lực, phất tay tiếp tục đi.

-Bỏ đi, không cãi với ngươi.

Băng Băng thấy nàng ta bỏ qua chuyện này, bước chân chạy theo lại hỏi chuyện khác:

-Ngươi có phải là người Băng tộc không? Tại sao ngươi lại có ngũ sắc đồng tử? Ta trước giờ chưa từng nghe nói trong tộc có ai ngoài ta có ngũ sắc đồng tử, cùng lắm là ngũ sắc thanh quang đồng.

Nữ nhân cười khẽ, vẫn tiến tới.

-Bổn tọa không phải người Băng tộc. Nhưng là người của Băng vực.

-Tại sao lại như thế? Đệ tử Băng vực ngoại trừ Võ Động ca đã coi như gia nhập thì chưa có ai là người ngoại tộc, ta cũng chưa từng nghe qua ai có ngũ sắc đồng tử.

Nữ nhân nghe Băng Băng hỏi liên tiếp, tức giận quay sang.

-Tiểu oa nhi, ngươi đừng hỏi nữa. Hiện giờ ngươi có hỏi cũng chỉ tới đây thôi, có gì lát nữa bổn tọa sẽ giải thích cho ngươi. CÒn nữa, ngươi giờ còn không liên lạc về, ta nói nhất định sẽ có án mạng đó.

Băng Băng mới nhớ ra, khoảng thời gian này nàng còn chưa liên lạc, nhất định tại Băng giới đã là một mảnh hỗn loạn rồi. Nàng liền lấy ra Băng bài, đem nguyên khí truyền vào làm nó phát sáng. Từ băng bài truyền qua giọng nói vui mừng vội vàng:

-Băng nhi, có phải ngươi?

-Phụ thân, là con.

Băng Hàn xác định đúng là nữ nhi, thở phào một tiếng. Hắn một tháng này vì chuyện sống chết của nàng mà mất ăn mất ngủ.

-Ngươi làm ta lo lắng cả tháng này. Ngươi cuối cùng vì sao lại không liên lạc về?

-Xin lỗi phụ thân. Con là đi vào một trận pháp, ngăn cản tín hiệu. Mới vừa thoát ra con liền gọi về đây.

Băng Băng cũng không dám nói thật, đành bịa chuyện. Băng Hàn cũng không nghi ngờ, chỉ hỏi:

-Ngươi không sao là tốt rồi. Bọn ta đã lục tung vòng ngoài Kỳ sơn vẫn không tìm được ngươi, có phải là đi sâu vào trong rồi không?

-Không sao, phụ thân. Con rất ổn, nhất định sẽ tìm đường ra ngay.

Băng Băng cũng tránh không nói mình rốt cuộc đang ở trong hay vòng ngoài Kỳ sơn đại sâm lâm. Thứ nhất, nàng không rõ đây rốt cuộc là chỗ nào trong đại sâm lâm này. Thứ hai, nàng cũng không muốn để Băng Hàn lo lắng.

-Vậy thì tốt. Ngươi nhất định phải nhanh chóng tìm đường ra, cũng phải thường xuyên liên lạc a.

-Vâng, phụ thân.

Băng Băng ngắt tín hiệu. Nữ nhân thấy nàng đã nói chuyện xong, di chuyển cũng nhanh chóng hơn. Băng Băng vội vã đuổi theo. Hai người đi đến cuối hành lang, cuối cùng dừng lại tại một cánh cửa lớn.

Cánh cửa này mặc dù chỉ một cánh cửa, nhưng lại vô cùng lớn. Đứng dưới nó, Băng Băng cảm thấy nàng chẳng khác gì một tiểu trùng tử (con bọ nhỏ) vậy. Cánh cửa chỉ lẳng lặng như vậy, nhưng không ngờ lại tỏa ra một thứ lực vô hình cực kì đáng sợ.

Nữ nhân kia, đưa một tay đặt lên cánh cửa lớn, kình phong nhẹ nhàng tỏa ra làm cánh cửa từ từ mở. Cánh cửa tỏa ra những luồng dao động cổ xưa, phát ra những tiếng động như lâu ngày chưa từng được động tới. Từ tốn động đậy, đến cuối cùng cánh cửa chợt mở toang ra sau một tiếng nổ mạnh.

Ngay khi cửa đá mở ra, một đạo ba động từ cổ xưa bạo dũng mà ra làm khu hành lang cũng phải run rẩy nứt vỡ ra vô số khe sâu đến ngàn trượng. Nữ nhân kia vung tay, làm ra một cái quang thuẫn che cho Băng Băng. Quang thuẫn không ngờ vô cùng mạnh mẽ, đứng trước ba động kia mà nó không làm bay nổi một cọng tóc của nàng.

Trên cửa đá, một gợn sóng kì dị nổi lên, không gian chợt trở nên vặn vẹo, bên trong cửa đá hình thành một cái thông đạo trong suốt. Vừa thấy được cổ thông đạo trong suốt kia, nữ nhân thần bí vung tay mang theo Băng Băng lướt tới, thân thể chớp động, nhanh như thiểm điện tiến vào trong thông đạo.

Bên kia thông đạo, sương mù nhàn nhạt bao phủ khắp nơi làm cho toàn bộ không gian trong động phủ trở nên cực kì quỷ dị. Một mảnh yên tĩnh trãi rộng như đã có từ mấy vạn năm trước. Tại phiến thiên không không có giới hạn này, một khối lục địa đang lơ lửng mà không có chút ngoại lực nào tác động, tựa như một cái lầu các tại không trung.

Không gian cũng bất chợt vặn vẹo hình thành một cái thông đạo thật lớn, từ bên trong đó có hai đạo thân ảnh giống hệt nhau bỗng nhiên xuất hiện.

-Đây không lẽ là động phủ thần bí kia sao?

Băng Băng thân hình vừa hạ xuống, ánh mắt liền quét qua bốn phía. Nàng mới nhớ tới động phủ đã từng truyền tai nhau kể mà nàng nghe nói tọa lạc tại Kỳ sơn đại sâm lâm. Nữ nhân thần bí kia nhanh chân bước đi, dáng bộ rất thông thạo chỗ này.

Băng Băng là vội vàng đuổi theo. Nàng cũng không dám rời nữ nhân này để đi lung tung, vì đây chính là động phủ kì bí không biết bao nhiêu người kì vọng liều mạng muốn vào tầm bảo. Ai mà biết cuối cùng chỗ này có bao nhiêu nguy hiểm.

Đi một lát, hai người dừng lại trước một thạch điện. Thạch điện sừng sững được bao phủ bởi một cỗ khí tức cổ xưa trong thiên địa. Tại thạch điện phía trước là một phiến quảng trường vô cùng to lớn, hai bên quảng trường được chống đỡ bởi mấy cột kình thiên chi trụ khổng lồ đến mấy ngàn trượng, làm cho thạch điện có một cổ khí thế nguy nga hùng vĩ bổ về phía trước. Những cây cột này bên cạnh đều có một tượng đá dáng bộ hung hãn, nhưng lại rất khí thế.

-Ai nha, lâu lắm rồi bổn tọa mới được quay về đây a.

Băng Băng trợn mắt. Nàng ta còn dám nói, đây chính là động phủ của cường đại nhân đứng đầu đại lục a. Nữ nhân thần bí này rốt cuộc lai lịch là như thế nào?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN