Cường đại nhân loại ma thú chi vương - Chương 24: Ta muốn ra thế giới ngoài kia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Cường đại nhân loại ma thú chi vương


Chương 24: Ta muốn ra thế giới ngoài kia


Trận pháp phát sáng, Băng Băng bước ra ngoài.

-Không biết sư phụ đã để trận pháp dịch chuyển đến đâu…

Băng Băng nhìn quanh, há hốc mồm.

-Đây… không phải là Long trường sao?

“Nha đầu, Long trường cũng thuộc động phủ của ta, nhưng là phần ngoài. Vì thế nên pháp trận trong động phủ có liên kết với nơi này” Vĩ Thanh lên tiếng, giọng nói có phần thanh nhàn lười biếng.

Băng Băng gật gù, lại nhìn ra xung quanh. Hiện tại cũng đã qua rất lâu, phải quay về Băng tộc.

Tiểu Hỏa từ Hoàng Kim Độc trâm bay ra, kêu lên một tiếng rồi đột nhiên hóa thành một hỏa tước khổng lồ. Băng Băng kinh ngạc đứng chôn chân mà nhìn.

“Hài tử, ngươi đừng nhìn nữa, mau lên đi”

Băng Băng nghe Vĩ Thanh nói vẫn không thôi e ngại. Nhìn đi, toàn là lửa, lên thì có mà bị nướng ra tro.

“Nha đầu à, ngươi sao lại ngốc như vậy? Nó giờ là hỏa linh của ngươi, ngươi còn bị hỏa diễm của nó đốt được sao?”

Băng Băng hiểu ra, gật đầu. Thân hình mau chóng phóng lên lưng Tiểu Hỏa. Tiểu Hỏa liền bay lên cao, Băng Băng thở ra một tiếng. Từ phượng hoàng ngọc bội Băng Băng giắt bên hông, Vĩ Thanh bay ra ngoài, thân hình hư ảo khẽ lắc lư.

-Lâu lắm rồi mới có cảm giác này. Mấy ngàn vạn năm qua xung quanh nhìn ra đều là nguyên khí, chán chết đi được!

Băng Băng nhìn bộ dáng của Vĩ Thanh, không khỏi thích thú cười. Cường giả đứng đầu đại lục, không ngờ còn có biểu hiện này a.

-Sư phụ, ngài có vẻ biết Tiểu Hỏa?

Vĩ Thanh cười nhạt, đưa tay vuốt ve Tiểu Hỏa, nó kêu lên mấy tiếng.

-Năm đó lần đầu quay về động phủ sau khi ra ngoài, ta chính là đã làm ra Tiểu Hỏa từ tinh huyết phượng hoàng. Ta gọi nó là Hỏa Vân tước, thường kêu là Tiểu Vân.

-Hóa ra Tiểu Hỏa cũng là của sư phụ làm ra.

Vĩ Thanh xoa đầu Băng Băng, sủng nịch nói:

-Đúng vậy, hài tử. Tiểu Vân bị phong ấn ở trong Băng giới, chính là chờ đợi một người hữu duyên. Ngươi mở phong ấn cho nó, thiết nghĩ đây cũng là duyên phận. Để đảm bảo, ta mới thông qua chút thủ đoạn trên các trận pháp bảo nó để ngươi luyện hóa.

Băng Băng nghe xong, với Vĩ Thanh càng thêm ngưỡng mộ. Thì ra mọi việc đều nằm trong sắp xếp của nàng ta. Vĩ Thanh nhìn tới trước, sắc trời cũng không còn sớm nữa liền vỗ vỗ lưng Tiểu Hỏa. Nó kêu một tiếng, hai cánh vỗ mạnh, chớp mắt đã đi hơn trăm dặm.

-Sư phụ, như vậy có quá nhanh không?

Mắt thấy Băng Băng khổ sở có chống lại những luồng gió tấp vào người, Vĩ Thanh cười cười.

-Như thế này mà ngươi còn nói nhanh? Ta còn sợ nó đi quá chậm. Thôi vậy, giao lại cho ngươi.

Vĩ Thanh cũng không muốn làm khó Băng Băng, thân hình khẽ động lại đi vào phượng hoàng ngọc bội. Tiểu Hỏa kêu lên mộ tiếng, tốc độ lập tức tăng vọt.

Tiểu Hỏa qua mấy cái vẫy cánh, chớp mắt đã đi tới Cửu Băng sơn mạch. Tại trên lưng nó, Băng Băng vẫn chưa hoàn hồn, mở miệng trách:

-Tiểu Hỏa, ngươi có cần bay nhanh vậy không? Sắp dọa chết ta rồi.

Tiểu Hỏa thích thú kêu mấy tiếng, hướng phía Băng vực chầm chậm bay tới rồi đáp xuống quảng trường. Liền khi nó đáp xuống là gây được sự chú ý. Ngay lập tức bộ phận phòng ngự của Băng vực đổ về tập trung đề phòng nhìn khổng lồ hỏa tước, không để ý còn có người.

Từ phía trên lưng hỏa tước, một nữ nhân đi xuống. Nàng không khỏi nhìn quanh cảm thán.

-Ta nói, lần nào về đây cũng bị bao vây bằng một đống người. Có cần tiếp đón nồng nhiệt như vậy không?

Tiểu Hỏa hóa lại thành một tiểu hỏa tước, bay tới đậu trên Hoàng Kim Độc trâm, kêu lên mấy tiếng tỏ ý tán đồng. Băng Băng nhìn quanh, rồi lại nhìn lại mình. Có phải nàng thay đổi hơi nhiều không? (tỉ à, rất nhiều đó!)

Xung quanh người cũng không vì lời nói của Băng Băng mà giảm bớt đi căng thẳng. Băng Băng thở dài, từ nhẫn không gian lấy ra một tấm ngọc bài.

-Ngũ sắc Băng bài đây, ta muốn gặp vực chủ.

Những người xung quanh nhìn nhau, không ai nói gì. Băng bài phát ra ánh sáng ngũ sắc, không ít người kinh ngạc. Băng Băng nhìn phản ứng của những người này, không khỏi chán nản. Nàng để mặc họ, đối với chỗ này do lần trước dưỡng thương ở tại nên nàng cũng tương đối thân thuộc, nhanh chóng đi tìm Băng Phong. Nàng muốn biết nam nhân hắc bào kia cuối cùng lai lịch như thế nào.

Băng Băng đi cũng không có ai cản, vì băng bài ngũ sắc của nàng, so với vực chủ Băng Phong còn cao hơn một bậc. Thuận theo đó, nàng đi thẳng đến đại điện. Tại đây, ngoài Băng Phong chỉ có Võ Động cùng Băng Tuyết đang cãi nhau, không biết là vì chuyện gì. Băng Băng thấy cảnh này không khỏi nhất thời ngẩn người.

-Động ca! Tuyết tỉ!

Băng Tuyết đang cùng Võ Động cãi nhau, nghe tiếng gọi cũng không để ý lắm, chỉ theo thói quen nói:

-Ngươi lại gọi Động ca trước. Đi qua một bên đi, tỉ tỉ đang…

Băng Tuyết liền dừng lại, quay qua Băng Băng. Băng Băng thấy ánh mắt nàng, cười cười. Băng Tuyết nhất thời thay đổi thái độ, đề phòng nhìn nàng, khuôn mặt còn tỏ ra kì quái. Võ Động nhíu mày, không khác mấy Băng Tuyết ánh nhìn soi mói nàng. Băng Băng dở khóc dở cười, chẳng biết làm gì trước thái độ của hai người.

-Động ca, Tuyết tỉ, là muội, tiểu Băng Băng đây!

Võ Động không khỏi ngẩn người, Băng Tuyết càng là ngơ ngác. Tiểu muội muội của nàng là một tiểu cô nương đáng yêu a, đâu phải thiếu nữ xinh đẹp thế này.

Băng Băng là không để ý tới, càng không chú ý hình tượng thiếu nữ của mình, như lúc trước quen thuộc lao tới ôm lấy Băng Tuyết.

-Giải thích thì cũng là khó hiểu. Muội sẽ kể lại sau. Tỉ, muội nhớ tỉ lắm đó!

Băng Tuyết nhận ra muội muội, yêu chiều đẩy nàng ra.

-Nha đầu ngốc, xem lại ngươi bây giờ cũng phát triển thành một thiếu nữ rồi, không thể có mấy hành động thế này được. Tỉ tỉ sẽ dạy dỗ lại ngươi sau. Mà sao ngươi lại đến đây? Sao không tới Vạn Băng Kính trước?

Băng Băng cười cười, quay qua Băng Phong. Lão nhân từ trước vẫn nghe Võ Động cùng Băng Tuyết cãi nhau, sớm đã ngủ mất rồi, thế nên không biết có thêm Băng Băng xuất hiện. Thấy Băng Phong bộ dạng gật gù, Băng Băng không khỏi thấy buồn cười. Trong tộc, ngoại trừ Băng Tuyết, Băng Hàn, Võ Động cùng gần đây nhất đại trưởng lão Băng thiên Trúc thì nàng cũng chỉ biết tới Băng Phong và tôn nữ (cháu gái) của lão Băng Nhu mà thôi, ngoài ra đều xa lánh.

-Phong lão, ngươi không thể nằm đó ngủ gục được! Ta đã nói là ngươi phải xem ai đúng ai sai!

Băng Tuyết nhìn qua Băng Phong, lớn tiếng. Băng Băng lắc đầu, cười.

-Tuyết tỉ, tỉ với Động ca cãi nhau buồn chán như vậy, ai muốn nghe chứ!

Băng Băng cười cười, Võ Động đứng cạnh nàng gật đầu tán thành. Băng Tuyết thấy, không khỏi cảm thấy không vui. Nàng vung tay, tùy tiện hướng Băng Phong đánh tới một chưởng cách không.

“Bùm!”

Băng Phong là thánh giả cường giả, tất nhiên ngủ cũng đỡ được chiêu tùy tiện của một người chưa tới địa nguyên. Nhưng chưởng lực vừa rồi cũng đánh thức được lão.

-Đại tiểu thư, ta thật sự là không phân biệt được ngươi với Võ Động ai đúng ai sai, ngươi đừng nổi nóng a.

Nhìn bộ dạng chưa tỉnh ngủ còn thêm túng quẫn của lão nhân gia, Băng Băng thích thú cười. Nàng cũng không quên cái nàng muốn hỏi:

-Phong lão, nam nhân kia có đây không? Hắn là thế nào rồi?

Chú ý tới Băng Băng, Băng Phong là trợn mắt há mồm.

-Nhị tiểu thư, là ngươi sao? Ngươi là từ lúc nào quay về? Sao lại ra bộ dạng này?

Băng Băng nhất thời không nói gì. Lão là có đang đặt lời nói của nàng trong lòng đó không?

-Bỏ đi, bỏ đi. Động ca, huynh đi với muội tới Vạn Băng Kính đi.

Băng Băng kéo tay Võ Động, đi ra ngoài. Băng Tuyết phát giác, vội vã đuổi theo.

-Tiểu Băng, ngươi tại sao không rủ ta lại rủ huynh ấy? Này, ngươi phải giải thích cho ta! Tiểu Băng!

Nhìn ba người như vậy bỏ đi, Băng Phong ngớ người. Lão còn chưa kịp hiểu cái gì a…

Băng Băng kéo Võ Động đi tới Vạn Băng Kính, trực tiếp tiến vào, liền đó tới được Băng giới. Tới nơi, nàng trực tiếp bỏ hắn ra, hướng Trưởng Lão điện đi tới. Hắn cùng Băng Tuyết là nhanh chóng đuổi theo nàng.

Đi một đoạn, nàng dừng lại, quay qua Võ Động.

-Động ca, phụ thân…

Võ Động dừng lại nhìn nàng, dở khóc dở cười. Nàng lôi hắn chạy tới đây, rồi lại quay qua hắn hỏi Băng Hàn ở đâu. Đây…

-Có cái gì mà ồn ào vậy? Động nhi, ta đã nói ngươi với Tuyết nhi cãi nhau thì đến Băng vực, đừng làm loạn ở Băng giới nữa cơ mà.

Võ Động quay qua, liền thấy Băng Hàn, đoán chừng là đang nghĩ đi cùng với hắn là Băng Tuyết.

-Sư phụ, ta…

Võ Động chưa kịp giải thích, Băng Tuyết đã đáp từ trên cao xuống, lớn tiếng:

-Võ Động, ta nói cho huynh biết, huynh còn dám giành tiểu Băng với ta, ta…

Băng Tuyết nhất thời không biết nói gì, túng quẫn đáp xuống đất nói bừa:

-…ta không quan tâm huynh nữa!

Băng Tuyết vừa dứt câu đã giận dỗi quay mặt đi, làm Võ Động dở khóc dở cười. Hắn quay qua Băng Hàn, nghĩ rằng sư phụ nhìn cũng hiểu rồi đi?

Nhưng Băng Hàn vẫn là chưa hiểu kịp, hắn chỉ tay.

-Tuyết nhi, ngươi sao lại có hai…

Nói tới đây, Băng Hàn mới nhận ra nữ nhân đi cùng Võ Động tuy dáng bộ có giống nhưng không phải Băng Tuyết. Tới đây hắn nhíu mày. Nữ nhân này tựa hồ rất quen, giống như người năm xưa. Lần đầu gặp thê tử Tư Yêu…

-Ngươi…

Không để Băng Hàn nói hết câu, Băng Băng đã nhận ra hắn, cười.

-Phụ thân, Băng nhi đã về rồi!

Băng Hàn nhận ra Băng Băng, rất vui mừng. Nhưng hắn không phải nữ nhân ẻo lả, chỉ ho khan một tiếng.

-Nha đầu, người đúng là không biết lễ nghĩa.

Băng Băng nghe Băng Hàn trách chỉ gượng gạo cười trừ một tiếng. Nàng biết hắn rất mừng, nhưng lại không thể hiện ra. Nàng sau đó làm bộ giận dỗi, làm Băng Hàn chịu thua, sủng nịch vỗ đầu nàng.

-Về là tốt rồi.

Băng Băng cười thỏa mãn, lại hỏi:

-Phụ thân, dì Trúc ở đâu ạ?

Băng Hàn thấy nàng ở cùng hắn chưa bao lâu đã hỏi tới Băng Thiên Trúc, không khỏi đen mặt. Hắn rất không cam tâm đưa tay chỉ về phía rừng trúc, bộ mặt như hận không thể đốt hết khu rừng đó. Băng Băng ngược lại là không chú ý khuôn mặt của hắn, chào một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi. Hắn nhìn theo nàng, thở dài.

-Nữ nhi của ta a…

Võ Động cùng Băng Tuyết đứng phía sau, không khỏi cười. Băng Băng chạy loạn, tìm kiếm phụ thân, hóa ra là để hỏi Băng Thiên Trúc ở đâu. Mà cũng đúng, Băng Thiên trúc ở Trưởng lão điện hay ở trong rừng trúc, chỉ có Băng Hàn hắn là rõ nhất. Hắn hẳn đang rất thất vọng đây.

Băng Băng tại Băng Thiên Trúc tiểu viện chạy lung tung, không ngừng gọi “Dì Trúc, người ở đâu?”. Gọi một hồi, nàng mới thấy Băng Thiên Trúc ló mặt ra, nhìn nàng lạnh lùng. Nàng ta không nói gì, một chưởng lực tung ra hướng Băng Băng đánh tới.

-Tiểu viện của ta cũng dám xông vào, bãn lĩnh ngươi đúng là lớn!

Tiểu Hỏa từ Hoàng Kim Độc trâm bay ra, thay Băng Băng tiếp một chưởng này. Sau đó nó liền bất mãn kêu mấy tiếng. Băng Thiên Trúc nhìn thấy Tiểu Hỏa cùng Hoàng Kim Độc trâm, mới nhận ra Băng Băng.

-Tiểu nha đầu, ngươi còn biết đường về sao?

Băng Băng vui vẻ chạy lại. Hai người hàn huyên một hồi, Băng Băng đột nhiên dừng lại.

-Dì Trúc, qua chuyến đi lần này, ta mới biết kiến thức của mình hạn hẹp tới đâu. Ta muốn đi ra ngoài kia, nhìn xem thế giới bên ngoài cuối cùng là như thế nào.

Băng Băng giơ tay lên trời, ánh mắt xa xăm.

-Ta muốn tìm cho mình một con đường riêng, một thế giới riêng. Ra ngoài kia, tung hoành khắp đại lục, ta muốn dành cho riêng mình một khoảng thiên địa. Chuyện của phụ thân với mẫu thân năm xưa, ta biết, Tuyết tỉ cũng biết, có gì đó không bình thường. Đến khi đủ sức mạnh, ta muốn tự mình tìm xem cuối cùng là có cái gì. Dì Trúc, người có ủng hộ ta không?

Băng Thiên Trúc nhìn Băng Băng, có phần kinh ngạc. Cuối cùng nàng thở ra một tiếng. Chim non đã lớn thì phải rời tổ, tìm cho mình một khoảng trời.

-Hài tử, a di biết nhất định sẽ có ngày ngươi đi, chỉ là không nghĩ sẽ sớm như vậy. Ngươi mới chỉ là một tiểu hài chín tuổi, suy nghĩ này, quả thật có chút miễn cưỡng. Ta không phản đối, còn có thể giúp ngươi. Nhưng ngươi ra ngoài một mình quả thật rất nguy hiểm. Ngươi đợi vài ngày, ta chuẩn bị cho ngươi ít đồ rồi chúng ta bày kế gạt phụ thân ngươi. Hắn nhất định không cho ngươi đi, nên chỉ có thể vậy thôi.

Băng Băng nghe nàng nói, vui mừng gật đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN