Cuồng dâm thành thần - Giải độc....
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
338


Cuồng dâm thành thần


Giải độc....



Từ Hoa cắn răng đưa ra 1 quyết định… trọng đại… nước mắt lăn xuống…

“Anh! Em xin lỗi! Nhưng em chỉ biết làm thế này! Em không nỡ nhìn con mình chết trong đau đớn!”

… Suy nghĩ của Từ Hoa lúc này là chất độc sẽ tích tụ trong Nhâm Mạch của Vệ Minh mà từ từ phá hoại làm Vệ Minh chết trong đau đớn, mà chất độc đó có thể giải trực tiếp và nhanh nhất là cho kết hợp với âm khí của nữ nhân thông qua giao cấu…

Vệ Minh mới chỉ đột phá độc vào Nhâm Mạch có lẽ còn ít, không đợi thuốc giải kịp rồi, tranh thủ thời gian còn sớm Từ Hoa…

Một phần nữa mà Từ Hoa không biết là nãy nuốt tinh của Vệ Minh có dính 1 ít chất độc của Lục Dục Soái theo nên làm Từ Hoa cũng hứng tình hơn bình thường…

– Con nằm xuống! Nhắm mắt lại! Không được mở mắt!

– Từ Hoa gấp đến độ phát khóc.

Vệ Minh ngơ ngác nhưng cũng làm theo, cái quần đột nhiên bị kéo xuống, khẽ run người khi 1 bàn tay mát lạnh nắm lấy con cu Vệ Minh, a… a… đã quá! Vệ Minh khoan khoái dựng đứng lên ngay, hé mắt nhìn Vệ Minh thấy Từ Hoa đang dùng tay còn lại vén váy dài của mình và leo lên giường.

– A… a… ấm quá… sướng…

… Vệ Minh cảm nhận được 1 cái gì đó nóng ấm đang từ từ bao trùm lên con cu của mình, 1 phân, 2 phân… á… nuốt trọn rồi… một thân hình đang uốn éo trước mắt mình, tiếc quá chỉ thấy sau lưng! – Do Từ Hoa còn ngại nên leo lên ngồi xoay lưng lại phía Vệ Minh.

– Con… á… ưm… vận công… đẩy luồng khí độc a… ưm… um. Còn lại xuống… xuống… cái đó… nhanh… nhanh… á.

“À thì ra muốn giải độc cho mình.” – Vệ Minh sung sướng suy nghĩ, trong lòng thật sự cảm động.

Vệ Minh cũng đẩy mà là đẩy tinh trùng… chứ khí độc đâu nữa mà đẩy… nhấp nhổm lên xuống phụ hoạ.

Từ Hoa cố gắng kìm lại không rên lên, 1 tay đưa lên bịt miệng mình lại, có lẽ do Từ Hoa cũng vận chân khí xuống âm đạo nên Vệ Minh cảm thấy con cu mình được bó sát, khít rịt sung sướng vô cùng, hăng chí Vệ Minh đẩy nhanh hơn, a… hay minh cũng đẩy chân khí xuống cu xem ra sao, vệ mình làm liền, một cảm giác nóng bừng bốc ra từ con cu Vệ Minh, chân khí đi vào làm nó như nở ra to hơn, nhạy cảm hơn.

– Á. Ưm. Ưm… – Từ Hoa cảm nhận được sự thay đổi của con cu Vệ Minh nên không kìm được bật rên trong họng, cơn sung sướng lan tỏa khắp cơ thể làm Từ Hoa không tự chủ mà ngồi nhấp lên xuống nhanh hơn, những cái hạ mông xuống lút cán…

“To… to quá… cu… Lâm Minh to quá!!!” – Từ hoa thầm nghĩ.

Vệ Minh còn muốn nhiều hơn thế…

– Nằm vậy con đau quá mẹ ơi! Cho con đứng nha!

… Nói xong Vệ Minh làm liền bật ngồi dậy con cu tuột ra khỏi l-n rồi đẩy Từ Hoa chúi về phía trước 2 tay chống lên giường ở trạng thái quỳ bò.

– Á… con… con!

Vệ Minh quỳ trên giường, nhanh lẹ đưa tay kéo cái váy dài nãy giờ che phủ cặp mông tròn trịa và cái l-n xinh xắn kia lật tung lên, 1 bộ mông trắng ngần đầy đặn trắng tươi thấy rõ những đường gân xanh đan dọc, cái l-n đỏ au nhịp ra nhịp vào co bóp cái lỗ nhỏ xíu đầy mê người, 2 mép l-n đính những sợi lông đang dính bẹp vào nhau do dâm thuỷ của cả 2.

– Không… không được… nhìn gì thế… con… nhắm mắt lại cho mẹ, nhắm lại… – Từ Hoa quay đầu nhìn thấy Vệ Minh đang trân người nhìn l-n mình.

Vệ Minh rắn mắt làm theo nhắm mắt rồi đút cu nhưng cố ý đút bậy bạ, xọ bên này bên kia nhưng không chịu vô trúng trọng tâm, 1 bàn tay khẽ vịn con cu Vệ Minh rồi chỉnh ngay đúng lỗ rồi tự động đưa mông lùi ra sao nhấp vào.

– Ọt… a… ưm… cả 2 cùng rên nhẹ…

Vệ Minh cười khẩy, cuối cùng cũng chịu hết nổi rồi chứ gì kaka bày đặt kiêu nhắm mắt hử.

Vệ Minh hai tay vịn mông Từ Hoa mà nhấp liên tục, phập… lạch… bạch… tiếng va chạm liên tục vang lên trong cái buồng nhỏ, bàn tay Từ Hoa ngại ngùng kéo cái váy xuống như muốn che phủ không cho Vệ Minh nhìn nhưng vô ít, mỗi khi Từ Hoa kéo là Vệ Minh lại nhấp 1 cái cực mạnh làm Từ Hoa không kìm được mà rên á. Á, gương mặt đỏ bừng hai má hồng.

– Con thấy chất độc rồi giảm nhiều rồi! Con đau đầu gối quá, mẹ nằm ngửa ra nhé! Chút xíu nữa thôi là con trung hoà hết độc rồi! Nha nha mẹ – Vệ Minh nói khẽ rồi rút cu ra.

– A… ưm… – Từ Hoa vô thức trong cơn hứng tình mà ngã vật ra giường nằm ngửa ra.

Vệ Minh lập tức tiến vào rồi nằm sấp đè lên Từ Hoa, gương mặt kê sát mặt Từ Hoa rồi bất ngờ hôn lên má, a… ưm… Từ hoa rên khẽ rồi lách nhẹ đầu né nụ hôn của Vệ Minh, Vệ Minh trừng phạt bằng những cái dập mạnh bạo, cứ né là phập… phập… rồi như đã hiểu lý do Từ Hoa nằm yên cho Vệ Minh hôn lên má.

Vệ Minh thầm đánh giá ba mươi mấy tuổi mà nhìn như gái hai mấy không có 1 nét gì gọi là nếp nhăn của thời gian cả, cực phẩm, cực phẩm… hử có tiếng bước chạy dồn dập, chắc Lâm Phụng về, còn về phần Từ Hoa, đang rên la ứ ứ trong họng, cộng với sự sung sướng ngất ngây làm cô không để ý được như Vệ Minh.

– Mẹ? Anh hai? Hai người đang làm gì đó? Thuốc nè anh hai, uống đi anh hai.

– Lâm Phụng thơ ngây hỏi rồi bưng chén thuốc tới cho Vệ Minh, gương mặt lo lắng lấm tấm mồ hôi vì mới chạy về.

– Á… Từ Hoa thốt lên bất ngờ khi thấy Lâm phụng, a. Con… con đi ra ngoài đi… mẹ… a… a… á.

Vệ Minh không để cho Từ Hoa nói tiếp mà gia tăng tốc độ nhấp đồng thời nói.

– Mẹ bị trúng độc của anh giờ anh đang trị bệnh cho mẹ – Vệ Minh cười cười dâm tà.

– Trị bệnh? Anh hai biết trị bệnh hả?

… Lâm phụng hỏi, mắt chớp chớp.

– Á! Anh hai đột phá?

– Sao anh hai đột phá hay vậy?

– Sao trị bệnh không uống thuốc mà làm thế này hả anh hai?

– Lâm phụng nhìn Vệ Minh đang trần truồng cả người cái gì đó dài dài đang ra vô ở dưới bụng Từ Hoa mà hỏi liên tục.

Vệ Minh lười trả lời mà chỉ cười cười nhìn Từ Hoa mắt đang nhắm tịt lại vì ngượng ngùng, bối rối, được nước Vệ Minh đưa tay chụp ngay vào bầu vú Từ Hoa, to quá, săn chắc ghê!! Từ Hoa hoảng hốt mở mắt lấy tay gạt tay Vệ Minh ra rồi trừng mắt với Vệ Minh hy vọng Vệ Minh sợ mà rụt tay lại.

“Sợ? Có mà sợ!” – Vệ Minh nghĩ thầm rồi nhìn sang Lâm phụng cười cười nói.

– Em ra đầu kia đứng giúp anh vịn tay mẹ lại để a vận khí tống chất độc ra cho mẹ!

Từ Hoa nghe thế trừng mắt nhìn Vệ Minh đắm đuối nhưng bất lực, những cú dập của Vệ Minh liên tục, liên tục, những cơn sung sướng khoái cảm cứ ào đến liên tục làm Từ Hoa vô lực chống đỡ, Lâm phụng nghe lời ngoan ngoãn nắm 2 tay mẹ mình rồi đè xuống, gương mặt căng thẳng trông đợi anh hai mình giải độc cho mẹ…

Vệ Minh đâu để lỡ cơ hội, đứ ngay 2 tay chộp lên ngực Từ Hoa, 2 đầu vú săn cứng chỉa vào lòng bàn tay Vệ Minh, Từ Hoa nhắm tịt mắt, khuôn mặt đỏ ửng nghiêng qua 1 bên tránh né ánh mắt của Vệ Minh, cắn răng chịu đựng.

Tay Vệ Minh xoa nắn vuốt ve 2 bầu vú tròn đầy, chưa thỏa mãn, Vệ Minh luồn tay vào trong mà xoa bóp tiếp, 2 đầu ngón tay bóp vào hột le mà day day, khều khều.

Từ Hoa ưỡn người, mặt nhăn nhẹ vì sung sướng, nghiêng đầu qua lại cắn chặt răng không dám rên, Lâm phụng đứng trên đầu đang đè tay Từ Hoa mà miệng không ngớt.

– Đau lắm hả mẹ! Cố lên đi anh hai đang trị cho mẹ đó! Sắp xong chưa anh hai?

– Chưa! Độc này mạnh quá! Di chuyển lên trên rồi để anh hút ra. – Vệ Minh cười tà dị rồi nhanh chóng cúi xuống đẩy áo Từ Hoa lên, cái miệng ngoạm vào đầu vú Từ Hoa mà bú mút.

A… a… Từ Hoa ưỡn ẹo, lăn lộn tính giãy nhưng đang bị Vệ Minh đè lên công với 2 cánh tay bị Lâm phụng đè, Từ Hoa chỉ biết vô lực mà thở dốc rên nhẹ tận hương, Vệ Minh lấy 2 tay nén cặp vú lại ép chúng sát nhau, cặp vú trắng tươi điểm 2 hạt đào hơi sậm màu nhô lên đầy kích thích, Vệ Minh le lưỡi hết liếm bên này rồi nhảy sang hột le bên kia, cái mông nhấp nhô lên xuống đều đặn, Vệ Minh cảm giác mình ở thế giới này sức mình trâu vãi ra nãy giờ mà còn sung mãn chưa thấy mệt, Vệ Minh đâu biết rằng đó là do luồng khí lạ kia tẩm bổ.

Chán chê Vệ Minh tập trung bắt đầu công phá, lạch… bạch… phầm… phập… tốc độ của Vệ Minh nhanh… nhanh… nhanh dần lên, rồi gồng người bắn mạnh mẽ dòng tinh trùng vào người Từ Hoa… á… á… a… Từ Hoa cũng ưỡn người lên cao nhận toàn bộ của Vệ Minh rồi cả cơ thể không tự chủ giật giật liên tục.

Liếc nhìn Vệ Minh biết ngay đây là cơn cực khoái của phụ nữ, Vệ Minh cười tà tà thỏa mãn.

– Sao rồi anh hai? Mẹ hết chưa!

– Rồi a giải độc xong rồi! Mẹ không sao!

– Anh hai hay quá! À anh hai uống thuốc đi!

– Không sao! Anh hết bệnh rồi!

Từ Hoa đang tận hưởng cơn cực khoái cả người, toàn bộ cơ thể phơi bày ra hết trên giường nhưng nghe Vệ Minh nói vậy cũng không vội che đậy mà bật dậy hỏi.

– Con… con hết thật sao? Vận khí vô Nhâm mạch kiểm tra xem còn sót chất độc không?

– Con hết thật rồi! Không còn sót lại 1 chốt độc nào hết! Cảm ơn mẹ! Nhờ mẹ mà con hết bệnh. – Vệ Minh cười rồi nhìn sâu vào mắt Từ Hoa.

Một thoáng ngưng đọng Từ Hoa nhìn thấy trong ánh mắt đó một cái gì đó khác lạ! Ánh mắt chững chạc của 1 người đàn ông, của 1 cái gì đó trưởng thành chứ không phải là…

“À mà chắc mình suy nghĩ nhiều quá!” – Từ Hoa tự dằn lòng, lúc này Từ Hoa mới giật mình, có 1 luồng khí nóng lạ lùng từ âm đạo đang di chuyển dần lên đan điền Từ Hoa, luồng khí dịu dàng âm thầm mở rộng một ít đan điền của Từ Hoa, thử vận công Từ Hoa ngạc nhiên.

Nhất nhị đệ tứ trọng? Luồng khí này hình như từ Lâm Minh truyền cho mình thông qua tinh dịch khi nãy bắn vào!! Mình tăng 1 tiểu cảnh giới? Đã 5 năm rồi kể từ khi cha Lâm Minh chết mình chỉ dừng được ở Nhất nhân đệ tam trọng, hôm nay… làm với Lâm Minh vậy mà mình lại tăng được 1 cảnh giới… luồng khí đó là gì vậy? Tại sao Lâm Minh có… những câu hỏi nảy sinh trong đầu Từ Hoa.

– Mẹ! Mẹ có sao không? – Tiếng nói của Lâm phụng cắt ngang suy nghĩ của Từ Hoa.

– À mẹ không sao!

– Thôi 2 con đi ra cho mẹ thay đồ! Lâm Minh! Con ra ngoài đợi mẹ đi nấu nước thuốc cho con tắm, mới đột phá đệ Nhất Nhân con phải tắm ngâm thuốc cho đẩy sạch tạp chất trong cơ thể ra ngoài…

– Dạ! – Vệ Minh bước ra trong đầu thầm nghĩ, nãy luồng khí màu vàng hình như làm điều này cho mình rồi, đúng rồi, oạch thúi thế! – Vệ Minh hửi thử cánh tay mình còn đang có 1 lớp đen đen dính ở trên da mà la lên.

Ngâm mình trong lu nước ấm được nấu chung với cây thuốc, 1 cảm giác khoan khoái lan toả khắp người Vệ Minh, từng luồng dược thảo được Vệ Minh hít thở đưa đi khắp cơ thể tống đi những tạp chất dơ bẩn trong cơ thể, lu nước dần chuyển màu hơi ngà ngà, có lẽ do luồng khí kia đã làm gần hết công việc này nên giờ những tạo chất dơ này con rất ít.

– Wao cơ thể anh hai sạch sẽ quá! Lần trước em ngâm nó đen thùi lùi lun á. – Lâm phụng nhăn nhăn mặt chỉ trỏ nói chuyện với Vệ Minh.

“1 cô em gái dễ thương, 1 bà mẹ thương con, xem ra mình chết đi lọt tới đây ông trời cũng không bạc đãi mình nhỉ!!” – Vệ mình ấm áp trong lòng mà tự cảm thán, mình phải chăm sóc, lo lắng cho họ hạnh phúc mới được.

– Lâm Minh xong chưa! 2 Đứa vô ăn cơm nè! – Giọng Từ Hoa từ trong nhà với ra.

Bữa cơm gia đình canh rau, cơm đạm bạc nhưng tràn đầy tiếng cười do những câu chuyện cười mà Vệ Minh đem từ trái đất đến kể…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN