Cuồng Hoan Đi! Loài Người - Chương 29: Đêm đầu tiên (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Cuồng Hoan Đi! Loài Người


Chương 29: Đêm đầu tiên (2)


Editor: mèomỡ

Sau khi Tống Tân rời khỏi phòng bếp cũng không giấu những người khác, nói cho bọn họ tất cả những gì mình vừa tìm hiểu được.

Cô vừa nói xong, người đàn ông trung niên vừa nãy đi theo nam chủ nhà lên tầng đi xuống, còn cười với mọi người trong phòng khách, một mình rời đi.

“Thì ra đằng sau còn có một người làm vườn à.” Số 1 nói: “Xem ra chúng ta nên đi tìm anh ta hỏi thăm chút.”

Tuy anh ta nói vậy, nhưng lại không có ý đi trước.

Người đàn ông đeo kính hẳn là vẫn ghi thù vụ đấu khẩu lúc nãy, thấy thế cười khẩy, nói: “Sao, không đi à, muốn chờ người khác đi trước hả? Đến lúc quay lại mà không mang theo được tin tức anh muốn thì lại trách người ta đúng không?”

Sắc mặt Số 1 tối sầm, đứng bật dậy: “Ai nói tôi không muốn đi? Tôi chỉ không dám chắc chúng ta có thể tùy ý ra vào cánh cửa kia hay không thôi!”

Người đàn ông đeo kính cười lạnh: “Chúng ta vừa bước vào trò chơi không bao lâu nữ chủ nhà cũng đã nói, chúng ta có thể tùy ý ra ngoài ngắm hoa đi dạo, nếu anh còn lo lắng, tôi có thể lên tầng tìm chủ nhà hỏi lại lần nữa.”

Anh nói xong liền lên tầng, dưới cái nhìn của tất cả người chơi khác anh ta gõ phòng ngủ chính…. Nữ chủ nhà cũng nhanh chóng ra mở cửa.

Mặc dù đứng trong đại sảnh, nhưng các người chơi cũng có thể nghe thấy rõ cuộc nói chuyện của hai người. Sau khi nghe người đàn ông đeo kính hỏi, nữ chủ nhà lập tức trả lời: “Đương nhiên có thể, lúc trước tôi cũng đã nói rồi, mọi người có thể đi ra ngoài bất cứ lúc nào, nhưng xin nhớ kỹ, ra vào nhớ đóng kỹ cửa.”

Sau khi người đàn ông đeo kính xuống tầng liền nhìn Số 1 đầy châm chọc: “Sao nào, giờ đã chắc chắn có thể đi ra ngoài, anh dám không?”

Số 1 vừa xấu hổ vừa giận: “Tôi đi là được chứ gì, anh đừng có mà thái độ kiểu đấy!”

Người đàn ông trung niên cũng đứng lên nói: “Vậy tôi cũng đi cùng.”

Ông ta vội vã muốn đi theo như vậy là lo Số 1 bởi vì hờn dỗi người đàn ông đeo kính mà giấu giếm manh mối nghe được.

Tống Tân cũng nói: “Tôi cũng đi.”

Cô đương nhiên muốn đi, vì để giấu manh mối.

Cô đi, Trọng Phong đương nhiên cũng đi theo, tổng cộng đã bốn người rồi, người chơi khác liền không cần đi nữa.

Dù sao một lượt bốn người đã hoàn toàn đủ để dò xét lẫn nhau, cũng đủ để tự nhớ rõ tất cả manh mối dù là nhỏ nhất rồi.

Nhưng chờ nhóm bốn người Tống Tân đến nơi, lại phát hiện tiến triển không thuận lợi…. Có thể nói là không thu hoạch được gì.

Phòng của người làm vườn ở cạnh nhà kho phía sau, là một gian phòng nhỏ âm u. Lúc Tống Tân đến thì anh ta đang ngồi trên bãi cỏ trước phòng, cúi đầu bện vòng hoa.

Nhìn thấy bốn người đi tới, anh ta cũng chỉ là liếc một cái rồi lại cúi đầu xuống.

Số 1 và người đàn ông trung niên nhìn nhau, ngay sau đó người đàn ông trung niên mở lời chào hỏi trước: “Xin chào, chúng tôi là khách mời được mời tới tham gia bữa tiệc, tạm thời ở chỗ này mấy ngày.”

Người làm vườn ngẩng đầu lên nhìn ông ta nhưng không đáp.

Người đàn ông trung niên vẫn không nhụt chí, hắng giọng một cái, nói tiếp: “Nghe nói nơi này vườn hoa ở đây đều do một mình anh chăm sóc? Đẹp quá.”

Người làm vườn lần này còn chẳng thèm ngẩng đầu lên nữa.

Người đàn ông trung niên có chút tức giận, hừ một tiếng, không nói nữa.

Số 1 nhìn ông ta một cái, bước đến gần người làm vườn, lạnh lùng nói: “Này, anh làm sao đấy? Nói chuyện với anh sao không đáp? Không có chút lễ phép cơ bản nào à, thế mà cũng được nhận vào làm?”

Người làm vườn đặt vòng hoa bện được một nửa sang bên cạnh, đứng dậy, hờ hững nhìn bọn họ một vòng, sau đó quay người vào nhà, cũng đóng cửa lại.

Cánh cửa gỗ đập vào khung cửa ‘Rầm’ một tiếng rất to…. Người này hiển nhiên không hoan nghênh bọn họ.

Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn về phía Tống Tân và Trọng Phong: “Làm sao bây giờ? Cứ thế mà về sao?”

Số 1 cũng nhìn Tống Tân: “Hay là cô đi thử xem sao, cô là phụ nữ, có lẽ thái độ của anh ta sẽ đỡ hơn đấy.”

Tống Tân không thể từ chối, liền bước lên gõ cửa, vừa gọi một tiếng “Anh ơi”, cửa đột nhiên mở ra.

Ngay sau đó, cô nhanh chóng nghiêng người sang bên. Ngay khi cô vừa tránh, một chậu nước lạnh từ bên trong cửa giội ra!

Bởi vì cô né được nên người đàn ông trung niên và Số 1 đứng ở phía sau đều hứng đủ.

Hai người bị xối ướt sũng, tính tình có tốt mấy cũng không nhịn được nữa.

Đúng lúc này, người làm vườn lại hùng hùng hổ hổ chỉ tay về phía xa, mặc dù không nói một chữ nhưng động tác và vẻ mặt kia đều như đang nói: Mau cút đi!

Những biểu hiện này của anh ta lại làm cho Tống Tân càng thêm khẳng định, nhất định có manh mối ở chỗ người làm vườn này.

Mà đã có manh mối, thì cũng không nên đắc tội với anh ta.

Thấy người đàn ông trung niên và Số 1 muốn nổi giận, cô vội vã nói: “Đi thôi, quay về rồi nói.”

Người đàn ông trung niên bình tĩnh hơn, nghe Tống Tân nhắc nhở liền lập tức nguôi giận, hơn nữa còn kéo Số 1 một cái.

Bốn người lại cùng nhau về biệt thự, những người còn lại chờ ở phòng khách nhìn thấy hai người ướt sũng như chuột lột cũng cực kỳ kinh ngạc.

Khoảng mười một rưỡi, nữ đầu bếp đã làm xong cơm trưa, cũng chia làm từng phần đưa qua phòng từng người.

Mà nam nữ chủ nhà vẫn luôn ở phòng ngủ chính, không hề xuất hiện thêm lần nào.

Trong lúc Tống Tân đang ăn cơm, lại nghe thấy có tiếng bước chân lên tầng, cô mở cửa thấy nam chủ nhà đang đi về phía cuối hành lang.

Tống Tân muốn theo sau nhân lúc ông ta mở cửa thư phòng nhìn xem bên trong thế nào, liền quay ra hiệu cho Trọng Phong ở lại, sau đó yên lặng đi theo sau nam chủ nhà. Nam chủ nhà dừng lại, quay đầu cười với cô: “Cơm trưa thế nào?”

Tống Tân cũng khách khí đáp: “Rất ngon, tay nghề của đầu bếp quả thực rất tốt.”

“Vậy là tốt rồi.” Nam chủ nhà nói xong liền tiếp tục đi về phía thư phòng, “Chiều hôm nay tôi sẽ ở thư phòng, nếu có cần gì, mọi người có thể nói với vợ tôi.”

“Được, tôi sẽ.” Tống Tân vừa trả lời vừa đi theo ông ta, cũng chỉ chỉ gian phòng đối diện với thư phòng: “Tôi đang muốn tìm người nói chuyện.”

Ở trong gian phòng kia là Chu Lỵ.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, những người chơi khác nghe được tiếng động cũng đều mở cửa nhìn, nhưng không dám theo ra hết.

Nếu như cả một đám đều đi theo, chọc giận nam chủ nhà thì sợ rằng bọn họ sẽ chẳng nhìn thấy được gì hết.

Cho nên bọn họ chỉ đứng ở cửa phòng mình, nhìn Tống Tân đi theo nam chủ nhà.

Cuối cùng cũng đến cửa thư phòng.

Nam chủ nhà đưa tay lấy từ trong túi quần ra một chiếc chìa khóa, mở khóa, cũng đẩy cửa đi vào.

Động tác của ông ta không nhanh không chậm, nhìn có vẻ cũng không có ỵ́ che dấu cái gì, thậm chí sau khi bước vào còn giữ tay nắm cửa cười với Tống Tân rồi mới chậm rãi đóng cửa lại.

Trong lúc ấy, Tống Tân qua khe hở nhìn thấy một phần trong phòng.

Đáng tiếc không thể xem hết toàn bộ thư phòng, cô chỉ có thể nhìn thấy bên trong có một giá sách rất cao, đặt rất nhiều sách, mà phía trước giá sách có một cái bàn, trên bàn đặt đèn bàn và vài món đồ đơn giản.

Từ những gì cô có thể nhìn thấy thì đây chỉ là một thư phòng rất bình thường mà thôi.

Những người chơi khác lúc này cũng vội vàng đi tới, lặng lẽ hỏi thăm cô nhìn thấy gì.

Tống Tân vào phòng Chu Lỵ, nói ra những gì mình đã thấy cho những người khác, mọi người lại thất vọng thêm một lần.

“Chúng ta tìm cơ hội tự mình vào xem mới được, từ cửa nhìn vào dù sao cũng không được đầy đủ.” Người đàn ông đeo kính nói.

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Đúng vậy, nhưng chúng phải lấy được chìa khóa đã. Hoặc là… Trong số mấy người có ai biết mở khóa không?”

Không ai đáp, hiển nhiên là không ai có kỹ năng này.

Cả một buổi chiều, bọn họ lại tìm kiếm trong phòng, nhưng mãi cho đến buổi tối cũng không phát hiện thêm bất cứ manh mối nào.

Bữa tối giống như nam chủ nhà đã nói, rất phong phú.

Đối với người chơi ở thế giới thực chỉ có thể miễn cưỡng no bụng mà nói, đồ ăn vừa ngon vừa nóng hổi thế này thật hiếm thấy. Cho nên mặc dù còn có rất nhiều chuyện cần phải điều tra, nhưng bữa cơm này bọn họ vẫn ăn thật ngon lành.

Đáng tiếc chính là hai vị chủ nhà đều tuân thủ quy tắc không nói chuyện khi ăn cơm, không chịu nói bất cứ cái gì, các người chơi cũng không moi được thông tin nào từ họ.

Mà sau khi ăn xong cơm tối, hai người kia lại quay về phòng.

Những người khác cũng hết cách rồi, đành phải về phòng rửa mặt nghỉ ngơi.

Trước khi về phòng, người đàn ông trung niên nhắc nhở một câu: “Tối nay tất cả mọi người phải cẩn thận, đừng ngủ quá say, vết máu trong phòng tôi cũng không phải là giả đâu.”

Những người khác đương nhiên cũng hiểu, đều tỏ vẻ lúc ngủ chắc chắn sẽ khóa cửa phòng.

Nhưng cho dù đã có người nhắc nhở, thậm chí tất cả mọi người đều khóa cửa phòng, nhưng qua đêm nay, một trong số những người chơi vẫn biến mất…. Người kia chính là Số 1.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN