Cuồng Hoan Đi! Loài Người
Chương 36: Tầng hầm
Tiếng cộp cộp như chân trần chạy trên mặt đất bởi vì vang lên trong hành lang lặng ngắt nên có cảm giác cực kỳ vang dội.
Trọng Phong nắm chặt tay, chắn trường đao nghiêng trước người, mắt nhìn chằm chằm cửa phòng.
Tống Tân cũng nhìn vào cửa, nghe tiếng bước chân từ đầu kia hành lang nhanh chóng tiến về đầu cầu thang bên này.
Chỉ số thông minh của nó không cao, có lẽ đã coi cửa phòng đóng thành bức lối không thể đi được, thế nên chỉ còn đầu cầu thang kia…
Không đúng.
Tống Tân sực nhớ ra cô đã quên một chuyện vốn không quan trọng lắm… Trước khi bọn họ bắt được nam chủ nhà thì ông ta đã mở cửa phòng của Số 2!
Mà lúc ấy cô chỉ lo thẩm vấn nam chủ nhà rồi cầm chìa khóa vào thư phòng, hoàn toàn quên khép cửa lại. Nói đúng ra thì cô vốn coi như “Cửa phòng của Số 2 bị mở ” là một chuyện nhỏ chẳng ảnh hưởng gì.
Cho tới giờ phút này, Tống Tân mới đột nhiên nhớ tới, lúc ấy cánh cửa dường như đã bị nam chủ nhà đẩy ra hơn mười cm…
Tống Tân ngừng thở, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ quái vật không chú ý đến cánh cửa kia thì sao?
Nhưng… Trong trò chơi lần này Số 2 và cô là kẻ địch, cô cần gì phải quan tâm đến sự sống chết của cậu ta?
Lúc này, tiếng bước chân ngoài cửa dần dần đi xa, cùng với đó là tiếng chạy xuống cầu thang.
Tống Tân mím môi, đột nhiên lại không rõ mình rốt cuộc nên yên tâm hay là thất vọng.
“Nó ra được rồi.” Nam chủ nhà đột nhiên nói.
Tống Tân quay đầu nhìn về phía ông ta, thấy khóe miệng ông ta nhếch lên thành một nụ cười khó hiểu, ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Sức tấn công của nó rất cao, không ai là đối thủ của nó đâu. Cho dù tất cả mọi người cùng xông lên cũng chỉ có một kết quả là bị nó đánh bại, sau đó xé làm từng miếng từng miếng ăn tươi nuốt sống.”
Tống Tân bật cười: “Ông sẽ không thấy được cảnh đó đâu, trước khi chúng tôi chết, ông sẽ trở thành đồ ăn của nó trước.”
Ông ta nhướng mày, có vẻ hơi kinh ngạc: “Cô không sợ sao? Tôi không nói quá một chữ nào đâu.”
Tống Tân nhìn ông ta, không nói gì.
Nhiệm vụ của cô là tìm được vật phẩm cần giao cho NPC, chứ không phải đại chiến với con quái vật này một trận.
Hơn nữa, con quái vật này lợi hại thì sao, không phải nó sợ ánh sáng sao, đợi đến lúc trời sáng ai thắng ai bại còn chưa biết đâu.
Quan trọng nhất là hiện giờ cô trong lòng thấp thoáng có một suy đoán…. Thứ cô muốn tìm rất có thể đang ở căn hầm nhốt quái vật kia.
Dựa theo giải thiết trong các Game Online, bên cạnh bảo vật luôn có một con boss cực mạnh bảo vệ. Mà trong trò chơi này, vật phẩm quan trọng cô cần tìm chính là bảo vật giúp cô giành thắng lợi.
Ngoài ra, trò chơi sao có thể tạo ra một quái vật mạnh mà lại chẳng liên quan gì đến nội dung trò chơi? Điều này càng khiến Tống Tân tin tưởng chắc chắn vào suy đoán của mình.
Nếu món đồ kia thật sự ở tầng hầm, vậy thì quái vật rời khỏi nơi đó chưa chắc đã là chuyện xấu.
“Mặc kệ cô có sợ chết không…” Nam chủ nhà lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tống Tân: “Tôi cũng không thể để vợ mình chết, cho nên, tôi sẽ nói cho cô cách để bắt nó. Nhưng tôi có một yêu cầu…. Chúng tôi sẽ không tìm cách giết các người nữa, nhưng cũng xin các người tha cho con gái của chúng tôi, đừng giết nó.”
Tống Tân cười một tiếng: “Muốn gạt chúng tôi chịu chết chứ gì.”
Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu cực kỳ chắc chắn.
Sắc mặt nam chủ nhà không hề thay đổi, nhưng trong mắt lại lóe lên cái gì đó, tránh tầm mắt của cô, vẫn còn cố chống chế: “Tôi nói thật, vợ tôi ở tầng hai, tôi rất lo cô ấy sẽ gặp nguy hiểm. Tôi thật sự sẽ nói cho các người cách bắt con gái chúng tôi, chỉ cầu xin các người đừng giết nó!”
Tống Tân nhìn ông ta một lát mới nói: “Ông nói dối vụng về quá, nhưng tôi có hai câu hỏi, nếu như ông chịu trả lời tôi sẽ thả ông xuống tầng cứu vợ ông.”
Nam chủ nhà ngẩn người, ngay sau đó liên tục gật đầu, “Cô nói đi! Tôi nhất định nói cho cô biết!”
“Trong tầng hầm giam giữ con gái ông có phải đặt một món đồ rất có ý nghĩa không?” Tống Tân nhìn mắt ông ta, không bỏ sót bất cứ cảm xúc nào trên mặt ông ta.
Chỉ thấy nam chủ nhà hơi sững sờ, sau đó lại tỏ vẻ không hiểu, rồi lại nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới lắc đầu nói: “Lúc xây xong tầng hầm thì nơi đó trống không, lúc ấy chúng tôi dùng một thi thể còn mới dụ nó vào, sau đó cũng chỉ quăng thi thể vào cho nó ăn. Tầng hầm ấy chúng tôi chưa bao giờ bước vào thêm một lần.”
Không có sao? Tống Tân nhíu mày, ngay sau đó lại nghĩ tới, có lẽ không phải là không có, mà là nam chủ nhà không biết.
Bởi vì…
“Nếu muốn nói đến đồ vật…” Nam chủ nhà lại nói: “Cũng chỉ có quần áo của những thi thể bị ném vào. Con bé chỉ ăn thịt, sẽ không ăn cả quần áo.”
Tống Tân nhìn ông ta một cái…. Vừa rồi cô cũng nghĩ đến trường hợp này.
Đôi vợ chồng này đã giết không ít người, trong tầng hầm kia sợ rằng đã chất đống rất nhiều đồ rồi, trong đó có lẽ có một vật là vật phẩm các người chơi cần tìm.
Tống Tân không dám hoàn toàn chắc chắn, vì vậy lại hỏi: “Vậy, ông và vợ có đồ vật nào có ý nghĩa đặc biệt không?”
Ông ta lại ngẩn ra, nghĩ một lúc lại lắc đầu: “Đối với chúng tôi mà nói, đáng quý nhất, có ý nghĩa nhất, chính là con gái yêu của chúng tôi.”
Tống Tân trầm ngâm, gật đầu, định bước lên cởi dây trói cho ông ta.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu sợ hãi phát ra từ dưới tầng.
Tiếng kêu ấy xen lẫn sợ hãi, kinh sợ cùng tuyệt vọng, xuyên qua tầng một, chui vào tai những người còn đang tỉnh táo!
Đây là một giọng nữ.
Gần như cùng lúc với tiếng hét kia vang lên, nam chủ nhà cũng gào lên, xồ về phía trước muốn đứng dậy, nhưng lại bởi vì bị trói chặt mà ngã xuống.
Ông ta la hét: “Mau, mau thả tôi raaa! Sắp không kịp nữa rồi!”
Tống Tân vội vàng cởi trói dưới sự thúc giục của ông ta. Sau khi cởi xong, ông ta liền bật dậy, tông cửa xông ra ngoài.
Tiếng kêu dưới tầng nhỏ đi rất nhiều, nhanh chóng biến thành tiếng rên mơ hồ không rõ. Cách một tầng, Tống Tân không nghe được rốt cuộc là kêu cái gì.
Tiếng bước chân của nam chủ nhà cũng nhanh chóng biến mất ở đầu cầu thang, ngay sau đó từ tầng hai cũng vang lên tiếng hét của ông ta.
Tống Tân đứng giữa cửa, nhìn ra phía ngoài một chút, đập vào mắt chính là chất lỏng màu trắng sền sệt trên hành lang.
Thứ này in dấu bàn tay và nửa trước bàn chân thành một dài hàng, hướng thì là từ thư phòng đến tận cầu thang.
Còn cửa phòng Số 2 đối diện quả thực cũng mở ra, một nửa.
Tống Tân nhíu mày…. Cánh cửa này rõ ràng chỉ mở hơn mười cm, là cô nhớ nhầm sao? Hay là cánh cửa sau đó lại tự dần dần mở ra?
Cô vốn định qua mở cửa ra xem, lại nghe thấy dưới tầng vang lên tiếng hét càng thảm thiết hơn, là giọng nữ.
Vì vậy Tống Tân chuyển hướng đi về phía cầu thang, Trọng Phong cũng cầm miêu đao theo sát sau lưng cô.
Bọn họ không hoàn toàn xuống tầng, Tống Tân chỉ đi tới nửa cầu thang liền ngừng lại. Từ chỗ này cũng đủ để nhìn thấy tình hình dưới tầng rồi.
Thứ đầu tiên cô trông thấy chính là nữ chủ nhà cả người đầm đìa máu trên hành lang.
Nữ chủ nhà mặc một bộ váy ngủ bằng lụa vốn là màu trắng, là loại hai dây, cho nên tất cả vết thương trên người bà ta đều lộ hết ra.
Tống Tân có thể nhìn thấy rõ ràng cánh tay phải từ khuỷu tay đã đứt, nửa dưới không biết đã rơi ở đâu, mà trên bờ vai cũng có một vết thương cực lớn.
Cánh tay trái cũng không tốt hơn là bao, lồi lõm, máu thịt be bét.
Thậm chí trên cổ bà ta còn có một vết thương trí mạng…. Bên trái cổ đã mất khoảng một phần ba, máu tươi chính là từ chỗ này ào ào chảy ra tạo thành một vũng đỏ lòm trên mặt đất.
Mà nữ chủ nhà còn chưa chết, bà ta nằm trong vũng máu, hai mắt không có tiêu cực nhìn lên phía trên, cơ thể run bần bật.
Về phần nam chủ nhà cùng con quái vật kia, lúc này đã đi đến tầng một, có vài tiếng động đang từ dưới đó truyền lên.
Ông ta dường như vì muốn cứu vợ cho nên cố ý dụ quái vật chạy xuống tầng, đáng tiếc nữ chủ nhà hẳn là không sống nổi rồi.
Tống Tân đi tiếp xuống, từ tầng hai nhìn xuống mới thấy rõ tình hình dưới tầng một.
Nam chủ nhà chạy vào thư phòng dưới tầng một, cũng đóng cửa phòng lại, con quái vật không có IQ này vẫn đang dùng sức tông cửa phòng.
Cánh cửa kia nhìn có vẻ rất rắn chắc, nhưng đêm vẫn còn rất dài, nếu như nó cứ tiếp tục tông cửa như vậy, chưa biết chừng nó sẽ phá được.
Tống Tân quay đầu nhìn nữ chủ nhà run rẩy càng ngày càng yếu, ra hiệu Trọng Phong đi lên tầng.
Nam chủ nhà sống hay chết cô không quan tâm.
Thật ra NPC chết đối với cô không có gì bất lợi.
Cô không giống những người chơi khác, bọn họ sợ giết nhầm NPC cần giao vật phẩm cho nên bó tay bó chân không dám ra tay, nhưng cô không sợ.
Nếu quả thật giết phải NPC cần giao vật phẩm, đối với cô còn là chuyện tốt nữa cơ.
Mà bây giờ, chuyện cô cần nghĩ là có nên nhân lúc này vào căn hầm kia hay không?
Hiện giờ là một giờ đêm, tối hôm qua ba giờ cô mới bị Trọng Phong đánh thức, cho nên các người chơi khác hẳn là sẽ ngủ rất say, tiếng động lớn hơn đi nữa bọn họ cũng không tỉnh.
Nhưng để phòng ngừa, cô nên đi xem kỹ lại một lượt.
Lúc trước nam chủ nhà mang theo chìa khóa lên, hiện giờ chìa khóa đang nằm trong tay cô, cô có thể tùy ý mở bất cứ căn phòng nào.
Tống Tân vừa nghĩ vừa đi lên tầng ba.
Trên bậc thang cũng có dịch nhờn của con quái vật kia, đi lại phải cẩn thận một chút, nếu không may giẫm lên nó rất có thể sẽ trượt chân.
Cô đi lên tầng, chọn phòng của Số 2 mà cô đã để ý từ vừa nãy.
Cửa phòng vẫn giống như lúc cô xuống tầng, mở một nửa, mà bên trong thì tối đen như mực, đèn hành lang chỉ chiếu được một phần sàn trống không gần cửa.
Nhưng nơi này vẫn có một chút khác biệt nho nhỏ so với vừa nãy….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!