Cuồng Loạn Thăng Tiên - Chương 3: Tạo Dựng Thế Lực
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Cuồng Loạn Thăng Tiên


Chương 3: Tạo Dựng Thế Lực


Ngọc Sơn thôn….

Duy Tuấn đang bị bốn, năm tên sơn tặc bao vây, đao kiếm sáng chói, sát ý đậm đặc.

– Hừ, một đám Luyện Thể cảnh mà thôi…

Duy Tuấn hừ lạnh, khi tu tiên giả có tu vi cao hơn kẻ khác, sẽ nhìn thấu nguyên lực đang tiêu tán xung quanh họ.

– Tiểu tử, chịu chết đi…

Mấy tên sơn tặc hét lên, đao kiếm trong tay huy động, xông lên chém giết Duy Tuấn.

– Nhất thức – Hoành Tán…

Thiên Cơ Tán từ trường đao trở thành bán thương tán, sau đó Ám nguyên lực bao phủ nó, khiến Thiên Cơ Tán biến thành màu đen, Duy Tuấn cầm chặt hai tay, quét ngang một vòng cung trước mặt.

Uỳnh…

Một luồng tán mang màu đen quét ngang, mặt đất bị xốc lên, tán mang sắc bén xé nát mọi thứ, mấy tên sơn tặc mặt biến sắc, vứt vũ khí chạy trốn, nhưng đã muộn.

Xoạt…. Xoạt….

Ba tên sơn tặc bị tán mang quấy nát, trở thành mưa máu rơi xuống đất, vũ khí trên đất cũng bị biến thành mảnh vụn.

Khoảng cách giữa Luyện Thể và Luyện Tâm chỉ khác nhau chỗ nguyên lực, nhưng lại như là trời với đất.

– Trại, trại chủ, cứu chúng ta….

Còn lại bốn tên sơn tặc sau lưng Duy Tuấn sợ hãi, cắm đầu chạy trốn, la hét thất thanh.

– Là kẻ nào làm hại huynh đệ của ta?

Một tiếng rống giận của một người đàn ông vang lên, âm thanh kinh khủng như muốn xé rách màng nhĩ, giống như Ma Thú đang cuồng hống.

– Trại chủ, là hắn giết Sát Hùng ba người họ…

Mấy tên sơn tặc đi theo một tên đàn ông hói đầu, râu ria bòm xòm xấu xí, bên má phải có một vết sẹo dài.

– Cũng chỉ là Luyện Tâm cảnh tầng 3 mà thôi…

Duy Tuấn nhìn thấu tu vi của tên trại chủ thì đâm ra chán ghét, trận chiến đầu tiên đã nghiền ép như thế, không chút thú vị nào cả.

– Các ngươi bớt nói nhảm, chết hết giúp ta…

Duy Tuấn để lại một câu nói, sau đó đạp lên Hắc Long Ám Bộ, thân hình biến mất tại chỗ, Thiên Cơ Tán từ lúc nào đã trở thành một cây thương sắc nhọn.

Phốc…. Phốc….

Từng vệt máu tươi đỏ thắm bắn lên không trung, yết hầu từng tên sơn tặc trước mặt tên trại chủ thủng một lỗ lớn, đầu lặt lìa như sắp rơi ra.

Phịch… Bịch….

Từng cái xác ngã xuống, ánh mắt trợn lên vì không biết chuyện xảy ra với bản thân, trên khuôn mặt tên trại chủ lộ vẻ không thể tin nồng đậm, mặt trắng bệch lùi về sau, mười mấy thuộc hạ của hắn bị giết trong tích tắc, điều này hắn không thể làm được.

– Ngươi, ngươi là ai?

Hắc Hùng trại chủ sợ hãi hét lên, muốn gọi thêm thuộc hạ đến để thoát thân, cũng như tìm hiểu thân thế Duy Tuấn để trả thù về sau.

– Người lấy mạng ngươi.

Âm thanh chậm rãi vang lên bên tai Hắc Hùng, chưa kịp phản ứng, trước ngực hắn bỗng nhiều thêm một mũi nhọn màu đen, máu tươi tí tách nhỏ xuống đất.

– Trại chủ…..

Từ xa, có thêm mười mấy tên sơn tặc đang chạy đến thì chứng kiến Hắc Hùng bị giết, thì mắt xung huyết, tức giận vô cùng.

– Rác rưởi….

Từ khi thấy được sự tàn bạo của lũ sơn tặc này, Duy Tuấn như trở thành một người khác, ngạo mạn, tàn nhẫn, khinh thường kẻ khác.

– Huynh đệ, xông lên giết hắn, ai chém giết được hắn, sẽ làm trại chủ của ta…

Một tên sơn tặc hét lớn, sau đó tất cả bọn sơn tặc còn lại cũng hét lên, đao kiếm trong tay chém liên tục về phía Duy Tuấn.

– Một đám ô hợp….

Xoẹt…..

Thiên Cơ Tán trở thành trường đao, Ám nguyên lực ngưng tụ, Duy Tuấn quét đao một cái, đao mang màu đen hình vòng cung lao ra, chém qua người năm tên sơn tặc.

Keng….

Duy Tuấn dùng cán đao để sau lưng, đỡ một đòn đánh lén của một tên sơn tặc, tay đưa ra sau, nắm lấy đầu tên này, ném lên không, lưỡi đao quét ngang, thân thể tên này trở thành mưa máu.

– Mau, mau giết hắn…

Phốc…

Mũi thương nhọn xuyên qua giữa trán tên sơn tặc này, máu vẩy lên không trung, vô cùng mỹ lệ.

Phốc…. Phốc….

Chỉ trong tích tắc, toàn bộ sơn tặc Hắc Hùng đều chết dưới Thiên Cơ Tán, máu từ mũi nhọn rơi tí tách xuống đất, áo bào trắng tinh cùng làn da trắng nõn của Duy Tuấn bị máu tươi nhuộm đỏ rực.

– Hự….

Bỗng nhiên Duy Tuấn ngã quỵ, tay ôm đầu, đầu hắn bỗng nhiên vô cùng đau đớn, đôi mắt ngạo mạn từ từ trở lại hiền lành.

– Ca ca, ư….

Yến Lan từ một ngôi nhà chạy ra, nhưng nhìn thấy cảnh tượng máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, xác người nằm la liệt, thì mặt trắng bệch, tay giữ miệng, vô cùng buồn nôn, nhưng kìm nén lại được.

– Yến Lan, ta đã làm gì?

Duy Tuấn hai mắt rưng rưng, đôi tay đẫm máu run rẩy, hướng Yến Lan hỏi.

Phịch….

Duy Tuấn ngất đi, ngã xuống mặt đất, Yến Lan sợ hãi chạy đến đỡ lấy hắn.

………………………………

Duy Tuấn trong giấc mơ lại đến nơi đó, ngắm nhìn bóng lưng nàng ta, muốn ôm lấy nàng ta nhưng lại bị tỉnh giấc.

Vẫn là trần nhà gỗ đơn sơ, mùi gỗ ẩm ướt xông vào mũi, cảm thấy một vật nặng đè lên cánh tay mình, nhìn lại là Yến Lan đang gối đầu ngủ say trên tay hắn.

– Rốt cục xảy ra chuyện gì? Đầu ta tại sao đau như vậy?

Duy Tuấn ôm đầu, cố nhớ lại mọi việc, bỗng nhiên Lão Túc giọng nói vang lên.

– Tiểu tử, là do trong linh hồn ngươi tồn tại hai linh trí, khi ngươi bị phân tán, tên kia sẽ chiếm lấy cơ thể ngươi.

– Hai linh trí? Tại sao lại như vậy?

– Có lẽ, bởi vì lúc ngươi xuyên qua, linh hồn trước trong chủ thân thể này chưa tiêu tán, oán niệm hoà vào linh hồn ngươi, tạo nên một con người khác.

– Làm sao giải quyết được hắn?

– Khi oán niệm của hắn tiêu tán, hắn cũng sẽ biến mất.

…………………………………

– Ca ca, ngươi tỉnh rồi….

Duy Tuấn định hỏi thêm thì giọng nói của Yến Lan vang lên, nghe rất là vui mừng.

– Yến Lan, ta đã ngủ bao lâu?

– Ca ca đã ngủ say suốt năm ngày rồi, thôn trưởng và mọi người đang rất lo lắng.

– Năm ngày? Ta ngủ say như vậy sao? À, đúng rồi, thôn dân có ai bị thương không?

– Ân, thôn dân đều không có bị thương nặng, hiện tại đang chữa thương ở trong nhà.

– Muội gọi họ ra quảng trường trước cổng làng, ta có chuyện muốn nói.

Duy Tuấn ngồi dậy, tấm chăn mỏng tuột xuống khỏi người, cơ thể lực lưỡng nam tính hiện ra, khiến Yến Lan đỏ mặt chạy khỏi căn phòng nhỏ.

Xì xào… Xì xầm…

Tại khoảng đất rộng trước làng, đông đảo thôn dân đang bàn tán, có người bị băng bó nơi tay, chân, bỏng,.v.v. đang xì xào bàn tán.

– Khụ khụ, các vị thôn dân, xin hãy lắng nghe ta nói…

Duy Tuấn bước đến trước mặt các thôn dân, nhẹ ho một tiếng ra hiệu.

– Như các vị đã thấy, bọn sơn tặc Hắc Hùng đã đến thăm thôn chúng ta, tuy chiến thắng, nhưng chúng để lại những gì?

Duy Tuấn hỏi một câu khiến toàn thôn dân im lặng, không một ai có thể trả lời.

– Cho nên, hôm nay ta gọi mọi người đến đây, muốn hỏi mọi người là, có muốn trở thành một tu tiên giả?

Câu nói của Duy Tuấn đánh vào nỗi khao khát của từng thôn dân, khiến họ trở nên náo động.

– Muốn, bọn tôi muốn….

– Nhưng làm một tu tiên giả rất gian nan, ai không muốn có thể rút lui.

Lại một câu nói khiến các thôn dân trong lòng rối loạn, có người bắt đầu rục rịch, lùi về sau.

– Ta Mặc Phần không sợ, ta muốn trở thành tu tiên giả cường đại.

Một nam thôn dân trung niên hét lên, bước chân ra khỏi đám đông thôn dân, khuôn mặt góc cạnh, điển trai tuy đã hơi nhăn nheo.

– Được, còn có ai?

– Ca ca, muội cũng muốn….

Yến Lan từ đâu bước ra, hô lên.

Một cô bé cũng không sợ gian nan, khiến thôn dân còn lại bắt đầu rục rịch, lấy hết can đảm bước ra, muốn làm tu tiên giả.

Cuối cùng, chỉ có 25 thôn dân can đảm chịu khổ, trong đó có 9 vị thiếu phụ thôn dân và 10 vị trung niên, 6 thiếu niên và Mặc Phần cùng Yến Lan, Hà Đức thôn trưởng cũng rất muốn nhưng vì tuổi thọ mà từ bỏ.

Giao cho mỗi người một bản sao chép quyển Luyện Thể quyết Nhân giai tứ phẩm cùng một viên Tẩy Tủy Thương Đan, Linh Đan ngũ phẩm, một loại đan dược giúp thay đổi tư chất bản thân, nhưng vô cùng đau đớn, khi tu tiên giả bước vào Luyện Thể sử dụng có thể đột phá nhanh hai tầng cảnh giới.

Đan dược chia làm Nhân, Linh, Huyền, Hoàng, Địa, Thiên, Tiên, Thần Đan có nhất đến cửu phẩm.

– Mọi người trước hết học kĩ quyển Luyện Thể quyết, sau đó phục dụng đan dược này, tuy nhiên nó rất thống khổ, nên mọi người phải chịu đựng.

Duy Tuấn nói với các thôn dân, đưa viên đan dược màu đen lên trước mặt họ.

– Vâng, chúng tôi xin nghe.

Duy Tuấn ra một sườn núi, ngắm nhìn khung cảnh phương xa, thầm suy nghĩ.

– Tạo dựng thế lực, trở về Hoàng gia, phục thù. Huyết Vũ, từ đây về sau là thế lực Duy Tuấn ta bá chủ.

………………………………

…. Hết…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN