Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy - Chương 153: Cho Tôi Một Vật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy


Chương 153: Cho Tôi Một Vật


Tôi dừng bước chân ngoảnh lại nhìn anh ấy, trong ánh mắt của anh ấy chứa đầy sự lo lắng. Tôi biết anh ấy muốn hỏi điều gì, nên dứt khoát dùng lực rút tay ra khỏi tay anh ấy.

Tôi: “Học trưởng, em không sao, anh mau quay về nghỉ ngơi đi. Em cũng phải nhanh chóng quay lại ký túc nếu không bạn trong ký túc sẽ lo lắng.”

Lúc anh ấy vẫn còn muốn hỏi gì nữa, tôi cười cười với anh ấy sau đó cực nhanh quay người đi, nhanh chóng đi về phía cổng lớn. Mười phút sau, tôi đi tới dưới lầu ký túc, một mảnh đen tối có ánh đèn mờ nhạt. Bóng của tôi bị kéo dài ra, một trận cô đơn từ hư không mãnh liệt mà tới.

Nhìn cửa ký túc đóng chặt tôi mới nhớ ra là có gác cổng. Tôi sao lại có thể quên chuyện này chứ? Tôi bây giờ trên người không có tiền, cũng không mang theo thẻ ngân hàng, ngay cả điện thoại cũng không thấy đau nữa.

Nếu như tôi nghĩ không sai, điện thoại của tôi hẳn là ở Tinh Thủy Loan, không thể lấy lại được nữa rồi. Nơi đó tôi không thể tới, được nữa.

Tôi lẳng lặng đứng ở đó, hôm nay không phải là rất lạnh, nếu không thời gian lâu tôi sẽ bị cảm mạo. Thành phố phồn hoa này, tôi không có người thân, vẻn vẹn chỉ có bạn trong ký túc, mà trong đó từng có một người phản bội tôi, đó là Chu Tiên.

Nghĩ tới Chu Tiên, mày của tôi nhăn lại. Tập đoàn Chu thị đóng cửa rồi. Buổi sáng hôm nay cũng không thấy cô ta? Cục diện của tất cả mọi người đều nảy sinh cái mới còn Chu Tiên hình như không có biến gì.

Chính tại lúc này, tôi nghe thấy tiếng mở khóa nhẹ nhàng, cẩn thận nghe, tôi phát hiện có người gọi tôi, nhìn kỹ là Viên Doanh!

Tôi lập tức chạy lên phía trước, tập trung nhìn vào cửa kính thủy tinh. Viên Doanh vừa cạy cửa vừa xua tay. Một lát sau, cửa được mở ra.

Tôi: “Viên Doanh, cậu học được cách cạy cửa từ khi nào vậy?”

Cô ấy đắc ý nhìn tôi, cười khẽ, thổi ra một tiếng.

Viên Doanh: “Chuyện mình biết còn rất nhiều, trước tiên đừng nói chuyện, làm người quản lý ký túc tỉnh dậy là chúng ta xong đời!”

Nói xong, cô ấy một phen kéo tôi vào, rất nhanh đóng cửa khóa lại. Hành lang trống trải chỉ có hai người chúng tôi, sau khi leo lên ký túc, Viên Doanh cũng không vội kéo tôi vào phòng ngủ mà đem tôi kéo tới bên cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi.

Viên Doanh: “Hôm nay buổi sáng cậu tỉnh lại liền kỳ quái, những tiết học ngày trước cậu một buổi cũng không tới muộn, hôm nay tiết của Diệt Tuyệt Sư Thái mà cậu cư nhiên lại không tới! Bởi vì thiếu cậu mà Diệt Tuyệt Sư Thái rất tức giận. Sau đó mình và Trương Tiểu Mẫn đã nói dối, nói cậu bị sốt cao phải đi bệnh viện mới dàn xếp ổn. Cậu thành thật khai báo, đi chết ở đâu vậy?”

Một đạo ánh trăng sáng trùng hợp chiếu trên người Viên Doanh, soi vào đôi mắt vừa to vừa sáng của cô ấy.

Tôi: “Buổi sáng nay, sao lại không thấy Chu Tiên?”

Cô ấy không ngờ tôi đột nhiên hỏi tới Chu Tiên, mắt trừng lớn, sau đó thở ra một hơi thật dài.

Viên Doanh: “Chuyện này vẫn luôn không nói với cậu, Chu Tiên không phải người bình thường, cậu ấy là thiên kim của tập đoàn Chu thị. Hiện tại, nhà cậu ấy đóng cửa rồi, cậu ấy cũng thôi học rồi, không liên lạc với bất kỳ ai. Đồ của cậu ấy bị người của Chu gia lấy đi hết rồi, không ai biết cậu ấy đi đâu.”

Nghe lời này, tôi càng có thể xác định được trí nhớ của Chu Tiên không bị nảy sinh cái mới. Cô ta nhớ những chuyện của trước kia, phần chấp niệm kia đối với Dị Tư Ẩn, có lẽ vẫn chưa thể buông xuống được.

Viên Doanh: “Nói tới cũng thực kỳ quái, Chu Tiên trước khi đi có tặng lại cho cậu một vật, để trong ngăn tủ của cậu. Mình và Tiểu Mẫn cũng chưa xem, cậu quay lại xem xem.”

Tôi: “Để mình đi xem.”

Mơ hồ tôi cảm thấy thứ cô ta để lại cho tôi có liên quan tới Dị Tư Ẩn. Nhưng là, tôi vừa bước đi được mấy bước liên bị Viên Doanh giữ lại.”

Viên Doanh: “Thực kỳ quái nha, mình luôn cảm thấy hình như đã phát sinh ra chuyện gì đó. Nếu như cậu không nguyện ý nói, mình sẽ không hỏi nữa.”

Tôi quay đầu nhìn Viên Doanh, cô ấy là bạn tốt của tôi. Mọi chuyện của tôi cô ấy đều biết, chỉ là trí nhớ của cô ấy có sự thay đổi mà thôi. Sự tình nói ra thì dài, tôi phải nói sự thật với cô ấy như thế nào đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN