Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy - Chương 42: Việc Thất Đức
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy


Chương 42: Việc Thất Đức


Nghe anh ta nói những lời này, trái tim tôi nhất thời rõ ràng, anh ta tới đây là vì muốn nói chuyện này cho tôi biết. Có lẽ đứa nhỏ trong bụng tôi là nguyên nhân anh ta không thể tới gần tôi. Đối phó với Dị Tư Ẩn đã trầy trật như vậy rồi, bây giờ lại tới một Tịch Hoa, ai có thể chịu nổi a?

Nhưng tôi lại không thể lập tức cự tuyệt anh ta, chỉ có thể gật đầu nói.

Tôi: “Anh hãy nói cho tôi biết.”

Tịch Hoa: “Nha đầu, nếu cô sớm ngoan như vậy thì chuyện gì cũng đã không sảy ra. Tây Thành có một chợ đồ cổ, bên trong có kê huyết ngọc, đối với quỷ thai thương tổn cực kì lớn, cô chỉ cần mua về đeo lên cổ hai mươi tư tiếng.”

Tôi: “Kê huyết ngọc bao nhiêu tiền?”

Tịch Hoa: “Sổ tiết kiệm ngân hàng của cô chỉ cần đánh vào thêm một nét tiền là đủ cho cô mua kê huyết ngọc, nghe cho rõ, trong vòng hai mươi tư tiếng không được tháo xuống.”

Dứt lời, tôi cảm thấy một trận gió thổi qua, trước mắt không còn thân ảnh của anh ta nữa. Nhìn lại bạn học xung quanh, bọn họ đã khôi phục lại bình thường rồi. Lớp trưởng ở bên ngoài bước vào, lớn tiếng tuyên bố.

Lớp trưởng: “Cô giáo không khỏe.”

Lớp trưởng là một nam sinh cực kì cứng nhắc, thích thơ ca, nói đến thì cũng là một vẻ nho nhã. Diệt Tuyệt Sư Thái đặc biệt thích sinh viên giống như cậu ta, luôn khen ngợi cậu ta.

Bạn học ngồi trên ghế đều hoan hô reo hò, từ khi lên đại học tới bây giờ, mỗi năm học đều có môn của Diệt Tuyệt Sư Thái.

Trong vòng chưa tới một phút, trong phòng ngoài lớp trưởng đang đọc sách thì những người còn lại đều đã đi ra ngoài rồi.

Viên Doanh lập tức nắm lấy tay của tôi, vội vàng kéo tôi ra ngoài.

Viên Doanh: “Đi thôi, chúng ta đi làm chính sự!”

Tôi: “Mình nói cho cậu nghe chuyện này.”

Đến góc hành lang bí mật, tôi đem đầu đuôi ngọn tóc câu nói của Tịch Hoa nói cho Viên Doanh nghe. Cô ấy nghe đến phía sau, hận tới mức vừa giậm chân vừa mắng.

Viên Doanh: “Anh ta cư nhiên đưa ra một chủ ý thối như vậy, mình đương nhiên biết kê huyết ngọc có thể trợ giúp, nhưng loại ngọc đó là để khắc chế quỷ! Thai nhi vẫn chưa thành hình, nếu như làm như vậy, vạn nhất không cẩn thận, thai nhi trong bụng oán khí quá nặng trực tiếp ăn luôn cậu đó!”

Thân thể của tôi phát run, tôi nghe nói khi con nhện mẹ sinh nhện con, hàng trăm con nhện con đó sẽ cắn nuốt mẹ của mình, làm bữa ăn ngon đầu tiên khi mới sinh ra.

Tôi: “Cho nên anh ta nói như vậy là muốn mình trong lúc vô ý giết chết mình luôn?”

Viên Doanh: “Ai mà biết được chứ, dù sao cũng không phải là thứ tốt, tên gia hỏa này vậy mà lại tới lớp học mà mình lại không phát hiện được.”

Tôi: “Cậu không phát hiện? Dị Tư Ẩn tới ký túc tại sao cậu lại phát hiện được?”

Viên Doanh: “Là anh ta cố ý để mình phát hiện, dựa vào bản lãnh của anh ta đến vô ảnh đi vô tung, hoàn toàn có thể làm được.”

Ở một khắc này, tôi cảm thấy khẩn trương hẳn lên. Vạn nhất xóa sạch đứa nhỏ, Dị Tư Ẩn nổi giận, hậu quả quả thực là không thể tưởng tượng được.”

Viên Doanh: “Đi thôi, đi tới chợ đồ cổ.”

Bởi vì đi vội vàng mà tôi và Viên Doanh gọi một chiếc xe tới chợ đồ cổ, tiêu mất hai mươi tệ, nghĩ nghĩ mà thấy thịt đều đau.

Sau khi tới nơi, tôi vừa xuống xe điện thoại liền rung lên, tôi cúi đầu nhìn, thân thể chấn động.

Thẻ tiết kiệm trong ngân hàng của tôi vậy mà được thêm vào hai mươi vạn! Tiền này là do Tịch Hoa phái người gửi vào, thoáng cái nhiều như vậy!

Viên Doanh: “Tình Thiên, nhiều tiền như vậy, làm việc thất đức gì rồi?”

Tôi thấy ý cười gian trên mặt cô ấy, tức giận đánh cô ấy một cái.

Tôi: “Tiền của Tịch Hoa, anh ta cho mình để mình mua kê huyết ngọc.”

Viên Doanh: “Phun! Anh ta là kẻ lắm tiền, kê huyết ngọc bình thường mấy ngàn tệ là được, hai mươi vạn chậc chậc! Khẳng định là qua một số niên đại rồi! Phun! Không phải là kẻ lắm tiền mà là một ác quỷ! Anh ta muốn trực tiếp hắc hóa con của cậu!”

Tới chữ cuối cùng cô ấy nói thanh âm rất lớn, tôi sợ người khác nghe được, vội vàng bịt miệng cô ấy lại.

Tôi: “Đừng hô to gọi nhỏ, chúng ta đang ở bên ngoài đấy!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN