Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy - Chương 86: Tiếng Bước Chân Từ Đâu Tới?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy


Chương 86: Tiếng Bước Chân Từ Đâu Tới?


Một buổi chiều Viên Doanh cùng cha mẹ của Tiểu Mẫn vẫn luôn trông coi , thẳng tới khi màn đêm buông xuống, thời gian không còn sớm.

Tôi: “Chú dì, hai người hãy quay về ngủ đi, ở đây có cháu và Viên Doanh là được rồi.”

“Không được, các cháu đi nghỉ đi, ta và ba nó sẽ trông coi.”

Viên Doanh: “Dì, chúng cháu còn trẻ, thức đêm không tính là gì. Dì và chú hãy chăm sóc tốt cho bản thân, đợi tới khi Tiểu Mẫn tỉnh lại nhìn thấy hai người thì sẽ vui biết bao.”

Tôi: “Đúng đó, chúng cháu không sao, hai người đừng lo lắng.”

Chú và dì như thế nào cũng không chịu đi, thẳng tới khi y tá bước tới “bạn học của người bệnh ở lại đây, hai người hãy đi nghỉ ngơi đi.”

Tôi: “Dì, đi nghỉ ngơi đi.”

Tôi và Viên Doanh nói nửa ngày, ba mẹ của Tiểu Mẫn mới đi. Sau khi họ đi rồi, y tá dặn dò vài câu sau đó cũng đi. Cả hành lang chỉ còn lại hai người tôi và Viên Doanh, ánh đèn màu xanh u tối chiếu trên hành lang thật dài.

Nếu đổi lại là lúc bình thường, tôi nhất định sẽ đi. Nhưng hiện tại, càng nhiều hơn một phần trách nhiệm mà không cảm thấy sợ hãi.

Viên Doanh: “Tình Thiên, hôm nay mình không có pháp khí nào cả. Quỷ mà đến thì phải làm sao?”

Tôi: “Cậu là đạo sĩ lại hỏi mình phải làm sao?”

Viên Doanh: “Đánh tay không vậy!”

Tôi thiếu chút nữa thì cho cô ấy một cái nhìn kinh bỉ. Không có pháp khí chỉ có thể đánh tay không. Nhưng là… tôi có một vật. Nghĩ tới đây tôi lập tức từ trong túi lấy ra một gói băng vệ sinh.

Viên Doanh: “Tình Thiên, bà dì của cậu tới rồi?”

Tôi: “Cậu đã từng gặp người mang bầu có kinh nguyệt chưa? Đây là đồ sạch, nhưng đối với quỷ vẫn có tác dụng, nước miếng đối với quỷ mà nói cũng là một đồ vật dơ bẩn. Quỷ cao cấp không thể đối phó được nhưng với quỷ cấp thấp thì có thể.”

Viên Doanh: “Không phải máu bà dì, nữ nhân âm tính nặng, phải tìm một người đàn ông nhổ thì mới được.”

Tôi ngẩn ngơ, tìm ở đâu ra đàn ông bây giờ? Nếu như tóm lấy một người đàn ông và nói với anh ta rằng ‘anh trai, mượn nước bọt của anh để dùng’ sau đó lấy ra băng vệ sinh để anh ta nhổ vào, người đàn ông đó sẽ cho rằng chúng tôi là người ngu ngốc, có bệnh thần kinh.

Biện pháp không thể thực hiện chỉ có thể nghĩ cách khác.

Viên Doanh: “Gần bệnh viện có chó hoang, mình đi lấy một ít lông chó về đây, cậu đợi mình, rất nhanh thôi.”

Nói xong, cô ấy chạy đi, tôi gọi như thế nào cũng vô dụng. Trước cửa phòng bệnh không thể không có người, tôi chỉ có thể chờ Chu Tiên mau chóng tỉnh lại. Tôi lấy điện thoại ra nhìn thời gian, chín giờ mười lăm phút. Bởi vì rời đi lực chú ý, tôi xem một chút tin tức, chín rưỡi Viên Doanh vẫn chưa quay lại.

Tôi rất lo lắng, liệu cô ấy có bị chó cắn không? Chính tại lúc này, tiếng bước chân rất nhẹ vang lên trên hành lang trống trải. Tôi theo tiếng nhìn qua, cái gì cũng không thấy. Khi tôi tiếp tục xem điện thoại, tiếng bước chân lần nữa vang lên, càng lúc càng gần.

Tôi mở đèn pin trên điện thoại nhìn về phía đối diện, nhưng vẫn không có thân ảnh, trái tim của tôi nhảy rộn, quỷ đã tới rồi sao?

Tôi: “Nếu đã tới rồi thì hãy hiện thân đi.”

Vì để gia tăng dũng khí cho bản thân, tôi cố ý khuếch đại âm thanh, qua một lát tiếng bước chân không còn nữa, lại nhoáng lên một cái, một thân ảnh màu trắng xuất hiện ở phía cuối hành lang, tôi thậm chí nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Chu Tiên: “Tình Thiên, mình xong việc gia đình liền vội chạy tới đây, tại sao lại chỉ có mình cậu, Viên Doanh đâu?”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng không bao lâu lại bắt đầu đề phòng.

Tôi: “Ở đây có mình là được rồi, cậu về ký túc đi.”

Chu Tiên: “Không được, mình không tới thì trong lòng sẽ bất an, Tiểu Mẫn hiện giờ thế nào rồi?”

Cô ấy nói một câu nhưng lại mập mờ hai câu, rốt cuộc là Tiểu Mẫn tỉnh thì cô ta bất an hay là lo lắng cho Tiểu Mẫn?

Tôi: “Cậu ấy rất tốt, nếu như cậu tới rồi thì ra ngoài bệnh viện tìm Viên Doanh đi.”

Chu Tiên: “Cậu có một mình không sợ sao? Ở đây âm trầm như vậy. Viên Doanh tốt xấu gì cũng biết đạo thuật, mình ở lại đây với cậu.”

Dứt lời, tôi lại lần nữa nghe thấy tiếng bước chân vừa nãy. Cho nên, tiếng bước chân căn bản không phải của Chu Tiên, mà thực sự là có người khác!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN