Beta: Serein
Thời Diên ngẩn ra, nhanh chóng đoán được người kia là ai.
Không hiểu sao, tim cô đập loạn cả lên, mất khống chế.
Thời Diên rũ mắt, che khuất đôi mắt sáng ngời, ánh mắt lộ ra chút hoang mang.
Im lặng một lát, cô đặt bánh tart trở lại trên tủ.
Thấy thế, Lạc Thanh Y ý thức được cảm xúc của cô không đúng, đi đến mép giường ngồi xuống, quan tâm hỏi, “Làm sao thế?”
Thời Diên cười cười, “Không có gì.”
Chỉ là đột nhiên cô phát hiện, tất cả mọi chuyện đang đi lệch quỹ đạo đã dự đoán của cô.
Những suy nghĩ trước đây rõ ràng không thể lay chuyển, vậy mà bây giờ càng lúc càng bị dao động.
Cô không thể nuông chiều bản thân ngày càng chìm sâu thế này, tiếp tục hưởng thụ lòng tốt của anh dành cho cô.
Là cô quá yếu đuối, chỉ biết trốn tránh.
Nhận thấy ánh mắt Thời Diên ảm đạm dần, trong lòng Lạc Thanh Y thầm thở dài, chỉ có thể lảng sang chuyện khác, “Đúng rồi, hình như em chưa xem tìm kiếm nóng tối hôm qua.”
Nói rồi, Lạc Thanh Y đưa điện thoại cho cô xem.
Tưởng tượng đến lượt tìm kiếm nòng hôm qua, Lạc Thanh Y liền cảm thấy sảng khoái.
#Tạo hình Thời Diên#
#Vòng cổ C.Y Thời Diên#
#Vòng cổ của đại lão bí ẩn giá trên trời#
#Li Tư nổi điên bị vả mặt trong phòng nghỉ#
#Li Tư nhục mạ trợ lí#
Cuối cùng nhấp vào tìm kiếm nóng là một video mơ hồ không rõ nhưng trang phục đi thảm đỏ tối hôm qua của Li Tư vẫn còn rõ ràng, nhìn qua một cái là nhận ra cô ta.
Chất lượng của video thấp, có tiếng ly vỡ vụn cùng với tiếng mắng chói tai của cô ta khi nhục mạ trợ lí, giống như một người đàn bà đanh đá.
Thật ra Thời Diên đã nghe qua chuyện tính tình Li Tư không tốt.
Cô ta không coi trợ lí của mình là người, đánh hay mắng cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng mà công ty sau lưng Li Tư xử lý bê bối quá nhanh. Mấy năm trước có lộ chuyện một lần như bây giờ, sau đó không biết sao bị đè xuố.ng, mà Internet lại không có bộ nhớ nên lâu dần cũng thành như không có gì.
Chỉ là phong ba bão táp lần này hình như lớn đến mức không thể ngờ, công ty có ra tay cũng không xóa được.
Nhiệt độ ngày hôm qua cô ta cọ giờ đã biến thành những tiếng mắng dưới Weibo của cô ta.
Giống như có một thế lực nào đó ở phía sau muốn chỉnh đốn cô ta một chút nên tình hình hiện tại mới phát triển đến mức không thể kiểm soát được.
Lạc Thanh Y lòng đầy khoái chí, “Nếu muốn chị nói thì đây là những gì cô ta xứng đáng. Người không tự tìm đường chết sẽ không chết. “
Thật ra Thời Diên không có cảm xúc gì, cô không có ý định bỏ đá xuống giếng nhưng cũng không tốt bụng mà đồng cảm với hạng người như Li Tư.
Cô lại thấy có chỗ sai sai, bình tĩnh hỏi một câu, “Là ai tung video?”
“Nghe nói là một trợ lý cũ của cô ta, không thể chịu nổi việc làm ô sin của Li Tư nên chủ động từ chức, ai ngờ Li Tư là kẻ tiểu nhân, để người đại diện liên lạc trong giới khiến cho người ta không tìm được việc làm, rơi vào đường cùng.”
Một trợ lí nhỏ nhoi cũng có bản lĩnh nâng độ phổ biến của video lên cao vậy sao? Công ty của Li Tư cũng không xóa được?
Thời Diên nhắm mắt, ép mình không nghĩ về nó nữa.
Lạc Thanh Y bỗng nhớ đến một chuyện, “Đúng rồi, còn có chuyện này. Hôm qua hội Chữ Thập Đỏ gọi cho tôi, có người lấy danh nghĩa của cô để quyên tiền cho họ.”
“Lần này quyên bao nhiêu?”
“Vẫn là một nghìn vạn. Đúng hơn là một nghìn lẻ chín vạn, sinh nhật cô.”
Thời Diên kinh ngạc, “Chưa điều tra được người quyên tiền là ai sao?”
Suốt bốn năm, mỗi năm đều có người lấy danh nghĩa của cô để quyên tiền cho hội Chữ Thập Đỏ. Bởi vì là tài khoản nặc danh ở nước ngoài nên rất khó để liên hệ chủ tài khoản.
Lạc Thanh Y lắc đầu, dựa vào suy đoán mà nói, “Có thể là người hâm mộ cuồng nhiệt nào đó chăng?”
Lấy danh nghĩa thần tượng quyên tiền tạo phúc ở giới giải trí có rất nhiều, cũng có người hâm mộ theo đuổi thần tượng một cách thầm lặng, họ có tình yêu không nhỏ và cũng không thiếu tiền.
Nhưng mà như trường hợp của cô thì chắc là đầu tiên.
Thấy Thời Diên còn cau mày, Lạc Thanh Y đành khuyên bảo cô, “Thôi, dù sao cũng là chuyện tốt, đừng rối rắm làm gì.”
Rốt cuộc thì không phải minh tinh nào cũng có thể có một người hâm mộ thực sự vô nhân tính như thế.
Trong lúc nói chuyện, Lạc Thanh Y không khỏi vui sướng khi người gặp họa, “Tôi nói này, nếu chị là Li Tư thì sẽ quyên góp cho đêm từ thiện hôm qua nhiều tiền hơn, có lẽ còn có thể tẩy trắng cho bản thân một chút. Tôi đoán hiện tại cô ta phải tức đến mức cả giày cao gót cũng giẫm đứt.”
Lạc Thanh Y đoán cũng đúng được tám chín phần.
Lúc này, tại công ty Điện Ảnh Hoa Duyệt, có thể dùng câu gà bay chó sủa để hình dung.
Li Tư đeo kính râm và khẩu trang xông thẳng vào văn phòng giám đốc bộ phận PR, cả hành lang đều rung lên vì tiếng giày cao gót giận dữ của cô ta.
Li Tư đẩy cửa, tháo kính đen, đang chuẩn bị hỏi tội giám đốc PR thì thấy trên ghế sô pha còn có thêm một người đàn ông trung niên bụng phệ.
Là Lý Văn Hoa, tổng giám đốc của công ty.
Lời nói đến miệng bị nuốt vào, Li Tư vặn eo nhỏ đi sang, bày ra một gương mặt tươi cười ân cần lấy lòng.
“Tổng giám đốc Lý, tôi không biết ngài cũng đang ở đây…”
Lý Văn Hoa không thèm để tâm đến bộ dáng này của cô ta, đem xấp giấy trong tay quăng lên bàn, tức giận mắng, “Không phải tôi bảo cô ngoan ngoãn ở nhà sao! Bây giờ cô chạy tới công ty, cô sợ bản thân mình chưa đủ nổi tiếng phải không? Hay là video chưa đủ nóng?”
Li Tư hoảng sợ, khí thế kiêu ngạo ban nãy tức khắc đã không còn.
“Ông chủ Lý, tôi…”
Lời giải thích còn chưa nói xong đã bị sự tức giận của Lý Văn Hoa át đi, “Tôi cái gì mà tôi! Có phải cô muốn công ty cũng chôn cùng cô luôn đúng không? “
Cô ta chưa bao giờ thấy Lý Văn Hoa tức giận đến nhường này, bây giờ Li Tư mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cô ta lập tức cầu xin, bộ dáng nhu nhược đáng thương: “Ông chủ Lý, chuyện này là tôi sai, tôi ở công ty nhiều năm như thế, xin ngài…”
Lý Văn Hoa giận đến bật cười, “Cô nói tôi nghe xem, cô chọc giận Bùi thị như thế nào? Nói tôi biết, Bùi thị không vừa mắt cô, bảo tôi giúp cô kiểu gì, toàn bộ Bắc thành này ai dám giữ cô!”
Nghe vậy, hai chân Li Tư mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Cô ta nhớ đến vị thư kí đem vòng cổ đến cho Thời Diên trong đêm từ thiện hôm qua.
Quả thật… là Bùi Kỵ.
Dù sao cũng là cây vàng hái ra tiền mấy năm nay cho công ty, Lý Văn Hoa mắng xong rồi thì chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Được rồi, lịch trình gần nhất trước mắt hủy hết đi. Qua trận gió này rồi, nếu người ta không nhớ đến cô thì sau này có thể đóng vài vai nhỏ, còn nữ chính gì đó cũng đừng có nghĩ tới.”
Li Tư giật mình, không thể tin được mà nhìn về phía Lý Văn Hoa, “Ông chủ Lý!”
Từ nữ chính thành nhân vật phụ, chuyện này khiến cô ta càng khó chấp nhận hơn việc mình bị giết.
Li Tư còn muốn nói tiếp đã bị Lý Văn Hoa không kiên nhẫn mà cắt ngang, “Được rồi, hôm nay cứ thế đã, cô về trước đi.”
Bị tống cổ ra khỏi cửa công ty, Li Tư mới phản ứng lại.
Hôm qua đập phá đồ đạc, cô ta còn chưa kịp tháo những chiếc móng tay bị gãy, giờ phút này chúng cắm sâu vào trong da thịt, để lại vết hằn sâu hoắm.
Qua hồi lâu, Li Tư đứng tại chỗ, lấy điện thoại ra gọi đến một số.
Rất nhanh đã có người bắt máy, tiếng cô ta khàn khàn, “Này, có rảnh không? Giúp tôi làm chút chuyện.”
Li Tư nói xong, người phía bên kia liền mắng cô ta điên rồi.
Cô ta chậm rãi nở nụ cười, gương mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo tà ác, lộ ra vài phần cuồng loạn điên cuồng.
“Dù sao sớm muộn gì cũng phải kết thúc, ai cũng đừng hòng có kết cục tốt.”
______
Thời gian ba ngày ngắn ngủi trôi qua nháy mắt.
Ở bệnh viện truyền nước biển hai hôm khiến Thời Diên đã khỏi cảm hoàn toàn.
Hai ngày này, điện thoại cô vẫn luôn nhận được tin nhắn từ Bùi Kỵ gửi đến.
Lần đầu là lúc cô thức dậy thì không thấy anh ở đây nữa.
“Buổi sáng đi công tác, anh đã gọi người đại diện sang rồi.”
Đang giải thích với cô lý do ngày hôm đó anh đi mà không tạm biệt.
Thời Diên nhìn nhưng không nhắn lại.
Cho anh một chút hy vọng, cuối cùng lại khiến anh thất vọng thì chi bằng giờ phút này tàn nhẫn một chút.
Lần thứ hai là buổi sáng hôm cô xuất viện.
Chỉ vỏn vẹn ba chữ.
“Nay xuất viện?”
Trong lòng Thời Diên rối bời, đầu ngón tay gõ chữ trên khung thoại, hết gõ lại xóa, cuối cùng chỉ gửi một chữ.
“Ừ.”
Thái độ của cô đã đủ lạnh nhạt, cô nghĩ hẳn là Bùi Kỵ cũng đã biết.
Tính tình anh kiêu ngạo, cao cao tại thượng như thế, làm sao cho phép bản thân tiếp tục thấp hèn.
Cho nên trong hai ngày tiếp theo, Bùi Kỵ không gửi tin nhắn đến.
Đây rõ ràng là kết quả mà cô mong muốn, vậy mà tại sao cô lại cảm thấy không vui.
Chiều hôm đó.
Phi cơ đến sân bay Lâm Thành đúng giờ, Thời Diên xuống máy bay, sau đó ngồi xe đi thẳng đến nơi tổ chức nghi thức khai máy.
Trong thành phố điện ảnh, dòng người xô đẩy, chen chúc nhau.
Lúc cắt băng, Thời Diên đứng bên cạnh Khâu Duệ, cuối cùng cũng gặp được nam chính trong bộ phim này, Hứa Cẩn Ngôn.
Năm trước, cậu ấy dựa vào một bộ thanh xuân vườn trường mà nổi tiếng trên mạng, nhận được một số giải thưởng và nhanh chóng trở thành một diễn viên mới.
Thời Diên đã xem qua bộ mà Hứa Cẩn Ngôn làm diễn viên chính, kỹ thuật diễn quả thật rất xuất sắc, không phải là phái thần tượng, rất có tiềm năng, gần đây cũng vô cùng nổi bật.
Gương mặt thì càng không phải bàn, ngũ quan tinh xảo tuấn tú, lại có thêm một đôi mắt đào hoa trời ban, màu da trắng nõn, dáng người cũng rất chuẩn, có cảm giác giống cún con.
Điều khiến cậu ấy trở nên nổi bật trong đám đông là khí chất xuất chúng.
Dùng từ phổ biến gần đây nhất thì chính là có cảm giác thiếu niên.
{Đắm Chìm} có đa số cảnh quay là lấy ở trường học, tuổi của nam, nữ chính đều là 17, 18 nên Thời Diên có thể hiểu một phần nguyên nhân vì sao Khâu Duệ lựa chọn Hứa Cẩn Ngôn.
Nghi thức cắt băng kết thúc, Thời Diên thay quần áo xong, đang định đi trước để quay phim thì bị Hứa Cẩn Ngôn cản lại.
Hứa Cẩn Ngôn hình như có chút khẩn trương, gương mặt trắng nõn hơi phiếm hồng, đôi mắt sáng ngời.
“Chào lão sư Thời, tôi là Hứa Cẩn Ngôn.”
Thời Diên cười cười, giọng nói mềm nhẹ dịu dàng, “Chào cậu, không cần gọi tôi là lão sư, cứ kêu Thời Diên là được.”
Thời Diên vẫn mặc trang phục của đoàn phim, váy cotton trắng, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng không hiểu sao khi mặc ở trên người cô lại có vài phần khác biệt, đẹp động lòng người.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, lông mày thanh mảnh, khi cười rộ lên thì đôi mắt hạnh cong cong như tràn đầy ánh xuân trong trẻo.
Sạch sẽ, sáng ngời và cởi mở.
Không giống những người mà cậu ấy đã gặp qua trong giới này, vẩn đục không chịu nổi.
Hứa Cẩn Ngôn đầu óc mơ hồ, suýt nữa thất thần.
Người đại diện thấy thế thì vội vàng kéo cậu ấy ra, cười cười với Thời Diên, “Lão sư Thời, Cẩn Ngôn tuổi còn nhỏ, ăn nói không được tốt lắm. Cô hẳn là đang vội, bọn tôi không làm chậm trễ việc quay phim của cô nữa. “
Thời Diên không chút để ý mà cười, nói một câu không sao rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng rời đi của Thời Diên, người đại diện mới quay đầu, dùng ngữ khí cảnh cáo nói với Hứa Cẩn Ngôn, “Tôi nói cho cậu, đem cái suy nghĩ kia nhanh chóng thu lại. Người ta không có để tâm tới cái loại trẻ con như cậu đâu.”
Tuy tâm tư bị nhìn thấu nhưng Hứa Cẩn Ngôn còn thản nhiên cười, “Cô ấy cũng lớn hơn tôi bao nhiêu đâu. 19 với 22, tôi cảm thấy vừa đẹp.”
Người đại diện tức giận, “Cậu có biết không, cô ấy…”
Hứa Cẩn Ngôn cười ngắt lời người đại diện, “Biết, tổng giám đốc Quý của công ty giải trí Dự Tinh. Không phải không công khai sao, cũng không nhất định là thật. “
Người đại diện giận đến cười, “Ai nói cậu chỉ có mỗi Dự Tinh?”
Hứa Cẩn Ngôn nhướng mày, nghe ra ý trong lời anh ta, vẻ mặt nghiêm túc, “Còn có ai?”
“Tóm lại cậu nghĩ cũng đừng nghĩ. Cho cậu thêm vài chục năm nữa, cậu cũng so không lại người ta đâu.”
_______
6 giờ tối, cảnh quay đầu tiên kết thúc êm đẹp.
Buổi tối còn có một bữa liên hoan, đạo diễn Khâu Duệ vài ngày trước đã nói với cô, Thời Diên cũng không nỡ từ chối, thay quần áo của mình rồi ngồi xe chuẩn bị đi.
Vừa mới ra khỏi cửa, mặt Tưởng Thanh đầy lo lắng tới nói cho cô xe đột ngột bị nổ lốp.
Đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tưởng Thanh vừa đến Lâm Thành, không chuẩn bị kịp, “Chị Thời Diên, bây giờ em tìm cách gọi xe lại đây nhé?”
Liên hoan bắt đầu lúc 7 giờ, Thời Diên vừa mới tẩy trang xong, lúc ra đã muộn, một số người đã đi trước.
Chờ có xe lại đây, chỉ sợ sẽ trễ rồi.
Lúc đang đứng tại chỗ tìm cách, một chiếc xe bảo mẫu màu đen chậm rãi từ phía sau chạy đến.
Cửa sổ hạ xuống, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi đẹp trai.
“Lão sư Thời, có chuyện gì vậy?”
Thấy bên trong là Hứa Cẩn Ngôn, Thời Diên nói đúng sự thật, “Xe tôi gặp chút trục trặc.”
Hứa Cẩn Ngôn “a” một tiếng, sau đó cẩn thận dò hỏi, “Lão sư muốn ngồi xe tôi qua bên đó trước không? Nếu không có thể sẽ đến buổi liên hoa trễ, nghe nói đạo diễn Khâu ghét nhất diễn viên đến muộn.“
Nghe vậy, Thời Diên do dự một lúc, cô lo lắng sẽ có vài tin đồn không hay.
Một lát sau, Thời Diên dịu dàng nói, “Làm phiền cậu quá, tôi chờ xe đến đón là được rồi.”
Hứa Cẩn Ngôn hiểu rõ, sau đó cười cười: “Không có gì đâu lão sư, dù sao trên xe em cũng có một người nữa.”
Dứt lời, một cái đầu khác từ cửa xe lộ ra, nhiệt tình chào hỏi với cô.
“Chào lão sư!”
Là nữ số 3 của đoàn phim, Trần Tử Di.
Ba người đi nhờ xe, cũng không đến mức đồn ra chuyện gì thái quá. Nếu còn kì kèo nữa, tất cả đều đến muộn mất.
Thời Diên bất đắc dĩ, đành phải lên xe.
“Vậy thì đành làm phiền mọi người rồi.”
Hứa Cẩn Ngôn nhìn cô cười một cái, trên má hiện ra hai lúm đồng tiền, “Như thế này thì có gì mà làm phiền, chỉ là tiện đường thôi.”
Trên đường đi, không khí trên xe cũng không qua gượng gạo.
Hứa Cẩn Ngôn sẽ tìm đề tài nói chuyện phiếm nhưng đa số là Trần Tử Di đáp lại.
Rất nhanh, xe đã đến dưới lầu địa điểm liên hoan.
Hứa Cẩn Ngôn xuống xe trước, vòng sang bên kia giúp Thời Diên mở cửa xe.
“Cảm ơn.”
Cô dùng ngữ điệu khách khí mà xa cách, Hứa Cẩn Ngôn cười cười, không nói gì.
Mấy người bọn họ cùng vào tiệm cơm, Thời Diên cũng không để ý góc phía sau có một chiếc Lamborghini lẳng lặng dừng ở đó.
Đoàn phim liên hoan trước sau như một đều nhàm chán.
Trên bàn cơm trừ đạo diễn, còn có diễn viên và mấy nhà đầu tư.
Trong trường hợp này thì nữ diễn viên đều không tránh được việc bị chuốc rượu nhưng Thời Diên thì không.
Sau lưng cô là công ty Dự Tinh, rất ít người không dám nể mặt.
Mà nữ số 2 Khâu Minh Yên lại là cháu gái của Khâu Duệ, không ai mù mà dám đi chuốc rượu cô ấy. Cho nên những tổng giám đốc đó hướng đến người không có ai chống lưng là Trần Tử Di.
Cô gái nhỏ không có lai lịch, vài chén rượu đã say bèn lấy cớ đi vệ sinh mà trốn rượu.
Sau đó, một lão tổng bụng bia cầm ly rượu ra ngoài đi theo cô ấy.
Thời Diên cúi đầu không chú ý xung quanh, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn lên điện thoại.
Trên khung thoại, lịch sử trò chuyện vẫn như cũ, dừng lại ở hai ngày trước.
Thời Diên ánh mắt ảm đạm, vừa định tắt điện thoại thì màn hình bỗng nhiên sáng lên.
Một tin nhắn lập tức được gửi đến.
“Xuống dưới.”
Thời Diên sửng sốt, vài giây sau mới phản ứng lại.
Cô đang ở thành phố bên cạnh, không phải Bắc Thành.
Chẳng lẽ Bùi Kỵ cũng tới?
Thời Diên mím môi, không kịp trả lời anh, liền cầm lấy điện thoại và túi xách, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Hứa Cẩn Ngôn ngồi đối diện nhìn theo bóng lưng của cô cho đến khi cửa phòng đóng chặt lại.
Thời Diên vội vàng đi qua hành lang, vừa định quay người xuống lầu, âm thanh từ góc bên cạnh cô vang lên.
Tiếng cô gái nhỏ nhẹ nhưng giọng điệu nức nở, “Tổng giám đốc Lưu, tôi thật sự không thể uống nữa…”
Là tiếng của Trần Tử Di.
Người đàn ông bám riết không buông, say khướt nói, “Có phải cô không cho tôi mặt mũi hay không?”
Thời Diên dừng lại.
Cô do dự một lúc, sau đó xoay người đi đến chỗ phát ra âm thanh.
Đến chỗ ngoặt quả nhiên là người nãy giờ vẫn luôn chuốc rượu Trần Tử Di.
Người đàn ông này cầm ly rượu, bộ dạng say xỉn lôi kéo con gái nhà người ta, vẻ mặt đầy kinh tởm.
Hắn ta vừa nói vừa đem ly rượu nhét vào trong tay Trần Tử Di, “Cô không uống ly này chính là không cho tôi mặt mũi. Cô nghĩ sau này bản thân có thể tiếp tục đi diễn sao?”
Trần Tử Di nào có trải qua loại trường hợp thế này, vừa kinh hãi vừa sợ sệt, gần như muốn khóc.
Ngay sau đó, có người nắm lấy cánh tay cô gái kéo ra sau, giật lấy ly rượu trong tay cô ấy.
“Ào” một tiếng.
Chất lỏng trong ly bị hắt hết lên mặt tên đàn ông đó, gọn gàng dứt khoát.
Hắn ta đứng ngơ ra, Trần Tử Di cũng sửng sốt, ngơ ngác nhìn Thời Diên bên cạnh.
Cô cười, lời nói nhẹ nhàng tự nhiên, “Tổng giám đốc Lưu uống nhiều quá rồi, nên tỉnh rượu thôi.”
Trần Tử Di hoàn hồn, mắt sáng lên như gặp được cứu tinh.
Hắn ta thấp giọng chửi thề một câu, rượu lên não, căn bản không nhìn ra được người trước mặt đang là người nào, trực tiếp chửi ầm lên, “Con mẹ nó, mày là đứa nào mà dám hắt rượu lên mặt tao?”
Nói rồi, hắn ta giơ tay lên muốn động thủ đánh người.
Thời Diên vừa định lùi về sau né tránh nhưng phía sau là Trần Tử Di, người bị dọa đến choáng váng, đến trốn cũng quên trốn.
Không cảm nhận được đau đớn đã dự tính, giây tiếp theo, tiếng xương khớp lệch vị trí vang lên cùng với tiếng hét đầy đau đớn.
Thời Diên như ý thức được chuyện gì, lập tức mở mắt ra.
Vừa rồi người đàn ông còn kiêu ngạo vô cùng đã bị người khác bóp chặt tay, vẻ mặt vặn vẹo vì đau đớn, miệng luôn mồm kêu đau.
Đằng sau hắn ta là Bùi Kỵ mặt không cảm xúc đứng đó, thân hình cao lớn phẳng phiu.
Đèn rọi đến, ánh đèn khiến khuôn mặt anh lạnh lùng mà thâm thúy, đôi mắt đen nhánh.
Thời Diên đột nhiên không kịp đề phòng mà ngơ ngẩn.
Người đàn ông đau tỉnh, chửi thề, “Mẹ nó, cái tên này, dám đánh ông đây, mày có tin không tao báo nguy…”
Bùi Kỵ từ trên cao nhìn xuống hắn ta, ánh mắt hờ hững như đang nhìn một thứ đã chết, lời nói không nghe ra cảm xúc gì.
“Tập đoàn Bùi thị, Bùi Kỵ.”
Ông ta chợt sửng sốt, vài giây sau mới phản ứng lại, đồng tử chợt co rút.
“Bùi… Bùi… Bùi thị?!!”
Bùi Kỵ khóe môi cong lên, gương mặt lạnh lùng sắc bén, “Có cần tôi giúp ông báo nguy?”
Lệ khí trên người anh thật sự khiến người ta sợ hãi, trán hắn ta ứa mồ hôi lạnh, liên tục nói, “Không… không… Tổng giám đốc Bùi… Đây là hiểu lầm…”
Ngay sau đó, Bùi Kỵ thong thả ung dung rút ra một cái danh thiếp, khom lưng đặt trên đất, đầu ngón tay khẽ động.
Một động tác đơn giản, lại khiến người xem kinh hồn bạt vía.
Anh cong môi, giọng khàn khàn, “Nhớ gọi cuộc điện thoại này, tiếp ông đến cuối cùng.”
Nói xong, Bùi Kỵ đứng lên, ánh mắt nhìn đến người cách đó không xa.
Anh híp mắt, mặt mày nặng nề, lộ ra chút nguy hiểm.
Thời Diên bất giác nín thở, ngơ ngẩn nhìn anh.
Ngay sau đó liền nghe thấy anh thấp giọng nói, “Lại đây.”