Beta: Ano
Buổi sáng ngày lãnh chứng, trời trong nắng ấm, nghe kỹ hình như có tiếng chim ríu ít ngoài cửa sổ.
Buổi sáng trước khi đồng hồ báo thức reo, Thời Diên đã thức dậy. Nghĩ đến ngày hôm nay phải dậy đi lấy chứng chỉ, cô có chút hồi hộp, đêm qua đến tận khuya cô mới chợp mắt được.
Dường như Bùi Kỵ thức dậy sớm hơn cô.
Trong phòng tắm có tiếng nước xối xả, mãi đến khi tiếng nước ngừng lại, Thời Diên mới đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Bùi Kỵ đang cạo râu trước bồn rửa mặt.
Anh mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, hai cánh tay có gân rõ ràng. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, làm cho khuôn mặt anh càng thêm đẹp trai, quầng thâm màu lục nhạt dưới mắt càng lộ rõ.
Hình như anh ngủ không ngon.
“Sao anh lại dậy sớm như vậy?”
Bùi Kỵ nhàn nhạt đáp, trên mặt không có biểu tình gì khác thường.
Thời Diên cau mày, nhìn chằm chằm vào quầng thâm dưới mắt anh trong hai giây, đột nhiên dường như đã phát hiện ra điều gì đó.
Cô chớp mắt, ngập ngừng hỏi: “Cả đêm qua anh không ngủ phải không?”
Động tác khựng lại của người đàn ông hầu như không thể nhận ra. Thời Diên mím môi, cố nén cười và hỏi lại: “Bùi Kỵ anh sẽ không căng thẳng đến mức không ngủ đi.”.
: “Không có.”
Vừa dứt lời, anh nhẹ nhàng hừ một tiếng, trong tay dao cạo vô ý tạo thành một vết cắt nhỏ, chảy ra một giọt máu.
…Còn nói rằng không căng thẳng.
Bất đắc dĩ, Thời Diên đi đến hộp thuốc, nhẹ nhàng sát trùng vết thương bằng bông gòn tẩm cồn.
Cũng may vết thương không sâu, lại ở quai hàm, nhìn từ phía trước không thấy rõ, nhưng Thời Diên vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
Với mức độ căng thẳng của anh, cô sợ sau này anh lại làm tổn thương mình, sau đó ảnh chụp chứng minh thư trên giấy đăng ký kết hôn thực sự không thể lấy được.
Cất hộp thuốc đi, Thời Diên quả quyết nói: “Để em giúp anh.”
Bùi Kỵ nhướng mắt, cong môi đưa đồ cho cô.
Đây là lần đầu tiên giúp người khác cạo râu, động tác của Thời Diên thận trọng, vẫn không quên nhẹ nhàng nói với anh: “Có đau hãy nói cho em biết. “
Thời Diên đứng sát vào anh, nghiêm túc bắt đầu lần đầu tiên trong cuộc đời cạo râu cho đàn ông.
Ánh mắt của Bùi Kỵ vẫn luôn nhìn hình dáng cô không chớp mắt, cảm xúc chảy trong đáy đôi mắt sơn mài của anh đầy ẩn nhẫn mãnh liệt.
Trong đôi mắt sâu như vực thẳm chỉ còn lại hình bóng của cô. Những mảnh nắng chiếu vào qua khe hở của rèm, dòng chảy thời gian dường như vô tình vào giờ phút này mà bất giác chậm lại tạo nên bầu không khí yên bình tươi đẹp.
Hơi thở ấm áp quyện vào nhau, vành tai cô đỏ bừng vô cớ.
Bởi vì cho dù Thời Diên không ngước mắt lên, cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh lưu luyến trên mặt.
Cô chỉ có thể cố gắng hết sức để giữ cho tay không run.
Mặc dù là lần đầu tiên Thời Diên làm điều này, nhưng cô đã bắt đầu khá nhanh.
Mười phút sau, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, dùng khăn ấm lau sạch bọt trên cằm anh, sau đó chậm rãi xoa đầu ngón tay dọc theo đường viền của anh, kiểm tra xem có chỗ nào còn không.
Sau khi kiểm tra vừa ý, cô cụp mắt cười: “Được.”
Vừa nhướng mi, cô liền đụng phải đôi mắt sâu thẳm của anh.
Anh chỉ nhìn thẳng vào cô, con ngươi anh phản chiếu một màu dịu dàng dưới ánh mặt trời, ánh mắt anh chuyên chú lưu luyến.
Thời Diên đột nhiên thất thần trong ánh mắt của anh.
Sau khi hoàn hồn, cô mím môi, lại đột nhiên mở rộng vòng tay, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Cơ thể Bùi Kỵ cứng đờ, cảm nhận được cái ôm mềm mại trước mặt, yết hầu của anh hơi lăn xuống. Cô nhẹ giọng an ủi anh: “Bùi Kỵ, anh đừng căng thẳng. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”
Anh là một người rất bất an, cô biết điều đó.
Nhưng nó ổn mà.
Cô sẵn sàng dành phần còn lại của cuộc đời mình để chữa lành mọi vết sẹo và vết thương lòng của anh.
cho anh một ngôi nhà.
*
Trên đường đến Cục Dân Chính,cả quá trình Bùi Kỵ vẫn không buông tay cô.
Như thể anh sợ rằng cô sẽ chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân.
Thời Diên có chút buồn cười, lại nhịn không được muốn trêu chọc anh.
“Bùi Kỵ, nếu như em chạy trên đường thì sao…”
Bùi Kỵ nghiêng người nheo mắt, đôi mắt dài hẹp hơi híp lại, đôi mắt đen láy rơi vào trên mặt cô.
Giọng nói của anh nhàn nhạt, nghe ra có ý tứ đùa giỡn: “Đánh gãy chân của em, sau đó nhốt em trên giường.” “…”
Quả nhiên vẫn là Bùi Kỵ.
*
Thứ sáu tuần này, cục dân chính không có nhiều người.
Trong khi Bùi Kỵ đang xếp hàng để điền vào đơn, Thời Diên ngồi sang một bên và chờ đợi.
Có một người phụ nữ trông có vẻ lớn tuổi hơn đang ngồi cạnh cô, có lẽ cũng đang đợi.
Một lúc sau, người phụ nữ quay đầu lại và bắt đầu nói chuyện với Thời Diên.
Người phụ nữ liếc nhìn xung quanh, nghiêm túc hỏi: “Cô gái, cô không phải bị ép gả chứ?”
Thời Diên sững sờ trước câu hỏi.
Người phụ nữ lại đến gần cô, nhỏ giọng thì thầm: “Tôi thấy người đàn ông của cô trông rất nghiêm túc và hung dữ, mặc dù anh ta rất đẹp trai…” Nghe vậy, Thời Diên đột nhiên cười
và giải thích với người phụ nữ: “Không, anh ấy chỉ là hôm nay quá căng thẳng nên trông có vẻ nghiêm túc hơn “.
Người phụ nữ chợt nhận ra, lúng túng cười: “Ồ… ra là vậy. Thảo nào, từ lúc vào cửa tôi thấy cậu ấy vẫn chưa buông cô ra.” Tôi nghĩ rằng cô bị ép buộc đến đây. Tôi không thể nói, nhưng chồng cô khá là dính người.”
Đôi môi của Thời Diên không thể không cong lên, đôi mắt cô vô thức liếc về hướng của Bùi Kỵ.
Người đàn ông vừa lấy đơn ra, mím đôi môi mỏng, vẻ mặt nghiêm túc như đang xem một hợp đồng hàng chục tỷ đồng, thần thái lạnh lùng đến chói mắt.
Khóe môi cô bất giác cong lên, trong mắt hiện lên vẻ hạnh phúc.
thực sự rất dính người.
*
Quá trình lãnh chứng chỉ diễn ra khá suôn sẻ mà không có bất kỳ sự cố nào.
Cho đến khi cô rời khỏi cổng Cục Dân Chính, cảm giác có chút không chân thực.
Thời Diên nhìn xuống cuốn sổ nhỏ màu đỏ trong tay, và bức ảnh cưới màu đỏ trên đó.
Trong ảnh, cô cười nhẹ và hạnh phúc. Ở bên cạnh, đường nét khuôn mặt sắc bén của người đàn ông hiếm khi dịu đi, khóe môi hơi cong lên thành một đường cong nông. Hai người áo trắng tựa sát vào nhau, một người lạnh lùng bức người, một người dịu dàng xinh đẹp, tính tình trái ngược nhưng lại toát ra một sự hòa hợp kỳ lạ.
Cô chưa kịp nhìn lại lần thứ hai thì tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay đã bị giật mất.
Bùi Kỵ rất bình tĩnh đặt hai tờ giấy đăng ký kết hôn vào túi áo tây trang, sau đó ngẩng đầu nhìn cô.
“Anh sẽ giữ giấy đăng ký kết hôn.”
Không cho cô cơ hội ăn năn.
Thời Diên vừa bất lực vừa buồn cười, nhưng cô cũng đi theo anh.
Bên ngoài cục dân chính có một công viên nhỏ, đang là giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, phản chiếu trên đài phun nước hồ bơi, nước phun ra, trong không khí nhàn nhạt biến thành bảy sắc cầu vồng. Lá liễu đâm chồi nảy lộc hai bên đường tỏa ra một sức sống mới.
Hai người họ không vội và định đi dạo trong công viên. Trước khi đi được vài bước, Thời Diên đã nhận được một cuộc gọi từ gia sư của trường.
“Xin lỗi, tôi có thể gửi nó cho ngài sau được không? Bây giờ tôi đang ở ngoài với chồng tôi, có thể sẽ mất một lúc để quay lại.
Tiếng nói của cô dịu dàng, trộn với tiếng nước ở đài phun nước, nhưng vẫn nghe được rõ ràng.
Đôi mắt của Bùi Kỵ đột nhiên tối sầm đi vài phần sau khi nghe được hai từ đó.
“Được, về nhà tôi gửi cho ngài.”
Cúp điện thoại, Thời Diên vừa mới đặt điện thoại xuống thì người bên cạnh đã bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, ấn cô vào thân cây.
Một bóng đen đổ xuống trước mặt, giọng nói trầm ấm từ tính của anh vang lên trên đầu cô.
“Câu nói vừa rồi, em nói lại đi.”
Thời Diên sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn anh: “Cái gì?”
Đối diện với đôi mắt đen láy sáng ngời của anh, sau hai giây, Thời Diên mới muộn màng ý thức được anh nói gì là câu nào.
– Tôi đang đi chơi với chồng tôi ngay bây giờ.
Cô đỏ mặt, vừa muốn đẩy anh ra vừa phủ nhận: “Em có nói gì đâu… anh nghe lầm rồi.”
Sau một khắc, cô bị cổ tay anh túm ngược lại, giam vào trong ngực.
Tất cả những lời còn lại đang cố ngụy biện đều bị anh bịt miệng.
Một mùi hương kéo dài và nóng bỏng vô tình rơi xuốnảm
Khí nóng quanh quẩn bên tai, khuôn mặt bị bóng cây che khuất, khó có thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
Chỉ có thanh âm trầm thấp bên tai phi thường rõ ràng, lộ ra một chút dịu dàng cùng ôn nhu.
“Bà Bùi.”
“Anh đã đợi ngày này từ lâu rồi.”
*
thời Diên vốn nghĩ rằng, trang sự việc ban ngày kia sẽ được lật qua.
Đáng tiếc, cô nghĩ sai rồi.
Ban đêm, trước mắt ánh đèn không ngừng chập chờn, Thời Diên ngẩng đầu, đôi mắt mơ hồ buông xuống, vài sợi tóc thấm đẫm mồ hôi mỏng dính trên cần cổ trắng như tuyết, sợi tóc đen xõa xuống bờ vai., làn da trắng sứ rạng rỡ dưới ánh đèn.
Trên cổ tay trắng nõn, nổi lên một tơ lụa đen, trói chặt lấy nàng, trắng đen rõ ràng, màu sắc va chạm cực kỳ mạnh mẽ.
Đó là một chiếc váy ngủ đã bị xé rách.
Hai cánh tay cô chỉ có thể dùng sức ôm lấy cổ anh, giống như dây leo chỉ có thể bám vào thân cây để hấp thụ chất dinh dưỡng, cô căn bản không hề trốn tránh hay giãy giụa, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
“Bùi Kỵ… Anh…”
Hai chữ lưu manh còn chưa kịp chửi bậy, cô đã bị một va chạm ngoài ý muốn chặn lại, đuôi mắt chảy ra nước mắt.
Sức lực của anh chậm lại một chút, giọng nói khàn khàn, ngữ điệu hiếm khi dịu dàng, anh hết sức kiên nhẫn hỏi lại: “Anh là ai?”
“Bùi… Bùi Kỵ…” Lời còn chưa dứt,
Đầu óc Thời Diên đột nhiên giống như bị đứt mạch, không tự chủ được ôm lấy lưng anh.
Bùi Kỵ giơ tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, mang theo ý dụ dỗ.
Mặc dù động tác mềm mại, nhưng sức mạnh lại không hề nhẹ lại.
Yết hầu của anh khẽ nhúc nhích, anh thấp giọng bên tai cô, giọng khàn khàn gợi cảm.
“Gọi chồng đi”