Cuồng Thê PK Thập Lang Quân - Chương 13: Đường đến châu quốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Cuồng Thê PK Thập Lang Quân


Chương 13: Đường đến châu quốc


Ba ngày sao tại trúc lâm Châu Quốc..*

Đây là vùng núi hoang vu cách kinh đô Châu Quốc chừng năm mươi dặm, xung quanh trúc mọc dọc hai bên đường xum xuê che bóng mát.

Xe dừng lại nghỉ ngơi ven đường..

“Tiểu thư , xuống xe nghỉ một chút, từ đây đến kinh đô không xa lắm, khoảng giờ Ngọ là chúng ta vào tới Hoàng thành Chu quốc”.Vân Thương bẩm báo xong cột ngựa vào gốc cây bên đường cho ngựa ăn cỏ..

Xa xa vang lên tiếng đàn rất êm tai du dương theo gió,tiếng nhạc thanh tao thoát tục nhưng không giấu được nỗi cô đơn..

Bích Nguyệt hiếu kỳ tại sao giữa rừng núi hoang sơ này lại còn có người có nhã hứng đánh đàn làm nàng nhất thời nỗi lên hứng thú muốn tri âm..

“Các ngươi cứ ở yên đây không được đi đâu hết,ta có việc..”.Nàng xoay người điểm huyệt ngủ Xuân Mai, ôm cổ cầm vận khinh công bay thẳng lên núi hướng về nơi phát ra âm thanh truy đến.

Vân Thương và Tuyệt Tình vẫn quen với thái độ làm việc của nàng, hai người không nói gì im lặng cúi đầu.

Bích Nguyệt thi triển khinh công thật nhanh , cách lương đình xa xa , một thiếu niên sở hữu một gương mặt cực đẹp lịch sự tao nhã như gió đang chuyên tâm gãy đàn, động tác nam tử thành thạo ngón tay thon dài cùng biểu lộ say mê không điểm nào không lộ ra hứng thú của hắn.

Hay cho một mỹ nam tử quyến rũ , nhã nhặn như gió xuân.

Bích Nguyệt nhảy lên một ngọn cây cổ thụ cách xa mỹ nam tử , nàng vận nội lực bắt đầu lướt mười ngón tay thon dài trên dây đàn, tiếng nhạc bay bỗng vang vọng khắp núi rừng..một giai điệu ngân nga..Nàng cất tiếng hát :

“Một đời ngao du thiên hạ,tìm tri âm…

Giai điệu ngân nga nói tiếng lòng

Tri kỷ bao năm tìm không thấy…

Vạn lý trông về chốn xa xăm..Uyên ương một kiếp đời cô độc

Chỉ ước đường về mãi sánh đôi……”

Tiếng nhạc lời ca làm say lòng người, Nạp Lan Huyền Ngọc cùng Lưu Nguyệt sảng khoái hòa âm.

Trong lòng Nạp Lan Huyền Ngọc rất vui , chuyến này ra ngoài dạo chơi một chuyến quả thật không uổng công.

Hắn luôn âu sầu chẳng lẻ đời này không có nử tử nào là tri âm tri kỹ của hắn sao, hắn vẩn cố chấp , hàng năm đều tổ chức ngày hội bàn luận về cầm âm nhưng mãi không tìm ra được người mình muốn tìm..

Tại đình nghỉ mát ngày hôm nay hắn thật không có từ ngữ nào diễn tả hết niềm vui sướng của bản thân mình.

Hắn tìm được rồi…haha…

“Tại hạ Nạp Lan Huyền Ngọc mạo muội xin hỏi cao danh quý tánh của cô nương.”

Trời củng giúp nàng , đang định vào thành tìm cơ hội tiếp cận hắn lại không ngờ hắn lại tự động dâng đến miệng..

Nàng âm thầm cười trong lòng..

Người này trông cũng thật soái nha! chậc! chậc!

Đang định trò chuyện với hắn thì tứ phía tên bay xối xả về phía hắn..

Không được , người này nàng còn cần dùng , không ai có quyền tổn thương đến hắn , nàng tuyệt không cho phép chuyện đó xảy ra..

Bích Nguyệt vận dụng mười phần công lực lao về phía Nạp Lan Huyền Ngọc như mũi tên sắt bén…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN