Cường Thế Sủng Ái
Chương 41
Cố Phán dùng tốc độ nhanh nhất đi xuống lầu.
Lúc đi ra, cô thậm chí quên cả đổi giày, đợi đến khi phát hiện thì vừa vặn cửa thang máy mở ra, cô không kịp nghĩ nhiều, đã vội vã bước vào.
Lúc cô đi xuống, người đàn ông vẫn đứng ở chỗ cũ.
Sau lưng anh là màn đêm buông xuống, trên đầu đã sáng lên ánh đèn đường mờ nhạt, một cái bóng thon dài kéo ra từ dưới chân anh.
Mà người đàn ông vốn dĩ không có biểu cảm gì, vào khoảnh khắc nhìn thấy Cố Phán lại đột nhiên nhíu mày.
Anh dẫn đầu đi về phía Cố Phán, ánh mắt thoáng mang theo trách cứ nhìn xuống dưới chân cô.
“Sao em không đi giày?”
Cố Phán không ngờ vừa gặp mặt câu đầu tiên anh hỏi cô lại là chuyện này, trên mặt có chút xấu hổ, cũng không thể nói vì sốt ruột chạy xuống tìm anh cho nên mới quên đổi đi?
Suy nghĩ một chút, cô cố ý mạnh miệng: “Đi dép lê cho mát.”
Ánh mắt Thẩm Mộ Ngạn nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Nhiệt độ tối nay chỉ có mấy độ thôi.”
Đây là sự thật, đã sớm vào thu rồi, tuy rằng ban ngày vẫn rất nóng, nhưng chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lại cực kỳ rõ ràng. Lúc vừa mới đi ra, Cố Phán cũng cảm thấy hơi lạnh, chỉ có điều bình thường cô cũng chỉ cần phong độ không cần nhiệt độ, trái lại đã quen rồi.
Chẳng qua, hiện giờ cô tràn ngập phấn khởi chạy xuống, lại bị người đàn ông này giáo huấn như học sinh tiểu học, đại tiểu thư Cố đã có chút khó chịu rồi.
“Anh gọi em xuống, chẳng lẽ là vì muốn dạy dỗ em?”
Cô hung hăng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên trừng anh, vốn dĩ muốn nổi giận, nhưng ánh mắt vô tình dừng lại nơi khóe miệng của anh, nhìn thấy vết thương trên đó.
Vết máu ban đầu đã được Thẩm Mộ Ngạn đơn giản xử lý qua, lúc này vết thương không mấy rõ ràng. Nhưng khuôn mặt của người đàn ông này quá hoàn mỹ, làn da lại rất trắng, thế nên có thêm bất kỳ dấu vết nào đều rất dễ dàng bị người ta nhận ra.
Cố Phán suy nghĩ một chút, sau đó túm lấy ống tay áo của anh, kéo anh đi theo mình.
Thẩm Mộ Ngạn nhìn thấy đôi dép lê không quá vừa vặn dưới chân cô, đầu lông mày hơi nhíu lại: “Em muốn dẫn anh đi đâu?”
“Anh đi theo em là được, đừng nói gì cả.”
Cố Phán tự mình đi ở phía trước, nhìn quanh bốn phía. Nếu cô nhớ không nhầm, trong khu chung cư này hẳn là có một tiệm thuốc cơ mà.
Đang nghĩ tới đây thì ngay lập tức cô nhìn thấy một hộp đèn ở trước mặt có ghi một chữ “Thuốc”. Cố Phán đã nhìn thấy vị trí, đôi chân liền bước nhanh hơn, lôi kéo Thẩm Mộ Ngạn đi qua bên đó.
Trông coi tiệm thuốc là một ông cụ, ông mặc một cái áo dài màu trắng, lúc này đang ngồi sau quầy đọc báo.
Nghe thấy tiếng mở cửa, ông cũng không ngẩng đầu, chỉ tùy tiện hỏi: “Cần thuốc gì thế?”
Cố Phán nào biết nên mua thuốc gì, cô quay đầu liếc nhìn Thẩm Mộ Ngạn, hơi do dự, nói: “Cái đó… Cháu cũng không biết nên mua thuốc gì, khóe miệng anh ấy bị rách, ông có biết nên dùng thuốc gì không ạ?”
Lúc này, ông cụ mới rời sự chú ý từ tờ báo đến trên người bọn họ. Ông đeo kính lão lên, ý tứ sâu xa liếc nhìn khóe miệng của Thẩm Mộ Ngạn, sau đó tự mình đứng dậy đi tìm thuốc cho bọn họ.
Trong lúc tìm, ông làm như không có người, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Mấy cô bé bây giờ thoạt nhìn khá yếu đuối, nhưng bản lĩnh dùng miệng đúng là rất lợi hại mà.”
“…”
Lúc sau, Cố Phán cầm thuốc đi ra, vẫn còn có chút chết lặng.
Mặc dù vết thương trên miệng Thẩm Mộ Ngạn quả thực có chút mờ ám, nhưng cô nhìn qua cũng không giống loại con gái đó mà. Sao ông ấy có thể hiểu lầm thành như vậy chứ?
Có điều, cô cũng không quá rối rắm với vấn đề này. Cô đứng nguyên tại chỗ một lúc, sau khi quan sát xung quanh mà cũng không thấy có nơi nào ngồi được, cô lại xoay người đi vào tiệm thuốc.
Thẩm Mộ Ngạn không nói thêm gì, chỉ yên lặng ở bên ngoài chờ cô, đợi khi cô đi ra, trong tay đã nhiều thêm một cái ghế.
Cô chỉ cột đèn đường đối diện. “Qua bên kia đi.”
Cố Phán đặt cái ghế vừa mượn được bên dưới cột đèn đường, sau đó nhón chân ấn lên bờ vai anh, ép anh ngồi xuống.
Cô nhìn kỹ những thứ ông cụ kia tìm cho anh, có một bình thuốc khử trùng, cùng một tuýp thuốc mỡ.
Cố Phán vừa định lấy tăm bông thấm chút thuốc sát trùng rửa sạch miệng vết thương cho anh trước, thì cách đó không xa, lại có một chú chó cảnh cỡ lớn đột nhiên xông tới.
Cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Thẩm Mộ Ngạn dùng sức kéo một cái, trực tiếp ngã ngồi vào trong lòng anh.
Lồng ngực của người đàn ông rộng lớn lại nóng rực, cơ thể cô gái nhỏ vùi vào bên trong, trái lại vô cùng vừa vặn.
Chủ của chú chó cảnh kia gần như chạy tới ngay lập tức. Lúc biết được thú cưng của mình suýt chút nữa đụng phải người khác thì liên tục xin lỗi, sau đó vừa buộc lại dây xích cho chú chó, vừa tò mò quan sát Cố Phán và Thẩm Mộ Ngạn.
Quả thực cũng nên tò mò, mặc dù hiện tại thời gian chưa muộn, nhưng cũng không còn sớm nữa, người bình thường lúc này chắc sẽ không đi dạo trong khu chung cư, lại còn không biết lấy đâu ra cái ghế mà ngồi nữa.
Có điều, đối phương tuy tò mò, nhưng cũng không phải người rỗi hơi thích xen vào chuyện của người khác, đeo xích cho chó xong, lại nói lời xin lỗi với hai người, rồi dắt chó rời đi.
Thật ra Cố Phán hơi sợ chó, đặc biệt là loại chó cỡ lớn kiểu này, vì vậy vừa nãy lúc con chó kia cứ đứng trước mặt không đi, cô cũng không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Lúc này không cần sợ nữa, cô cũng phản ứng lại, cảm nhận được bản thân và Thẩm Mộ Ngạn giờ phút này có bao nhiêu mập mờ, nhất thời hai gò má nóng lên.
“Bọn họ đi rồi, anh thả em ra đi.”
Cố Phán ngồi trên một chân của Thẩm Mộ Ngạn, đôi chân thon thả của cô bị anh kẹp giữa hai chân, tay của anh cũng vững vàng ôm lấy eo cô. Nghe cô gái nhỏ nói xong, cũng không có ý buông ra.
“Cứ thế này đi, thuận tiện hơn.”
Khuôn mặt của người đàn ông vẫn bình tĩnh không gợn sóng như cũ, vẫn giữ vững dáng vẻ quân tử, nhìn đến mức Cố Phán cảm thấy dường như mình sẽ hiểu lầm là do vấn đề cá nhân.
Cô cầm tăm bông cẩn thận từng li từng tí chạm vào miệng vết thương của anh. Cô cũng chưa từng có kinh nghiệm bôi thuốc cho ai, cho nên trong lòng vẫn luôn lo lắng có thể làm đau anh hay không.
Lúc này, cô gái trẻ vô cùng chăm chú, từ góc nhìn của Thẩm Mộ Ngạn, khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn xinh đẹp kiều diễm như ngày thường, mắt đen môi đỏ vào giờ phút này ở dưới ánh đèn đường, giống như được mạ thêm một tầng ánh sáng vàng nhạt.
Anh vừa nhìn cô, lòng bàn tay vừa nhẹ nhàng vỗ về eo cô, đôi tròng mắt còn tối tăm hơn so với thường ngày rất nhiều. Trong đôi mắt sâu thẳm như có thứ gì đó đang cuộn trào.
“Cố An Nam đã nói gì với em?” Thấy cô vẫn không lên tiếng, anh chủ động nhắc tới chuyện của anh trai cô trước.
Cố Phán nghe thấy lời anh, động tác trong tay tạm dừng lại, cũng không nâng mắt nhìn anh, cô nói thẳng: “Còn có thể nói gì chứ? Nói anh không phải người tốt, muốn em cách xa anh một chút.”
Nói tới đây, Cố Phán cũng có chút tò mò, lại hỏi một câu: “Anh và anh trai em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao em có cảm giác hai người tích tụ oán hận rất sâu nhỉ?”
Thẩm Mộ Ngạn trái lại cũng không giấu cô, bình tĩnh mở miệng: “Ban đầu khi anh mới đến giải trí Thẩm Thị, anh từng đoạt mất dự án trong tay Cố An Nam.”
Nhưng những việc này căn bản Thẩm Mộ Ngạn chưa từng để ý tới, anh cũng không đoán được cuối cùng người trong giới sẽ đồn thành như vậy, cũng không ngờ Cố An Nam lại thật sự vì chuyện này mà ghi hận anh đến tận bây giờ.
“Vậy thì anh xong đời rồi, đồ trong tay anh trai em mà anh cũng dám cướp, xem ra trong thời gian ngắn anh ấy sẽ không thể thay đổi cách nhìn đối với anh rồi.”
Thẩm Mộ Ngạn căn bản không thèm để ý, anh lẳng lặng nhìn cô gái trẻ trong lòng mình, lại hỏi: “Vậy còn em?”
Cố Phán ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh: “Bây giờ em nghĩ thế nào đã không còn quan trọng nữa rồi, anh cảm thấy hôm nay náo loạn thành như vậy, anh trai em có thể không làm gì sao?”
“Bên phía anh ấy để anh giải quyết.” Đáy mắt của người đàn ông mang theo tia thản nhiên, “Anh chỉ muốn biết suy nghĩ của em.”
“Giải quyết? Giải quyết thế nào?” Dường như Cố Phán nghĩ đến điều gì, hung hăng trừng mắt nhìn anh, “Giống như trước kia cố tình tính kế em, lại đi gài bẫy anh trai em hả? Em nói cho anh biết nhé, Thẩm Mộ Ngạn, anh đừng hòng! Chuyện của hai chúng ta nên tiếp tục thế nào, chỉ có em mới có thể quyết định.”
Lúc này, căn bản Cố Phán đang ở vào trạng thái không chút kiêng dè. Cô có thể cảm nhận được tình cảm mà người đàn ông này dành cho mình, mỗi lần anh hôn cô đều nhiệt tình như vậy, lúc đối xử với người đàn ông ngay cả tình địch cũng không được tính như Tưởng Nguyên, thái độ không hề khách khí như thế.
Cô không tin chỉ bằng những việc này, anh vẫn chỉ có tình cảm bình thường dành cho cô.
Thẩm Mộ Ngạn xiết chặt bàn tay đang đặt bên hông cô, hỏi: “Vậy em muốn tiếp tục thế nào?”
Cố Phán chớp mắt hai cái, không khỏi bật cười: “Em đã theo đuổi anh lâu như vậy, anh chủ động một lần chắc cũng không quá đáng chứ? Huống hồ nếu muốn anh trai em nhả ra, anh cũng phải đưa ra chút thành ý chứ nhỉ.”
Thật ra Cố Phán cũng chưa nghĩ ra rốt cuộc nên làm gì, cô chỉ cảm thấy không thể để người đàn ông này vượt qua dễ dàng như vậy được, chính mình vì theo đuổi anh mà chịu không ít khổ cực, dựa vào cái gì mà anh ngược lại nên được dễ dàng?
Thẩm Mộ Ngạn rất hiểu tâm tư của cô, trực tiếp vạch trần: “Em muốn anh theo đuổi ngược lại em à?”
“Thế nào? Không được à?”
“Được.” Vẻ mặt anh thản nhiên liếc nhìn cô, giọng nói hơi trầm. “Nhưng anh cũng có một yêu cầu.”
Anh còn có yêu cầu?
Cố Phán ngạc nhiên hỏi: “Yêu cầu gì?”
“Không cho phép chân đứng hai thuyền.”
Lời này của Thẩm Mộ Ngạn khiến Cố Phán ngẩn ra, chỉ chốc lát, cô đột nhiên hiểu ra, người đàn ông này đang ám chỉ chuyện hẹn hò của cô ngày hôm nay đây mà.
Anh được lắm, rõ ràng cô đã nói Tưởng Nguyên chỉ là đối tượng hẹn hò qua đường mà thôi, anh lại vẫn còn để ý như vậy.
Nghĩ tới đây, cô nở nụ cười, đuôi lông mày hơi nhếch lên, nhìn qua có vẻ đắc ý.
“Phiền ngài Thẩm đây nhớ rõ cho, quan hệ hiện tại giữa chúng ta là anh ở thế hạ phong, em chỉ là cho anh cơ hội theo đuổi em, trong khoảng thời gian này em có quyền lựa chọn, nếu anh biểu hiện không tốt, nói không chừng em sẽ thật sự đổi người đó.”
Con cáo nhỏ vênh vang đắc ý nói ra lời này, khuôn mặt xinh đẹp hơi ngước lên, bên miệng là nụ cười nhẹ nhàng.
Thẩm Mộ Ngạn nhìn cô, yết hầu khẽ lăn, cũng không tìm mọi cách kiềm chế như thường ngày, anh nắm lấy cằm cô, mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Cố Phán bị hành động bất ngờ của anh dọa sợ, hai mắt mở lớn, ngồi trong lòng anh không nhúc nhích, mặc anh điều khiển.
Gió đêm rất lạnh, nhưng lúc này Cố Phán lại cảm thấy nóng vô cùng. Gương mặt tuấn tú của người đàn ông áp ở trước mặt, cô cảm thấy ánh sáng mờ nhạt trên đầu mình cũng có chút không rõ ràng lắm.
Lúc hai người đều thở hổn hển, người đàn ông mới buông cô ra.
Chỉ thấy anh hôn khẽ một đường từ khóe miệng đến bên tai cô, hơi thở nóng rực phả vào bên cổ cô, trong giây lát, anh thở dốc nói ——
“Vậy em thử xem.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!