Thi cốt của ta bị treo ở trên ngọn cây ngay đầu thôn, bị mặt trời rọi nắng cả ngày.
Nhà họ Lý cắt một miếng thịt của ta rồi sắc thuốc cho con trai mình uống.
Mẹ ta Lâm Thị nơm nớp lo sợ, đốt cả đống giấy tiền vàng mã cho ta, bà ấy cứ mãi thầm thì: “Nó là em trai của con, là hi vọng duy nhất mẹ có thể trông cậy vào, con đừng hại nó, phải phù hộ cho nó khỏi bệnh.”
“Đợi nó khỏi bệnh rồi bọn ta sẽ lập tức an táng con, thả con đi đầu thai.”
Một miếng thịt cương thi này quả thật khiến cho nó lành bệnh.
Cũng bởi cái gọi là người không biết thì không sợ, chuyện kỳ dị chính là thần tích.
Ngay lúc nhà họ Lý đang vui tới phát khóc, còn chưa kịp chọn ngày để mang ta đi an táng ở nơi khác thì ta đã bị người trong thôn cướp đi, bị tước tới độ người chỉ còn một bộ xương trắng hếu.
Ngươi một miếng, ta một miếng.
Cương thi làm thuốc, trị khỏi bách bệnh…Hệt như thời Nam Triều khi quân lính chia cắt thịt của Kinh Phòng, lời đồn đãi và cảnh tượng này chẳng khác là bao.
Người nhà họ Lý vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng chẳng có biện pháp nào để truy cứu tội tình.
Phạt bất cập chúng* là đạo lý đã có từ ngày xưa.
[*Phạt bất cập chúng: Hình phạt chỉ dành cho một số ít người chứ không dành cho đại chúng.]
Lý Đại Hộ trực tiếp sai người khiêng xương cốt của ta ra vùng hoang dã rồi đào một cái hố để chôn.
Có lẽ ông ta đang cảm thấy may mắn, bởi ngay tại lúc người trong thôn đua nhau tới cắt thịt thì ông ta đã sớm tước vài miếng cất giữ kĩ càng cho con trai của ông ta rồi.
Một năm sau, mảnh đất Lộc Ổ này đã không còn một bóng người.
Người trong thôn bắt đầu sinh bệnh, hệt như đứa con trai nhà họ Lý, gầy tới độ chỉ còn da bọc xương, thất khiếu chảy máu đen, bị tra tấn mãi đến khi hốc mắt nứt ra, hộc máu mà chết.
Vì tranh đoạt những miếng “thịt cương thi” chữa bệnh kia, bọn họ bắt đầu tự g i ế t h ạ i lẫn nhau.
Người chết kẻ vong, còn mấy người sống sót cũng đào thoát khỏi thôn ngay trong đêm.
Mà nhà Lý Đại Hộ cũng vì vài miếng thịt cương thi đó mà không có một người còn sống.
Lúc đó xương cốt của ta đã bị treo ở ngọn cây cổ thụ nơi đồng hoang rất lâu.
Đêm trăng tròn, ta tự mình từ trong huyệt mộ bò ra.
Khi ấy đúng vào lúc Thần Dạ Du và huynh đệ của ông ta đi ngang qua, bọn họ trông cứ như con quái thai song sinh, cánh tay dính với nhau, gò má đỏ au, quay ra kêu gào mấy âm thanh kì lạ với ta: “Lý Niên Niên! Lý Niên Niên! Sao ngươi lại hại chết người trong thôn rồi!”
Dưới đêm trăng sáng, cái đầu lâu của ta đang chơi xích đu trên mấy sợi dây gai, khung xương trắng hếu lúc ẩn lúc hiện.
“Cái gì kêu là ta hại chết bọn họ? Phải bảo là lẽ ra bọn họ không nên cắt thịt của ta, khiến cho oán khí và thi độc* lan truyền khắp thôn, sau đó lại còn tự g i ết hại lẫn nhau nữa chứ. Ta đây cũng rất bất đắc dĩ nhé.”
[*Thi độc: Chất độc tiết ra khi thi thể phân hủy.]
Những gì ta nói đều là thật.
Ta là một con cương thi đơn thuần.
Ban đầu oán khi của ta chỉ nhằm vào nhà họ Lý, chỉ muốn nhà họ Lý đoạn tử tuyệt tôn mà thôi.
Ai mà nghĩ đến bọn họ lại nổi khùng như vậy, cứ như đã điên hết cả lũ.
Người có muôn hình vạn trạng, tâm cũng có muôn ngàn đổi thay.
Rõ ràng là tự bọn họ hại chết chính mình.
Ta không phục.
Vậy nên dưới màn đêm đen ảm đạm, ta âm u quay đầu lại, dùng hốc mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm vào bọn họ, sau đó lại dùng lỗ mũi sâu hoắm hừ một tiếng.
“Lúc ta bị người h ạ i c h ế t sao không thấy các ngươi ra nói chuyện?”
Hai huynh đệ Thần Dạ Du đột nhiên nghẹn họng, bọn họ là âm sai, không giống với vô thường của âm tào địa phủ, bọn họ chỉ phụ trách đi tuần tra qua lại ở nhân gian vào ban đêm thôi.
Mấy người chết oan như ta, bọn họ thấy quá nhiều rồi.
Yêu ma quỷ quái trong núi cũng thấy quá nhiều rồi.
Cái vùng Lộc Ổ này, sau này lại xuất hiện một hồ ly tỷ tỷ đã tu luyện ngàn năm, bái nguyệt mà thành tinh.
Triều đại Nam Tống qua đi, nơi đây vẫn luôn xa ngút ngàm dặm không có người ở, còn có cả đống truyền thuyết quái đản được lưu truyền, đã trở thành nơi đồng hoang danh xứng với thực.
Khung xương trắng của ta cứ vậy mà treo ở trên cây, không bao giờ bò xuống nữa.
Ngày xuân sẽ bị che đậy trong những tán lá rậm rạp, bị vô số dây leo quấn quanh, có vài đóa hoa nở ra từ trong hốc mắt.
Vào đông sẽ bị phủ lên một tầng bông tuyết trắng mênh mang, bị bao phủ ở trong làn áo bạc rạng ngời nơi sơn dã, trừng vành mắt nhìn về phương xa.
Gió lạnh thổi qua, ta liền vui vẻ lắc tới lắc lui.
Mỗi lần huynh đệ Thần Dạ Du nhìn thấy đều bảo ta đừng nghịch nữa, mau đi đầu thai đi.
Nhưng năm tuổi ta đã bị chôn, không dễ dàng gì mới thoát khỏi gông cùm xiềng xích, muốn chơi lâu một chút nữa thì sao chứ?
Hừ, ta không đi!
Lúc hồ ly tỷ tỷ ở trên núi tới tìm ta chơi, tỷ ấy tròn mắt nhìn rồi cười khanh khách quyến rũ: “Niên Niên, em đừng nghe hai lão quỷ đó nói bậy, đầu thai thì có gì mà tốt chứ, làm người phải trải qua sinh lão bệnh tử, sinh tử không có đầu cũng chẳng có cuối, luân hồi là một loại hình phạt, em đừng ngốc mà tự mình đi chuốc lấy khổ cực.”
Hồ ly tỷ tỷ nói, khi tu vi của cương thi đến đại thành thì sẽ không phải hóa cốt.
Không già, không chết, không biến mất, không vào luân hồi.
Thực ra nói đơn giản hơn thì đó chính là bạch cốt tinh mà sau này người ta thường hay nhắc đến.
Bản thân ta hạ quyết tâm tu luyện đến không hóa cốt, Thần Dạ Du cũng không khuyên ta đi đầu thai nữa.
Trăm dặm xung quanh Lộc Ổ không có người ở, sớm đã trở thành một vùng đất âm u.
Xương trắng treo ở trên cây, hấp thu nguyệt lượng âm khí của đất trời.
Không quá trăm năm ta đã có thể hóa thành hình người.
Hồ ly tỷ tỷ không quá thích hình người của ta, tỷ ấy nói mặt ta quá tròn, mắt cũng quá tròn, mày rậm mắt to, nhìn thông minh lanh lợi nhưng chẳng quyến rũ miếng nào cả.
Phải giống như tỷ ấy cơ, cái cằm nhòn nhọn, mặt mày dài nhỏ mới là xinh đẹp nhất.
Ta cười hì hì nói: “Trông đẹp như vậy làm gì, cũng chỉ là lớp da bên ngoài mà thôi.”
Hồ ly tỷ tỷ híp mắt, ý vị thâm trường*: “Em thì biết cái gì, người đời đều thích trông mặt mà bắt hình dong, một lớp da tốt có thể mê hoặc lòng người, lấy mạng bọn họ.”
[*ý vị thâm trường: ý vị sâu xa, ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.]
“Lớp da không đẹp thì ta vẫn có thể lấy mạng bọn họ như thường!”
Ta tự tin giơ nắm đấm.
Khóe miệng hồ ly tỷ tỷ co quắp: “Ý của ta là, bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện đưa mạng cho em.”
“Ta sẽ khiến bọn họ cam tâm tình nguyện!”
Ta giơ nắm đấm lên lần nữa.
Hồ ly tỷ tỷ ghét bỏ nhìn ta một cái liền xoay người rời đi.
Mấy cuộc đối thoại kiểu này chúng ta cũng không dám để huynh đệ Thần Dạ Du nghe được.
Bởi câu nói mà âm sai thường treo bên miệng nhất chính là—
Một ngày là có thể thành phật, một ý nghĩ cũng có thể thành ma, thiện ác đến cuối đều có báo ứng, chỉ là đến nhanh hay đến chậm mà thôi.