Cuồng Vọng Phi Nhân Tính
Chương 37: Kết thúc: Khung cảnh phía sau chốn đô thành
“Báo buổi sớm” thành phố C trích tin đã đưa ngày 6 tháng 2:
…Một người họ Dương nào đó thông báo cậu ta đã ném khẩu súng mình đã dùng xuống hồ nhân tạo to nhất thành phố – Bắc Hồ. Cảnh sát đã ngay lập tức tổ chức thợ lặn tiến hành mò tìm, nhưng cho đến khi bản tin này được phát đi khẩu súng vẫn chưa được tìm thấy. Trước mắt, vụ án đang được tiến hành điều tra.
Trích tin đã đưa ngày 10 tháng 3:
… Người họ Dương lúc bắn chết bố chưa đầy 14 tuổi, chưa đủ tuổi cấu thành tội phạm, hiện không còn ai thân thích. Sở Công an thành phô’ C quyết định đưa Dương Triển cải tạo tại trại Giáo dưỡng thiếu niên hư thành phố C.
Trích tin đã đưa ngày 22 tháng 3:
… Sau khi Phó tổng giám đôc công ty Hầu và bảy người có liên quan đến tội phá hoại bị Sở Công an bắt theo pháp luật, công ty bất động sản Hằng Kim lập tức lên tiếng thanh minh. Hành vi của Phó tổng giám đốc Hầu và những người khác là hành vi cá nhân, không có liên quan đến công ty bất động sản Hằng Kim. Theo tin cho biết, trong số đó một người đàn ông tên là Vũ Tử bị buộc tội cố ý giết người không thành…
Sau khi thầy Châu chết một tháng, Khương Đức Tiên ly hôn với vợ con, tất cả tài sản đều để lại cho vợ. Ba tháng sau, vợ và con Khương Đức Tiên nhập cư Singapo.
Một tuần sau, Đàm Kỷ chết âm thầm trong bệnh viện thuộc Đại học Y. Ngày hôm sau, Khương Đức Tiên và Quách Nhụy đến đầu thú tại Sở Công an thành phố C. Đến đây việc điều tra vụ án giết người hàng loạt Giáo hoá trường kết thúc và chuyển hồ sơ sang Viện kiểm sát khởi tố.
Một trường tiểu học thành phố C. Hoàng hôn.
Trên sân thể thao không một bóng người, bóng đêm đang dần dần nuốt chửng đường chạy điền kinh màu đất đỏ và thảm cỏ nhân tạo. Trên cái đu ở góc đông bắc sân trường, thấp thoáng một cái bóng nhỏ bé.
Hạ Thiên ngồi lắc lư thong thả trên cái đu, trong đôi mắt trống rỗng của nó một màu đen kịt, không một tia sáng. Nó hát khẽ ngân nga, nhạc điệu cổ quái, lời ca lẫn lộn, giống như những lời lẩm bẩm ú ớ của kẻ đang nằm mơ.
Dưói chân nó, một con chó nhỏ bị day đi day lại. Theo chiều đu đưa của cái đu, bộ lông mượt mà của con chó cũng lật đi lật lại dưới gót giày của Hạ Thiên.
Đêm tối, trên các con đường của thành phố C.
Phương Mộc lái chiếc xe Jeep, sục tìm khắp hang cùng ngõ hẻm, mỗi lần nhìn thấy bóng một bé gái tuổi thanh niên, anh đều cho xe đi chậm lại, sau khi nhìn rõ mặt mới lại chạy tiếp.
Điện thoại di động rung liên tục, Phương Mộc không chú ý lắm, chỉ nhìn qua màn hình một cái rồi quăng điện thoại ra ghế sau.
Anh đèn đường vàng vọt thoắt ẩn thoắt hiện lướt qua mặt anh, Phương Mộc đã rất mệt mỏi nhưng ánh mắt anh vẫn sắc bén, lo lắng và ngoan cố.
Trước cửa trại Giáo dưỡng thiếu niên hư, 20 học viên bị tập trung giáo dưỡng đang chuyển những viên thủy tinh lên một chiếc xe tải. Sau khi xếp hàng xong, chiếc xe tải nổ máy ầm ầm chạy đi. Những nhân viên xếp thành hàng để người quản giáo đếm quân số và điểm danh rồi trở vào trường.
Trong thùng chiếc xe tải tối om, một cái sọt to chất đầy trân châu bỗng nhiên lắc lư. Tiếp theo những hạt trân châu đang rơi rào rào xuống sàn xe một thằng bé đầu đội một tấm ván từ trong sọt đứng lên.
Chiếc xe tải dừng lại chờ đèn đỏ tại một ngã tư, sau khi khởi động trở lại thì người cảnh sát giao thông giật mình trợn mắt lên khi thấy cửa sau của chiếc xe tải bị mở ra, những sọt trân châu to tướng trên thùng xe lung lay như sắp đổ.
Người cảnh sát thổi còi, khởi động xe mô tô chạy đuổi theo.
Một cái bóng màu xám nhỏ bé vội vàng vọt qua đường, chui vào một cái ngõ nhỏ.
Khi quay trở ra, nó đã thay một bộ thường phục rõ ràng là không vừa lắm, thong thả đi dọc theo đường cái.
Bức tường ở sân Thiên sứ Đường đã bị đập bỏ, căn nhà nhỏ hai tầng cũng tan hoang. Các loại phương tiện vận chuyển hạng nặng đang chuyển ra ngoài những ngói tàn gạch vỡ. Vườn rau ngày trước tràn đầy sự sống giờ đây ngập đầy rác thải xây dựng. Chỉ có ở trong khe hở này mới bắt gặp một chút màu xanh đang cố gắng giãy giụa.
Trên công trường đang di dời bụi đất bay mù mịt, thằng bé ngẩn người ra nhìn sự thay đổi hoàn toàn của Thiên sứ Đường, bất chấp bụi đất phủ đầy trên người, trên mặt.
Tiếng còi rít lên chói tai trên công trường, những người công nhân đang làm việc vội vàng lùi ra bên đường. Một người lái xe mồm ngậm thuốc lá, tinh thần linh hoạt, lái một chiếc xe cần cẩu chạy gần vào căn nhà hai tầng của Thiên sứ Đường. Những người công nhân đội mũ bảo hiểm, tay cầm dụng cụ, vừa cười nói vui vẻ vừa đứng chờ.
Cánh tay dài ngoẵng của chiếc xe cẩu từ từ chuyển động, quả cầu sắt to đu đưa trong lúc hạ xuống, người lái xe lấy chuẩn mục tiêu, đưa quả cầu sắt đập mạnh vào ngôi nhà nhỏ.
“Rầm.” Ngôi nhà nhỏ hai tầng đung đưa, từng mảng gạch to tướng rơi xuống, nhưng nó vẫn chưa chịu đổ sập.
Những người công nhân vây quanh bắt đầu ồn ào, người lái xe thổi phù điếu thuốc trên miệng, khởi động lại quả cầu sắt đập tiếp.
“Rầm.” Ngôi nhà nhỏ không trụ được nữa, sập xuống sau tiếng rạn vỡ khủng khiếp.
Tiếp theo sự sập đổ của ngôi nhà, khói bụi bốc lên dày đặc, mấy người công nhân vừa nãy vẫn còn cười đùa tíu tít giờ chạy toả ra tìm chỗ nấp.
Chỉ có thằng bé vẫn đứng yên lặng, nhìn chằm chằm vào đám bụi đất đang bốc lên đầy mặt.
Mấy phút sau, bụi đất đã tạm lắng xuống.
Những người công nhân từng tốp hai, ba người trở lại công trường làm việc. Thằng bé lau bụi trên mặt thở dài một cái, rảo bước về phía cái cây to nhất trong sân. Mùa xuân đã đến. Cây đại thụ im lặng cả một mùa đông dài giờ bắt đầu lấy lại sức sống, đầu cành đã có thể nhìn thấy những mầm cây đang nhú lên. Thằng bé trèo lên một nhánh cây thò tay vào một tổ chim bỏ hoang lấy ra một cái túi ni lông màu đen.
Nó từ từ tụt xuống ngồi dựa vào gốc cây.
Trong túi ni lông có một vật được quấn bằng mấy lượt giấy báo, bên ngoài buộc dây đai. Thằng bé kiên nhẫn tháo dây đai và giấy báo, để lộ ra một khẩu súng côn.
Nó tháo ổ đạn ra một cách thành thạo, đổ hết sáu viên đạn ra lòng tay. Những vỏ đạn bằng đồng vân vàng óng, trơn bóng như mới. Thằng bé vứt đạn và vỏ đạn xuống đất, cẩn thận vuốt ve thân súng lạnh ngắt, lại bóp cò cho ổ đạn quay quay. Sự chuyển động thông suốt và tiếng cò súng lách cách làm cho nó rất mãn nguyện. Thằng bé nghịch mãi không chán. Nó phát hiện ra cả một mùa dông dài cũng không làm cho khẩu súng bị gỉ.
Trên khuôn mặt bẩn thỉu của nó hé nở một nụ cười.
Trên công trường không xa, tiếng người ồn ào, tiếng máy ầm ĩ, ai cũng chăm chỉ đập phá cái nơi trước đây đã từng là thiên đường. Không ai chú ý đến thằng bé, càng không ai chú ý đến cái vật mà nó cầm trong tay.
Thằng bé đứng bất động nhìn cái bãi hoang tàn và đám người bận rộn, một lát sau, nó cúi đầu, tìm nhặt lại những viên đạn lúc nãy vứt dưới đất, cuối cùng nó chọn một viên lắp vào ổ đạn. Nó tháo ổ đạn ra, quay một vòng, sau đó “cạch” một tiếng lắp trả lại thân súng.
Xung quanh trở nên im ắng, chỉ nghe thấy tiếng chim trên cành cây vui vẻ kêu chiêm chiếp. Thằng bé khịt khịt mũi, như ngửi thấy mùi hương quen thuộc của cô bé xinh đẹp ấy.
Nó hướng về phía Thiên sứ Đường không còn tồn tại, bình tĩnh nhấc tay phải lên, đặt nòng súng vào thái dương.
Lạch cạch.
Lạch cạch.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!