Cướp Vợ - Chương 11: Tạm Biệt William!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Cướp Vợ


Chương 11: Tạm Biệt William!


Trời vừa sáng tinh mơ, sương vẫn còn rơi vãi khắp nơi, vạn vật vẫn còn đắm chìm trong một màu trắng đục mờ ảo. Những giọt sương lấp lánh như những viên kim cương ẩn mình trên kẽ lá, đang chờ đợi những tia nắng ấm áp đầu tiên chiếu rọi.

Nga cựa mình thức giấc. Mỏng manh trong trang phục người Xơ-đăng, cô co mình vào người Will vì lạnh. Bàn tay cô nhẹ nhàng xoa xoa đôi tay Will như muốn truyền hơi ấm sang anh, mặc dù anh lại chính là người đã bao bọc lấy cô khỏi cái lạnh cắt da cắt thịt này.

Will vẫn còn đang ngủ rất say sưa. Anh không hề biết rằng, có người đang ngắm mình với ánh mắt dịu dàng. Nga nhẹ nhàng đặt tay lên trán anh, vuốt vuốt nhẹ những sợi tóc đang rủ lại vì lạnh. Cô muốn được nhìn thấy anh thật lâu để khắc ghi hình ảnh này trong tâm trí.

Tay Will vẫn còn đang đặt trên người Nga từ suốt đêm qua và không hề buông ra. Ngay cả trong giấc ngủ, anh cũng sợ mất cô.

Nga khẽ nhấc tay Will ra khỏi người cô, nhưng anh đã thức giấc. Những tia nắng ấm áp đầu tiên hé rọi vào mắt làm anh nheo lại. Anh khẽ cười, kéo tay Nga.

“Chào buổi sáng, Camila Senensis!

Nga cười trước cách ví von của Will dành cho cô với loài hoa chè. Thực sự, đây có lẽ là một đặc ân dành cho cô, vì đó loài hoa mà cô yêu thích nhất.

“Sao em cười?”

“Biệt danh mới?”

Will nheo mắt, vẻ bí mật.

“Trước giờ vẫn vậy mà….Em ngủ ngon không? Có lạnh lắm không?”

Nga không trả lời, chỉ lắc đầu.

“Chúng ta về lại buôn thôi anh.”

Will giả vờ ủ rũ và mệt mỏi.

“Kéo tay anh lên đi “

“Làm gì có chuyện đó. Anh tự đứng lên đi.” Nga chu miệng.

“Thôi nào, nhanh lên!”

Nga miễn cưỡng kéo tay Will dậy.

“Lẹ lên nào.”

“Ấy dà, thực sự anh không muốn về buôn một chút nào.”

—–

APhu đứng đợi Will và Nga ở chỗ hẹn hôm qua. Vừa gặp cậu bé, Nga đã lo lắng hỏi.

“Mọi chuyện ở buôn vẫn ổn hả em ” Trong ánh mắt Nga lộ vẻ lo lắng, bồn chồn.

Có lẽ, APhu còn quá nhỏ để hiều hết ngụ ý trong câu hỏi của Nga, nên cậu chỉ cười toe, gật gật đầu rồi dẫn đường.

Dù vậy, Nga vẫn cảm thấy bất an. Làm sao cô có thể không nghĩ ngợi được, cô không biết sẽ đối mặt với mọi người trong buôn như thế nào đây?

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Nga, Will siết nhẹ lấy bàn tay cô. Bằng ánh mắt dịu dàng, anh trấn an.

“Mọi việc sẽ ổn thôi. Em đừng quá lo lắng!”

Nga nhìn Will, nụ cười của anh như truyền thêm sức mạnh làm xua tan nỗi sợ hãi về những định kiến, những lời đàm tiếu của người đời. Cô có cảm giác, chỉ cần được nắm tay anh như thế này và đi tiếp hết cuộc đời còn lại, cô sẽ có thể vượt qua mọi mọi khó khăn trở ngại trong cuộc đời.

Mọi thứ diễn ra ngoài suy nghĩ và sự lo lắng của Nga. Mọi người cô gặp trên đường đều mỉm cười và chào hỏi cô. Tuy vậy, thỉnh thoảng, cô vẫn bắt gặp những ánh mắt tò mò, những lời thì thầm to nhỏ hướng về cô. Bởi lẽ, “cướp dâu” chỉ xảy ra, khi đôi trai gái bị ngăn trở bởi gia đình. Trong khi, cô và Will lại không nằm trong trường hợp đó.

Cô lo sợ việc này sẽ ảnh hưởng không tốt đến lũ trẻ. Hầu hết, những người hiếu kỳ kia, đều là những người yêu quí Tuấn. Có lẽ, vì quá yêu quí anh, nên họ cảm thấy tiếc rẻ cho anh chăng?

“Nga à, ăn cơm cuộn nha.”

Will đột nhiên muốn ăn món đó. Dù không phải anh đang ngấy cơm.

Nga gật đầu nhẹ rồi trở vào nhà, vội vàng làm món ăn quen thuộc mà anh vẫn thích.

SaNi vừa đi đâu về. Nghe tiếng động trong bếp đã vội vàng bước vào.

“Chị về khi nào vậy?”

Đang tập trung vào việc đang làm, Nga giật mình khi SaNi vừa cất tiếng.

“Trời, em làm chị hết hồn.”Vừa nói, Nga vừa đặt tay lên ngực.

“Xin lỗi chị nhé. Nhưng chị nghĩ gì mà em đứng đây một hồi mà chị không hay biết gì cả.”

“Ờ, chị mà làm gì là quên hết mọi thứ xung quanh.” Nga vo gạo, bắt lên bếp.

SaNi nhìn Nga chằm chằm, ánh mắt tò mò và ranh mãnh.

“À, tối qua, chị và anh Will ở lại rừng thế nào? Kể cho em nghe với.” SaNi trêu.

Nga mắc cỡ, đỏ ửng cả mặt.

“Không như em nghĩ đâu, cô bé.”

“Xạo quá đi, nam nữ đang yêu ở cùng nhau ở một nơi vắng vẻ…” Vừa nói, SaNi vừa ra dấu hai ngón tay khít lại vào nhau đầy ngụ ý.

“Em thiệt là…”Nga lắc đầu cười trước những suy diễn thái quá của SaNi.

Bất chợt, giọng SaNi chùng xuống khi nhớ đến vẻ mặt giận dữ của Tuấn. Cô không biết có nên kể cho Nga biết không?

“Hôm qua, anh Tuấn và chị Lan Anh lớn tiếng với nhau vì chuyện của chị.” Giọng SaNi

ngập ngừng.

Từ lúc xảy ra vụ việc đó đến giờ, SaNi cũng không thấy Lan Anh đâu. Nhiều khi, cô muốn ghé qua động viên, an ủi nhưng vẫn còn e dè. Nhưng vì trước đây, hai người đã xảy ra xích mích nên cô không biết mình có nên can thiệp vào việc cá nhân của cô ấy không.

“Vậy à…” Nga khẽ trả lời.

Cô có thể dự đoán được việc này có thể xảy ra, bỗng cô cảm thấy vô cùng có lỗi với Lan Anh. Cô nợ Lan Anh một lời cảm ơn. Nếu không có sự giúp đỡ của cô ấy, Will và Nga sẽ khó lòng hàn gắn và giải tỏa sự hiểu lầm này.

“Chị đang nấu gì?” SaNi tiến đến định giúp Nga một tay.

“À, cơm cuộn…cũng không có nấu gì nhiều.”

“Cho anh Will?” SaNi đoán ý.

Nga im lặng, chỉ nhẹ gật đầu, mắt long lanh, môi khẽ cười. Trông cô đang rất hạnh phúc.

“Để em giúp chị nhé.”

“Cũng không có gì nhiều đâu. Cám ơn em…”

Will và Nga dùng bữa ăn trưa đơn giản dưới gốc cây sưa lâu năm nơi đầu buôn. Will thích được ngồi ở nơi này,vì lần đầu tiên, anh và Nga cũng đã hẹn nhau ăn trưa ở đây. Will đói bụng nên ăn rất ngon lành.

“Anh sẽ rất nhớ món này.” Will cầm cuốn cơm trên tay, vẻ mặt hơi lắng xuống.

Tâm trạng của Nga cũng không khá hơn là bao. Sắp xa Will rồi nên cô rất buồn. Hôm nay, cô cũng không ăn được nhiều. Chỉ ngồi nhìn Will ăn.

“Vậy, em chỉ anh cách làm nhé.” Nga chống cằm nhìn Will.

Will khẽ cười trước sự chân thật của Nga. Anh nói ngụ ý nhưng cô không hiểu ý mình.

Thật ra, Nga hiểu Will đang nói về điều gì, nhưng cô lại không muốn đề cập đến ngày chia tay, vì điều đó chỉ khiến cho tâm trạng của cả hai thêm nặng nề.

“Anh thích chính tay em làm cho anh.” Will nheo mắt. Gió bay thoáng qua khiến mái tóc nâu đen bồng bềnh thêm phần quyến rũ.

“Vậy thì anh hãy sớm quay trở lại.” Nga cười dịu dàng, trong đáy mắt long lanh gợn sóng.

Cô lấy tay chạm vào những sợi tóc đang vươn trên vầng tráng cao thông minh của anh.

Suốt cả ngày hôm nay, Will để ý thấy Nga cứ xem đồng hồ liên tục. Anh cũng đoán được phần nào nguyên nhân tại sao. Chính anh cũng đang cố gắng níu kéo dòng thời gian ngắn ngủi đang lặng lẽ trôi qua.

“Will à, mình đi ra ruộng chơi đi.” Nga kéo tay Will đứng lên.

Cả hai lại dạo bước ra phía ngọn đồi nơi cuối làng. Dáng cô và anh nhỏ bé thấp thoáng giữa đồi ruộng bật thang bạt ngàn xanh ngát. Những cơn gió nhẹ mang hơi lạnh của mùa đông thổi ùa vào mái tóc dài đen mượt của Nga, khiến chúng bay phất phơ trong gió….

Will đứng lặng phía sau Nga, anh ngắm nhìn dáng lưng thon thả bằng ánh mắt mê đắm. Đây là lần đầu tiên trong đời, anh biết đến cảm giác sợ phải xa một người. Nửa vòng trái đất, nếu quá nhung nhớ cô, anh sẽ phải tìm cô nơi nào?

Nga để tay lên miệng, gọi vọng về phía Will, giọng nói thanh thoát dịu dàng men theo làn gió nhẹ.

“Will ngốc nghếch, anh đang làm gì thế?”.

Will cười toe, bước nhanh về phía cô.

“To gan, hãy đợi đấy ngốc xít ” Will cũng không phải tay vừa, đáp trả ngay một tên mới toanh cho Nga.

Nga cười ngất, lè lưỡi trêu.

“Will tồ, chậm chạp, xấu xí, hâm hấp ” Vừa gọi lớn những mỹ từ dành cho Will, cô vừa trong tư thế sẵn sàn chạy biến nếu bị đuổi theo.

“Nga lùn, bướng bỉnh, cứng đầu, khó ưa…” Will đáp trả nhanh chóng, vừa chạy đuổi theo dáng Nga.

Nga chân ngắn, chẳng mấy chốc đã bị Will giữa lại. Một cái ôm từ phía sau thật dịu dàng và ấm áp.

“Anh sẽ đuổi theo em đến tận cùng trời cuối đất…”

Nga xoay người nhìn Will, ánh mắt long lanh dưới ánh nắng nhẹ nhàng, hơi lạnh phà vào khuôn mặt hơi khô, ửng hồng trên đôi má. Cô nhìn anh trong vài khoảnh khắc rồi bất chợt cất giọng ngập ngừng.

“Em sẽ đợi anh ở đây….Vì thế, anh nhất định phải quay trở lại nhé…”

Có những câu nói, dù không được thốt lên bằng những từ ngữ hoa mỹ, nhưng lại có thể chạm vào những nơi sâu thẩm nhất trong trái tim con người.

Ánh mắt nâu âm trầm chăm chú nhìn cô, dịu dàng và ấm áp, quen thuộc và ngọt ngào.

Hai mái đầu từ từ tiến lại gần nhau, tóc chạm tóc, mắt chạm mắt, mũi chạm mũi…

Hơi thở nam tính hương bạc hà quen thuộc quanh quẫn đâu đây. Giọng nói khe khẽ nhưng dứt khoát men theo không khí chạy thẳng vào tiềm thức của Nga.

“Anh hứa…”

Từ mô đất cao của làng BaTu là một khung lũng tuyệt đẹp. Cảnh vật được tô vẽ sinh động thêm bởi bóng dáng của hai trái tim đang khao khát được gần bên nhau.

Từ xa, ông mặt trời dần dần xuống núi. Tạm biệt một ngày êm đềm đã trôi qua. Tạm biệt một tình yêu đang sắp phải chia xa.

Chiều chạng vạng.

Trăng non đã nhú lên tự bao giờ. Màn đêm dần bao trùm mọi vật ở Ba Tu.

Nga về nhà sau một ngày rong ruỗi khắp nơi cùng Will. Có lẽ, dấu chân anh và cô đã in sâu trên mọi ngõ ngách ở buôn làng.

Vừa về tới cổng, Nga đã thấy Tuấn ở sân. Anh đang hút thuốc, khuôn mặt trầm tư suy nghĩ.

Nga đứng tần ngần một hồi lâu ở cổng mà Tuấn vẫn không hề hay biết. Cho đến khi cô cất tiếng hỏi, anh mới giật mình nhìn về phía phát ra giọng nói dịu dàng.

“Anh Tuấn đang đợi SaNi à?” Nga ngập ngừng, lẩn tránh ánh nhìn của Tuấn.

Tuấn tiến đến gần Nga, đôi mắt nhìn cô chằm chằm như xuyên thấu vào người. Lúc nào, Nga cũng cảm thấy khó thở trước ánh nhìn này, nên cô luôn tìm cách né tránh.

“Không, anh đợi em.” Giọng Tuấn lạnh tanh.

Anh ném điếu thuốc xuống đất và dập tắt bằng gót giày. Anh chà qua lại nhiều lần để chắc chắn rằng điếu thuốc đã tắt hoàn toàn.

“Có chuyện gì không anh?”

“Anh quên nhắc em. Ngày mai, chúng ta sẽ sang buôn bên cạnh để họp với nhóm tình nguyện bên đó.” Vừa nói Tuấn vừa quan sát sắc thái trên gương mặt Nga.

Không nằm ngoài sự dự đoán của anh, Nga trông rất thất vọng.

Ngày mai, phái đoàn sẽ rời buôn. Nga rất muốn được ở lại buôn để chào tạm biệt Will. Nếu biết cô sẽ không ở đây vào sáng mai. Chắc anh sẽ buồn lắm…

Thật ra, những buổi họp như thế này, trước đây, đều do Tuấn đảm trách. Nếu có, chỉ là cô phụ họa phần chuẩn bị phần nội dung. Nhưng không hiểu sao lần này, Tuấn lại muốn cô đi cùng. Tất nhiên, cô không thể nào từ chối. Cô không thể vì công việc cá nhân mà làm ảnh hưởng đến công việc của đội.

“Ngày mai, mình sang bên đó lúc mấy giờ vậy anh?” Giọng Nga ỉu xìu.

Cô thầm hy vọng có thể về buôn kịp lúc. Vì xe của phái đoàn sẽ lăn bánh rời buôn lúc 11 giờ trưa.

“Chúng ta sẽ khởi hành lúc 8 giờ, cuộc họp cũng kéo dài không quá lâu…” Tuấn như đoán được suy nghĩ của Nga nên cũng trấn an cô.

Từ Ba Tu đến buôn bên cạnh mất khoảng 40 phút lái xe. Cuộc họp kéo dài ít nhất cũng phải một tiếng, Nga nhẫm tính. Nếu mọi việc diễn ra suông sẽ như dự định thì có lẽ cô sẽ về lại Ba Tu đúng giờ để chào tạm biệt Will.

“Anh có cần em giúp gì không?” Mắt Nga đã sáng hơn lúc nãy.

“Ờ, cũng không có gì nhiều. Chỉ có vài chồng tập sách vở gửi sang cho bọn trẻ bên đó.”

Tuấn là một mạnh thường quân tốt bụng. Tuy anh chưa bao giờ nói ra. Nhưng Nga có thể nhìn thấy được, anh là một người có tấm lòng nhân hậu. Lần nào, công tác sang những buôn khác, anh đều không quên mang quà cho bọn trẻ con bên đó. Hầu hết là sách vở, quần áo, dụng cụ học tập. Khỏi phải nói, bọn trẻ sung sướng và hạnh phúc biết nhường nào, khi nhận được những món quà đó từ anh. Và tất nhiên, chi phí đều do anh tự bỏ tiền túi ra mà không nhận được bất kỳ sự tài trợ nào.

Nga nhìn Tuấn với ánh mắt thầm ngưỡng mộ.

“Anh Tuấn thật là một người tấm lòng nhân hậu. Chắc bọn trẻ con sẽ vui lắm.”

Tuấn cười nhẹ, ánh mắt trầm buồn nhìn cô.

“Đôi khi, lòng tốt và sự chân thật không hẳn là tất cả….”

Lời nói của Tuấn như xoáy thẳng vào tâm tư của Nga. Cô nhìn anh vẻ ái ngại, rồi từ từ chuyển ánh nhìn đi nơi khác. Dù trái tim vốn không có lỗi, nhưng Nga luôn cảm thấy trách cứ bản thân mình. Lẽ ra, cô nên giữa khoảng cách và thẳng thắng hơn với Tuấn ngay từ lúc đầu. Thì có lẽ, giờ đây, anh sẽ không phải ngày một lúng sâu vào thứ tình cảm mê đắm dành cho cô.

Tuấn biết, cho dù anh có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, thì anh cũng không có được thứ tình cảm mà Nga đang dành cho Will. Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn không nguôi hy vọng. Sự chân thành rồi sẽ sớm được đón nhận. Cho dù đã có lúc, mong ước này tưởng chừng như không còn bất cứ tia hy vọng nào….

—o—

8 giờ tối tại bãi đất rộng gần cuối buôn…

Tiệc trại vẫn được tổ chức như mọi khi vào ngày cuối tuần. Nhưng hôm nay, đặc biệt hơn, vì đây là buổi tiệc cuối cùng mà buôn làng chiêu đãi phái đoàn.

Đêm nay, hầu hết mọi người đều có mặt. Ai cũng trò chuyện rôm rã, ôm hôn tạm biệt đầy lưu luyến. Họ biết, chỉ ngày mai qua đi, Ba Tu sẽ lại trở về với nhịp sống lặng lẽ như trước kia, khi thiếu vắng những nụ cười của các thành viên trong phái đoàn…

Lan Anh ngồi bên cạnh đống lửa, cầm cây củi khô đập đập nhẹ vào đống tro bụi trước mặt. Đêm nay, cô không còn vẻ nhí nhảnh như mọi khi, khuôn mặt xụ xuống. Cô thở dài, ngồi chống cằm nhìn mọi người đang hát hò, nhảy múa.

Tuấn “xuống nước” bước đến chỗ Lan Anh rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

“Sao hôm nay, trời không mưa nhỉ?” Vừa nói Tuấn vừa ra điệu bộ nhìn dáo dát lên bầu trời đầy sao.

Lan Anh giật mình quay sang. Vừa nhìn thấy Tuấn, cô đã kín đáo nở nụ cười vui sướng nhưng vẫn giả vờ giận dỗi.

“Ai thèm nói chuyện với Tuấn…”. Như nhớ ra điều gì, cô liền quay sang nhìn Tuấn, miệng mím lại, cao giọng hỏi anh.” Mà ý Tuấn là sao? Mưa gì ở đây?”

“Vì hôm nay, Lan Anh trầm tư quá. Nên Tuấn lo trời lại đổ mưa.” Tuấn phì cười.

Lan Anh lườm Tuấn rồi sẵn giọng.

“Hứ…”

” Cho Tuấn…. xin lỗi vì đã lớn tiếng với Lan Anh…Lúc đó, Tuấn nóng quá…” Tuấn ngập ngừng nói, giọng có vẻ hối lỗi.

Lan Anh quay đầu đi nơi khác. Hôm nay, sao Tuấn lại dịu dàng với cô đến như vậy? Cô đưa tay lên lồng ngực, tim cô lại đập rộn ràng nữa rồi. Cô đắc chí mỉm cười rồi quay lại nhìn Tuấn.

“Không thể tha thứ được…” Khuôn mặt Lan Anh đanh lại.

Tuấn nhìn Lan Anh bằng đôi mắt thành khẩn. Giọng anh ôn tồn.

“Vậy Tuấn phải làm sao thì Lan Anh mới hết giận đây?”

Lan Anh nhìn Tuấn, suy nghĩ vài giây….

Khuôn mặt cô lộ vẻ thích thú với ý nghĩ đang lóe lên trong đầu. Cô đứng phắt dậy, lôi tay Tuấn, yêu cầu anh đứng lên.

“Đi, đi với Lan Anh ra đây…”

Tuấn vẫn cố ngồi, lưỡng lự hỏi.

“Đi đâu vậy?”

“Tuấn ra đây thì biết…”

Lan Anh kéo Tuấn ra chỗ mọi người đang ca hát, nhảy múa. Tuấn từ chối nhưng Lan Anh vẫn cứ kéo anh ra cho bằng được. Cuối cùng, với sự góp sức của vài cô gái trong buôn, Tuấn đành miễn cưỡng đứng giữa một rừng người đẹp xinh lung linh.

“Tuấn không biết múa, tha cho Tuấn đi…” Tiếng Tuấn át vào tiếng hát, tiếng khèn, tiếng trống ồn ào…

“Gì mà không biết. Tuấn ở đây bao lâu mà không biết múa. Ừ, mà cứ cho là không biết đi, giờ Lan Anh dạy Tuấn nè…” Lan Anh dí đầu sát vào tai Tuấn, cao giọng nói.

Lan Anh vốn thông minh sáng dạ. Dù chỉ ở đây có mấy tuần, mà điệu múa nào cô cũng thành thạo, động tác dẻo dai chẳng thua gì các cô gái trong buôn.

Nga nhìn theo hướng chỉ tay cùa Will về phía đám đông, nơi Lan Anh và Tuấn đang nhảy múa. Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng cùng những động tác cứng nhắc miễn cưỡng của Tuấn, khiến Nga không khỏi bật cười.

“Trông buồn cười quá. Từ đó đến giờ, anh Tuấn chưa bao giờ múa. Chị Lan Anh thật tài, rủ được Tuấn ra tận đó.” Nga cười giòn tan.

“Vậy còn em?” Will quay sang nhìn Nga hỏi.

Nga lắc đầu lia lịa.

“Ồ không, em không biết múa đâu.”

Thật ra, Nga cũng biết đôi chút. Cô đã ở đây lâu như vậy mà. Tuy nhiên, cô là người khá nhút nhát, rất ngại thể hiện bản thân ở chốn đông người như thế này. Nên cô cho rằng, trả lời không biết là giải pháp tốt nhất.

Tuy nhiên, người bên cạnh Nga lại không nghĩ như vậy…

Will nhìn Nga bằng đôi mắt ngờ vực. Anh suy nghĩ vài giây rồi kéo tay cô đứng lên.

“Đi nào…”

“Anh muốn đi đâu?” Nga ngước mắt nhìn Will, sửng sốt hỏi.

“Đi múa…” Will cười nửa miệng, vẻ bỡn cợt.

Nga nhanh chóng giật tay lại từ chối nhưng Will vẫn nắm chặt và kéo đi. Cô rất sợ những cái nắm tay của Will. Nếu anh đã muốn giữ, cô khó lòng khoát ra được.

“Không, em không múa được đâu. Anh đi một mình đi…”

Will vẫn làm theo ý mình, kéo Nga hòa vào đám đông, rồi múa theo những động tác của các cô gái xung quanh mình….

Will nắm lấy tay Nga, dìu cô xoay thành nhiều vòng….

..

.

Đến vòng thứ 4, cô chóng mặt không đứng vững được nữa, nên bất thình lình ngã về phía sau. Nhưng may mắn thay, Will đã nhanh tay kéo kịp cô vào lòng mình…

Nga vẫn còn xanh mặt sau sự cố. Cô vòng tay ôm lấy cổ Will và nép vào lòng anh. Trong khi, Will cũng đang ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô….

Hai ánh mắt long lanh chạm vào nhau trong vài khoảnh khắc. Dù đây không phải là lần đầu tiên, họ ngắm nhìn nhau, nhưng ánh nhìn vẫn sâu sắc và đê mê như không còn biết tới bất kỳ điều gì đang diễn ra xung quanh mình…

Tuấn đứng phía sau Will và Nga từ lâu. Gương mặt anh tối sầm lại khi nhìn thấy cảnh không muốn thấy này. Anh đau khổ rời khỏi đám đông ngay sau đó. Mặc cho Lan Anh gọi với theo.

“Đang múa mà đi đâu vậy. Tuấn…Tuấn…”

Lan Anh nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu rồi cũng nhanh chóng rời khỏi đám đông để chạy theo Tuấn.

Phía xa xa gần đống lửa trại, một cô gái Xơ-đăng xinh đẹp mặn mà đang cong nhẹ khóe môi thích thú. Không ai biết rằng, cô đã vừa phải trãi qua những giây phút nhói lòng khi nhìn người mình yêu thích hòa cùng nhịp múa cùng một người con gái khác…

Nga ngồi dự họp nhưng liên tục liếc nhìn đồng hồ, lòng cô vô cùng nôn nóng như đang ngồi trên đống lửa. Nga lo lắng sẽ không kip giờ trở lại buôn.

Tuấn có thể nhìn thấy được vẻ bồn chồn, lo lắng trên gương mặt Nga nhưng anh vẫn có tình kéo dài cuộc họp càng lâu càng tốt. Anh biết làm điều này thật là ích kỷ, nhưng vẫn làm vì anh không muốn Will và Nga gặp nhau trước lúc chia tay. Họ sẽ lại càng thêm lưu luyến. Anh tin rằng, sau ngày hôm nay, tất cả mọi thứ sẽ kết thúc. Nga và Will sẽ không còn cơ hội được gặp nhau nữa. Anh ta cũng đã có bạn gái ở quê nhà rồi còn gì. Anh sẽ làm bất cứ điều gì để có được Nga, bằng cách này hoặc cách khác…

“Cô Nga, cô có ý kiến gì về kế hoạch này?”

Nga ngồi im, không trả lời, tâm trí cô đang để tận nơi đâu. Đến khi Tuấn hỏi lại lần thứ hai cô mới giật mình ngờ người ra.

“Dạ…”

Nga thấy mọi người trong phòng đang nhìn mình. Cô không biết mọi người đang họp về vấn đề gì nữa nên liền quay sang nhìn Tuấn cầu cứu. Tuấn nhắc lại câu hỏi, cô mới lung túng nhìn vào quyển sổ trước mặt và phát biểu một cách hờ hệch.

Tuấn lắc đầu thở dài ngán ngẫm.

Cùng lúc đó tại nhà Rông ở Ba Tu….

Mọi người trong buôn đứng đông đủ nơi chiếc xe buýt của phái đoàn để chào tạm biệt. Các thành viên bắt đầu chuyển hành lý của mình lên xe.

Bà con trong buôn bịn rịn nói lời chia tay và tặng quà lưu niêm cho các thành viên trong đoàn. Không khí thật xúc động như sắp phải chia xa những người thân trong gia đinh..

Will hết ngồi lại đứng, xem đồng hồ liên tục. Anh cứ nhìn ra con đường phía trước ngóng trông Nga về. Cô đã hứa là sẽ về trước 10 giờ để gặp anh…

Nga thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc. Cô tiến nhanh ra xe với hy vọng sẽ trở về buôn sớm. Tuấn vẫn thong thả bước đi không chút vội vàng. Anh đến mở cửa xe cho Nga rồi lên xe.

Khi Tuấn bắt đầu đề máy xe thì chiếc Jeep bắt đầu có vấn đề. Nó không ngoan ngoãn như mọi ngày với âm thanh nổ máy chói tai quen thuộc, mà thay vào đó là tiếng è è ỉu xìu đứt quãng. Tuấn lẩm bẩm.

“Quái lạ…”

Nga bắt đầu cảm thấy lo, cô nhíu mày quay sang hỏi.

“Xe bị làm sao vậy anh?”

“Anh cũng không biết. Sáng nay, nó vẫn chạy bình thường mà…” Tuấn vẫn cố khởi động máy.

“Hay là nó hết xăng.” Nga nhăn mặt hỏi.

“Không, anh đã đổ đầy bình trước khi đến đây. Em ngồi đây, anh xuống kiểm tra thử.”

Tuấn nhảy xuống xe rồi mở thùng xe phía trước lên kiểm tra một hồi lâu. Nga nhìn đồng hồ, đã 9 giờ 15 phút. Mất kiên nhẫn, cô bước xuống xe, tiến đến chỗ Tuấn.

“Xe bị sao vậy? Có sửa được không anh?”

Tuấn chắt lưỡi trả lời.

“Anh cũng không biết. Có lẽ, phải gọi thợ ở Kon Tum lên sửa.”

Khi nghe đến đây, Nga bắt đầu hoang mang thực sự.

“Vậy làm sao mà mình về buôn đây?”

Tuấn đắn đo.

“Anh rất tiếc, nhưng giờ không biết phải làm sao. Để anh vào trong hỏi thử xem họ có thể đưa chúng ta về không?”

Nói xong, Tuấn đi vào lại văn phòng. Nga đứng đợi ngoài sân. Cô bồn chồn đứng ngồi không yên, liên tục nhìn đồng hồ, 9 giờ 20 phút.

Nga không biết phải làm gì trong lúc này. Nếu về trễ, cô sẽ không gặp được Will. Có lẽ, giờ này, anh đang ngóng trông cô về. Nếu không thấy cô, chắc anh thất vọng lắm.

Tuấn trở ra, thở dài nói.

“Khoảng 1 tiếng nữa. Mọi người họp xong sẽ đưa em về lại buôn. Anh phải ra Kon Tum tìm người sửa xe.”

Khuôn mặt Nga lộ rõ vẻ thất vọng, cô nhăn mặt.

“Sao? 1 tiếng nữa à?…Như vậy thì…”

Tuấn nhìn Nga vẻ ái ngại.

“Anh xin lỗi nhưng chúng ta phải đợi thôi…”

Nga đi đi lại lại trong sân. Khuôn mặt đăm chiêu và lo lắng. Sau vài phút suy nghĩ, cô tiến đến chỗ Tuấn đang lúi cúi sửa xe.

“Anh Tuấn, chắc anh ở lại một mình chờ xe nhé.”

“Còn em ” Tuấn ngạc nhiên hỏi.

“Giờ, em phải đi thôi…”

Tuấn trợn mắt nhìn Nga.

“Em định đi bộ về hả?”

Nga im lặng nhìn Tuấn rồi gật đầu dứt khoát.

Tuấn chau mày khi biết ý định điên cuồng của Nga, anh liền ngăn cô lại.

“Em có bị làm sao không? Làm sao mà đi bộ về được. Phải mất cả tiếng đồng hồ mới về đến buôn. Đường đi lại vắng vẻ…”

Nga hiểu những điều mà Tuấn đang lo lắng, nhưng cô không thể làm khác hơn. Dù chỉ là một chút hy vọng mong manh, cô cũng phải cố về lại buôn để gặp Will.

“Em hiểu, nhưng em phải về buôn anh Tuấn ơi…Gặp lại anh sau nha..”

Vừa nói dứt lời, Nga đã vội vàng quay đi mặc cho Tuấn gọi với theo.

“Nga, Nga…”

Chẳng mấy chốc, bóng Nga đã khuất dần. Tuấn bực tức, đập nắp thùng xe thật mạnh.

“Rầm”

Thật ra, xe không hề bị hư hỏng gì cả. Tuấn đã sắp xếp hết tất cả mọi việc này. Anh chỉ muốn kéo dài thời gian để anh và Nga nán lại đây lâu hơn. Trước khi vào họp, anh đã bí mật tháo sợi dây điện chức năng làm máy hoạt động ra. Anh không ngờ rằng, Nga lại dám nghĩ đến việc đi bộ cả một quãng đường dài một mình trở lại buôn như vậy…

..

.

Nga đi như chạy, đi một lúc cô lại chạy, mệt quá cô lại đi. Vừa đi, cô vừa nhìn đồng hồ. Chỉ còn 20 phút nữa là phái đoàn rời buôn. Mà quãng đường trước mặt cô phải đi sẽ phải mất đến 40 phút. Nên cho dù có về đến buôn, thì cô cũng không thể gặp Will. Anh ấy sẽ thất vọng lắm. Nghĩ đến khuôn mặt đang lo lắng của Will là bước chân Nga như được tiếp thêm sức mạnh.

Mặc kệ tất cả, trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc gặp Will. Cô cố chạy thật nhanh, có mệt cũng phải chạy. Nếu cô dừng lại, sẽ không còn kịp nữa. Mái tóc dài bay bay trong gió, chiếc cặp đeo bên hong đập vào người cô đều đặn theo từng mỗi bước chân.

..

.

Đồng hồ chỉ đúng số 10. Mọi người bắt đầu bước lên xe. Thấy Will vẫn đứng tần ngần, Lan Anh tiến đến hỏi.

“Cậu chờ Nga phải không?”

Will nhăn mặt, vẻ bồn chồn.

“Tôi không biết có chuyện gì không mà sao cô ấy vẫn chưa về. Cô ấy đã nói là sẽ về đây trước 10 giờ. Tôi lo quá…”

Lan Anh đặt tay lên vai Will trấn an.

“Chắc không có chuyện gì đâu. Cậu đừng lo…”

Sau đó, Lan Anh đến bên bác tài xế rồi nói khẽ vào tai.

“Bác ơi, chờ thêm 5-10 phút nữa nhé….” Cô nháy mắt.

Bác tài nhìn Lan Anh vẻ hiểu ý rồi vui vẻ gật gật đầu…

“Ahhhh…đau quá…”

Tiếng Nga kêu lên giữa khoảng không vắng lặng. Do quá vội vàng, cô không để ý mặt đường nên bị vấp phải một tảng đá to. Cô ngã nhào xuống đường, sức nặng của cơ thể đè lên đôi tay khiến những viên đá nhỏ đâm xuyên da, xước hết cả đôi bàn tay. Máu rỉ rã bắt đầu tuôn ra…Nhưng cô cũng không màng đến dù cô bị bệnh máu loãng rất khó cầm. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc tiếp tục chạy. Mồ hôi ướt đẫm chiếc áo thun màu trắng dài tay…

..

.

Mọi người đều đã yên vị trong xe. Duy chỉ mình Will vẫn đứng chờ bên ngoài. Một vài ánh mắt đang nhìn anh ái ngại. Anh không muốn vì mình mà mọi người phải chờ đợi. Cuối cùng, anh đành miễn cưỡng bước lên xe, mắt vẫn không thôi hướng về phía con đường trước mặt…Gương mặt anh buồn rười rượi.

Lan Anh quay sang bác tài xế nói giọng nài nỉ.

“Xin bác câu giờ một chút nghen bác. Tội nghiệp tụi nó đang yêu nhau, anh chàng về lại Mĩ mà chưa tạm biệt con bé. Phiền bác….”

Bác tài một lần nữa lại vui vẻ gật đầu, vẻ cảm thông.

Sau một hồi khởi động máy, xe bắt đầu lăn bánh chạy một cách chậm rãi có chủ ý….

Nga nhìn đồng hồ, 10 giờ 30 phút. Trễ mất rồi! Nga khẽ thốt lên. Cô chạy về phía ngọn đồi trước mặt.

Từ đây, Nga đã thấy thấp thoàng làng Ba Tu. Nhìn về phía con đường trước mặt, cô mừng rỡ khi nhìn thấy xe của phái đoàn đang lăn bánh trên đường. Cô vội vàng chạy về hướng đó.

Khi Nga đến nơi thì xe đã chạy được một quãng khá xa. Cô đứng giữa đường, vẫy tay và gọi to với hy vọng một ai đó trên xe có thể nhìn thấy. Thế nhưng, tiếng ồn của động cơ xe lấn át hết cả tiếng cô. Cô mất hết hy vọng, đứng thẫn thờ nhìn làn khói bụi bay phía sau xe.

Xe vẫn chạy, không hề có dấu hiệu dừng lại. Nga chống tay xuống đùi, thở hổn hển, tưởng chừng như cô không còn sức để thở. Ánh nắng vàng vọt chiếu lên vầng trán trắng muốt đang ướt đẫm mồ hôi. Trông cô phờ phạt, tái xanh đến đáng thương. Máu từ đôi bàn tay đang mặt sức tuôn ra như cố tình khiêu khích. Vậy mà, cô vẫn không nghe thấy cảm giác đau. Chỉ có nỗi đau âm ĩ đang dần phát ra từ lồng ngực nhấp nhô…

Trong lúc tưởng chừng như vô vọng nhất, Will lơ đãng nhìn lại phía sau tìm kiếm hy vọng mong manh. Và điều kỳ diệu đã xảy ra…

Ánh mắt nâu đang úa sầu bỗng tinh anh lạ thường. Anh đứng bật dậy chạy về hướng cửa ra vào và cầu xin bác tài xế dừng xe lại. Không quên nói lời xin lỗi mọi người ríu rít.

Lan Anh và các thành viên trong đoàn vui mừng dùm anh, vỗ tay, hò hét ầm ĩ mà không hề tỏ ra một chút khó chịu. Ai cũng biết hai người họ yêu nhau tha thiết như thế nào.

Tim Nga như ngừng đập khi chiếc xe Bus đột ngột dừng lại từ đằng xa. Cô nhìn kỹ lại một lần nữa vì cứ tưởng mình đang bị ảo giác.

Nga mỉm cười mừng rỡ khi nhìn thấy dáng người quen thuộc bước xuống xe.

“Will…” Cô khẽ gọi tên anh.

Nụ cười tươi hạnh phúc xuất hiện trên gương mặt điển trai của Will sau nhiều giờ trầm lặng. Không chần chừng, anh chạy nhanh đến chỗ Nga.

Nga như kiệt sức nên chỉ có thể bước những bước nhỏ chậm rãi, cô có thể cảm nhận đôi chân mình đang run lên cầm cập như chỉ trực ngã quỵ xuống đường. Thế nhưng, anh chính là sức mạnh diệu kỳ khiến cô đứng vững ngay lúc này…

Chỉ mất một phút, Will đã đứng trước mặt Nga. Cả hai vừa thở vừa mỉm cười nhìn nhau không nói nên lời. Chỉ có ánh nhìn mê đắm và nụ cười hạnh phúc…

Will nhanh bước tiến đến, ôm chầm lấy Nga và nhấc bỗng cô lên. Người Nga như lơ lững giữa khoảng không một vòng tròn trĩnh. Đôi tay cô bám chặt vào người Will. Đầu gục vào lòng anh. Cô có đang mơ không? Cô khẽ hỏi.

“Anh cứ tưởng rằng, anh sẽ không thể gặp em. Ôi, tạ ơn Chúa…”. Will hớn hở.

Giọng Nga yêu ớt vì mệt.

“Em xin lỗi vì đã về muộn.”

Will khẽ khàng, dịu dàng trấn an Nga.

“Không sao, không sao đâu… Em về là tốt rồi…”

Nga đẩy nhẹ người Will ra, đôi mắt đen lăn tăn những đợt sóng nhẹ chăm chú nhìn anh.

“Will…” Cô khẽ gọi tên.

“Gì thế em…”

“Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, học tập thật tốt nhé…” Cô dừng lại, những giọt nước mắt bắt đầu nhẹ rơi từ khóe mi buồn man mác.

Will im lặng nhìn cô, ánh mắt nâu không giấu được vẻ xót xa. Anh lấy tay lau những giọt nước mắt đang rơi dài trên đôi má mịn màn ửng hồng…

“Đừng khóc, em khóc như thế này, anh không thể nào yên lòng mà đi được…”

Nga nhanh tay lau những giọt nước mắt và cố kiềm chế cảm xúc của mình. Bàn tay rớm máu làm nhòe nhoẹt hai bên má. Thế nhưng, cô vẫn không thể ngăn được những dòng lệ vẫn đang bướng bỉnh tuôn trào trong vô thức.

Will hốt hoàng nắm lấy tay cô hấp tấp hỏi.

“Gì thế này, tay em bị làm sao vậy?”

Nga co hai đôi bàn tay lại, nhanh miệng đáp.

“Em sơ ý té, không sao đâu. Anh đừng lo…

Will nắm lấy tay Nga, khuôn mặt nhăn nhó hỏi giọng quan tâm.

“Em có đau lắm không?”

Nga lắc đầu gượng cười.

“Em nhớ về băng lại cẩn thận kẻo nhiễm trùng…” Will căn dặn.

Nga gật đầu, đôi mắt không thôi nhìn Will.

“Em biết rồi…Anh mau lên xe đi, mọi người đang chờ kìa…”

Will luyến tiếc ôm lấy Nga, giọng khe khẽ bên tai cô.

“Nga, anh rất yêu em…Anh thực sự không muốn rời xa em một chút nào…”

Một giọng nước mắt lại rơi từ đôi mắt đen láy. Nga cố gìm giọng, tỏ vẻ lạc quan. Cô không muốn những giọt nước mắt của mình níu giữ bước chân anh.

“Will, hãy xem đây là một thử thách. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau mà…6 tháng sẽ trôi qua thật nhanh phái khônng anh?”

“Anh sẽ thường xuyên viết thư cho em…”

Nga gật đầu, đẩy nhẹ người Will ra…

“Em đợi anh…Đừng quên Ba Tu, đừng quên… em, anh nhé!”

Will gật đầu, ôm chặt lấy Nga lần cuối. Đôi mắt nâu khẽ khép hờ để ngăn dòng nước mắt sắp sửa trào ra. Anh hôn nhẹ vào tóc cô rồi khẽ nói.

“Tạm biệt Camila…”

“Tạm biệt Will…”

Will miễn cưỡng quay lưng bước đi, khuôn mặt buồn đến nao lòng người. Bất chợt, chân anh thựng lại bởi một giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng tựa dòng suối mát….

“Em yêu anh…nhiều lắm!!!”

Will khẽ nhắm mắt, rồi quay người lại nhìn về phía Nga. Anh đi nhanh về phía cô rồi ôm hôn một cách thắm thiết và nồng nàn. Nụ hôn say đắm và cuồng nhiệt đến độ khiến tim Nga như ngừng đập…

Trong hơi thở gấp gáp, giọng Will cất lên đầy xúc động.

“Anh sẽ quay lại. Nhất định anh sẽ quay lại…Tạm biệt Nga!”

Will nhắm mắt quay lưng đi thật nhanh. Anh thẳng tiến mà không ngoáy đầu nhìn lại. Anh sợ một phút yếu lòng, anh sẽ không thề quay trở lại xe. Trước khi bước lên xe, anh vẫy tay Nga lần cuối.

Nga vẫn đứng đó, vẫy tay đều đều cho đến khi xe chạy xa khuất. Will ngồi trong xe ngoáy đầu nhìn lại phía sau cho đến khi dáng Nga khuất dần.

Hình ảnh cô gái Việt Nam bé nhỏ đứng giữa con đường vắng lặng, phút chốc in sâu vào tâm trí anh…

Ngày gặp em, đi bên em, không nói được câu gì. Ngồi kề em, sao mùa đông thấy không giá lạnh. Ngày gặp em, sương đêm rơi, gió rét từng cơn lạnh lùng. Sao lòng anh, thấy ấm nồng cuộc tình đầu tiên. Giờ chia tay, em quay lưng che giấu bờ mi lệ rơi. Ta xa nhau, mong đến một ngày gặp lại. Giờ chia ly, anh xa em, nhưng sẽ nhớ em, người ơi. Trái tim anh, trái tim em, không giờ xa….

—o—

LTG:

-Camila Senensis: hoa chè

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN