Cướp Vợ
Chương 13: Con Dâu Hoàn Hảo
Will vừa đáp chuyến bay từ Sài Gòn về lại Massachusett. Thời tiết tháng 1 ở đây trông ảm đạm như chính tâm trạng của anh ngay lúc này. Trông anh có vẻ khá mệt mỏi sau khi vừa trãi qua một chuyến bay dài. Anh nhanh chóng hoàn tất thủ tục hải quan rồi tiến nhanh ra cổng.
Đảo mắt xung quanh khu vực đón khách, không khó lắm để Will nhận ra Mark đang đứng giữa dòng nguời tấp nập. Vừa nhìn thấy Will, Mark đa vẫy tay cuời, rồi tiến đến giúp Will khiêng hành lý vào xe. Will cung chẳng mang vát gì nhiều, nhung Mark vốn rất tử tế với bạn bè. Đoán biết Will sẽ rất mệt sau chuyến bay, nên anh liền giành lấy hết phần hành lý từ tay Will. Will phì cười, vỗ vai cậu bạn thân thay cho một lời cảm ơn chân thành.
Cả hai nhanh chóng vào trong chiếc Truck màu xám đang bị bao phủ bởi lớp tuyết dày, rồi tiến nhanh về nhà.
Trên đuờng đi, Mark tíu tít kể biết bao nhiêu là chuyện đa xảy ra trong khoảng thời gian 3 tháng Will xa rời nuớc Mi, cũng như tò mò hỏi thăm Will về chuyến từ thiện vừa qua.
“Chuyến đi thế nào?”
“Rất tốt đẹp. Tiếc là cậu không đến đấy cùng tớ…”
“Vậy à…”
“Phong cảnh rất đẹp, con nguời cung hiếu khách…”
“Còn con gái ở đó thì sao?” Mark tiếp lời, giọng bỡn cợt.
“….Rất đẹp!” Khi trả lời câu hỏi này, trong đầu Will hiện lên hình ảnh một nguời con gái.
Mark cuời lớn, vẻ mặt thích thú.
“Tốt, tốt! Thế là tớ đa gửi cậu đến đúng noi rồi…”
Will mỉm cuời nhẹ, không nói gì. Anh lơ đãng nhìn con đường phủ đầy tuyết trắng xóa dài thăm thẳm truớc mặt , lòng trĩu nặng nhớ nhung một nguời con gái đang ở cách anh cả nửa vòng trái đất.
Mới xa cô có 3 ngày thôi, mà sao anh đã thấy lòng mình nhớ thương da diết. Trái tim thổn thức như đang héo úa dần. Anh hiểu đuợc tình cảm của mình dành cho cô ấy, nhưng vẫn bất ngờ khi biết rằng, anh yêu cô ấy nhiều hon cả những gì anh nghi.
Trở về nhà sau 3 tháng chu du ở hai đất nuớc xa xôi, Will thấy lòng mình thật trống trãi. Dường như, anh vẫn còn quen với nếp sống khi còn ở BaTu. Hồn anh như vẫn còn đang lưu lạc nơi miền đất hoang sơ đó. Và trái tim thì đã bị nguời con gái ấy giữ lại mất rồi…
Về đến nhà, Will không mở và xếp hành lý vội, chỉ ngã mình xuống giuờng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ chập chờn. Trong con mộng mị, anh thấy mình vẫn đang còn ở Ba Tu….
New York, năm nay, tuyết rơi nặng hạt hơn những mùa đông năm trước.
Bà Đinh Ái Hậu, mẹ Will đang ngồi chải tóc cho cô con gái út Catherine nhưng mắt cứ nhìn ra ngoài ô cửa sổ.
Tuyết rơi dày quá! Bà Hậu chép miệng. Trong lòng bà đang lo lắng cho một nguời, người mà bà đã thầm chọn lựa cho cậu con trai yêu qúi của mình.
Có lẽ, hôn nhân sắp đặt là một chuyện hiếm gặp ở Mĩ. Vì thanh thiếu niên ở đây luôn muốn tự do chọn lựa bạn đời cho riêng mình. Những mặc định của cha mẹ luôn như gió thổi bên tai. Những người như bà cho dù ở nơi đâu cũng sẽ bị cho là cổ hủ. Nhung bà Hậu vẫn luôn nuôi hy vọng và chứng tỏ cho con trai bà biết rằng, người con gái này là một sự lựa chọn hoàn hảo của anh. Vả lại, Will vốn là một nguời con hiếu thảo, rất biết nghe lời cha mẹ.
Thỉnh thoảng, Catherine lại ngoáy đầu lên hỏi mẹ bằng giọng nói chậm chạp, đứng quãng và hơi cứng nhắc.
“Mẹ ơi, …chừng nào…chị…Casey …đến…?”
Bà Hậu nhìn con mỉm cuời, nhưng đôi mắt không giấu đuợc nỗi buồn sâu thẳm. Bà thấy lòng mình đau như cắt. Catherine của bà thật đáng thương. Vừa sinh ra, bé đã không may mang trong mình căn bệnh rối loạn nhiễm sắc thể (hay còn gọi là hội chứng Down). Dù đã hơn 13 tuổi, nhưng hình thể và trí óc của cô không khác gì một đứa trẻ lên 5. Nhiều nguời đã từng nói rằng, những đứa trẻ không may mắn bị nhiễm căn bệnh này, thường được sinh ra trong một gia đinh khá giả và giàu có. Họ tin rằng, Chúa Trời vì thương xót nên thường ưu ái gửi những đứa trẻ bất hạnh này đến những gia đình vương giả, để họ có thể chăm sóc và bảo vệ đứa trẻ tốt hon. Dù lời truyền miệng này có thật hay không, nhưng có lẽ Catherine là một minh chứng điển hình.
Ngày phát hiện ra thai nhi không được bình thuờng, bà Hậu khóc ngày đêm vì thương con. Bà giằn vặt tư tuởng mình với quyết định, liệu có nên sinh Catherine ra đời? Nếu để con đến với thế giới này bằng một thân thể và trí óc khác thường so với những đứa trẻ khác, thì thật thiệt thòi và đau xót cho con. Còn nếu cam tâm bỏ đi núm ruột của mình thì bà càng không thể làm đuợc…Cuối cùng, tình mẫu tử vẫn chiến thắng, Catherine ra đời trong sự yêu thương và che chở của gia đinh. Ông bà Tells đã làm mọi cách để có thể cải thiện bệnh tình của con. Cuối cùng, mọi nổ lực của ông bà cũng được bù đắp phần nào. Catherine lớn lên khỏe mạnh và bình thuờng dù vẫn còn bị hạn chế về phát triển trí não và phải mang dang dấp của một đứa trẻ bệnh Down.
“Đợi thêm một chút nữa thôi, con yêu! Con mới gặp chị Casey hôm chủ nhật mà giờ đã nhớ chị rồi sao?” Bà Hậu mỉm cuời hiền dịu, đưa tay vuốt tóc con gái.
Catherine gật gật đầu cuời ngây ngô rồi tiếp tục chơi đùa cùng con búp bê nhỏ trên tay…
“Tuyết rơi dày quá, không biết nó có đến đuợc không?” Ông Anthony ngừng đọc báo, đưa mắt nhìn ra sân rồi chép miệng.
“Em cũng đang lo cho nó. Chạy xe giữa thời tiết như thế này thật là nguy hiểm. Em có nói với nó để em gọi tài xế sang đón nhưng nó bảo không sao” Bà Hậu lo lắng nói.
Mặc dù vậy, bà vẫn tin rằng, Casey sẽ đến. Cô chưa bao giờ lỡ hẹn với bà lần nào. Hơn nữa, hôm nay, đặc biệt có Will về thăm nhà nên nhất định cô sẽ đến. Chẳng phải, cô đang trông mong gặp Will từng phút, từng giây đó sao?
“À …Anthony. Có phải Will nó đã chia tay với con bé hoa hậu đỏng đảnh kia rồi không?” Bà Hậu nhìn về phía ông Tony tò mò chờ đợi câu trả lời.
Bà Hậu hỏi như vậy là vì từ hôm về thăm nhà đến giờ, khuôn mặt Will lúc nào trông cũng buồn rười rượi như đang chất chứa nhiều tâm sự. Mặc dù, anh đã luôn cố gắng che giấu tâm trạng của mình để tận hưởng những ngày nghỉ cuối cùng bên cạnh gia đinh, rồi sau đó sẽ phải quay về lại Cambrigde chuẩn bị cho mùa học sắp tới.
“À…anh cũng không rõ lắm. Sao em không hỏi thẳng nó?”
Ông Tony ngập ngừng. Ánh mắt chựng lại vài giây. Chẳng phải chuyện gì của Will ông đều nắm rõ như lòng bàn tay đó sao?
Tuy nhiên, ông ít khi kể lại cho bà Hậu. Vì ông biết, thế nào bà cũng sẽ dò hỏi Will. Lúc ấy, Will lại trách móc ông tại sao cứ luôn quan tâm thái quá đến các mối quan hệ của anh.
“Mà Will nó đâu rồi em?” Ông Tony nhanh chóng chuyển đổi chủ đề.
Victoria, em kế của Will vừa buớc vào phòng đã nhanh miệng trả lời thay mẹ.
“Anh Will đang ở trên phòng.”
Victoria vừa đi vừa cầm chiếc lược màu hồng công chúa, cô chải chải mái tóc xoăn bồng bềnh màu nâu tuyệt đẹp. Cô vừa đùa giỡn với anh trai xong.
“Sao con không rủ anh Will xuống đây?” Bà Hậu hỏi.
“Ảnh nói chút nữa xuống.” Victoria nhún vai, khuôn mặt biểu cảm đáng yêu như búp bê. Mới 16 tuổi, nhung cô trông phổng phao xinh đẹp như thiếu nữ.
“Thế anh con đang làm gì trên đó?” Bà Hậu dò hỏi Victoria. Bà kéo tay cô con gái yêu ngồi xuống bên cạnh, tay vuốt vuốt mái tóc xoăn tít.
“Dạ, anh Will vẫn còn đang ngủ nuớng đó mẹ. Con lay ảnh dậy cả buổi mà ảnh cứ ném gối vào mặt con.” Victoria phụng phịu, tay chải tóc đều đều.
Bà Nguyệt cười xoà xoa đầu Victoria. Trong mắt bà, Will và Vicky luôn thơ dại như ngày còn bé bỏng.
“Có khi nào, anh Will và Vivian chia tay nhau không mẹ?” Victoria nói khẽ vào tai bà Hậu rồi cả hai mẹ con đều nhìn nhau hoài nghi.
“Con cũng nghi vậy à?” Bà Hậu hỏi.
“Dạ, con thấy anh Will trông buồn lắm. Không vui như mọi khi về thăm nhà.” Victoria chống cằm suy diễn.
Bà Hậu không nói gì, nhưng trong lòng vui mừng khôn xiết. Nếu Will thực sự đã chia tay Vivian thì đây là một điều đáng mừng. Thật lòng, bà chẳng có thiện cảm với Vivian một chút nào.
Bà Hậu vốn là mẫu người phụ nữ của gia đinh. Bà thích những cô gái hiền thục, dịu dàng, biết an phận và chăm lo cho gia đinh. Vivian không có bất cứ điểm nào mà bà mong đợi. Lần nào, Will đưa Vivian về thăm nhà. Bà cũng ở miết trên phòng không muốn xuống. Vì cứ nhìn thấy Vivian là bà lại thấy chướng tai gai mắt. Thuở đời, có cô gái nào đến nhà bạn trai mà cứ ngồi chiễm chệ trên sofa như một bà hoàng, trà bánh dâng lên tận miệng. Không những thế, cô chẳng biết phép tắc cư xử như thế nào, lại còn nói năng thiếu lễ độ. Đã vậy, cô lại ăn mặc hết sức phản cảm. Mỗi lần đến chơi, nếu cô không mặc váy ngắn lên tận đùi thì cũng quần sooc jean ngắn bến bẹn, áo hở ngực trô trương thân thể.
Thực sự, mỗi lần nhắc đến Vivian là bà Hậu thấy chóng mặt. Có lẽ, sau này, Will cũng hiểu bà không thích Vivian nên anh cũng ít đưa cô về nhà.
“Không thích…Vivian…Vivian dữ lắm!” Giọng nói líu lo đứt quãng của Catherine làm cắt ngang dòng suy nghĩ của bà Hậu.
“Dữ thế nào?” Bà Hậu ngạc nhiên trước những gì Cathy vừa nói. Bà nhíu mày hỏi.
Cathy đứng dậy diễn tả, điệu bộ vô cùng dễ thương.
“Vivian…xô anh Will xuống giuờng rồi…đánh ảnh” Cathy nhăn mặt, tỏ vẻ sợ hãi.
Victoria nhìn cô em út mà không nhịn được cười. Thì ra, Cathy đã nhìn trộm Will và Vivian khi hai nguời đang đùa giỡn với nhau trong phòng riêng. Đầu óc non nớt của cô bé cứ ngỡ là anh trai mình bị ăn hiếp nên sinh ra ác cảm với Vivian.
“Đó chỉ là đánh…yêu, cô em gái ngây thơ của chị à”. Victoria bế Catherine đặt lên đùi mình, hôn thật mạnh vào đôi má bầu bĩnh.
Còn cả nhà thì cười ồ lên truớc những gì Catherine vừa kể.
Lúc đó, Will cũng vừa bước vào phòng, tay anh đang cầm tách trà nóng nghi ngút khói. Nhìn thấy cả nhà đang vui cười, anh liền hỏi.
“Có chuyện gì mà cả nhà vui quá vậy?”
Anh bước đến ngồi cạnh Victoria, bỏ tách trà xuống bàn rồi nhấc bỗng Catherine lên rồi đặt lên đùi anh. Anh nghiêng đầu hôn vài cái vào đôi má khô ráp của cô bé. Catherine luôn được cả nhà cưng yêu như thế. Mọi nguời đều xem cô bé là vật báu của gia đình.
“Xem nào, cô em gái út yêu qúi của anh lớn ngần này rồi cơ à?” Vừa nói, anh vừa chạm tay vào đôi má khô ráp của Catherine, anh nhăn mặt lo lắng hỏi: “Sao da của Cathy khô quá vậy mẹ? Bà Kristy đã thoa lotion lên cho em nó chưa?”
“Rồi, lúc sáng, Kristy có thoa, nhưng không hiểu sao vẫn khô ráp”
Bà Hậu vừa trả lời vừa nhìn vào trong tách trà của Will. Bà ngạc nhiên khi nhìn thấy những lá chè xanh. Truớc đây, có bao giờ Will uống chè nhu thế này.
“Con uống chè gì vậy?”
“Chè xanh đó mẹ”
“Ở đâu con có?”
“Con mang từ Việt Nam sang. Mẹ muốn uống không? Con còn một ít”
Will nhấp một ngụm trà, trầm tư hưởng thức. Ánh mắt hơi chùng xuống. Anh nhớ người luôn pha trà cho anh vào mỗi buổi sáng khi còn ở Ba Tu.
“Ờ, để chút nữa đi…” Bà Hậu nhìn ra sân, vẻ mặt chờ đợi.
“Mẹ đang đợi ai?” Will tò mò hỏi.
“Lát nữa, con sẽ biết” Bà Hậu nháy mắt.
BÍNG BONG…
“Chắc là nó đến.” Mắt bà Hậu sáng lên.
Catherine tụt xuống khỏi người Will. Cô bé nắm tay bà Hậu kéo ra cửa chính. Từ phòng khách, Will có thể nghe rõ tiếng reo mừng rỡ của cô bé.
“Casey đến…Casey đến rồi…” Catherine ôm lấy người Casey.
Will nhìn theo mỉm cười.
“Ra là khách qúi của mẹ và Cathy”
Đoan, anh nhìn tách trà đã cạn, chỉ còn đọng lại lớp lá chè xanh ngát. Ánh mắt đang linh hoạt bỗng trầm lắng miên man. Không biết giờ này, em có đang uống chè không? Có đang nhớ đến anh như anh đang nhớ đến em không?
Những xác chè xanh ngát một màu ẩn hiện lên hình ảnh Ba Tu ảm đạm về đêm. TRong căn phòng nhỏ đìu hiu, le lói chút ánh sáng từ chiếc đèn dầu cũ rít là hình ảnh cô gái trẻ với khuôn mặt u sầu vì ngày đêm nhớ nhung người yêu đến quay quắt.
“Chị Nga, khuya rồi sao không đi ngủ?” SaNi nhìn nét mặt buồn thẫn thở của Nga. Cô biết Nga đang nhớ đến ai, liền xích người lại gần ôm lấy vai Nga an ủi.
“Anh ấy sẽ sớm quay lại mà”
“Ừm…” Nga gượng cười, gật gật đầu nhưng vẫn không ngăn được giọt lệ lấp lánh đang chảy từ từ khỏi khoé mi buồn.
…
Dòng suy tư của Will bị đứt quãng khi tiếng nói ríu rít của Catherine cứ oang oang trong phòng.
“Anh Will…Casey đến…” Vừa nói Catherine vừa kéo tay Casey đến ngồi cạnh Will.
Casey lén mắt nhìn Will, khuôn mặt không được tự nhiên lắm, đôi má ửng hồng, mái tóc đen hơi gợn sóng vẫn còn bám những hạt tuyết trắng muốt.
Will vẫn bình thản, nụ cười nhẹ xuất hiện trên đôi môi quyến rũ màu cánh hoa anh đào.
Lần cuối cùng, Casey gặp Will là vào dịp Lễ Phục Sinh. Lúc đó, cô cũng không có nhiều thời gian trò chuyện với Will. Vì lần đó, anh về cùng Vivian.
Kể từ khi quen Vivian, hầu như những dịp lễ, Will luôn về cùng cô ấy nên Casey ít có cơ hội đuợc gần gũi với anh nhiều. Mỗi khi về đến nhà, cô đều nằm dài ra giuờng lặng lẽ khóc. Mối tình đầu đơn phuong suốt nhiều năm trời của Casey dành cho Will chưa bao giờ có cơ hội được thổ lộ. Cả gia đình Will đều có thể nhìn thấy được tình cảm của cô dành cho anh. Vậy mà, chỉ có mình anh thì vô tư không biết. Cô tự hỏi, anh không biết hay anh cố tình không biết?
“Lâu rồi không gặp, cậu vẫn khoẻ chứ?” Will đặt tay lên thành ghế sofa, nghiêng người sang nhìn Casey.
“Tớ vẫn khoẻ, còn cậu? Khi nào, cậu tốt nghiệp?”
Casey chỉ hỏi vậy. Chứ thật ra, mọi thông tin về anh, cô đều nắm rõ. Bà Hậu là kênh phát thanh đáng tin cậy nhất của cô. Lần nào đến chơi, chủ đề chính của cô và bà đều là về Catherine và William.
“Tớ cũng bình thường. Tháng 6 này, tớ sẽ tốt nghiệp.”
Bà quản gia Kristy mang vào mời Casey một tách trà cùng chút hoa quả tươi. Casey đón lấy tách trà, xoay xoay trong lòng bàn tay. Hơi ấm nóng khiến cô dễ chịu và hưng phấn hơn.
“Công việc của cậu dạo này thế nào?”
“Vẫn tốt…Hiện tại, tớ làm việc ở bệnh viện của cha duợng.”
Gia đình Casey sang Mĩ định cư diện đoàn tụ khi cô vừa tròn 10 tuổi. Cha duợng cô là nguời đã bảo lãnh mẹ con cô. Từ đây, cô bắt đầu sống một cuộc đời mới…
Là học sinh mới buớc vào trường tư lập với 90% Mĩ trắng. Casey luôn cảm thấy cô độc giữa những người bạn mắt xanh, mũi đỏ, tóc vàng cùng trang lứa. Sự kỳ thị chủng tộc cũng có thể xảy ra giữa những đứa trẻ vừa mới lên 10. Những ánh nhìn, những chèn ép sau giờ học hay giữa giờ nghỉ giải lao luôn là cơn ác mộng đối với cô. Tuy nhiên, cô không bao giờ hé răng với mẹ hay bố duợng một lời nào mà chỉ âm thầm chịu đựng. Dần dần, những trận đánh nhau với những đứa bạn học trở nên quá quen thuộc đối với cô. Cô trở nên chai lì và tự kỷ. Suốt ngày trầm lặng, sống đơn độc trong thế giới của riêng mình. Thế nhưng, có một người bạn nhỏ đã đến, sưởi ấm tâm hồn non nớt đang chịu nhiều nỗi tổn thương của cô, giúp cô hoà nhập vào cuộc sống mới. Người đó chính là Will, cậu bạn học cùng lớp, ngồi cùng bàn với cô.
“Cho cậu nè…” Cậu bé Will với đôi mắt nâu tuyệt đẹp chìa miếng băng cá nhân với hình chú gấu trúc xinh xinh cho Casey bé nhỏ.
Casey đang cúi đầu úp mặt xuống bàn âm thầm khóc. Sau khi cô bị một đứa bạn học cùng trường xô ngã. Cô ngước mặt nhìn Will rồi nhoẻn miệng cười dù ánh mắt vẫn còn rất e dè.
“Tớ dán lên tay cho cậu nhé.”
Will nhẹ nhàng dán miếng băng vào cánh tay Casey, nơi đọng lại vệt xước nhẹ do bị xô ngã. Will còn cẩn thận thổi thổi nhẹ vào vết thương như muốn xoa dịu cơn đau.
“Còn đau không?”
“Không…không đau chút nào.”
Casey lắc lắc đầu, khoé mắt đỏ sưng mọng cũng dần phai nhạt đi. Cô nhìn Will bằng ánh mắt biết ơn và vô cùng trìu mến.
Thế nhưng, có lẽ, Will sẽ không bao giờ biết rằng, cử chỉ thân thiện và đáng yêu đó không chỉ xoa dịu cơn đau tức thời từ vết thương ngoài da đem lại, mà nó còn xoa dịu và cứu vớt cả một tâm hồn non nớt khỏi sự tổn thương nặng nề..
10 tuổi, Casey thề nghuyện trước Thiên Chúa trên cao sẽ yêu William Đinh Tells suốt đời.
Cứ ngỡ rằng, đó chỉ là một lời thề nguyền non nớt của cô bé 10 tuổi. Thế nhưng, tình yêu bé nhỏ đó lại lớn dần và ngày càng sâu đậm theo thời gian mặc cho Will vẫn dửng dưng né tránh.
Gia đình Casey có truyền thống y khoa. Bố duợng cô là người Mĩ gốc Việt, ông hiện là truởng khoa phẩu thuật của bệnh viện Manhattan, còn mẹ cô là bác sĩ khoa nhi. Riêng Casey là y tá. Cô cũng là y tá riêng cho Catherine kể từ khi ra trường đến nay. Chính vì thường xuyên lui tới nhà Will nên gia đình anh đặc biệt quí mến cô, nhất là Catherine.
Đã lâu rồi không gặp lại nên Will và Casey cứ ríu rít chuyện trò không nguôi. Chủ đề hâu hết là những người bạn cũ mà cả hai đã không gặp sau khi tốt nghiệp phổ thông.
Thỉnh thoảng, ánh mắt to đen của Casey lại nhìn Will đắm đuối. Tuy nhiên, dường như, Will không nhìn thấy được cử chỉ này, hoặc cũng có lẽ, anh đang cố tình né tránh.
“Vivian bận hay sao mà không về cùng anh?” Casey khẽ hỏi, giọng quan tâm.
Dù đã nghe bà Hậu thì thầm to nhỏ, bán tính bán nghi về việc chia tay của hai người, nhưng cô vẫn muốn được xác nhận thông tin chính xác từ Will.
“Tớ và cô ấy đã chia tay vài tháng truớc.” Will bình thãn trả lời. Khuôn mặt không vương vấn chút ưu tư sầu não nào.
“Vậy à…” Đôi mi dài khẽ cụp xuống, tim cô đang đập rộn rã liên hồi. Đây là thông tin vui nhất trong vòng 3 năm trở lại đây của cô.
“Thế còn cậu, chừng nào giới thiệu bạn trai với tớ đây?” Will nheo mắt, giọng nói trêu đùa.
Casey nhoẻn miệng cuời. Trả lời nửa đùa nửa thật.
“Sẽ chỉ yêu người …như cậu”. Cô nhấp một ngụm trà như cố che giấu khuôn mặt đang đỏ ửng lên.
“Yêu một nguời như tớ. Cậu sẽ chỉ nhận lấy đau khổ” Will cong nhẹ khoé môi, giọng cảnh báo.
“Chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu, dù chỉ là trong 1 phút giây ngắn ngủi. Rồi sau đó, nếu phải sống trăm năm trong đau khổ, tớ cũng cam lòng chấp nhận…” Casey nhìn Will, ánh mắt long lanh ẩn chứa triệu nỗi niềm.
Will không nói gì, chỉ trầm tư nhìn ra ngoài ô cửa số. Bên ngoài, tuyết rơi mỗi lúc một nặng hạt hơn. Trắng xoá cả một vùng trời…
Đối với Will, cho dù, anh không có Vivian hay Nga bên cạnh, thì anh cũng không thể nào đón nhận hay dành tình cảm cho Casey. Bởi, đối với anh, từ xưa đến nay, cô luôn là một trong những nguời bạn thân thiết nhất. Cả hai hiểu nhau “từng chân to, kẽ tóc” từ thời còn đi học. Vì thế, để chọn lựa giữa hai loại tình cảm. Có lẽ, anh sẽ chọn tình bạn trong sáng với cô. Anh đối xử tốt với cô như một người thân trong gia đinh, chia sẽ với cô về mọi thứ. Nhưng trong lòng anh vẫn chưa bao giờ cảm nhận được thứ tình cảm lạ nào ngoài tình cảm bạn bè. Anh chưa bao giờ cảm thấy rung động hay lạc nhịp con tim khi đứng trước cô. Có lẽ, vì cả hai đã quá hiểu nhau nên Will không còn một chút tò mò, lôi cuốn nào khác từ cô?
Cuộc trò chuyện bị đứt quãng, khi Kristy bước vào phòng mời Will và Casey vào phòng ăn dùng bữa trưa.
Casey ái ngại vì mãi lo nói chuyện với Will mà cô quên khuấy việc nấu nuớng, phụ giúp bà Hậu. Cô biết tính mẹ Will, bà là nguời rất hay xét nét mọi việc. Cô không thể làm mất hình ảnh trong mắt bà.
Cô rối rít xin lỗi, nhưng bà Hậu cứ xua tay. Không những thế, bà còn trêu ghẹo nên cô cũng bớt lo.
“Gặp lại thằng Will, nên con vui quá chứ gì?” Nụ cuời và ánh mắt trên khuôn mặt bà Hậu nhìn Casey đầy ẩn ý.
“Trời, bác cứ ghẹo con hoài.” Casey nắm lấy tay bà cười nũng nịu.
Bữa trưa trôi qua rất vui vẻ và ấm cúng. Sau đó, mọi nguời trở về phòng sinh hoạt dùng trà và trái cây.
Casey lau dọn cùng Kristy trong nhà bếp.
Bà Hậu lên phòng Will hỏi chuyện giữa anh và Vivian. Bà không khỏi ngạc nhiên khi nghe từ “đã chia tay” được thốt ra thật bình thãn từ Will. Anh cũng không tỏ vẻ đau buồn như bà đã thầm tưởng tuợng trong đầu.
Trước kia, bà Hậu đã kịch kiệt phản đối mối quan hệ giữa Will và Vivian mà anh vẫn nhất mực làm theo ý mình. Vậy mà giờ đây, chính anh lại là người buông tay. Điều này khiến bà Hậu mừng hơn “bắt được vàng”.
“Con làm vậy là quá sáng suốt. Từ ban đầu, con bé đó đã không hợp với con. Nó chỉ lợi dụng con để bòn rút tiền bạc của gia đình mình. Dù sớm hay muộn khi quyết định chuyện này, mẹ cũng không trách cứ. Dẫu sao, con cũng đã tìm thấy được sự khác biệt giữa con và nó.”
Will im lặng, không nói gì. Điều này không còn quan trọng gì với anh nữa. Tuy nhiên, nếu anh kể rõ nguyên nhân chia tay với Vivian, chắc bà Hậu sẽ ngất xỉu mất.
“Con thấy Casey thế nào?” Bà Hậu dò xét.
Will cười, xoay xoay quyển sách trong tay. Câu này không biết bà Hậu đã hỏi anh bao nhiêu lần. Và lần nào, anh cũng…
“Sao là sao hả mẹ? Trước giờ, con và Casey vẫn luôn là bạn tốt của nhau mà.”
“Con chưa thử tìm hiểu hay hẹn hò thử với nó sao biết được. Mẹ thấy nó là đứa hợp với con nhất. Nó vừa đẹp người, vừa đẹp nết, lại còn rất mực thương yêu và tôn thờ con.” Bà Hậu thêm vào.
Trong mắt bà Hậu, từ lâu, bà đã chấm Casey làm con dâu trong nhà. Ở cô, hội đủ mọi tố chất mà bà đặt ra.
Will khoát tay lãng tránh, lăn dài xuống giường nhắm mắt lại.
“Con buồn ngủ quá. Vẫn chưa quen giờ giấc bên này…”
“Hazzz…”
Bà Hậu thấy thái độ của Will thì thở dài ngán ngẫm rồi bỏ ra khỏi phòng.
Will hé mắt trông theo dáng lưng mẹ rồi mìm cười đắc chí. Đây là cách hiệu quả nhất để cắt đứt những điệp khúc bất tận mà anh không biết đã nghe bao nhiêu lần…
…
…
Casey dọn dẹp dưới bếp xong thì lên phòng tìm Will. Cô đứng lấp ló hồi lâu bên ngoài rồi mới mạnh dạn gõ cửa phòng.
Will đang ngồi bên bàn làm việc.
“Tớ có làm phiền cậu không?” Casey khẽ hỏi.
Will xoay nguời nói vọng ra.
“Không, cậu vào đi..”
Casey nhẹ buớc vào. Căn phòng này không biết cô đã vào bao nhiêu lần.
Phòng Will đuợc trang trí theo phong cách hoàng gia sang trọng. Mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, luôn gọn gàng, ngăn nắp.
Casey và Will ngồi trên chiếc ghế tựa được bọc bằng nhung màu đỏ có thêu hoa văn cổ điển. Huớng ngồi nhìn ra khuôn viên truớc nhà, nơi đang ngập một màu trắng lạnh lẽo của tuyết.
“Cathy trông có vẻ quấn quýt lấy cậu không rời?”
“À..Có lẽ, vì tớ hay chiều theo ý con bé. Nói chung, nó cũng rất ngoan…”
Casey cảm thấy ngượng khi nghĩ đến việc, cô đã sử dụng Catherine để lấy lòng gia đình Will. Tuy nhiên, cô cũng thật lòng yêu thương con bé. Dù lúc đầu, cô đến chăm sóc Catherine là hoàn toàn vì mục đích cá nhân của riêng mình. Và cũng vì Will, cô mới theo học ngành y tá, chuyên ngành khôi phục và chăm sóc trẻ em bị thiểu năng trí tuệ. Đây là cách duy nhất và ngắn nhất để cô có thể chiếm được cảm tình cùa gia đình Will và trái tim anh.
“Tối qua đến giờ, nó cứ chạy vào phòng tớ không biết bao nhiêu lần. Nhất định đòi tớ làm ngựa gỗ. Ôi…ê ẩm cả lưng mà nó không tha.” Will vừa phì cười vừa lấy tay day day sóng lưng thẳng tắp.
Casey vừa nghe lưng Will bị đau thì tỏ vẻ vô cùng lo lắng. Cô nhíu mày ra vẻ nghiêm trọng và xoay người anh kiểm tra.
“Đâu để tớ xem lưng của cậu thử coi nào.”
Will lịch sự gạt tay Casey trêu cô.
“Thôi, không cần đâu. Đâu có gì nghiêm trọng. Cậu lại giở bệnh nghề nghiệp ra rồi.”
Cả hai nhìn nhau rồi cùng phì cười. Ánh mắt trìu mến của Casey khiến Will không được tự nhiên lắm.
“Hay để tớ massage lưng cho cậu?” Casey khẽ đề nghị dù trong lòng có chút ngượng ngùng.
“Thôi, ai lại làm vậy. Cám ơn nhã ý của cậu. Vài ba bữa sẽ hết ngay thôi.” Will mỉm cười, từ chối khéo.
Thế nhưng, Casey vẫn cứ muốn làm theo ý mình. Cô nửa đùa, nửa thật xoay lưng Will về phía cô. Ban đầu, Will cười khanh khách từ chối nhưng sau đó cũng miễn cưỡng làm theo ý cô.
Những ngón tay thon mịn lần lượt lướt trên tấm lưng rộng lớn của Will. Những động tác xoa bóp co thắt trên những cơ thịt đang bị ê ẩm khiến anh bắt đầu cảm thấy khoan thoái và dễ chịu.
“Sao, cậu thấy đỡ hơn không?”
Casey chỉ hỏi vậy thôi. Chứ cô biết Will đang cảm thấy rất thư giãn khi được cô xoa bóp như thế này, dù cô không nhìn thấy vẻ mặt lim dim đầy hưởng thụ của anh trong lúc này. Cô vui sướng trong lòng, khoé môi mọng màu carrot cong vút lộ trên khuôn mặt xinh đẹp cuốn hút.
Will nhắm mắt, tận hưởng những cảm giác dễ chịu mà đôi tay kì diệu của Casey mang lại. Những ngày mang vát vật dụng nặng nề ở Ba Tu đã làm cột sống của anh luôn trong trạng thái ê ẩm. Nên bây giờ, chỉ cần những động tác xoa bóp đơn giản không chuyên nghiệp của Casey cũng có thể khiến cơ thể anh vô cùng khoan thoái dễ chịu.
“Ừ, tớ thấy thư giãn lắm…Cám ơn cậu. Chắc cậu mỏi tay rồi, dừng lại ở đây thôi..” Will đưa tay ra sau nắm lấy tay Casey ngăn cô lại rồi hỏi. “Cậu có thể mở một tiệm….”
Câu nói của Will bị đứt quãng, khi anh bất ngờ trước đôi tay đang vòng qua cơ thề mình cùng cái ôm đột ngột từ phía sau. Anh nghiêng đầu về phía sau khẽ giọng.
“Casey…cậu…”
Casey chỉ im thin thít, cô lẳng lặng vùi đầu vào lưng Will. Ánh mắt cô hơi lo lắng, bồn chồn. Cô không biết anh sẽ phản ứng như thế nào trước hành động đường đột của cô như thế này. Nhưng quả thật, sự va chạm xác thịt với một người cô âm thầm yêu đơn phương đã khiến cô không thể nào kiềm chế được cảm xúc thầm kín đang dâng trào trong lòng.
Tấm lưng anh rộng và ấm áp quá. Cô chỉ muốn tựa đầu lên mãi không muốn rời xa. Hơi ấm từ người anh cùng mùi bạc hà xanh ngát làm lý trí cô trở nên mê muội và không tài nào thoát ra được…
Cô yêu anh, yêu đến ngây dại, yêu đến mê muội. Cô đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi. Vì thế, cô không thể nào để cơ hội ngàn năm như thế này vụt mất khỏi tay mình. Cô không cần biết anh nghĩ gì và hành động ra sao? Chỉ cần được ôm anh như thế này, không cần được anh đáp trả cũng đủ khiến trái tim cô lâng lâng hạnh phúc biết nhường nào.
Sau phút đầu bất ngờ, Will chuyển dần sang bối rối vì không biết phải xoay sở ra sao trước tình huống như thế này. Anh ngập ngừng chạm vào đôi tay Casey.
“Casey à…tớ…không…”
Nhưng tiếng nói khe khẽ như van nài từ phía sau của Casey khiến Will không đành lòng nới lòng vòng tay ra khỏi người mình.
“Xin cậu đừng nói gì cả…Hãy để tớ được ôm cậu như thế này thêm một chút nữa có được không?”
“…”
Will miễn cưỡng buông xuôi tay mình, anh nghiêng đầu nhìn qua khung cửa sổ.
Bên ngoài, tuyết rơi đều đều qua khung cửa sổ, bám trụ lên mặt kính nhẵn nhụi trong veo, truyền cả sự lạnh lẽo sang tận bên kia của bầu trời…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!