Cướp Vợ
Chương 7: Lời Tỏ Tình Với Người Say
Sáng thứ hai đầu tuần, người phiên dịch mới đã đến. Tuấn và Nga đại diện ra đón khi xe vừa dừng bánh trước nhà Rông. Vừa nhìn thấy dáng Lan Anh, tên người phiên dịch từ Sài Gòn ra, Tuấn đã thốt lên. Ôi Trời!
Đúng là trái đất tròn, sau nhiều năm không liên lạc, Tuấn không thể tin được một ngày mình sẽ hội ngộ cô bạn lí lắc, lém lỉnh học cùng trường Đại học khoa học xã hội và nhân văn ngày xưa tại một nơi xa xôi hẻo lánh này.
Vừa nhìn thấy dáng Tuấn, Lan Anh đã kêu lên mừng rỡ. Ôm lấy anh như bắt được vàng. 5 năm du học ở Anh quốc, dường như cô đã quen với phong cách của người bản xứ. Tuy nhiên, Tuấn không mấy mặn mà với cách xã giao mà anh cho là có phần thái quá này.
“Tuấn nhìn vẫn như xưa, có điều manly hơn.” Đôi mắt Lan Anh lấp lánh qua làn kính trong veo.
Tuấn cười trừ lắc đầu, chưa kịp trả lời thì Lan Anh đã vồn vã.
“Đây là ai?” Lan Anh nhìn Nga, ánh mắt hiếu kỳ.
“Đây là cô giáo Nga, đồng nghiệp của anh từ Sài Gòn ra.”
Tuấn giới thiệu Nga với Lan Anh rồi nhờ Nga giúp đỡ Lan Anh trong thời gian cô làm việc ở đây. Dẫu sao chị em gái với nhau cũng dễ dàng hơn….
Nga cười thân thiện, giọng nhỏ nhẹ.
“Có gì chị cứ hỏi em nhé, đừng ngại.”
Chỉ chờ có thế, mắt Lan Anh sáng hẳn lên, vẻ mặt không thiện cảm dành cho Nga ban đầu đã biến mất.
“Không, chị thích làm phiền anh Tuấn hơn….”
Giọng Lan Anh luyến thoắng trong nắng, mắt len lén nhìn biểu cảm trên gương mặt Tuấn, người đứng dưới mát hiêng nhưng mặt vẫn đang đỏ bừng đến tận tai…
—o—
Đây là lần đầu tiên, Nga không đi làm ngày cuối tuần. Cô và Will đã hẹn nhau đi họp chợ, nơi mà mọi người ở địa phương vẫn hay gọi là Chợ tình. Will rất háo hức vì trước đây, anh chưa bao giờ được đến một phiên chợ vùng cao như thế này.
Từ lâu, Chợ tình đã là một nét văn hóa truyền thống của đồng bào dân tộc Tây Nguyên. Cứ mỗi chủ nhật hàng tuần, người dân từ các buôn lân cận lại đổ về chợ Ngọc Yêu. Đây không chỉ là nơi mua bán trao đổi văn hóa phẩm, mà còn là nơi hội họp giao lưu văn hóa, tạo điều kiện cho các nam thanh nữ tú đến để làm quen và kết duyên.
Bình minh trên cao nguyên thật đẹp. Cảnh vật hoang vu thoáng đãng vẫn còn mơ ngủ dưới những làn sương lạnh ẩm ướt, đang cố chờ những tia nắng ấm áp đánh thức giấc ngủ
vùi….
Hôm nay, Nga mặc trang phục của người Xơ-đăng, trông cô vẫn luôn duyên dáng như thường ngày với chiếc dây đeo được cột khéo léo ngang đầu. Trông cô không khác gì một cô gái bản. Suốt chặng đường dài, sau mỗi câu chuyện đứt quãng, dường như có ánh mắt nào đó đang nhìn cô kín đáo….
Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, Will và Nga cũng đến được nơi. Mặc cho những cơn gió đông se lạnh thổi về, phiên chợ vẫn vô cùng tấp nập. Từ xa, họ đã nhìn thấy thấp thoáng những bộ quần áo truyền thống sặc sỡ trên người những cô gái đến từ những dân tộc và buôn làng khác nhau. Tô điểm thêm cho sự nổi bật cả một góc trời là những gian hàng đồ thổ cẩm, vải vóc, trang sức mạ vàng được bày bán khắp mọi nơi. Mọi thứ hòa vào nhau, tạo nên một khung cảnh vô cùng tươi vui.
Đâu đây là tiếng khèn, tiếng trống, tiếng sáo, tiếng thổi lá, hay tiếng hát của những chàng trai đang trổ tài để chinh phục các cô gái.
Will vô cùng háo hức dạo bước quanh khu chợ. Anh rất thích thú khi được chơi thử những nhạc cụ của người dân địa phương, và có thể học rất nhanh theo sự hướng dẫn của họ, mà không cần Nga phải phiên dịch. Ai cũng khen anh có khiếu âm nhạc. Nga đứng hòa cùng những cô gái bản, ánh mắt trìu mến nhìn về phía nam nhân giản dị trong chiếc áo sơ mi xanh nhạt. Thỉnh thoảng, cô lại vỗ tay khích lệ các nhạc công..
Sau khi học thổi lá chán chê, Nga và Will ghé vào một gian hàng bày bán la liệt đồ thổ cẩm.
“Will, có phải anh rất thích có một chiếc áo Xơ-đăng không nào?” Vừa nói, cô vừa chọn một chiếc rồi ướm lên người Will.
“Rất đẹp, tôi sẽ lấy cái này.”
Khi Will lấy tiền trong ví ra trả, thì Nga ngăn lại.
“Không, tiền hái chè của anh vẫn còn.”
Cô cười lém lĩnh, lấy nhanh từ trong chiếc túi đeo màu nâu đậm một sấp tiền đủ màu. Thế nhưng, Will vẫn kiên định ý mình. Ra hiệu cho người bán chỉ nhận tiền anh. Trước đó, vẫn không quên chọn vài bộ áo sặc sỡ tặng Nga.
—o—
Trên đường về …
Will quay sang nhìn Nga, ánh nhìn thật dịu dàng và ấm áp.
“Cám ơn vì đã đưa tôi đến đây!”
“Không có chi, Will. Tôi cũng đã rất vui. Lâu rồi, tôi cũng không đến đó.”
Nga cười nhẹ, đầu hơi cuối xuống, nhìn bước chân chầm chậm trên con đường ẩm thấp. Nắng mùa đông nhè nhẹ chiếu xuống mái tóc đen óng ả như tơ.
“Tôi thích có được một cuộc sống giống như họ, bình yên và giản dị.” Will ngước mặt lên hít thở không khí trong lành.
“Tôi cũng vậy. Đó là tại sao tôi lại yêu thích nơi này. Con người ở đây rất thật thà và chất phát.”
“Tôi nghĩ những người trẻ như cô sẽ thích sống ở thành phố tấp nập hơn là ở nơi tận cùng heo hút này.”
“Có lẽ, vì đã từng sống ở một nơi quá nhộn nhịp và tấp nập như vậy, nên tôi lại thích sống ở một nơi yên bình hơn.”
Will vẫn liên tục chụp ảnh suốt đoạn đường về. Từ trước đến nay, Nga chưa bao giờ gặp một người nào đam mê nhiếp ảnh như anh. Hầu như, bất cứ khi nào cô gặp anh, kè kè bên cạnh luôn là chiếc máy ảnh chuyên dụng màu đen tuyền. Nga không biết nhiều về máy ảnh, cũng không có niềm đam mê đặc biệt với nó. Nhưng dường như, với tần suất nhìn thấy nó nhiều đến nổi, cô cũng dần cảm thấy thân quen. Nên đôi khi gặp nhau, nếu không thấy anh mang theo máy ảnh, cô lại trêu, bạn gái của anh đâu rồi? Anh cười phì, khóe mắt nâu trông gần gũi đến lạ lùng…
“Anh thích chụp phong cảnh?”.
Nga hỏi mơ hồ, vì từ ngày gặp anh, cô chỉ thấy anh chụp hình phong cảnh. Dường như, anh không chụp bất cứ hình chân dung nào. Cơ may, chỉ là những bức hình có nhân ảnh từ khoảng cảnh rất xa mà cảnh vật làm nền chủ đạo. Thậm chí, hôm trước, Lan Anh có ngõ ý nhờ anh chụp một bộ chân dung của cô trong trang phục Xơ- đăng, nhưng anh đã lịch sự từ chối.
“Phải…” Tiếng “tách” “tách” lại vang lên. Một bức tranh tuyệt đẹp vừa được ghi lại.
“Anh không chụp người?” Nga ngây ngô hỏi.
“Không…” Will nheo mắt nhìn Nga.
Nga không hỏi thêm điều gì, chỉ tò mò nhìn anh, ánh mắt đen trong veo không gợn sóng, mái tóc bay bay nhẹ theo làn gió.
…
….
Tim một ai đó đang lạc một nhịp.
….
….
“Cô không muốn biết tại sao?” Will nhìn Nga dò xét.
“Tôi nghĩ những người làm nghệ thuật đều có một nguyên tắc riêng.” Nga nhún vai. “Nên tôi tôn trọng nguyên tắc của anh.”
Nga bỗng nhớ đến cha mẹ mình. Cô tự hỏi nghề làm hàng mã có được gọi là nghệ thuật không? Nếu là nghệ thuật và được đánh giá theo lợi nhuận thì chắc đây là bộ môn được xếp cuối cùng…Mẹ cô cũng có nguyên tắc riêng của bà. Bà không bao giờ làm những sản phẩm hàng mã quá to và cầu kỳ. Dù những thứ đó có thể mang đến cho gia đình một cuộc sống sung túc hơn. Nhiều lần, cô hỏi, nhưng bà đều ậm ừ cho qua chuyện.
Cô bỗng cười chua chát, đôi mắt buồn xa xăm.
Nhìn khuôn mặt lắng xuống của Nga, Will hỏi lo lắng.
“Cô không sao chứ?”
“À,… không có gì.” Nga gượng cười.
“Cô muốn biết vì sao tôi không chụp hình người?”
Nga có chút tò mò nên không chần chừ trả lời.
“Có…”
“Thật ra, tôi muốn dành sự ưu ái đó cho một người duy nhất.”
“Vậy à…chắc hẳn người đó phải rất đặc biệt đối với anh.”
“Có lẽ vậy.” Will cười nhìn Nga đầy ngụ ý. “Thật ra, nguyên tắc của tôi đã bị phá vỡ…”
Nga nhìn Will, đôi chân mày đen cong nhẹ hơi nhíu lại.
“Cách đây 3 tuần, khi còn ở trong Sài Gòn, tôi đã chụp hình của một cô gái mà không được cho phép trước.” Ánh mắt dò xét người đối diện.
“Ồ vậy à…”
“Nếu cô ta biết mình bị chụp hình lén như vậy. Cô nghĩ cô ta có giận tôi không?”
Nga cong nhẹ khóe môi, suy nghĩ vài giây.
“Tôi nghĩ là có…”
Will nhăn mặt, biểu hiện trông thật đáng yêu.
“Vậy tôi sẽ không đời nào nói cho cô ấy biết.”
Nga nhìn khuôn mặt ngây ngô của Will rồi bật cười. Anh bị lừa!
“Tôi chỉ đùa với anh thôi. Tôi nghĩ nếu anh thành thật khai báo, chắc hẳn cô ấy sẽ khoan
hồng cho anh.”
Will cười lớn, khoe trọn khuôn miệng tuyệt đẹp, hàm răng trắng bóng.
“Tôi sẽ khai báo, nhưng không phải ngay lúc này…”
Nga cười nhẹ. Chợt cô nghĩ đến những người yêu xa. Vì khoảng cách địa lý quá xa, không thể gặp nhau thường xuyên. Thì lưu giữ hình ảnh chẳng phải là cách tốt nhất sao? Cô thầm thán phục và ngưỡng mộ những người đã tạo ra những chiếc máy ảnh.
“Nếu như tôi yêu một người ở xa. Có khi, tôi lại thay đổi quan điểm. Lúc đó, tôi sẽ chụp hình cô ấy và treo khắp phòng.” Will nhìn chăm chú vào khuôn mặt ửng hồng dưới ánh mặt trường của Nga.
“Đợi chờ giống như là một thử thách. Càng xa càng thấy yêu nhau nhiều hơn.”
“Cô có đủ kiên nhẫn để chịu đựng nỗi nhớ thương?” Will nhìn Nga, trong lòng đợi chờ câu trả lời.
“Có, nếu như thời gian đợi chờ không quá qua lâu…”
“Nếu như dùng một thứ gì đó để miêu tả sự đợi chờ, cô sẽ nghĩ đến điều gì?”
Nga bước đến khung lũng trước mặt, chỉ tay về phía ngọn đồi xa xăm bạt ngàn.
“Tôi sẽ chờ cho đến khi có thể hái hết ngọn ba lá của đồi chè đằng kia…”
Tách. Có tiếng máy ảnh từ phía sau Nga. Cô không biết mình vừa bị chụp lén.
Cô quay lại nhìn anh, ánh mắt thoáng buồn.
“Khi rời khỏi nơi đây, anh có nhớ nơi này không?”
“Tất nhiên, tôi sẽ rất nhớ và người tôi nhớ nhất, chính là….em”
—o—
Sáng nay, Tuấn không thấy Nga đi làm. Hỏi ra, anh mới biết cô đi “chợ tình” với Will. Anh không được vui cho lắm.
Anh đến nhà SaNi và ngồi chờ từ lúc sáng. 5 bình trà đã uống sạch, 1 bao thuốc lá đã hút hết, nhưng anh vẫn không thấy bóng dáng Nga đâu.
“Anh ăn cơm nha? Em dọn cơm ra cho anh ăn.” SaNi hỏi Tuấn khe khẽ. Cô biết anh đang không được vui.
“Em ăn trước đi. Anh chờ Nga về rồi cùng ăn.”
“Cũng trưa rồi, chắc Nga cũng đã ăn ngoài chợ.”
Tuấn im lặng không trả lời, khuôn mặt đỏ hừng hực như lửa. SaNi hiểu rõ hơn ai hết. Anh đang ghen. Cô thừa biết Tuấn yêu Nga, sự thật đau lòng mà cô không bao giờ muốn chấp nhận. Tuy cô và Nga rất thân thiết với nhau, nhưng đôi lần, cô vẫn không tránh khỏi cảm giác ghen tỵ trước tình cảm của anh dành cho Nga. Chỉ khi ở bên Nga, anh mới biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh không còn tiết kiệm lời nói, anh hay cười, anh làm bất cứ điều gì khiến Nga được vui. Từ khi Nga đến buôn làng này, anh như một người vệ sĩ luôn kè kè bên cạnh. Không một ai có thể tiếp cận được Nga…
Tuấn không ăn cơm. SaNi cũng nhịn theo. Ngồi khép nép bên cạnh anh không dám cất lời nào. Chỉ nhẹ nhàng rót chè khi tách của anh đã cạn.
1 giờ trưa, Nga về. Đứng trò chuyện một lúc với Will trước cổng rồi mới vào.
“Anh Tuấn đến chơi à?” Khuôn mặt Nga tươi rói nhìn Tuấn. Cô không để ý nét mặt đang bực dọc của anh.
“Em vừa đi đâu về vậy?” Dù biết rõ, nhưng Tuấn vẫn hỏi.
“Em đi họp chợ ”
Nga bắt đầu nhìn thấy biểu hiện khác lạ của Tuấn.
SaNi đứng lên đi vào phòng. Khuôn mặt buồn và căng thẳng.
“Với ai?” Tuấn ghìm giọng.
“Will”
Nga cầm bịch quần áo định đi vào phòng nhưng Tuấn ngăn lại.
“Em ngồi xuống đi, anh có chuyện muốn nói với em”
Nga miễn cưỡng ngồi xuống. Khuôn mặt cô hơi căng thẳng.
“Em nên hạn chế đi cùng với Will “
“Vì sao?” Nga nhìn Tuấn bằng vẻ mặt khó hiểu.
“Chúng ta chỉ mới gặp Will được vài tuần, không biết anh ta là người như thế nào. Em đi một mình với anh ta như vậy. Thực lòng, anh rất lo lắng.”
“Em cám ơn anh đã lo lắng cho em. Nhưng em có thể cảm nhận được Will là một người đứng đắn “
“Sao em có thể dám chắc được điều đó? Em hiểu anh ta được bao nhiêu?”
Nga bắt đầu cảm thấy khó chịu. Vì sao Tuấn lại định kiến với Will như vậy. Từ nơi xa xôi, Will lặn lội đến đây làm tình nguyện. Bấy nhiêu đó thôi, không đủ để cảm nhận được lòng tốt của anh ấy sao?
“Em tin vào trực giác của mình.”
“Em còn trẻ người non dạ lắm, em không thể hiểu hết được sự đời đâu. Đừng bao giờ đánh giá người khác qua dáng vẻ bề ngoài của họ. Có thể, em sẽ lầm to”
“Tại sao anh lại có định kiến với Will như vậy?” Nga bắt đầu khó chịu về sự can thiệp thái quá của Tuấn vào các mối quan hệ của cô.
“Anh không định kiến. Anh chỉ muốn em hãy cẩn trọng hơn. Không nên quá thân thiết với Will.”
“Em không làm gì sai hết. Giữa em và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường. “
“Bạn bè bình thường?” Khuôn mặt Tuấn giãn ra.
“Đúng…” Nga nhấn mạnh câu trả lời. Dù lòng cô thì không hoàn toàn nghĩ như vậy. Ít nhất là từ một phía.
Nga đứng lên bỏ vào phòng.
Tuấn nhìn theo dáng cô, khuôn mặt cau có ban đầu đã giãn hẳn ra….
—o—
SaNi gội đầu sau nhà. Nga đứng bên lu nước nhỏ, múc nước tưới vào tóc SaNi. Khuôn mặt Nga đăm chiêu nhìn theo từng hạt nước trong veo.
“Chị Nga”
SaNi hỏi lần thứ 3 mới nghe thấy tiếng Nga trả lời.
“Gì vậy em?”
Giọng SaNi ngập ngừng. Đầu vẫn cuối xuống, bàn tay massage nhẹ vào da đầu.
“Chị có thích anh Tuấn không?”
“Sao em lại hỏi vậy? Em biết chị luôn xem anh ấy là anh trai mà.”
“Nhưng em thì không nghĩ anh Tuấn muốn làm anh trai của chị đâu.”
“Em đừng ngốc vậy. Anh Tuấn chỉ xem chị là em gái thôi.” Nga trấn an SaNi, cô biết rõ
SaNi yêu Tuấn như thế nào.
“Thiệt là hả chị?”
“Ừ…”
SaNi mừng thầm. Dù lời Nga nói có thật hay không. Nhưng chuyện Nga chỉ xem Tuấn là anh trai khiến cô bớt lo lắng. Chỉ cần Nga không thích Tuấn là được.
SaNi lấy khăn lau tóc, những hạt nước bắn tung tóe trong không trung. Đột nhiên, SaNi nhắc đến Lan Anh.
“Chị có hay nói chuyện với chị Anh?”
“Có, nhưng không nhiều lắm. Chị ấy rất bận mà “
“Em thấy chị Anh có vẻ thích anh Tuấn. Chị có thấy vậy không?”
Nga cười phì nhìn SaNi. Cô bé này cứ sợ có ai đó mang anh Tuấn đi mất thì phải.
“Em đa nghi quá rồi. Họ là bạn học cùng đại học nên thân thiết là phải.”
“Thiệt hả chị?”
SaNi ngây ngô tin tưởng lời Nga. Cô thấy lòng nhẹ hẳn lên.
“Nhưng sao em nói vậy?”
“Vì em thấy chị Anh hay đến chỗ làm việc của anh Tuấn và ở lại rất lâu.”
“Chắc họ bàn công việc.”
“Không, chị Anh còn hay lén nhìn anh Tuấn nữa.”
Nga cười, bẹo má SaNi:
“Cô bé này, đa nghi quá đi. “
SaNi chợt nhìn Nga hỏi, ánh mắt chằm chằm vào Nga như quan sát.
“Chị thích anh Will?”
Khuôn mặt Nga ửng hồng lên thấy rõ. Cô không trả lời, lãng tránh sang chuyện khác.
“Thôi, chị em mình nấu ăn đi. Muộn rồi.”
“Vậy là có rồi?” SaNi reo lên, trêu ghẹo Nga khiến cô đỏ cả mặt.
“Làm gì có.”
“Có mà…” SaNi vẫn đùa dai.
Nga liền vẫy nước vào người SaNi.
“Ghẹo này, ghẹo này…”
SaNi vẫn cứ trêu, chạy vòng vòng quanh sân nhà .
“Á…Á…dừng lại, ướt em chị ơi…Em đi mách lại với anh Will bây giờ…”
…..
…..
Trưa mùa đông, trời nắng nhẹ, thời tiết mát mẻ và dễ chịu.
11 giờ 30, Lan Anh hoàn thành công việc rồi đi thẳng đến nơi Tuấn đang làm việc. Hôm nay,cô muốn được ăn trưa cùng anh.
“Tuấn xong việc chưa? Đi ăn trưa cùng với Lan Anh nha?”
Tuấn đóng tập tài liệu lại, trả lời miễn cưỡng.
“Lan Anh không ăn cùng phái đoàn à?”
“Không, Lan Anh muốn ăn cùng Tuấn cơ.”
Tuấn làm động tác xoay người qua lại. Từ sáng giờ anh ngồi yên một chỗ nên lưng cảm thấy hơi đau.
Thấy Tuấn hơi nhăn mặt khi lấy tay xoa xoa cột sống, Lan Anh liền tiến đến gần, hỏi đầy quan tâm.
“Tuấn sao vậy? Đau ở đâu à? Để Lan Anh coi coi. Có cần Lan Anh lấy thuốc chỗ bác sĩ Hammer về cho Tuấn không?”
Tuấn chưa kịp phản ứng thì Lan Anh đã nhanh tay chạm vào lưng anh xoa xoa, động tác và nét mặt vô cùng tự nhiên. Tuấn nhảy dựng lên “như đỉa phải vôi”, khuôn mặt không giấu được vẻ bối rối trước hành động gần gũi hơi thái quá của Lan Anh.
“Không, không Tuấn không sao….” Anh lãng tránh.
Lan Anh nhìn khuôn mặt đỏ đến tận tai của Tuấn mà không nhịn được cười. Anh vẫn như ngày xưa, nhát gái như thỏ đế. Nhưng cũng chính vì điểm này mà cô thích anh. Anh không như những tên con trai vồ vập, lợi dụng khác.
“Sao, có gì đâu mà mắc cỡ, Tuấn đang bị đau mà…”
Tuấn cười gượng, lấy tay gãy đầu.
“Tuấn…”
Vừa lúc đó, Tuấn thoáng thấy SaNi đang đứng ở cửa tự khi nào. Khuôn mặt cô không được tự nhiên lắm, đôi mi cụp xuống, nụ cười gượng gạo nhìn anh và Lan Anh.
“Em mới từ nương về. Tiện thể ghé anh để cùng nhau về ăn cơm…” Giọng SaNi ngập ngừng.
“Ừ, anh cũng chuẩn bị về nè. Chúng ta ghé qua chỗ Nga rồi cùng về nhà SaNi ăn trưa. SaNi, hôm nay, chúng ta có khách đặc biệt…” Tuấn vừa nói vừa về phía Lan Anh có ý trêu chọc.
Vẻ mặt SaNi không được vui lắm, nhưng cô vẫn lịch sự.
“Vậy à, thế thì vui quá. Sao anh Tuấn không nói sớm hơn để em nấu thêm nhiều món ngon đãi khách.”
Tuấn nhìn Lan Anh nhún vai. Chính anh cũng hơi bất ngờ vì sự đường đột này. Còn Lan Anh thì khá hào hứng.
“Không sao, chị ăn gì cũng được. Vui là chính. Mấy hôm nay, ăn trưa cùng phái đoàn thiệt chán muốn chết…”
Thật ra, Lan Anh không có ý kỳ thị chủng tộc, nhưng ngồi chung bàn với những người mắt xanh mũi đỏ hoài cô cũng chán. Cô thèm được ăn cơm Việt, nói cười tiếng Việt thoải mái. Nhưng lý do chính là chỉ muốn được gặp Tuấn. Từ hồi đến BaTu đến giờ, Lan Anh cứ “rào trước đón sau” Tuấn nhưng anh cứ né tránh, khiến cô không tài nào tiếp cận được mục tiêu. Hôm nay, cô đành phải xông thẳng vào “sào huyệt” để gặp anh.
Tuấn đóng cửa phòng lại.
SaNi nhìn chằm chằm vào Lan Anh, đưa mắt soi nhân thể cô từ trên xuống dưới. Lan Anh hơn cô về mọi mặt. Cô ta xinh hơn, cao hơn, trắng hơn và đặc biệt là tri thức hơn hẳn cô. Cảm giác tự ti le lói trong lòng SaNi. Cô thấy mình nhỏ bé và thấp kém…
“Đến chỗ Nga nhé. Chỉ vài phút là tới nơi.”
SaNi sực nhớ ra cô đã ghé qua lớp Nga trước khi đến đây vì tiện đường. Nhưng Nga đã nói, hôm nay, cô không ăn trưa ở nhà. SaNi gặng hỏi thì cô chỉ cười trừ. Thật ra, lúc đó, SaNi đã mừng thầm vì hôm nay, bữa trưa sẽ chỉ có mình cô và Tuấn. Không phải SaNi xem Nga là “kỳ đà cản mũi”, nhưng lâu lâu cô vẫn thích bữa cơm chỉ có cô và Tuấn. Như đoán được điều này, thỉnh thoảng, Nga lại đột ngột không ăn trưa cùng mọi người. Kể ra, Nga thật là tâm lý. Vậy mà, bây giờ con kỳ đà này còn to hơn…
“Em không biết Nga đi đâu à?” Tuấn hơi chùng xuống, anh hỏi vẻ quan tâm.
“Em cũng không biết. Chắc chị Nga ăn với bạn…” Trong đầu SaNi lúc này hiện lên hình ảnh của Will, nhưng cô không dám chắc.
Tuấn dường như cũng có cùng suy nghĩ với SaNi. Anh không hỏi thêm gì, quay lưng lửng thửng bước đi….
—o—
Dưới gốc cây sưa to lớn đứng sừng sững nơi đầu buôn, có hai bóng người đang ngồi dùng bữa trưa. Hai tấm lưng tựa vào thân cây, khoảng cách giữa hai người dường như được xích lại gần hơn so với trước đây.
“Em ăn thử đi. Ngon lắm” Will đưa miếng bánh mì sandwich mà anh đã cẩn thận làm đặc biệt hơn thường ngày.
“Cám ơn! Anh cũng ăn thử món này đi.” Nga đặt vào tay Will chiếc hộp bằng nhựa trong suốt có nắp màu đỏ.
Will nhanh tay mở ra. Bên trong là những cuốn tròn được làm từ bánh tráng, cơm trắng, dưa leo, thịt và hột vịt. Trông rất ngon mắt.
Đây là món yêu thích nhất của Nga khi cô thấy ngấy ăn cơm. Chỉ là một món cô tự chế, nhanh và dễ dàng. Nếu bây giờ Will hỏi cô tên món này là gì, cô cũng không biết. Cô cũng muốn mời Will món ngon hơn, nhưng vì hai người hẹn nhau ở chỗ này nên không được tiện cho lắm.
“Gỏi cuốn có phải không?” Will cầm một cuốn cơm giơ lên hỏi.
Nga che miệng cười khúc khích. Cô cũng đâu biết tên nó là gì.
“Tôi chưa đặt tên cho món này. Nếu anh gọi là gỏi cuốn thì là gỏi cuốn vậy.” Nga cắn 1 miếng Sandwich ăn ngon lành.
“Thế cô tự làm ra món này à?” Will nhìn Nga cười, ý trêu chọc.
“Vâng…Nhanh, gọn, dễ làm, dễ dùng…” Nga cười tít mắt.
Will cắt 1 miếng, nhai chậm rãi hưởng thức rồi gật gù khen.
“Ngon đấy chứ…Cô có thể mở nhà hàng…”
Nga nhoẻn miệng cười, khuôn mặt tươi xinh dưới ánh mặt trời.
“Nếu mở tiệm, chắc tôi phải đóng cửa sớm quá.”
“Sao vậy? Ngon mà…” Will nhìn Nga thắc mắc.
“Món này chỉ có tôi thích ăn. Các em tôi chẳng đứa nào thích nên tôi nghĩ cũng không ai thích ăn đâu.” Nga nhún vai, khuôn mặt tiu nghỉu trông thật đáng yêu.
“Tôi thấy ngon mà. Tôi thích…”
Chợt Will nhìn chằm chằm vào cuốn cơm rồi ngừng nhai. Anh cố nuốt trôi những thứ đang trong miệng mình. Khuôn mặt hơi nhăn nhó dù anh đã cố gượng lại. Anh không muốn Nga nghĩ rằng, anh không thích đồ ăn cô làm. Nhưng thật ra,…
“Xin lỗi, nhưng từ bé, tôi đã không ăn được tròng đỏ của trứng.”
Mặt Will đầy vẻ hối lỗi.
Nga cũng thở phì vì cô cứ nghĩ anh không thích thức ăn cô làm.
“Không sao….Xin lỗi, tôi biết anh không thích tròng đỏ trứng. Lần sau, tôi sẽ lấy nó ra…”
Will đóng hộp thức ăn lại rồi đặt trên đùi, vẻ mặt ái ngại.
“Xin lỗi, cô không giận chứ?”
Nga cố cười tươi, một mực phủ nhận.
“Không, không sao mà…Thôi, anh ăn Sandwhich đi…”
…
Cùng thời điểm đó, tại nhà SaNi…
Không khí bữa ăn khá căng thẳng, mặc dù thức ăn ngon được bày biện đẹp mắt ngay trước mặt. Ba người không ai nói một lời nào, ngoại trừ Lan Anh. Cô luôn miệng luyến thoắng không ngơi nghỉ.
“SaNi nấu ăn ngon quá! Chắc chị phải thường xuyên ghé qua chỗ em ăn cơm.”
SaNi miễn cưỡng nói.
“Được chứ, chị cứ đến bất cứ khi nào muốn…”
Lan Anh trả lời SaNi, nhưng mắt thì chằm chằm nhìn Tuấn. Thật ra, cô chỉ mong có thế. Từ nay, cô sẽ đường đường chính chính đến đây ăn cơm, mà không phải nhọc tâm “lập mưu tính kế” để được gặp Tuấn nhiều hơn.
“Vậy có được không SaNi?”
SaNi hạ giọng tán đồng, tuy trong lòng không muốn chút nào. Từ nay, cô không chỉ có một mà đến hai đối thủ. Đối thủ này thì lại “nặng kg” hơn vì cô biết Nga không hề thích Tuấn.
“Dạ được chứ…”
“Chị sẽ gửi tiền thức ăn cho em…Em phải nhận chị mới ăn.”
“Không cần đâu chị. Đâu có bao nhiêu tiền…Chị đến là mọi người vui rồi “
Lan Anh gãy đầu, đưa tay đẩy gọng kính lên mũi.
“Em làm vậy chị ngại chết…”
Tuấn ngồi im thin thít, miệng nhai cơm như đầu óc lại phiêu du ở một nơi xa xôi nào đó. Thỉnh thoảng, anh lại thở dài…
SaNi biết, anh không vui vì sự vắng mặt của Nga. Cô gắp 1 miếng rau vào bát cơm của Tuấn.
“Anh ăn đi…Hôm nay, thức ăn không được ngon hả anh?”
Tuấn cười gượng.
“Không, ngon lắm. Cám ơn”
“Mai em nấu món cá kho anh thích nhé.”
Tuấn trả lời, giọng hơi khờ ơ.
“Cũng được. Cám ơn em nhé SaNi”
Cử chỉ dịu dàng và quan tâm của SaNi nhanh chóng lọt vào mắt Lan Anh. Cô hỏi SaNi với ngụ ý trêu đùa nhưng thâm tâm thì hoàn toàn ngược lại.
“SaNi có vẻ lo cho anh Tuấn quá nhỉ?”
Tuấn im lặng không nói gì, còn SaNi thì khuôn mặt phút chốc ửng hồng, lúi cuối ăn. Không phủ nhận cũng không thẳng định. Sau đó, cô lại len lén nhìn thái độ của Tuấn.
Tất nhiên, mọi nhất cử nhất động của SaNi đều lọt vào tầm ngắm của Lan Anh.
Có vẻ như một cuộc chiến tranh gay cấn sắp sửa diễn ra ở Ba Tu heo hút này…
Những ngày làm việc hăng say đầy sức trẻ nhanh chóng trôi qua. Đoàn tình nguyện đã ở Ba Tu được 3 tuần. Công việc của các nhóm đều diễn ra tốt đẹp. Dân trong buôn đang nô nức chờ đợi những công trình mà đoàn đang dần hoàn tất. Không lâu nữa, buôn sẽ có nhiều giếng nước sạch, trạm y tế. Bọn trẻ con vui hơn ai hết khi biết được rằng, chúng sẽ sớm được học ở một nơi khoáng mát và chỉnh chu hơn trước. Đặc biệt, những hộ nghèo trong buôn sẽ không còn phải sống trong những mái nhà lụp xụp tạm bợ nữa…
Vì bất đồng ngôn ngữ, nên dân trong buôn không biết phải diễn tả lòng biết ơn sâu sắc của mình đối với phái đoàn như thế nào. Nhưng trong ánh mắt của mọi người thì luôn ẩn chứa sự biết ơn chân thành.
Để tỏ lòng biết ơn những người bạn phương xa không ngại bao khó nhọc, thiếu thốn để đến đây giúp đỡ buôn làng. Vào ngày cuối tuần, già làng lại giết số trâu bò ít ỏi để chiêu đãi mọi người, tổ chức ca múa hát suốt đêm. Không khí đông vui, náo nhiệt như trẩy hội. Lâu lắm, Ba Tu mới được dịp tiệc tùng hân hoan như thế này, nên ai nấy đều rất nhiệt thành hưởng ứng, gom góp cây rau, con cá để chung vui. Dù Ba Tu còn nghèo nàn và lạc hậu, thiếu thốn vật chất nhưng sự thân thiệt và hiếu khách thì thật đáng ghi nhận.
Trời vừa chập tối, đống củi cao đã được đốt lên làm sáng rực cả một góc trời. Người lớn, trẻ nhỏ xúm xích trong những bộ đồ tươm tất nhất mà mình có đến góp vui.
Khí trời cao nguyên càng về đêm càng lạnh, mọi người ngồi quanh đống lửa để sưởi ấm, cảm giác thật dễ chịu và bình yên. Sau đó, mọi người chia nhau những ống rượu cần. Vị cay nồng thấm vào từng tế bào làm cơ thể dần ấm lên. Ngon lạ! Tiếng khèn, tiếng trống, tiếng sáo véo von hòa cùng giọng hát của những cô gái Xơ-đăng tạo thành một âm thanh rất riêng và đặc biệt, vang dội khắp núi rừng. Dù có đi đâu, cũng sẽ không bao giờ có thể quên được.
“Cô đã ở đây lâu chưa?”
Vừa nhìn thấy Tuấn rời vị trí ở chỗ Nga, Will đã bước đến đứng cạnh. Dáng người cao lớn trong chiếc áo hoodie xanh đậm ấm áp như phà hơi ấm nhẹ nhàng vào người cô.
Đang say sưa nhẩm hát theo các cô gái Xơ-đăng, Nga không biết Will đứng cạnh mình tự khi nào. Cô giật mình quay sang, tròn xoe mắt.
“Ồ, xin lỗi…các cô gái hát hay quá làm tôi không còn thiết để ý mọi người xung quanh. Anh đứng đây tự khi nào?”
“Cũng mới đây thôi. Thấy cô say sưa xem hát, tôi không dám làm phiền.” Will nheo mắt. Hai tay bỏ vào túi áo….
Nga và Will đứng cạnh nhau, cả hai cùng chăm chú quan sát đám đông đang hát hò nhảy múa ngay trước mặt.
“Tôi đã từng đi qua nhiều quốc gia, nhiều vùng miền ở Việt Nam. Nhưng không nơi nào để lại nhiều ấn tượng bằng Ba Tu.” Giọng Will trầm ấm, chân tình.
“Tôi đã ở đây được gần năm tròn. Không quá dài, nhưng cũng khiến tôi cảm thấy gắn bó với mảnh đất này.”
Ánh mắt Nga nhìn xa xăm như hoài niệm lại những ngày đầu tiên đến Ba Tu. Năm ấy, cô vừa tròn 18 tuổi. Độ tuổi xuân sắc và đầy nhiệt huyết. Tạm xa cuộc sống thành phố xô bồ náo nhiệt, Nga tình nguyện đến Ba Tu nhận công tác. Nhớ những ngày đầu tiên xa nhà, đêm nào cũng nhớ gia đình đến nao lòng. Dù cuộc sống thiếu thốn trăm bề nhưng cô vẫn kiên tâm bám trụ. Thời gian dần trôi qua, cô lại càng gắn bó và yêu hơn mảnh đất này.
Nga xoa xoa nhẹ lên cánh tay. Dường như sương đêm bắt đầu rơi nhẹ. Không khí se se lạnh bao trùm mọi vật.
“Tôi khâm phục cô.” Will khẽ khàng, giọng nói chất chứa sự chân thành.
“Tại sao?” Nga nhìn Will bằng vẻ mặt tò mò.
“Không phải người trẻ nào cũng chịu sống ở nơi rừng núi heo hút này.” Will nhìn Nga, trong đáy mắt nâu đen lấp lánh những tia sáng nhẹ.
Nga cười, khuôn mặt hơi ửng hồng dù chưa uống ngụm rượu cần nào.
“Có lẽ, một phần vì tôi thích sự bình lặng ở nơi này. Thật thẹn, khi phải thú nhận rằng, tôi đến đây cũng giống như một sự trốn chạy”
Ánh mắt đen láy nhìn xa xăm, trông Nga có vẻ trầm tư. Will đoán, ắt hẳn Nga là một cô gái vốn có nhiều nỗi niềm sâu thẳm, nhưng lại luôn cố gắng che mắt mọi người xung quanh bằng nụ cười tỏa nắng.
Will nhìn Nga, trong khóe mắt nghi vấn nhiều câu hỏi. Nhưng vì lịch sự, anh không tiện nói ra. Có những nỗi niềm rất khó chia sẽ cùng ai, nó âm ĩ như những vết sẹo chưa kịp lành, chạm nhẹ vào cũng có thể rơm rớm máu. Anh không muốn khơi gợi lại, vì điều đó có thể vô tình chạm vào nỗi đau của Nga. Khi nào cô muốn thổ lộ, anh sẽ luôn sẵn lòng.
Tuy nhiên, anh vẫn không tin Nga đến đây vì trốn chạy. Nếu có thì cũng chỉ là một phần lý do. Anh nhìn thấy sự nhiệt thành của cô trong ánh mắt trìu mến và ấm áp dành cho bọn trẻ, qua từng cử chỉ dạy bảo ân cần mà anh bắt gặp, mỗi khi đứng kín đáo ngoài cửa sổ quan sát cô.
Nếu nói trốn chạy, có lẽ người đó chính là anh. Có phải anh cũng đã trốn chạy sự thật phũ phàng để đến đây? Anh đủ nhân đạo để đến giúp đỡ buôn làng này, nhưng không biết anh có đủ can đảm và sự thành tâm để ở lại vùng đất này như Nga không?
Nhưng ngay lúc này đây, anh chắn chắn một điều rằng, anh sẽ quay lại nơi này!
…
..
.
Bên đống lửa cháy bập bùng, có một sợi dây định mệnh vô hình đang kéo hai tâm hồn đồng cảm xích lại gần nhau hơn…
Không có cuộc đối thoại nào sau đó. Chỉ có những ánh mắt trao nhau chất chứa triệu thâm tình…
Xung quanh Nga và Will giờ chỉ còn lại không gian tĩnh lặng và bình yên.
Họ đang đứng bên nhau, trong thế giới riêng biệt của hai người.
Và thầm cầu mong cho thời gian lắng đọng lại, để kéo dài giây phút ngọt dịu này mãi mãi….
—–Anh gặp em giữa mùa đông buốt giá, mắt ta nhìn tựa đã quen từ lâu. Em cười tươi như mặt trời cuối đông, nụ cười đó, làm sao anh quên…—-
Phía bên kia đống lửa trại, ngăn cách bởi ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ. Tuấn đang chăm chú quan sát Will và Nga tự bao giờ. Ánh mắt họ nhìn nhau khiến lòng anh chùng xuống, nỗi lo sợ bắt đầu trào dâng. Cơn ghen len lõi vào từng mạch máu, lộ dần qua ánh mắt đỏ ngầu. Lúc này, trông anh thật đáng sợ. Vẻ ngoài tốt bụng và hiền hòa thường thấy đã biến mất như chưa bao giờ tồn tại.
Lan Anh tiến đến cạnh Tuấn, dõi theo hướng mà anh đang nhìn, không khó để cô đoán ra sự tình. Nụ cười đắc chí hiện ra trên khóe môi. Cô tinh ranh nắm lấy cánh tay Tuấn như cố lấp khoảng trống vô hình trong lòng anh.
Từ phía xa, Sa Ni đã bị lỗi nhịp múa tự bao giờ…
—-
Đây là lần đầu tiên Nga say. Dù trước đây, cô vẫn thỉnh thoảng uống rượu trắng cùng bố Thiên. Bữa cơm, ông cho các cô con gái uống một ly nhỏ. Nga và các em sợ bố uống nhiều rượu thì sanh bệnh nên nhiệt liệt hưởng ứng.
Ở Ba Tu, có hội hè là các cô gái trong buôn lại ép Nga uống rượu cần. Tửu lượng cô vốn không đọ được với các cô, nên Nga chỉ uống lấy lệ. Đêm nay, Lan Anh lại là người “chủ xị”. Cô ta lanh trí bày ra trò chơi rượu phạt.
Mọi người ngồi thành một vòng tròn, bình rượu cần to được đặt chính giữa. Khi ống rượu cần quay trúng hướng người nào, người đó sẽ phải uống. Xui xẻo thay, ống rượu tre be bé màu vàng nhạt cứ trúng ngay hướng Nga và Tuấn.
Vì hi sinh uống thay Nga, Tuấn say vật vã ngay tại chỗ. Nga cũng không khá hơn chút nào, ngồi gật gù như con gà mắc mưa. Hai má cô đỏ hồng trông thật buồn cười. Đã thế, khi say cô lại càng xấu tính, hát hò in ỏi cá tiếng Việt lẫn tiếng Tây…
Will ngồi bên cạnh nhìn cô tủm tỉm cười. Bất thình lình, anh nhận một cái tát vào mặt từ Nga, làm anh choáng váng hết cả mặt mày. Kèm theo sau đó là tiếng nhè nhè của người say.
“Shut up! cười gì?”
Nga nhìn Will bằng đôi mắt lờ đờ nặng trịch. Không lâu sau đó, cô lại gục đầu vào vai anh ngủ ngon lành trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Còn Will chỉ cười trừ, ra bộ thông cảm cho Nga. Dẫu sao, cô cũng đã quá say, không điều khiển được hành động đường đột của mình. Nhưng quả thật, cái tát mạnh của cô khiến mặt anh đau điếng. Cô ghét anh đến vậy sao?
“Không sao… Thỉnh thoảng khi say, tôi cũng có những hành động nông nổi như thế này nên tôi có thể thông cảm.”
Lan Anh lắc đầu, chống cầm lẩm bẩm, con gái con lứa kiểu này trai nhìn thấy chỉ còn nước xách dép chạy mất. Vậy mà, Tuấn của cô lại âm thầm yêu nó, khiến cô đau cả ruột gan. Từ những ngày đầu đến đây, cô đã mơ hồ nhận ra tình cảm của Tuấn dành cho Nga. Nhưng lúc đó, cô không dám chắc. Cô cố trấn tỉnh với lòng rằng, đó chỉ là tình cảm đồng nghiệp.
Mấy năm trời, cô đeo đuổi Tuấn mà anh chẳng đoái hoài. 5 năm du học cũng không giúp cô nguôi ngoai phần nào. Rồi giờ đây, ông Trời xuôi khiến, đưa cô đến nơi khỉ ho cò gáy này, cô gặp lại anh. Trái tim hồng tưởng đã nguội lạnh, giờ lại lỡ nhịp.
Lan Anh cứ ngỡ, sau khi Will bị ăn cái tát nảy lửa đó, anh chỉ còn nước lo tìm đường chạy biến. Ai ngờ, anh lại là người cõng Nga về.
Sa Ni lo cho Tuấn nên quên cả chị bạn thân, phó mặc Nga cho Will xử lý. Còn cô và Lan Anh thì lại giành nhau dìu Tuấn về nhà. Cuộc chiến bất phân thắng bại. Cuối cùng, mỗi bên một cô gái, dìu thân hình nặng trĩu của Tuấn về nhà.
Will hất nhẹ người Nga trên lưng. Trông cô nhỏ nhắn vậy mà khá nặng. Giờ anh mới tin, người say là người nặng nhất.
Nga duỗi đầu vào vai Will, trong men say, cô vẫn có thể cảm nhận hơi âm dễ chịu được toát ra từ người anh.
“Đi đâu đây?”. Nga cất cao giọng nhèo nhẹo của người say.
“Về nhà”. Will dịu dàng trả lời, không hề tỏ vẻ khó chịu.
“Ai đang cõng tôi đây?”. Giọng Nga lè nhè, nhỏ dần.
“William” Will ôn tồn kiên nhẫn.
Will cười trước những câu hỏi ngây ngô của người say. Anh không ngờ cô gái xinh xắn có phần bẽn lẽn này, đôi khi lại thú vị đến như vậy. Ít nhất là trong lúc say sỉn như thế này.
Biểu hiện và hành động vô thức của cô trông thật đáng yêu.
“William là người nào?”
Thần trí Nga thực sự đã bị những giọt rượu cay nồng làm cho phân tán. Cô không còn có thể nhận thức hay nhớ đến sự tồn tại của bất kỳ người nào. Thế nhưng, có người vẫn không cần quan tâm đến việc, Nga có hiểu hay nghe thấy những điều mà mình đang sắp nói ra hay không…
” Là người… thích em” Lời nói trìu mến, nhẹ nhàng bay theo làn gió thoảng…
“Khò…khò…”
Không có tiếng trả lời, chỉ còn tiếng ngáy ngủ khe khẽ, hòa cùng hơi thở nhè nhẹ của hương rượu bay thoang thoảng xung quanh anh.
Cao nguyên càng về khuya càng lạnh, sương rơi nặng hạt bám vào từng tế bào da thịt. Thế nhưng, có em bên cạnh, anh cảm thấy ấm áp đến lạ thường….
Đặt nhẹ người Nga suốt đệm, Will kéo tấm chăn lên người cô.
Dưới ánh đèn dầu vàng nhẹ đung đưa theo chiều gió, gương mặt đang say sưa ngủ của Nga trông tuyệt đẹp và bình yên.
Will ngồi ngay bên cạnh, đưa những ngón tay thon dài chạm vào mái tóc cô, lướt từ vầng tráng thanh tú đến sóng mũi thon cao xinh xắn, và cuối cùng dừng lại thật lâu trên đôi môi ấm ướt men rượu.
Anh nghe trái tim mình lạc một nhịp….
…..
Đêm nay, Will chờ mãi mà không nghe tiếng vĩ cầm quen thuộc. Cảm giác trống vắng như thiếu đi thứ gì đó rất quan trọng…
–o–
“Nói chị không có nhà đi.” Giọng Nga thỏ thẻ trong phòng ngủ khi Sa Ni báo có Will đến chơi. Cô nhăn mặt, đánh nhẹ vào đầu. Mặt mũi nào mà gặp Will.
Hôm nay, khi Nga vừa thức dậy, cô đã nghe Sa Ni kể lại chuyện đêm qua cô đã say khướt như thế nào. Sau đó, Nga lại gặp Lan Anh ở phòng làm việc của Tuấn, và được cô ấy tường thuật lại hành động khủng khiếp của mình ra sao? Nga méo mặt nghĩ thầm, từ giờ đến khi phái đoàn rời buôn, cô phải tìm cách tránh mặt Will thôi. Mặt mũi nào mà gặp anh.
Có lẽ, anh cũng không muốn gặp lại cô. Cô đã hành hung người ta tàn bạo đến như vậy rồi còn gì. Giờ, anh ta đến, chắc định mắng vốn cô vụ việc đêm qua.
“Nhưng em đã lỡ nói chị có nhà rồi. Có gì đâu. Cùng lắm, xin lỗi người ta một câu.”SaNi trấn an Nga.
“Không, chị không ra đâu. Em làm ơn ra nói với ảnh là chị ngủ rồi.” Nga chui vào chăn, trùm kính đầu.
“Thôi, em không ra nói đâu. Em đâu có rành tiếng Anh…Chị tự lo liệu đi nha. Em đi đây.” Vừa nói SaNi vừa khoác chiếc áo len lên người rồi chạy biến cửa sau.
Nga ló đầu ra khỏi chăn, hỏi vọng theo dáng SaNi.
“Em đi đâu?”
“…Lát em về.”
Giọng SaNi nhỏ dần. Hỏi đi đâu mà trả lời khi nào về, chỉ có thể là đến chỗ Tuấn. Nga đoán chắc chắn.
Nga trách thầm SaNi. Sao lại nỡ lòng nào để lại cô một mình đương đầu với bầy sói. Mà sói gì, chính cô là người tát người ta một phát trước bàn dân thiên hạ và còn hét vào mặt “Shut up!” nữa mà. Thiệt, mất mặt không còn gì để nói. Nga nhăn nhó, khuôn mặt trông thật khó coi.
10 phút sau…
Nga ngồi đối diện Will, đầu hơi cuối xuống, lấy tay gãy gãy vầng tráng trắng mịn màn, với hy vọng che bớt khuôn mặt đang đỏ như trái gấc của mình.
Will đưa tách chè lên miệng, đưa mắt quan sát cô. Qua làn khói trắng nhẹ, ẩn hiện một nụ cười kín đáo.
Nga im lặng một hồi lâu. Tay mân mê vạt áo. Cuối cùng, tiếng xin lỗi lí nhí cũng thốt ra từ làn môi thoảng hương thơm chè xanh.
“Tôi thực sự xin lỗi. Tôi không hiểu sao mình có thể hành động quá đáng với anh như vậy.”
“Người say, thường là người thành thật nhất ” Will cười nhẹ, ánh mắt âm thầm quan sát cử chỉ nơi Nga.
Nga len lén nhìn anh, mặt hơi ngố. Cô không biết phải nói gì thêm, chỉ cuối mặt xuống bàn. Thỉng thoảng, cô lại chiếu tia nhìn về phía bình hoa chè trắng muốt đang được đặt trên bàn như tìm kiếm đồng minh…
“Tôi… đáng ghét đến như vậy sao?” Will cười ẩn ý. Vừa nói vừa đặt tách chè xuống bàn, nhưng ánh mắt vẫn không rời nhân ảnh Nga.
Nga giơ nhanh hai tay lên phản bác.
“Ồ không…không, chắc chắn không phải vậy. Khi tôi say, hơi xấu tính… chút ” Nga cười sượng sùng.
Will nhìn thái độ của Nga mà không nhịn được cười. Nhấp một ngụm trà, giọng anh nghiêm nghị và cứng rắng.
“Dù gì, tôi cũng rất giận. Không thể bỏ qua chuyện này được”
Nga xanh mặt, miệng lắp bắp.
“Sao?”
Hai bàn tay Will đan xen nhau, uốn cong, kêu răn rắt. Hành động như thể anh chuẩn bị đi đánh nhau.
Anh đánh cô?
Nga trố mắt, như hiểu được dự định của anh. Mặt cô méo mó. Dù cô vốn rất xinh xắn nhưng giờ trông vẫn rất khó coi.
“Phải đánh trả thật à?”
Will gật đầu kiên định.
Đàn ông ngoại quốc thật nhỏ nhen, không như những gì cô từng biết. Tên này, từ nay, cô sẽ cấm cửa.
Cô miễn cường nhắm mắt lại, mặt hơi hướng về phía trước chuẩn bị đón nhận cái tát. Không quên hạ giọng van nài người đối diện.
“Làm ơn nhẹ tay chút nha”
Will ngắm nhìn khuôn mặt Nga trong vài khoảnh khắc, từ làn mi cong nhẹ đến đôi môi hồng ướt mịn.
Một sức hút vô hình cuốn lấy anh. Khiến anh vô thức hướng người về phía trước.
Một nụ hôn lướt nhẹ lên đôi môi ẩm ướt và mềm mại.
Ngọt lịm! Vị của hương chè hay vị của tình yêu?
Đôi mắt nâu khẽ khép hờ…
Đôi mắt đen trong veo mở to hết cỡ…
Những cánh hoa chè trắng muốt khẽ co mình lại dưới những kẽ lá. E ấp!
Đêm nay, Will có cảm giác âm vang của tiếng vĩ cầm hoan hơi thường ngày. Dù vẫn là Canon như mọi khi. Anh thầm nghĩ, có lẽ không ai yêu Canon như người nghệ sĩ bí ẩn này. Thật lạ, cả tháng nay chỉ nghe mỗi Canon, nhưng anh không hề biết ngấy…
Đôi mắt nâu quyến rũ tinh anh hơn thường ngày khẽ khép lại thưởng thức, nụ cười mãn nguyện tuyệt đẹp khẽ cong lên trong bóng đêm.
Lâu rồi, nụ cười tươi tuyệt mĩ mới lại xuất hiện trên khuôn mặt điển trai này…
LTG:
-Hoodie: áo ấm phía sau cổ có nón và 1 túi to trước bụng.
-Shut up!: câm mồm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!