Cúp Điện Tôi Bị Bạn Cùng Phòng Hôn Trộm - Chương 19: Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Cúp Điện Tôi Bị Bạn Cùng Phòng Hôn Trộm


Chương 19: Chương 19


“! ! “
Người lúc nãy than trời nóng đòi cởi trần không phải hắn sao? Mới đó mà đã sợ lạnh rồi à?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì nhiệt độ ban đêm trên núi đúng là khá thấp, mặc dù tôi thấy dễ chịu nhưng hắn không mặc áo chắc là lạnh thật.

Thế là tôi nói: “Lạnh à? Tớ có áo khoác! ! “
Đúng rồi, lạnh thì mặc áo, ôm gì mà ôm.

“Hai người ôm nhau sẽ càng ấm hơn chứ.

” Văn Tự tiếp tục thuyết phục tôi.

Còn lâu tôi mới nghe lời hắn, tôi nói: “Thôi, tớ nóng lắm, để tớ lấy áo khoác cho cậu.


Nói xong tôi ngồi dậy, đúng lúc này Văn Tự đột nhiên túm tay tôi làm tôi giật mình quay đầu nhìn hắn, “Cậu, cậu nắm tay tớ làm gì?”
Trong mắt Văn Tự như đang đè nén gì đó nhưng chỉ tích tắc sau lại trở về bình thường.

“Không có gì, nghe lời cậu vậy.

” Văn Tự buông tay tôi ra nói.

Tôi ậm ừ lấy áo khoác trong ba lô đưa cho Văn Tự, nhân tiện nhìn thoáng qua dáng người rắn chắc của hắn, “Cậu mặc chắc sẽ hơi chật đấy.


“Không sao, tớ đắp được rồi.

” Văn Tự cầm áo khoác của tôi phủ lên người mình, “Ninh Nhiên, ngủ ngon nhé.

“Ừm, ngủ ngon.


Sau đó tôi lại nằm xuống quay lưng về phía Văn Tự, muốn chìm vào giấc ngủ thật nhanh nhưng trong đầu tràn ngập hình ảnh ngắm sao với hắn không thể nào dứt ra được.

Cuối cùng thực sự buồn ngủ quá mới mơ màng thiếp đi.

132
Sáng sớm, tiếng chim hót vọng vào tai, gió mát ngoài trời thổi lều vải căng phồng kêu phần phật.

Cũng may trong lều vẫn rất ấm, không hiểu sao có vật cứng gì đó cứ chĩa vào mông tôi, trong lúc mơ màng tôi thò tay xuống muốn đẩy vật kia ra, kết quả chưa kịp đụng vào thì bên tai chợt vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn của Văn Tự: “Ninh Nhiên, cậu dậy rồi à?”
Tôi quay đầu lại mở mắt ra, trông thấy mặt Văn Tự cách mình chưa đầy năm centimet, sau đó tôi hướng mắt xuống dưới ——
Giờ phút này chúng tôi đang đắp chung một cái áo khoác, tay phải của hắn ôm eo tôi, chúng tôi nằm sát nhau không một kẽ hở.

Phắc, sao tôi lại lăn vào ngực hắn chứ.

Vậy thứ chĩa vào mông tôi chính là món hàng khủng kia của Văn Tự sao?!
“! ! “
Sau khi kịp phản ứng, tôi vội vàng né xa rồi thẹn quá hóa giận nói: “Sao, sao cậu lại ôm tớ?! Chẳng phải tớ đã nói không được rồi sao?!”
“Nửa đêm cậu nói lạnh, sau đó tự chui vào lòng tớ mà.

” Văn Tự ngồi dậy trên đệm chậm rãi nói.

Nhìn vẻ mặt hắn không giống đang nói dối, hóa ra do tôi chủ động sao?
Văn Tự ngồi dậy làm quần phồng lên một khối to hết sức rõ ràng, tôi nhịn không được liếc qua.

“Đây là cương cứng buổi sáng.

” Bắt gặp ánh mắt tôi, Văn Tự giải thích ngay.

Phắc, sao hắn chẳng e lệ chút nào hết vậy, tôi là đàn ông còn không biết đây là cương cứng buổi sáng hay sao?! Còn nói ra nữa chứ.

“À.

” Tôi trả lời rồi hấp tấp dời mắt đi, “Trời sáng rồi, để tớ ra xem mọi người dậy chưa.


Nói xong tôi lập tức chuồn khỏi lều.

133
Sau đó mọi người lần lượt thức dậy rồi bắt đầu thu dọn hành lý về trường.

Vì ban đêm chẳng ngủ được bao nhiêu nên tôi tranh thủ ngủ bù trên xe, chờ ăn cơm xong về ký túc xá cũng vội vàng tắm rửa rồi leo lên giường ngủ trưa.

134
Ngủ dậy đã hơn bốn giờ chiều, tôi nằm trên giường xem điện thoại, phát hiện diễn đàn ẩn danh có tin nhắn mới.

【g5d6o4gpu1】: Bác sĩ, tối qua cậu ấy ngủ với tôi rồi.

“! ! “
Đại ca à, chú ý cách dùng từ được không.

【Bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm của bệnh viện hàng đầu thành phố A 】: Ngủ chung nghĩa đen chứ gì, hai người đàn ông ngủ chung hết sức bình thường, anh đừng nghĩ nhiều quá.

【g5d6o4gpu1】: Nhưng cậu ấy nói mớ gọi tên tôi mà.

Phắc?!
【g5d6o4gpu1】: Còn luôn miệng nói đừng mà đừng mà.

???
Cái quỷ gì thế, có phải hắn lại đặt điều không đấy, dù sao chuyện này tôi cũng không cách nào chứng thực được.

Khoan đã, tôi nhớ ra rồi.

Đúng là tôi mơ thấy hắn thật, trong mơ hắn cứ giảng bài mãi, tôi nói “đừng mà” để hắn đừng giảng nữa.

135
【Bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm của bệnh viện hàng đầu thành phố A 】: Chuyện này chắc có hiểu lầm rồi, tốt nhất anh nên tự mình hỏi cậu ấy đi.

【g5d6o4gpu1】: Sao bác sĩ biết chắc như vậy?
Vì đó chính là tôi mà! Tôi có thể không biết hay sao?! Mau đến hỏi tôi để trả lại sự trong sạch cho tôi đi!
Tiếc là đợi nửa ngày tên Văn Tự này vẫn không tới hỏi tôi, vì không còn cách nào nên tôi đành lấy nick bác sĩ trả lời hắn.

【Bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm của bệnh viện hàng đầu thành phố A 】: Tôi suy đoán dựa trên kiến ​​thức chuyên môn của mình thôi.

【g5d6o4gpu1】: Vâng.

【g5d6o4gpu1】: Hôm nay ngủ dậy mặt cậu ấy rất đỏ, vì chưa tỉnh ngủ nên mắt không mở ra nổi, mơ mơ màng màng nhìn cưng lắm.

【Bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm của bệnh viện hàng đầu thành phố A 】:! !
【g5d6o4gpu1】: Môi cậu ấy chu lên nhìn rất muốn hôn, giọng nói ngái ngủ như đang làm nũng vậy.

【g5d6o4gpu1】: Đáng yêu chết đi được, rất muốn rất muốn chơi cậu ấy.

“! ! “
Đại ca, kính lọc của anh cũng đủ dày đấy.

【Bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm của bệnh viện hàng đầu thành phố A 】: Dừng dừng! ! Anh lại phát bệnh rồi!
【Bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm của bệnh viện hàng đầu thành phố A 】: Phải khống chế cảm xúc của mình chứ, chẳng phải anh nói dạo này khá hơn rồi sao?
【g5d6o4gpu1】: Ừm, đúng là tốt hơn nhiều lắm rồi.

【g5d6o4gpu1】: Nhưng tôi thích cậu ấy, muốn ân ái với cậu ấy cũng rất bình thường mà?
【Bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm của bệnh viện hàng đầu thành phố A 】: Với người bình thường thì đúng là vậy nhưng anh thì không, anh cứ thế này sẽ làm bệnh tình trầm trọng hơn đấy.

【g5d6o4gpu1】:
Đệt, còn biết gửi biểu tượng cảm xúc nữa.

【Bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm của bệnh viện hàng đầu thành phố A 】:! ! Bán manh cũng vô ích, dù sao vẫn phải kiềm chế chút đi.

【g5d6o4gpu1】: Vâng.

136
Buổi tối tôi nhận được tin nhắn Wechat của bạn học cùng lớp Thẩm Trúc Cung.

【 Thẩm Trúc Cung 】: Ninh Nhiên! Tớ biết người nặc danh tốt bụng hồi đó giúp cậu là ai rồi!
Thẩm Trúc Cung là một trong những người chơi khá thân với tôi trong lớp, người nặc danh tốt bụng mà hắn nói chính là người bí ẩn năm ngoái giúp tôi tố cáo Bộ Diêu Liên ăn cắp tác phẩm, tôi vẫn luôn muốn cảm tạ người đó.

【 Ninh Nhiên 】: Hả? Sao cậu biết được?
【 Thẩm Trúc Cung 】: Lúc nãy bọn tớ mời thầy Hách ăn cơm, ông ấy say quá nên vô tình nói lộ ra.

【 Ninh Nhiên 】: Vậy cậu mau nói là ai đi chứ? Đừng có câu tớ nữa!
【 Thẩm Trúc Cung 】: Câu chút xíu thì đã sao! [Emoji mặt nhây]
【 Thẩm Trúc Cung 】: Cho cậu một gợi ý, đó là bạn cùng phòng hiện giờ của cậu đấy, thử đoán xem là ai nào.

.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN