1
Hôm đó trên đường về ký túc xá, Văn Tự tình cờ gặp Ninh Nhiên nên định tới lượn trước mặt cậu khoe mẽ, ai ngờ thấy có người đi sau tiến lên vỗ vai Ninh Nhiên, Văn Tự nhíu mày nghĩ thầm chỗ đó mình còn chưa được chạm đâu.
2
Thật ra Văn Tự đã từng gặp người kia, đó là Thẩm Trúc Cung, bạn cùng lớp với Ninh Nhiên.
Sau đó Văn Tự đi theo sau nhìn Ninh Nhiên và Thẩm Trúc Cung vừa nói vừa cười về ký túc xá.
Trong lúc đó Văn Tự một mực nghe lén họ nói chuyện, đại khái là ký túc xá Thẩm Trúc Cung có người vừa thoát kiếp FA làm hắn hết sức ghen tị.
Đúng lúc này, Thẩm Trúc Cung đột nhiên nói oang oang với Ninh Nhiên: “Cậu biết gì chưa?! Ngày đầu tiên hẹn hò Phương Thiên Hạo đã hôn bạn gái rồi đó! A a a ghét ghê! Nụ hôn đầu của tớ vẫn còn đấy nhé!”
Văn Tự đi phía sau nghĩ thầm người này rõ là ngây thơ.
Ai ngờ sau đó Thẩm Trúc Cung lại hỏi Ninh Nhiên: “Mà này, nụ hôn đầu của cậu còn không đấy?”
“Hả?” Ninh Nhiên không ngờ Thẩm Trúc Cung sẽ hỏi mình chuyện này nên sửng sốt thấy rõ.
Văn Tự cũng ngây ngẩn cả người, thế mà còn nghe được nội dung táo bạo như thế, hắn lập tức dỏng tai lên, chỉ sợ mình bỏ lọt chữ nào.
1
Ninh Nhiên đỏ mặt lí nhí: “Nụ hôn đầu của tớ vẫn còn mà.”
Tuy nói hơi nhỏ nhưng Văn Tự nghe không sót một chữ, hắn dừng bước, trên gương mặt đẹp trai vẫn không có cảm xúc gì nhưng chẳng ai hay biết giờ phút này trong lòng hắn đang nở hoa.
Khi Văn Tự về ký túc xá thì Ninh Nhiên đang ngồi trên ghế thay giày, nếu là bình thường nhất định Văn Tự sẽ ngắm cổ chân lộ ra của cậu, nhưng giờ hắn chỉ nhìn chằm chằm đôi môi đỏ thắm hé mở kia, trong lòng tự nhủ chỉ cần hôn một lần thì sẽ biết môi cậu có mềm không.
2
Đến tối, Ninh Nhiên ngồi trước máy tính làm bài tập, còn Văn Tự thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cậu như thường lệ, hoặc là mượn cớ rót nước rửa tay để đứng dậy ngó xem cậu đang làm gì.
Nhưng từ góc độ này…… không thấy được môi cậu.
Văn Tự buồn bực nghĩ.
Đúng lúc này, ký túc xá đột nhiên cúp điện, mới đầu Văn Tự cũng sửng sốt nhưng sau đó kịp phản ứng rất nhanh, đây quả là một cơ hội tốt.
8
Thế là Văn Tự cũng không suy xét nhiều mà lần theo trí nhớ đến cạnh Ninh Nhiên, sau đó mò được tay cậu, nghĩ thầm Ninh Nhiên bị sờ tay sẽ quay đầu lại.
Vì vậy…… phải tranh thủ thời cơ mới được!
Văn Tự dũng cảm cúi đầu hôn lên, rất may đụng phải miệng Ninh Nhiên.
Đúng là mềm thật, Văn Tự nghĩ thầm trong lòng.
Kế đến Văn Tự bắt đầu khẩn trương luồn đầu lưỡi vào, sau mấy lần Ninh Nhiên bắt đầu đẩy hắn, không còn cách nào, mặc dù chưa hôn đủ nhưng Văn Tự vẫn lui ra.
Khi các bạn cùng phòng bật đèn điện thoại chiếu sáng ký túc xá thì Văn Tự đã trở lại chỗ ngồi, hắn quay lưng về phía Ninh Nhiên, bờ môi còn ướt át, ngoài mặt hết sức bình tĩnh nhưng tay vẫn vô thức túm chặt góc áo, chỉ sợ bị Ninh Nhiên nhìn ra manh mối.
Mãi đến khi Ninh Nhiên lên giường vẫn không có chuyện gì xảy ra, lúc này Văn Tự mới thở phào một hơi.
【Tuyến thời gian 2: Ngày kế tiếp sau khi hôn trộm 】
Thật không ngờ sang ngày hôm sau, Văn Tự đang học thì nhận được tin nhắn Wechat của Ninh Nhiên.
【 Ninh Nhiên 】: Cậu hôn dở thật đấy.
……
Phản ứng đầu tiên của Văn Tự là cậu ấy biết mình rồi sao?
Phản ứng thứ hai là cậu ấy chê mình hôn dở kìa…… thật là tủi thân thật là khó chịu……
1
Sau khi xoắn xuýt hết nửa tiết học, Văn Tự chỉ trả lời Ninh Nhiên bằng một dấu hỏi để xem cậu nói thế nào.
Ai ngờ chỉ chờ được câu trả lời là ——
【 Ninh Nhiên 】: Xin lỗi, nhắn nhầm.
Đây là ý gì? Nhắn nhầm? Cậu vốn định nhắn cho ai cơ? Cậu tưởng ai hôn mình cơ?
Trong lòng Văn Tự có vô số nghi vấn, hắn vội vã nhắn lại ngay.
【 Văn Tự 】: Vậy cậu nhắn cho ai?
Tin nhắn gửi đi xong đợi mãi không thấy hồi âm, lòng Văn Tự nóng như lửa đốt, hắn lại nhắn thêm một câu.
【 Văn Tự 】: Đâu rồi?
Nhưng vẫn không có hồi âm.
Lần này Văn Tự không thể ngồi yên được nữa, hắn có thời khóa biểu của Ninh Nhiên nên biết sáng nay cậu không có tiết, đoán chừng sẽ tận dụng thời gian này để làm bù bài tập tối qua, theo thói quen của Ninh Nhiên, nếu giờ cậu không ở thư viện tức là đang ở ký túc xá.
Thế là Văn Tự lập tức cúp học rồi đến thư viện tìm người, chỉ giây lát sau đã tìm được Ninh Nhiên đang tập trung làm bài bên cửa sổ.
Văn Tự thở phào một hơi, xem ra vì cậu phải làm bài gấp nên không kịp trả lời.
Văn Tự tìm một chỗ phía sau Ninh Nhiên ba hàng ghế để ngồi ngắm cậu, đến trưa Ninh Nhiên mới đứng dậy tới nhà ăn.
Văn Tự đi theo cậu tới đó như mọi ngày khác.
Sau khi lấy đồ ăn và ngồi sau Ninh Nhiên mấy hàng, rốt cuộc chuông báo tin nhắn Wechat vang lên, Văn Tự lập tức mở ra xem.
【 Ninh Nhiên 】: Chuyện này đâu cần nói với cậu chứ. [Emoji thẹn thùng]
Nhìn thấy câu này, Văn Tự để di động sang một bên rồi nhìn bóng lưng Ninh Nhiên, trong lòng chua xót nghĩ thầm: Ừ, đúng vậy, tớ chỉ là bạn cùng phòng bình thường của cậu thôi mà.
1
Nhưng chỉ giây lát sau Văn Tự lại nghĩ giờ mình và Ninh Nhiên đã hôn môi thì đâu còn là bạn cùng phòng bình thường nữa.
Ở thời cổ đại, hôn môi là phải kết hôn đấy.