Cửu Chuyển Ma Kinh - Chương 8: Làm Ít Được Nhiều
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Cửu Chuyển Ma Kinh


Chương 8: Làm Ít Được Nhiều


Môn nhân đệ tử trong Thần Long tông, tổng cộng trên dưới ngàn người, không cần phải nói mỗi ngày lượng thức ăn tiêu thụ nhiều đến dường nào. Phần thức ăn thừa bỏ đi, hay phụ liệu trong quá trình chế biến thức ăn cũng không ít. Tuy thế các đệ tử tạp dịch phụ trách vấn đề này chỉ có vỏn vẹn hai người bọn Lý Thiên.

Mặt trời chói chang chiếu rọi, cái nóng oi bức làm trán Lý Thiên đẫm mồ hôi, chiếc áo đệ tử tạp dịch đã bị hắn quẳng đi từ đời nào. lộ ra cơ thể rắn chắc khỏe mạnh. Bên cạch hắn ngổn ngang xác thịt yêu thú chất thành từng đống lớn. Nhiệm vụ của Lý Thiên hôm nay là chôn cái đống này, tuy nhiên, Lý Thiên lại không nghĩ thế, sau khi đuổi mập mạp đi, hắn bắt đầu thử phương pháp tu luyện trong cửu chuyển thần công.

Hai tay Lý Thiên chạm vào đống xác thịt yêu thú trước mặt, tròng lòng lẩm nhậm pháp quyết, các ký tự màu vàng ẩn hiện dưới da Lý Thiên, di chuyển dần về bàn tay của hắn rồi tiến nhập vào đống xác thịt yêu thú, vận chuyện một vòng sau đó theo quỹ tích cũ trở về trong người Lý Thiên. Lý Thiên nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được cơ thể nóng lên, từng tia linh lực như thấm vào từng tấc tế bào của hắn, cơ thể ngứa ngáy khó chịu nhưng Lý Thiên vẫn cố cắn răng chịu đựng.

Từng phút trôi qua, một giờ rồi lại một giờ, thấm thoát mặt trời đã khuất bóng sau dãy núi phía xa, Lý Thiên mới chậm rãi mở mắt, nhìn đống xác thịt yêu thú bên cạnh, vừa chạm nhẹ đã sụp xuống, tan biến hoàn toàn, chỉ còn vài khúc xương lẻ loi giữa mặt đất. Lý Thiên bóp tay, cảm giác lực lượng lớn hơn rất nhiều, cảm giác ngứa ngáy khắp cơ thể bỗng xuất hiện, trên da Lý Thiên đọng từng lớp vảy sần sùi, có vẻ hắn vừa thay da, như vậy hẳn vừa tiến vào luyện thể tầng thứ nhất.

Sau khi trở về nhà, hắn liền tắm tắm rửa, tẩy sạch lớp da chết trên cơ thể, cảm giác ngứa mới giảm bớt đi nhiều, hôm nay thu hoạch rất khá, cứ tiếp tục như thế, không bao lâu hắn sẽ có đủ tư cách tham gia ứng thi ngoại môn đệ tử.

Mập mạp thấy cửa phóng Lý Thiên sáng đèn, biết hắn đã về, liền chạy vào cùng hắn trò chuyện. Khu cho đệ tử tạp dịch này chỉ có hai phòng phân biệt cho hai người bọn họ, xung quanh rừng cây um tùm, mập mạp mà không tìm Lý thiên làm hắn cảm giác như đang ở một mình giữa rừng vậy.

Mập mạp vừa ngồi xuống đã lập tức cười hả hê:

“Thấy sao, ngày đầu làm việc cảm giác thế nào, lúc trước ta nói ngươi còn không tin, giờ ngộ ra chưa, ha ha”

Lý Thiên ngáp vài cái tùy ý nói:

“Ta thấy cũng bình thường”

“Hừ, hừ ngươi còn giả bộ, ngày đầu tiên ta cũng tưởng nhẹ nhàng, làm rồi mới biết mệt mỏi cỡ nào”

Nói rồi mập mạp lấy trong tay một rổ bánh bao, trên đó còn lại bốn chiếc, hơi nóng bốc lên nghi ngút, vừa nhìn là biết mới được lấy từ nhà bếp ra. Hắn cầm lấy một chiếc đưa tới bên người Lý Thiên nói tiếp:

“Ăn đi, là ta mới chôm được từ phòng bếp, vẫn còn nóng đó. À mà, ngươi làm tới đâu rồi.”

Lý Thiên nhai bánh bao trong miệng hàm hồ nói:

“Xong hết rồi.”

“Không sao, làm được một phần…., hả ngươi nói cái gì xong hết rồi, huynh đệ ngươi vui tính thật, đó là công việc một tuần mà ngươi làm trong một ngày sao, đùa lão trư ta à”

Lý Thiên cũng không trả lời, chẳng lẽ nói hắn dùng công pháp thần cấp hấp thụ hết đám xác yêu thú đó, tuy nói tính tình mập mạp không tệ, rất đáng để kết giao nhưng bí mật cỡ này hắn không dại mà rêu rao ra ngoài, chưa kể cho dù hắn nói thật cũng chẳng ai tin.

Thấy Lý Thiên im lặng, mập mạp tin chắc tên này bốc phét, cũng không đả kích lòng hư vinh của hắn, mập mạp bắt đầu luyên thuyên đủ thứ, nào là trù phòng hôm nay có tiểu tử không cẩn thận ăn nhầm nấm độc, bị tào tháo rượt cả ngày, lại như nghe nói tông môn khảo hạch lần này có một người hoàn thành vòng ba trực tiếp tiến vào nội môn, rồi còn ba thứ linh tinh như, một ngoại môn đệ tử bình thường thành công đạt được phương tâm của đệ nhất mỹ nữ ngoại môn, làm khắp ngoại môn Thần Long tông xôn xao.

Nhưng trong đó có một tin tức làm Lý Thiên hứng thú, nội môn đệ tử Huỳnh Ngạn vừa cống hiến cho môn phái một gốc thiên bình hoa vô cùng hiếm có, mặc dù không nhiều tác dụng, nhưng xét về độ hiếm và vẻ ngoài xinh đẹp vẫn có giá rất cao, nghe nói hắn thu không ít điểm cống hiến. Lý Thiên tất nhiên không quan tâm cái tên Huỳnh Ngạn kia, mà la gốc thiên bình hoa, loại hoa này chính là một trong những chủ dược luyện chế phương thuốc kết hạch tâm trong cửu chuyển thần công.

Thông qua nghi chép trong môn quy, Lý Thiên biết có thể dùng số điểm cống hiến lớn hơn vài lần để đổi vật phẩm được người khác cống hiến cho tông môn, với điều kiện vật đó nằm trong danh sách quy đổi, và vẫn còn trong bảo khố tông môn. Lý Thiên cảm thấy, ngoài hắn sẽ không ai dòm ngó đến thiên bình hoa, nhưng vẫn cần nhanh chóng tăng thực lực, làm nhiệm vụ kiếm điểm cống hiến. Lỡ đâu có tên nào thích sưu tập đồ hiếm, muội muội nào mê vẻ ngoài mĩ lệ của thiên bình hoa ra tay đoạt trước, còn có vài tên đệ tử chuyên kinh doanh đổi lấy bán ra bên ngoài cũng là một khoảng tài phú không nhỏm đến lúc đó Lý thiên thật khóc không ra nước mắt.

Hai người trò chuyện đến nửa đêm, mập mạp mới về phòng đi ngủ, Lý Thiên kiểm tra cơ thể một lượt rồi cũng thu xếp nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, hắn lại đến phòng bếp, trong phòng đứng bên cạnh Lý Thiên là một người trung niên đã ngoài năm mươi, tóc hơi điểm bạc, quần áo tuy gọn gàng nhưng nhìn gần sẽ nhìn ra các vết ố do dầu mỡ bám vào. Trung niên này tên là Lý Điển, là bếp trưởng ở đây, mọi việc trong nhà bếp đầu do hắn quản lý. Lý Điển giờ đây cảm thấy lỗ tai có vấn đề, ngoáy tai vài lần, hắn có chút nghi ngờ hỏi Lý Thiên:

“Ngươi nói là xong rồi, tất cả đều chôn hết”.

“Đúng vậy”

Lý Thiên bình tĩnh trả lời. Lý Điển nhìn hắn vài lần, thấy hắn trấn định, hai mắt nhìn thẳng không có vẻ là nói khoát, lòng tin vài phần, Lý Điển vẻ mặt mừng rỡ bắt lấy tay Lý thiên:

“Tốt, tốt lắm, nếu ai trong nhà bếp cũng siêng năng, hiệu quả như ngươi thật là đỡ cho ta rất nhiều, được rồi việc một tuần cho ngươi đã hoàn thành, cứ nghĩ ngơi đi, tuần sau lại đến báo danh, ta phân công việc mới cho ngươi”

Lý Điển hắn vẫn biết cách dùng người, ân uy cần phải có, tỏ vẻ rất nhân từ cho Lý thiên nghỉ ngơi. Nụ cười trên mặt chưa kịp tắt, Lý Thiên rất không tiếp nhận ý tốt của hắn nói:

“Ta thấy không cần nghĩ ngơi, Lý bếp trưởng, xác thịt yêu thú còn thừa cứ để ta đem đi chôn”

Lý Điển mặt cười hơi méo, tuy tức giận Lý Thiên không nghe hắn nhưng với đệ tử tạp dịch cân cù như vậy hắn mừng còn không kịp. Vừa hay đợt chiêu sinh vừa rồi đám đệ tử săn bắt được không ít yêu thú, hắn còn đau đầu nhân lực không đủ, định cử vài người đảm nhận, ai ngờ Lý Thiên hiệu suất tốt thế, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà.

Hai người ai cũng có mục đích của riêng mình, rất nhanh liền vui vẻ chia tay. Lý Thiên lần này đến bãi tập kết, bên cạnh không có ai như hôm qua, nhìn quanh không thấy người, tuy cách không xa phòng bếp nhưng bình thường không ai đến đây. Đánh bạo, hắn không chuyển đống xác yêu thú đến nơi hẻo lánh giống lần trước, lần này Lý Thiên trực tiếp làm tại chỗ, dù sao có ai đi theo giám thị hắn đâu.

Khi hoàng hôn buông xuống cũng là lúc Lý Thiên kết thúc công việc của mình, tuy chưa lên đến luyện thể tầng hai, nhưng chỉ còn cách không xa, hắn cảm giác lực lượng lúc này đã tăng không ít, thử đấm một quyền vào gốc cây bên cạnh. quyền lực to lớn làm thân cây từ trung tâm quả đấm lan ra từng đạo vết nứt, như mạng nhện bao phủ một vòng trên thân cây, bề mặt thân cây cũng lõm xuống một chút.

Hài lòng thu tay, Lý Thiên cảm thấy tương lai rất tốt nhưng trong lòng vẫn có chút khó hiểu, mỗi lần hắn hấp thu linh khí từ xác yêu thú, năng lượng rót vào tế bào chỉ là phần nhỏ, chủ yếu đều lãng phí theo hô hấp của hắn đào thải ra bên ngoài, điều này làm Lý Thiên cảm giác khá khó chịu, nếu toàn bộ đều hấp thu thì giờ hắn đã là luyện thể tầng hai rồi.

Mấy ngày thời gian Lý Thiên đều siêng năng, gió mặc gió, mưa mặc mưa, hắn đều không trốn bữa nào, xác thịt yêu thú tồn đọng thời gian dài bị Lý Thiên giải quyết hết một phần ba, mọi người trong phòng bếp đều biết đến tên Lý Thiên, mập mạp cũng nhìn hắn bằng con mắt khác, nhiều lần gặn hỏi hắn làm sao làm nhanh như thế, mỗi lần như vậy Lý Thiên chỉ ỡm ờ kiểu như:

“Ta cũng chỉ làm giống ngươi thôi, vận chuyển ra rồi chôn xuống đất, chắc ta làm nhanh hơn ngươi đó”

Mấy lần không thu được gì mập mạp xì hơi, tức khí không hỏi gì nữa. Lý Thiên qua đó được quãng thời gian yên tĩnh,

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN