Cửu Chuyển Tinh Thần Biến
Chương 108: Tiểu ảnh lợi hại
– Sao ngươi lại không có chuyện gì? Ngươi cũng bị cắn mà?
– Ta cũng không biết, ta không có hiện tượng hôn mê, hay là con đốt ta không có độc?
Dương Nhị cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Sở Lâm Phong cảm giác bước đi có chút vất vả, cả người hoảng hoảng hốt hốt, Dương Nhị nhìn thấy vậy lập tức đỡ lấy hắn, nói:
– Ngươi mà cũng có thời khắc chật vật như vậy sao, ha ha!
Một cánh tay của Sở Lâm Phong khoát lên trên bả vai của Dương Nhị, Dương Nhị lại dùng một cái tay đỡ lấy eo của Sở Lâm Phong, động tác vô cùng ám muội, chỉ là giờ phút này không phải là lúc nghĩ để những thứ này, mau chóng rời khỏi nơi này mới là chính đạo.
Đỡ người bước đi rất chậm, hai người đi gần như hai canh giờ thì mới đi được lộ trình hơn mười dặm, trên đường còn gặp phải một con ma thú cấp ba bị Dương Nhị chém giết rất gọn gàng.
Lúc này một cái bia mộ to lớn xuất hiện, cái tên trên mộ bia đã mơ hồ không rõ, chỉ là những hàng chữ ghi ngày phía dưới lại ngờ ngợ có thể nhận ra, khoảng chừng ba trăm năm trước.
Nhìn thấy con số này, Sở Lâm Phong nghi hoặc nhìn Dương Nhị nói:
– Tại sao nơi này lại có bia mộ từ ba trăm năm trước chứ, rốt cuộc nơi này là một nơi ra sao, có dã thú có ma thú, còn có Phi Ma Ngô Công khủng bố nữa?
– Ta cũng cảm thấy rất là kỳ quái, diện tích của nơi này lớn đến mức không thể nào tưởng tượng được, chúng ta đi nhiều ngày như vậy thậm chí ngay cả một học viên ban phổ thông cũng không gặp phải, không phải tất cả bọn họ đều bị chém giết rồi đó chứ? Coi như có người bị chém giết thì chí ít cũng có thể gặp phải thi thể chứ.
Dương Nhị suy nghĩ một chút rồi nói.
– Không rõ, chỉ là xuất hiện hiện tượng như vậy nhất định là có vấn đề, chúng ta nên cẩn thận một chút thì tốt hơn!
– Nơi này đã là mộ của một cường giả, liệu sẽ có bảo bối gì đó hay không?
Dương Nhị cười nói.
– Không nên nghĩ linh tinh, sao nơi này có khả năng có được cơ chứ? Đâu đâu cũng có ma thú, còn có Phi Ma Ngô Công hung mãnh, ngẫm lại cũng cảm thấy sợ hãi.
Sở Lâm Phong có chút suy yếu nói, hắn cảm giác có chút không chống đỡ được nữa.
– Độc vụ sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở trong sơn cốc, nhất định nơi này rất bất phàm, nhất định ẩn giấu bí mật gì đó. Ta nghe nói một ít cao nhân tiền bối thực lực siêu tuyệt vì đề phòng tu luyện bị người ta quấy rầy cho nên sẽ nuôi thả một ít ma thú thực lực mạnh mẽ hoặc là bố trí một vài thứ để ngăn cản người đi vào ở xung quanh, ta thấy nơi này hơn nửa là như vậy. Chúng ta có nên tìm kiếm hay không đây?
Dương Nhị cũng rất là do dự, chỉ là này bia mộ xuất hiện quả thực rất hấp dẫn người ta.
– Nghe qua có mấy phần đạo lý, chỉ là hiện tại vẫn nên nghĩ biện pháp giúp ta giải độc đi, vạn nhất gặp phải ma thú hung mãnh thì sẽ mất mạng đó!
Sở Lâm Phong bị Dương Nhị đỡ cũng đứng không vững, thân thể bắt đầu run rẩy, không nghĩ tới độc của Phi Ma Ngô Công này lại lợi hại như vậy.
Lúc này Dương Nhị cũng có chút hoảng hốt, nàng nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, cũng chỉ có khoảng đất trống phía sau bia mộ là có thể trú chân được.
– Tiền bối, xin lỗi, tình huống bức bách, ta mượn bảo địa của ngươi dùng một lát.
Nói xong nàng đỡ Sở Lâm Phong đi tới bãi đất trống phía sau bia mộ.
Sở Lâm Phong trúng độc của Phi Ma Ngô Công, loại độc chất này không phải là chuyện nhỏ, muốn giải trừ cũng vô cùng khó khăn, tuy rằng Dương Nhị biết một loại biện pháp có thể giải trừ được, thế nhưng lại không biết ra tay thế nào.
Ở Dương môn có một loại bí tịch chuyên môn giải độc, gọi là ngọc nữ tâm kinh, chỉ có nữ nhân mới có thể tu luyện, có thể giải trừ các loại kịch độc trong thiên hạ. Chỉ là trả giá cũng vô cùng cao.
Ngọc nữ tâm kinh tổng cộng có ba tầng, tầng thứ nhất có thể giải trừ độc phổ thông, trên căn bản không công dụng gì cả, một viên giải độc đan đã có thể làm được.
Tầng thứ hai thì khá là lợi hại, có thể giải trừ một lượng lớn độc, nhưng quá trình giải độc và yêu cầu cũng khá là hà khắc.
Thân thể cần phải lõa lồ, lại đưa bàn tay tiếp xúc với bàn tay của đối phương, vận chuyển Tinh Thần chi lực trong cơ thể để thi triển ngọc nữ tâm kinh truyền độc tố trong cơ thể đối phương, thông qua bàn tay truyền tới trên người mình.
Lại thông qua da dẻ toàn thân phát tán ra, nếu như có y phục trên người thì sẽ ngăn cản độc tố toả ra, nếu như Tinh Thần chi lực trong cơ thể không đủ, sẽ khiến cho ngọc nữ tâm kinh bỏ dở nửa chừng, khi đó chính mình sẽ trúng độc.
Cho tới tầng thứ ba thì sẽ lợi hại hơn, trả giá cũng lớn hơn, dùng tầng thứ ba giải độc chỉ có thể giải trừ một lần, hơn nữa chỉ có thể giải trừ độc tố trên người nam nhân, bởi vì cần âm dương giao hợp thì mới có thể triệt để trừ khử được độc tính.
Nếu như là nữ tử không còn hoàn bích sử dụng phương pháp này, người giải trừ độc tố sẽ đẩy toàn bộ độc lên trên người nữ nhân kia, kết quả chỉ có một cái, đến lúc đó sẽ đi đời nhà ma.
Nếu như là hoàn bích thì lại không có nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng ai lại mang trinh tiết mình ra làm trò đùa chứ? Không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không dùng ngọc nữ tâm kinh để giải độc, bởi vì trả giá quá nhiều, trừ phi là người mình thích, hiện tại Dương Nhị đang gặp phải nan đề như vậy.
Tuy rằng độc của Phi Ma Ngô Công không phải là kịch độc trong thiên hạ, nhưng cũng chỉ có thể dùng ngọc nữ tâm kinh tầng thứ hai để giải độc thì mới có thể làm được. Thế nhưng mình lõa thể ở trước mặt của đối phương, hơn nữa hiện tại hắn vẫn rất tỉnh táo, bảo nàng nên ra tay thế nào đây chứ…
Sở Lâm Phong có cảm giác cả người bắt đầu đau đớn, vết thương bị Phi Ma Ngô Công cắn bắt đầu chảy ra mủ, cực kỳ tanh hôi, khiến cho người ta ngửi thấy không nhịn được muốn nôn mửa.
– Lâm Phong, cảm giác thế nào? Có phải rất là khó chịu hay không?
Lúc này âm thanh của Kiếm linh Nguyệt nhi xuất hiện.
Mỗi lần kiếm linh xuất hiện đều có thể mang tới kinh hỉ cho Sở Lâm Phong, tin tưởng lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
– Kiếm linh tỷ tỷ, phải làm sao mới có thể trừ được độc này, ta cảm giác rất khó chịu, ngươi nhanh nghĩ biện pháp giúp ta đi.
Sở Lâm Phong vội vàng nói.
– Độc này đối với người khác mà nói rất phiền phức, chỉ là đối với ngươi mà nói kỳ thực vô cùng đơn giản, tự ngươi có thể giải trừ được, hoặc là nói thứ gì đó trên người ngươi có thể giải trừ được.
– Làm sao để giải trừ? Rốt cuộc là thứ gì?
Sở Lâm Phong có chút phát điên, mỗi lần kiếm linh này nói chuyện đều nói một nửa, rất hay nhử người ta.
– Huyết Ảnh Cuồng Sư Tiểu Ảnh của ngươi chính là một cao thủ giải độc, độc tố này của ngươi đối với nó quả thực chính là việc nhỏ như con thỏ.
– Tiểu Ảnh biết giải độc? Làm sao có khả năng cơ chứ?
Sở Lâm Phong hoàn toàn không tin tiểu tử này biết giải độc, nếu như nói nó có thể săn giết được ma thú cấp ba thậm chí cấp bốn thì Sở Lâm Phong còn sẽ tin tưởng, giải độc thì hắn lại không tin.
– Không tin thì dẹp đi! Bổn tiểu thư thấy ngươi đáng thương thì mới nói cho ngươi, không nghĩ tới ngươi lại hoài nghi bổn tiểu thư. Thực sự là đáng hận, sau này ngươi gặp phải phiền phức, để xem ta còn để ý tới ngươi nữa hay không.
Kiếm linh rất tức giận, sau khi nói xong không còn âm thanh nào nữa.
Lúc này Dương Nhị vẫn còn do dự không quyết định, muốn mình và Sở Lâm Phong đối diện không mặc y phục, nàng vẫn không làm được, mặc dù đã có hảo cảm nhất định đối với hắn, hơn nữa Sở Lâm Phong cũng đồng ý với nàng ba năm sau sẽ tới cầu hôn, nhưng nàng vẫn không làm được.
Sở Lâm Phong không có cách nào khác, đau đớn trên người càng ngày càng lợi hại, nếu thật sự không giải trừ độc tố thì hắn sẽ có khả năng đi đời nhà ma. Hắn vội vàng hô hoán Huyết Ảnh Cuồng Sư Tiểu Ảnh ở trong lòng.
– Tiểu Ảnh, mau ra đây giúp ta giải độc!
Tâm thần khẽ động, Tiểu Ảnh lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn.
Chỉ là lúc này rõ ràng Tiểu Ảnh so với trước đây còn lớn hơn không ít, da lông cũng có vẻ càng có ánh sáng, Sở Lâm Phong biết đây nhất định là kết quả sau khi nó nuốt ma tinh của cự xà kia.
Huyết Ảnh Cuồng Sư Tiểu Ảnh ngẩng đầu lên nhìn Sở Lâm Phong một chút, lại nói:
– Chủ nhân, ta đang có giấc mộng đẹp, ngươi gọi ta ra làm cái gì vậy?
Dáng vẻ hết sức khó chịu.
– Ngươi không thấy ta trúng độc sao? Ngươi phải cố gắng giải độc cho ta, mạng nhỏ của chủ nhân ta giao cho ngươi đó!
Sở Lâm Phong cười khổ nói, để một con sư tử con giúp mình giải độc đúng là chưa từng nghe thấy qua chuyện như vậy.
Chỉ là lúc này Dương Nhị cũng nhìn thấy Tiểu Ảnh đột nhiên xuất hiện, nó lại ở ngay bên người của Sở Lâm Phong, khuôn mặt nàng tức thì biến sắc, lập tức kêu lên:
– Sở Lâm Phong cẩn thận, bên cạnh ngươi có một con ma thú!
Nói xong nàng trực tiếp rút trường kiếm ra rồi bổ tới…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!