Cửu Chuyển Tinh Thần Biến - Chương 111: Xem cuộc vui
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Cửu Chuyển Tinh Thần Biến


Chương 111: Xem cuộc vui


Hai người lặng lẽ đi về phía truyền đến tiếng đánh nhau, bất cứ lúc nào cũng chú ý thân thể của mình, để tránh khỏi bị người ta phát hiện ra.

Đi tới phía sau một tảng đá lớn, Sở Lâm Phong và Dương Nhị dừng lại, lúc này khoảng cách của bọn họ với địa điểm chiến đấu cũng chỉ có xa hơn trăm thước.

Sở Lâm Phong từ phía sau tảng đá lớn nhìn thấy rõ người chiến đấu ở nơi này lại có mấy chục người, tất cả đều là học viên của Thiên Long học viện, trong đó còn có hai bóng người rất là quen thuộc, Ngưu Thiên và Đường Lỵ.

Lúc này Dương Nhị cũng đã nhìn thấy bọn họ:

– Sở Lâm Phong, sao bọn họ lại đi đánh nhau với người khác cơ chứ? Chẳng lẽ đang tranh cái gì? Ngươi có muốn đi hỗ trợ không, hai vị này nhưng là bằng hữu của ngươi đó.

– Giúp thì nhất định phải giúp, ngươi xem bên Ngưu Thiên này có bảy người, đối phương có chín người, hiện nay không ngờ lại là cục diện ngang nhau, chúng ta cứ nhìn một chút xem. Chờ tới lúc bọn hắn gặp nguy hiểm thì lại đi ra, hiện tại đi ra sẽ bị người ta nói chúng ta thừa dịp cháy nhà hôi của.

Sở Lâm Phong nghiêng đầu cười nói với Dương Nhị.

– Sao ngươi lại nói chuyện hỗ trợ như là chuyện phiếm vậy chứ, nếu như ta gặp phải nguy hiểm mà có người trợ giúp, nhất định sẽ chỉ có vô cùng cảm kích, quả thật không biết ngươi nghĩ như thế nào.

Dương Nhị cảm thấy Sở Lâm Phong làm việc không ra bài dựa theo lẽ thường.

– Ngươi suy nghĩ một chút đi, nếu như chuyện mà bọn họ có thể quyết định được mà lại ngoài ý muốn có thêm hai người chia sẻ, chúng ta đi ra, bọn họ sẽ không giống như lời ngươi nói đâu. Động tới lợi ích là một chuyện rất là phiền phức, thế nhưng nếu như bọn họ gặp phải nguy hiểm thì chính là một cái cục diện khác, chỗ tốt thế nào có lẽ ngươi cũng hiểu rõ, chúng ta nhận được chỗ tốt cũng là chuyện rất đương nhiên.

– Ồ, không nghĩ tới ngươi còn nghĩ xa như vậy, tâm cơ rất sâu đó!

– Không sâu thì sao có thể khiến cho ngươi khăng khăng nhất mực yêu ta cơ chứ?

– Ai yêu ngươi? Tên vô lại nhà ngươi.

– Có người thích ta đó, ha ha ha ha!

Tiếng của hai người không lớn, đây là vì không muốn để cho người khác biết được. Thế nhưng giờ phút này Dương Nhị lại đỏ cả mặt lên, đối với Sở Lâm Phong nàng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng lại không có một chút biện pháp nào cả.

Lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh rất lớn, sau đó tảng đá đám người Sở Lâm Phong tránh né chấn động, Sở Lâm Phong nhìn thấy có ít nhất năm người bị đánh bay lên khỏi tại chỗ.

– Đây là cái gì vậy? Tại sao lại có uy lực lớn như vậy chứ?

Sở Lâm Phong chần chờ hỏi Dương Nhị.

– Rất giống như là hỏa dược, tại sao nơi này có thể có hỏa dược được chứ? Chẳng lẽ có đệ tử Lôi gia sao?

Dương Nhị cũng cảm thấy rất là kỳ quái.

Mà lúc này bên trong vòng chiến, Ngưu Thiên mặt mày xám xịt mắng:

– Là ai ở trong tối ám toán ta thế, lăn ra đây cho ta.

Đường Lỵ cũng rất tức giận nói:

– Rác rưởi Lôi gia, người khác không biết ngươi thế nhưng nãi nãi lại rất là rõ ràng, ngươi dám dùng Bạo Liệt tiễn để làm nãi nãi ta nổ, ta muốn ngươi chết rất khó coi.

Năm người bị nổ tay thì có ba người không bò lên được, hai người khác thì người đầy vết máu, bên Ngưu Thiên có hai người, hai người không đứng dậy được, đối phương có ba người, uy lực nổ tung này đúng là quá lớn.

– Bạo Liệt tiễn này lợi hại như vậy sao? Chẳng lẽ Đường Lỵ biết là ai sao?

Sở Lâm Phong hỏi.

– Đương nhiên, Bạo Liệt tiễn này là hỏa khí độc môn của Lôi gia, cũng giống như Lưu Tinh Hỏa Vũ của Dương môn ta vậy, Lôi gia cũng lấy hỏa khí làm tên. Ở đế quốc Thiên Long cũng là một gia tộc rất khó dây vào, có cùng cội nguồn nhất định với Dương gia chúng ta, dù sao đều là thế gia hỏa khí, chỉ là lần này lại nổ người của Đường gia, có trò hay để nhìn rồi.

Dương Nhị nhìn Sở Lâm Phong nói, dường như nàng không quan tâm tới bằng hữu tốt như Đường Lỵ vậy.

– Đường gia rất lợi hại sao, so với Dương gia các ngươi ai có thế lực to lớn hơn vậy?

– Đường gia cũng không được tính là gia tộc quá trâu, chỉ có thể coi là gia tộc trung, cao cấp, gia tộc lợi hại hơn so với Đường gia có rất nhiều, ví dụ như Liễu Gia, Cô Tô gia, còn có Hiên Viên gia… Bên trong những gia tộc này, cao thủ Thiên Vũ cảnh chí ít cũng có ba người trở lên, nhiều nhất Đường gia chỉ có một người mà thôi.

– Cường giả Thiên Vũ cảnh? Nhà ngươi có không?

Sở Lâm Phong cười nói.

– Muốn nghe tìm hiểu hư thực của Dương môn chúng ta hay sao? Không nói cho ngươi biết.

Dương Nhị tiếp tục nói:

– Chỉ là nếu như Thiên Vũ cảnh dám tới Đường môn gây sự, như vậy nếu có mười người đến thì nhiều nhất chỉ có thể có một người chạy ra được mà thôi. Câu trả lời như vậy ngươi đã thoả mãn chưa?

– Trâu bò!

Sở Lâm Phong cười nói.

Nhưng trong lòng hắn lại không nói gì:

– Thiên Vũ cảnh đến mười người thì chỉ có một người chạy ra được, ngươi cho rằng Dương gia ngươi có cao thủ Thần Vũ Cảnh sao? Nói chuyện không dùng não, hoàn toàn là một ngốc nữu.

Lúc này từ đằng xa có đi tới một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đi tới, vẻ mặt lạnh lùng, trên lưng có đeo mấy mũi tên quái lạ, trong tay nắm một cái trường cung màu vàng.

– Lôi Nhất tam ban phổ thông, có người nói hắn là nhân vật rất lợi hại trong ban phổ thông, đang chuẩn bị xung kích ban loại ưu, đặc biệt là hỏa khí của hắn lại càng lợi hại.

Một người học viên trong đó giật mình nói.

Lôi Nhất đi đến nơi cách đám người Ngưu Thiên đại khái hai mươi thước thì mới ngừng lại, lấy ra một mũi tên ở trên lưng, rất là phách lối nói:

– Là ai muốn tìm Lôi mỗ tính toán món nợ? Ai muốn ta bị chết rất khó coi chứ?

Bạo Liệt tiễn có thể trực tiếp giét võ giả Địa Vũ Cảnh tam trọng thiên, gần như Lưu Tinh Hỏa Vũ của Dương Nhị, võ giả Địa Vũ Cảnh tứ trọng thiên cũng có thể oanh sát thành trọng thương, cho nên lời của Lôi Nhất rơi vào trong tai mọi người làm cho bọn họ cảm thấy rất là khó chịu.

– Là ta nói, có bản lĩnh thì lại bắn ra một mũi tên nữa thử xem, chỉ biết bắn tên trộm thì có gì là tài ba cơ chứ!

Ngưu Thiên vô cùng tức giận, mình bị người khác nổ mà còn không thể nói chuyện, nào có đạo lý như vậy chứ?

– Lôi Nhất, đừng có hung hăng, ngươi cũng không nhìn một chút xem nơi này là nơi nào mà lại dám làm càn ở chỗ này. Ngươi cho rằng bằng Bạo Liệt tiễn trong tay ngươi thì có thể làm cho mọi người sợ hãi sao? Nãi nãi ta còn không tin!

Tính khí khủng long bạo chúa của Đường Lỵ nổi lên, coi như là thiên vương lão tử thì nàng cũng không quan tâm, huống hồ là Lôi Nhất.

Đám người đang chiến đấu với đám người Ngưu Thiên cũng rất khó chịu, người phía bên mình cũng vừa chết lại có hai người bị thương, tiểu tử này không nói không chừng trực tiếp bắn tên trộm đánh lén, hiện tại lại còn trắng trợn nhắm mũi tên về phía bên mình, hoàn toàn không có đặt mọi người vào trong mắt.

– Cái này, ta thấy ân oán giữa chúng ta nên tạm thời bỏ qua, đợi giải quyết tiểu tử kia rồi lại nói, dù sao chúng ta cũng chỉ vì tranh cướp quyền lãnh đạo mà thôi. Không nghĩ tới tên này trực tiếp giết chết ba người, mối thù này chúng ta phải báo!

Một thiếu niên mặc trang phục màu tím bên đối phươngnói.

Ngưu Thiên nhìn Đường Lỵ một chút, lại nhìn đội viên bên cạnh mình một chút, sau đó nói:

– Như vậy chờ giải quyết tiểu tử này xong chúng ta sẽ lại tranh đoạt, chỉ là uy lực tên của hắn quá lớn, chúng ta phải ứng phó như thế nào đây?

Lôi Nhất nhìn thấy đám người Ngưu Thiên lại không đánh, hơn nữa thỉnh thoảng còn nhìn về phía hắn, dường như đang thương lượng cái gì đó. Hắn lập tức có phản ứng lại, mấy tên này lại cùng chung mối thù, chuẩn bị đối phó với mình.

– Này, ta cho các ngươi một phút, để ma tinh xuống dưới đất, sau đó nhanh chóng rời đi, nếu không đừng trách Bạo Liệt tiễn của ta không có mắt.

Mặc dù Lôi Nhất biết đám người Ngưu Thiên chuẩn bị đối phó với mình, nhưng hắn hết sức tự tin đối với Bạo Liệt tiễn của mình.

– Mọi người phân tán ra, như vậy hắn sẽ không biết nên bắn ai, sau đó mọi người chậm rãi hình thành xu thế vây quanh, vây hắn lại. Ta cũng không tin chúng ta nhiều người như vậy còn không làm gì được một mình hắn.

Thiếu niên mặc trang phục màu tím nói chuyện với Ngưu Thiên lúc trước lên tiếng nói.

Mọi người đều cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, cả đám dồn dập chạy đi về bốn phía, khiến cho Lôi Nhất cầm mũi tên trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm như thế nào.

Dương Nhị và Sở Lâm Phong thì lại lẳng lặng nấp ở sau ở tảng đá lớn nhìn tình cảnh này, nếu như Ngưu Thiên và Đường Lỵ gặp nguy hiểm chân chính, như vậy Sở Lâm Phong sẽ cảm nhận được trước tiên. Chỉ là hiện tại trong lòng hắn có chút kỳ quái, không biết ma tinh và hồng diệu thạch có tác dụng gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN