Cửu Gia Đừng Làm Vậy - Quyển 2 - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Cửu Gia Đừng Làm Vậy


Quyển 2 - Chương 31


Nhẫm Cửu nói: “Sở Cuồng, tránh xa em ra!” 

Sau khi Nhẫm Cửu ngủ thiếp đi vì quá mệt, Sở Cuồng mới bế nàng từ phía sau hòn giả sơn đi ra. Phó Thanh Mộ sốt ruột đợi trong phòng. Thấy Sở Cuồng bế Nhẫm Cửu về còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, Phó Thanh Mộ tiến lên nhìn một lát mới phát hiện Nhẫm Cửu đã ngủ: “Cô ấy không việc gì chứ?” 

Sở Cuồng lắc đầu. Hắn không biết nên nói như thế nào. Nhẫm Cửu bây giờ không việc gì, nhưng sau khi tỉnh lại có lẽ chuyện sẽ rất nghiêm trọng. 

Nhìn Sở Cuồng đặt Nhẫm Cửu lên giường, Phó Thanh Mộ khẽ than một tiếng: “Tại sao ngay cả người lớn với trẻ con cũng không phân biệt được thế?” 

“Thuốc đồng hóa gây tổn thương thần kinh não của cô ấy.” Sở Cuồng đắp chăn cho Nhẫm Cửu: “Thời gian càng dài tổn hại đối với cô ấy càng lớn. Sau này sợ rằng cô ấy không những không nhận ra người khác mà có lẽ còn không nhớ rõ mọi chuyện, thậm chí trở nên đần độn.” 

Phó Thanh Mộ nghe vậy sửng sốt: “Đần độn?” 

Sở Cuồng quay lại nhìn Phó Thanh Mộ: “Các hạ đi mời Tiêu Phi tới đây. Nói với hắn ta sửa đổi kế hoạch tiếp theo.” 

Phó Thanh Mộ nhíu mày: “Sở huynh định đến kinh thành trước?” 

Sở Cuồng gật đầu, lấy ra một ống thuốc trong túi áo trước ngực ném cho Phó Thanh Mộ: “Đây là thuốc giải loại độc dược ta đã tiêm vào người các hạ lần trước. Các hạ không cần đi theo ta và Nhẫm Cửu nữa.” 

Phó Thanh Mộ đỡ lấy ống thuốc, nhìn chiếc ống trong suốt trên tay rồi cười, đặt xuống bàn: “Sở huynh, đến bây giờ huynh vẫn tưởng ta chán sống đi theo hai người đến đây là vì ống thuốc giải này sao?” 

Sắc mặt Sở Cuồng trầm tĩnh: “Ta biết các hạ có ý đồ khác. Nhưng bất kể các hạ muốn làm gì thì cũng không cần phải đi theo bọn ta nữa. Theo kế hoạch của ta, con đường tiếp theo phải đi sẽ hung hiểm hơn trước gấp trăm lần, mà khả năng của ta chỉ đủ để bảo vệ an toàn cho Nhẫm Cửu, không thể chú ý đến các hạ được. Từ khi gặp nhau tới nay, dù các hạ không có cống hiến và công lao gì nhưng cũng không phạm sai lầm nào. Sau này mong các hạ bảo trọng.” 

Phó Thanh Mộ vốn đang cười vẻ cao thâm bí hiểm, nghe thấy Sở Cuồng nói vậy lại bật cười vì tức giận: “Này, sao Sở huynh lại nói lời làm tổn thương người khác thẳng mặt mà mặt không đổi sắc như vậy? Cái gì mà không có cống hiến và công lao? Tóm lại là kể cả tác dụng pha trò gây cười để thay đổi không khí trên đường đi của ta cũng không còn nữa đúng không?” Nói đến cuối câu, vì giận quá hắn hơi lớn tiếng khiến Nhẫm Cửu đang nằm trên giường khẽ lầm bầm một tiếng. 

Phó Thanh Mộ dừng lại một lát, cố gắng kiềm chế: “Tốt tốt, ta không phí lời với Sở huynh nữa. Sở huynh nói ta vô dụng đúng không? Vậy đạo sĩ ta hỏi huynh, lần trước Cửu cô nương hút máu Sở huynh và Lâm Cẩm Phong đúng không? Sở huynh có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau, vì sao Sở huynh phải tiêm thuốc độc vào người ta không?” 

Sở Cuồng ngẩn ra, lục lọi lại trí nhớ trong đầu. Lần đầu gặp nhau, hắn cứu Phó Thanh Mộ ở Thanh Lộc môn. Sau đó Phó Thanh Mộ đi cùng bọn họ, đến tối lại định cắn cổ hút máu Nhẫm Cửu! Hai mắt Sở Cuồng lập tức sáng ngời: “Các hạ?” 

Phó Thanh Mộ cười hai tiếng, ngồi bên cạnh bàn đắc ý rung đùi: “Nếu không tại sao ta lại có cái danh đạo sĩ quỷ đói chứ?” 

Mấy ngày nay Sở Cuồng một lòng một dạ chỉ chú ý đến Nhẫm Cửu, gần như đã quên mất đặc tính của Phó Thanh Mộ. Nghe hắn nhắc nhở như vậy, các manh mối trong đầu nhanh chóng kết nối lại, Sở Cuồng lập tức tiếp lời: “Cạc hạ cũng từng bị tiêm thuốc đồng hóa? Cùng loại với Nhẫm Cửu?” 

Phó Thanh Mộ gật đầu: “Trước đây Cửu cô nương cũng đã hỏi ta, ta vốn định đợi lúc có cả hai vị sẽ nói với các vị việc này, nhưng Cửu cô nương lại mắc bệnh lạ này nên vẫn chưa có cơ hội. Bây giờ muốn đợi Cửu cô nương tỉnh táo lại có lẽ rất khó, ta nói với Sở huynh trước vậy. Ta nguyên là người thôn Trường Lật, nơi đó cách thành Sở Châu khoảng ba ngày cưỡi ngựa. Mười năm trước quê hương ta bị một nhóm người tấn công, đám người đó rất kì lạ, không cướp tiền của, không bắt phụ nữ, chỉ tiêm thuốc vào tất cả mọi người.” Phó Thanh Mộ cầm ống thuốc trên bàn lên khẽ gõ xuống bàn, nhớ lại: “Giống như hôm đó Sở huynh tiêm thuốc độc vào người ta.” 

Sở Cuồng yên lặng. Mười năm trước chính là thời gian Bạch Quý phản bội hạm đội Bình Minh. 

“Lúc đó ta còn ít tuổi, cũng không tránh được kiếp nạn này. Sau khi bị tiêm thuốc ta đã hôn mê, anh trai ta bế ta chạy trốn khỏi thôn Trường Lật nhưng rồi bị chết bất đắc kì tử trên đường, cách chết cực kì thê thảm. Mà lúc đó ta cực kì đói khát, chỉ có máu tươi mới có thể làm ta đỡ khát. Thế là sau đó ta uống máu tươi mà sống.” 

Sở Cuồng trầm ngâm: “Nói vậy thì mười năm trước Bạch Quý đã bắt đầu dùng người của tinh cầu này làm vật thí nghiệm. Chỉ có điều bây giờ thuốc đồng hóa đã lợi hại hơn khi đó.” Hơn nữa khi đó chúng chỉ ra tay với sơn thôn hẻo lánh, có thể thấy chúng vẫn muốn tránh tai mắt của mọi người. Nhưng bây giờ chúng lại hành sự trắng trợn, không lẽ nghiên cứu của Bạch Quý sắp có đột phá mang tính quyết định nào đó hay sao? 

Phó Thanh Mộ gật đầu: “Xem ra là thế. Sau khi lang bạt một, hai năm bên ngoài, ta không còn chỗ nào để đi, chỉ có thể trở lại thôn Trường Lật. Nhưng ở Trường Lật cơ bản không có người sống, chỉ có ba người còn lay lắt nhưng cả ba đều đã ngây dại, thần trí không còn tỉnh táo.” Phó Thanh Mộ dừng lại một lát: “Vừa rồi Sở huynh nói tình hình của Cửu cô nương có thể chuyển biến xấu, ta nghĩ có lẽ sẽ trở nên giống những người đó.” 

Sở Cuồng sầm mặt, Phó Thanh Mộ lại cười: “Có điều Sở huynh yên tâm, không phải ta không dưng vô cớ nói chuyện này với Sở huynh. Năm đó lúc ta trở lại quê hương, xung quanh quê ta mọc lên một loại cây trước kia ta chưa từng thấy. Lúc chăm sóc ba người đó, ta vô tình cho họ ăn loại lá cây đó, kết quả tối hôm đó bệnh tình của cả ba người đều thuyên giảm rất nhiều, trong đó một người thậm chí còn gọi được tên ta.” 

Mắt Sở Cuồng sáng ngời. 

Phó Thanh Mộ cười nói: “Đại đạo của trời đất là tương sinh tương khắc, có phải hết sức kì diệu không? Tuy nhiên loại lá đó mặc dù làm thuyên giảm chứng đần độn nhưng lại không đủ để hoàn toàn chữa khỏi cho họ. Sau đó ta bắt đầu đi khắp thiên hạ tìm phương pháp cứu chữa. Sở huynh, vừa rồi huynh nói huynh muốn đến kinh thành, nhưng kinh thành cách Sở Châu mười ngày đường. Tạm không nói đến chuyện khác, với tình hình ngày càng xấu đi của Cửu cô nương hiện nay, có thể chịu được quãng đường đến kinh thành hay không cũng là một vấn đề. Vừa rồi huynh cũng nói lựa chọn này sẽ khiến tình cảnh của các vị hung hiểm hơn, cho nên chi bằng nghe theo đề nghị của đạo sĩ ta…” 

“Chiều nay xuất phát.” Không đợi Phó Thanh Mộ nói xong, Sở Cuồng đã ngắt lời: “Chiều nay các hạ dẫn đường tới thôn Trường Lật.” Hắn vừa bước nhanh ra cửa phòng vừa dặn Phó Thanh Mộ: “Bây giờ các hạ về chuẩn bị hành trang, ta đến trao đổi với Tiêu Phi những chuyện chưa giao phó xong.” 

Sở Cuồng phải tạm thời rời khỏi, chưởng môn các phái đương nhiên cố hết sức giữ hắn lại. Ai cũng sợ khi tấn công tòa thành tiếp theo sẽ gặp phải sinh vật không mang hình người như lần trước. Nếu không có Sở Cuồng thì sẽ có bao nhiêu người thương vong? 

Sở Cuồng bác bỏ thỉnh cầu của chưởng môn các phái, chỉ tỉnh táo phân tích: “Sinh vật không mang hình người như lần trước nếu có rất nhiều thì Bạch Quý chắc chắn đã không cho chúng ta thời gian chỉnh đốn. Trong lúc chúng ta nghỉ ngơi ở đây sợ rằng đã có sinh vật không mang hình người đến tấn công. Nhưng chúng ta vẫn yên ổn đến bây giờ, điều này cho thấy trong tay Bạch Quý không có đủ tài nguyên để tấn công. Cuộc tấn công quy mô lớn bằng người đồng hóa thất bại ở Giang Châu và ba Atula ở thành Sở Châu lần trước sợ rằng đã tiêu hao hết dự trữ của Bạch Quý. Chiếc tàu nghiên cứu dùng để thu thập vật thí nghiệm cũng đã bị Nhẫm Cửu bắn hạ. Bây giờ gánh nặng của hắn chắc chắn còn lớn hơn chúng ta. Ta tạm thời rời khỏi sẽ không gây thiệt hại quá lớn cho các vị. Quyền chỉ huy thời gian tiếp theo giao cho đại tế ti. Mọi người đều đã thấy rõ năng lực của đại tế ti Tiêu Phi, có điều nếu mọi người muốn tìm giải pháp toàn vẹn, ta có một đề nghị.” 

Sở Cuồng chỉ mấy điểm trên bản đồ trước mặt: “Mấy thành lớn này chắc chắn đều có trọng binh canh giữ, đánh hạ sẽ cực kì khó khăn. Ta đề nghị bắt đầu từ xung quanh, trước hết xâm nhập các trấn nhỏ ở nông thôn để bảo tồn quân lực, hình thành thế bao vây. Sau đó cắt đứt đường vận lương, bao vây quân đội của đối phương, không đánh cũng có thể hạ được thành.” 

Mọi người lập tức thảo luận về đề nghị của Sở Cuồng. Sở Cuồng và Tiêu Phi nhìn nhau, hắn gật đầu rồi cáo từ đi trước. Lúc ra đến cửa lại bị Lâm Cẩm Phong chạy theo gọi lại. 

“Sở huynh muốn đưa Cửu cô nương cùng đi à? Sao lại đột ngột như thế? Sức khỏe của Cửu cô nương không tốt…” 

Sở Cuồng quay lại nhìn hắn: “Đa tạ các hạ đã quan tâm. Ta cần đưa cô ấy đi chữa bệnh.” 

Lâm Cẩm Phong sững người: “Thế… Có gì cần hỗ trợ không?” 

“Không.” 

Hắn đáp xong đi luôn. Đến phòng Nhẫm Cửu, nàng vẫn còn đang ngủ say. Nhìn gương mặt Nhẫm Cửu, Sở Cuồng lại khẽ nói: “Ai nói em không biết trêu ong gọi bướm chứ?” 

Nhẫm Cửu đương nhiên không trả lời hắn. Sở Cuồng đành lặng lẽ mở tủ quần áo chuẩn bị thu dọn đồ đạc cho Nhẫm Cửu, nhưng trong tủ toàn quần áo lụa là gấm vóc Lâm Cẩm Phong đưa tới. Sở Cuồng đặt tay trên những bộ quần áo này một hồi lâu, tâm tình mới dường như bình tĩnh lại. Hắn tiện tay lấy vài bộ ra cho vào bọc hành lí. 

Chuẩn bị hành trang cho Nhẫm Cửu xong, Sở Cuồng quay về thu dọn đồ đạc của mình. Kì thực hắn không có quần áo hay tiền của gì, chỉ có một số thiết bị máy móc dùng để nghiên cứu cơ thể của Nhẫm Cửu. Hắn chọn mấy thứ quan trọng mang đi rồi lại đến phòng Nhẫm Cửu định đánh thức nàng dậy. Nhưng lúc hắn tới chỗ Nhẫm Cửu lại không thấy Nhẫm Cửu nằm trên giường nữa. Hắn ra ngoài tìm, phát hiện mấy a hoàn đã đưa Nhẫm Cửu lên một chiếc xe ngựa ngoài cửa. Lúc này Nhẫm Cửu đang dụi mắt nửa tỉnh nửa mơ, Lâm Cẩm Phong đứng bên cạnh đang khẽ nói gì đó, vẻ mặt cực kì dịu dàng. Phó Thanh Mộ thì đi tới đi lui, vuốt ve hai con ngựa kéo xe mấy lần, cuối cùng cảm khái: “Lâm công tử đúng là chu đáo, chuẩn bị mọi việc thật nhanh.” 

Một a hoàn bên cạnh lẩm bẩm: “Đây là xe của tiểu thư nhà ta.” 

Lâm Cầm Tố cũng đứng bên cạnh, nghe vậy liền mắng: “Im miệng!” Ngẩng đầu lên nhìn thấy Sở Cuồng đi tới, Lâm Cầm Tố hạ thấp người hành lễ: “Nghe nói công tử và cô nương phải xuất hành, trong lúc vội vã không kịp chuẩn bị, đành phải để công tử và cô nương dùng tạm chiếc xe này, đỡ được chút mệt nhọc trên đường. Trên xe đã chuẩn bị một ít tiền bạc và lương khô dùng khi cần thiết. Sẽ có xà ích đến đánh xe, các vị vui lòng chờ một lát.” 

“Không cần không cần, ta biết đánh xe.” Phó Thanh Mộ vội cười to: “Ai da, Lâm đại công tử và đại tiểu thư đúng là khách sáo, mọi thứ đều được chuẩn bị chu toàn, đúng là cảm ơn hai vị.” 

Sở Cuồng đi tới bên cạnh xe ngựa, rõ ràng hắn vẫn có một chút ác cảm với ngựa nhưng đã đỡ hơn trước kia rất nhiều. Hắn không lộ vẻ mặt gì đặc biệt, chỉ gật đầu nói một câu: “Đa tạ hai vị!” 

Sự xuất hiện của Sở Cuồng khiến Lâm Cẩm Phong đang nói chuyện với Nhẫm Cửu hơi sững người rồi lùi lại một bước. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN