Cửu Gia Đừng Làm Vậy
Quyển 2 - Chương 34
Nhẫm Cửu sững sờ. Đây chính là Bạch Quý, tên ác ma đã giết vô số người, đầu sỏ hại chết người thân của nàng… Nhẫm Cửu nắm chặt nắm đấm, sát ý làm máu chảy cuồn cuộn trong người, nhưng cuối cùng Nhẫm Cửu vẫn đè nén lại được. Bây giờ Nhẫm Cửu không thể để bản thân mất kiểm soát… Đột nhiên thấy sau lưng lạnh toát, Nhẫm Cửu quay ngoắt lại nhìn nhưng không thấy gì lạ. Sở Cuồng vẫn đang chăm chú loay hoay với thiết bị liên lạc. Trong phòng chỉ có giọng nữ cứng nhắc của hệ thống phục vụ, không có gì khác thường.
Nhẫm Cửu quay lên tiếp tục nhìn màn hình. Quý Thần Y và Bạch Quý vẫn cãi nhau. Đúng lúc này, trong một gian phòng khác trên hình ảnh, một chiếc lồng trong suốt đột nhiên vỡ tan, một sinh vật không mang hình người từ trong lồng chứa toàn chất lỏng ngã xuống đất. Nhẫm Cửu nhìn kĩ, đó chính là sinh vật không mang hình người không ngừng co quắp trong lồng lúc nãy… Nhưng sinh vật không mang hình người này lại rất kì lạ. Nó trắng như tuyết, đôi mắt không có tròng trắng tròng đen mà chỉ có một màu đỏ sậm, như có thể chảy máu ra bất cứ lúc nào.
Nhẫm Cửu nhíu mày. Con yêu quái này giống một người đồng hóa hơn là sinh vật không mang hình người… Thân thể trần trụi của nó giãy giụa dưới đất nhưng không làm sao đứng lên được, dường như tứ chi không hề có chút sức lực nào. Các nhân viên làm việc xung quanh cũng không sợ, có người đi đến tiêm cho nó một mũi, sau đó hai người khác bước tới nhấc nó lên định cho vào một chiếc lồng khác.
Đúng lúc này, sinh vật không mang hình người có mái tóc trắng như tuyết đó đột nhiên cử động. Nó há mồm, hàm răng sắc nhọn cắn thẳng vào cổ người gần nhất. Nhẫm Cửu nhìn mà trong lòng lạnh buốt. Dường như nàng có thể cảm nhận được sự thoải mái của nó khi nó há miệng hút máu người nọ. Các nhân viên xung quanh lập tức trở nên hoảng loạn. Có người cầm súng bắn nó một phát, nhưng hành động của nó lại nhanh ngoài sức tưởng tượng. Nó tránh được phát súng, lại lao đến đè một người khác xuống hút máu. Nhẫm Cửu lập tức cảm thấy cổ họng hơi khô nóng. Nàng vô thức nuốt nước bọt.
Có người chạy ra khỏi gian phòng thí nghiệm đó, nện vào nút bấm trên cửa mà không cần biết trong phòng có người chưa chạy ra được. Cánh cửa kim loại ầm ầm hạ xuống, gian phòng kín biến thành một địa ngục.
Sinh vật không mang hình người đó hút máu tất cả mọi người, phá vỡ tất cả lồng kính. Dường như có khí độc được bơm vào phòng, các sinh vật không mang hình người trong những chiếc lồng kính khác thoát ra đều phơi thây dưới đất nhưng con yêu quái tóc trắng vẫn há miệng gào thét. Sau đó nó bắt đầu dùng móng vuốt sắc nhọn cào cánh cửa kim loại. Mà cánh cửa trông cực kì chắc chắn đó không ngờ lại bị móng vuốt của nó khoét thủng một lỗ.
Toàn bộ căn cứ dưới đất lập tức rơi vào hoảng loạn, có ánh đèn màu đỏ không ngừng nhấp nháy, mọi người cuống cuồng thu dọn đồ đạc chạy ra ngoài. Bạch Quý và Quý Thần Y cũng ngừng tranh cãi. Bạch Quý mở cửa chạy ra ngoài. Quý Thần Y vốn cũng định chạy ra ngoài nhưng đến cửa lại do dự một lát rồi quay lại mở ngăn kéo của Bạch Quý ra, lấy thứ gì đó trong ngăn kéo rồi mới chạy ra ngoài theo hướng ngược lại với Bạch Quý. Sau đó bóng dáng Quý Thần Y biến mất trong các hình ảnh hiển thị, không hề xuất hiện lần nào nữa.
Bên này, Bạch Quý vội vã quay về phòng. Hắn mở ngăn kéo nhưng không thấy tài liệu. Hắn giật tung ngăn kéo ra, rống to một tiếng, đá văng một chiếc ghế, cuối cùng lấy một khẩu súng rồi chạy ra ngoài theo một hướng khác. Đám nhân viên chạy thoát khỏi nơi này, đóng kín lối ra, tất cả hình ảnh giám sát từ từ tối đi rồi không còn tín hiệu, chỉ có đèn trong phòng điều khiển chính vẫn sáng.
Nhẫm Cửu cảm thấy sống lưng lạnh toát, bởi vì nàng nhìn thấy cuối cùng sinh vật không mang hình người đó đã thoát ra khỏi căn phòng đó. Nó nhảy tới nhảy lui trên những chiếc bàn trong phòng điều khiển. Nhìn những chỗ nó nhảy lên khi đó, Nhẫm Cửu đối chiếu với vị trí hiện nay. Thời gian quá lâu, có nơi đã bị han gỉ, nhưng nếu nhìn kĩ vẫn có thể thấy những vết lõm trên bàn.
Đột nhiên đôi mắt màu đỏ sậm trên màn hình bỗng dưng phóng đại. Nhẫm Cửu giật mình lùi lại một bước, nhìn sinh vật không mang hình người trên màn hình. Nó há cái miệng toàn là máu tươi ra cười, như thể đang cười với Nhẫm Cửu. Hình ảnh tối sầm.
Lòng bàn tay Nhẫm Cửu toàn là mồ hôi lạnh, giọng nói trở nên run rẩy: “Sở Cuồng… Em cho rằng tình hình không ổn…” Nhẫm Cửu quay lại, không biết từ bao giờ, một người toàn thân không một mảnh vải che thân, tóc trắng như tuyết, mắt đỏ như máu đã đứng lẳng lặng cách hai bước sau lưng Nhẫm Cửu. Nó nhìn Nhẫm Cửu, sau đó khóe miệng từ từ kéo đến mang tai tạo thành một nụ cười… Trong mắt Nhẫm Cửu chỉ nhìn thấy hàm răng trắng nhởn, sắc nhọn như răng dã thú… Giống như hình ảnh vừa rồi.
“Sở Cuồng!” Nhẫm Cửu hét to một tiếng, nghiêng đầu né tránh, tránh được cú lao tới của con yêu quái trước mặt. Nhưng lúc lướt qua bên cạnh Nhẫm Cửu, thân hình con yêu quái không ngờ lại chuyển hướng trong không trung một cách khó tin, nó xoay người cào trúng cổ Nhẫm Cửu. Nhẫm Cửu cảm thấy cổ mình mát lạnh, máu nóng lập tức phun ra nhuộm đỏ vạt áo nàng.
Mùi máu tươi kích thích giác quan của Nhẫm Cửu, mái tóc nàng nhanh chóng chuyển thành màu trắng, mắt cũng biến thành màu đỏ. Lúc con yêu quái sau lưng há mồm cắn vào cổ nàng, nàng nghiêng đầu tránh, vung tay tóm được cánh tay yêu quái đang giữ vai mình, vừa hét một tiếng vừa ném nó ra xa.
Con yêu quái nhẹ nhàng xoay người trên không trung, móng chân đâm vào tường, cố định thân hình một cách vững vàng trên bức tường thẳng đứng. Nó há miệng cười, thè lưỡi liếm ngón tay dính máu Nhẫm Cửu sau đó hưng phấn phát ra âm thanh ùng ục trong cổ họng. Nhưng trong lúc nó đang hưởng thụ máu tươi, một thanh trường kiếm màu đen đột nhiên từ bên cạnh đâm tới. Nó nghiêng người tránh, thanh trường kiếm lại vẽ một đường cong khó tránh né chém vào đầu nó. Con yêu quái rít lên một tiếng, không ngờ lại không né tránh nữa. Nó ngẩng đầu, quay mặt đón thanh trường kiếm trong tay Sở Cuồng đang chém tới, để mặc lưỡi kiếm chém vào cổ nó, nhưng trên làn da trắng nhợt lại không có một giọt máu nào.
Hoàn toàn không cho Sở Cuồng thời gian để kinh ngạc, nó lập tức vung móng vuốt đâm thẳng vào tim Sở Cuồng. Sở Cuồng không thể không thu kiếm cản lại. Hắn quát lên một tiếng, dùng kiếm đẩy sinh vật không mang hình người đó ra xa rồi hạ xuống đất, vội vã đứng chắn trước mặt Nhẫm Cửu để bảo vệ nàng.
Sinh vật không mang hình người cũng hạ xuống cực kì nhẹ nhàng. Nó quay đầu nhìn Sở Cuồng chằm chằm, âm thanh hưng phấn trong họng chuyển thành tiếng gầm gừ tức giận. Nó nhe răng như động vật, mùi trên người nó giống mùi của đám Atula mà hai người đã từng phải đối mặt, mang theo sát khí làm người ta sợ hãi…
Vết thương trên cổ Nhẫm Cửu nhanh chóng khép lại nhưng ham muốn giết chóc trong lòng nàng lại không thể nào kiềm chế được. Bàn tay Nhẫm Cửu nắm chặt bên cạnh bàn, năm móng tay sắc nhọn hằn năm dấu tay lên bàn.
Sở Cuồng cảnh giác nhìn sinh vật không mang hình người bên kia, không quay đầu lại nhưng giọng điệu lại giấu vẻ quan tâm lo lắng: “Nhẫm Cửu?”
“Em…”, Nhẫm Cửu ôm cổ: “Em có thể đối phó được nó.” Nhẫm Cửu có thể đối phó nó, cũng muốn phát tiết sát ý sôi trào trong lòng.
“Không được.” Sở Cuồng từ chối không chút do dự: “Sau khi sử dụng sức mạnh của người đồng hóa, cơ thể em có thể bị ảnh hưởng nghiêm trọng không lường trước được.”
Vốn họ đến thôn Trường Lật chính là để điều trị triệu chứng rối loạn tư duy của Nhẫm Cửu. Ăn loại thảo dược đó đã có chút tác dụng, nhưng nếu lúc này để Nhẫm Cửu sử dụng sức mạnh của người đồng hóa thì tìm thảo dược cũng vô dụng. Hơn nữa chiến đấu với con quái vật này sợ rằng không đơn giản chỉ biến thành người đồng hóa là có thể giải quyết dễ dàng…
Qua những hành động của nó vừa rồi có thể thấy độ linh hoạt của nó hơn xa các loại sinh vật không mang hình người khác. Mà qua việc nó dừng lại quan sát bọn họ lúc này có thể thấy năng lực tư duy của nó cũng mạnh hơn sinh vật không mang hình người thông thường. Hơn nữa… Nếu nó không nổi giận vì bị mấy nhát kiếm của Sở Cuồng ép lùi lại, sợ rằng đến bây giờ trên người nó cũng không có một chút mùi nào, giống như lúc đầu họ hoàn toàn không phát hiện nó vào phòng điều khiển từ bao giờ. Hoặc… Họ hoàn toàn không biết nó vẫn ở một nơi nào đó trong phòng điều khiển này.
Mạnh mẽ, khôn ngoan, giỏi ẩn nấp. Chỉ riêng mấy điểm này đã khiến Sở Cuồng cảm thấy khó khăn. Huống chi bây giờ hắn còn phải bảo vệ an toàn cho Nhẫm Cửu. Phải tốc chiến tốc thắng nhanh nhất có thể… “Nhẫm Cửu, cầm lấy cái này.” Hắn đưa dây tời cho Nhẫm Cửu: “Anh sẽ ngăn cản nó, em đi lên trước.”
Hắn không quay lại nhìn vẻ mặt Nhẫm Cửu, chỉ lắc mạnh thanh trường kiếm màu đen. Ánh sáng lưu chuyển trên thân kiếm dường như kích thích con yêu quái đang cảnh giác, nó nhe răng đe dọa Sở Cuồng, có vẻ cực kì bất mãn. Sở Cuồng cầm kiếm bằng hai tay, chuôi kiếm sát người, mũi kiếm chĩa thẳng vào yêu quái. Con yêu quái chợt rít lên một tiếng, đạp mạnh chân xuống đất, lao vút đến trước mặt Sở Cuồng như dịch chuyển tức thời. Một tay nó tóm lấy lưỡi kiếm của Sở Cuồng, một tay vồ thẳng vào cổ họng hắn.
Đột nhiên một tiếng nổ vang lên, con yêu quái kêu lên thảm thiết lùi lại phía sau. Sở Cuồng quay lại nhìn, Nhẫm Cửu thở rất nặng nề, trên tay nàng cầm khẩu súng màu bạc. Phát súng vừa rồi tất nhiên là của Nhẫm Cửu. Nhìn thấy vẻ không đồng tình trong ánh mắt Sở Cuồng, Nhẫm Cửu giải thích: “Không đẩy nó ra thì em ra ngoài thế nào được? Em biết nếu ở lại sẽ làm liên lụy anh, em sẽ ngoan ngoãn đi lên, việc còn lại giao cho anh…” Nhẫm Cửu nói xong liền dịch chuyển sang bên cạnh, thật sự không hề lưu luyến.
Sở Cuồng im lặng một lát. Lúc này con yêu quái bị Nhẫm Cửu bắn bị thương một mắt đã quay lại, sự đau đớn dường như không ảnh hưởng nhiều đến nó. Trên mặt không hề có vết máu, nó rít lên một tiếng rồi lao về phía Nhẫm Cửu. Sở Cuồng vung trường kiếm lên cản, Nhẫm Cửu nhân cơ hội này cất bước chạy ra cửa.
Sinh vật không mang hình người sao chịu bỏ qua cho Nhẫm Cửu? Nó không dây dưa với Sở Cuồng, lại lập tức xoay người đuổi theo Nhẫm Cửu. Sở Cuồng đương nhiên không thể để nó đi, hắn không ngừng vung kiếm chặn nó lại làm nó thực sự nổi giận. Nó không để ý tới Nhẫm Cửu nữa, quay đầu lại gầm rú với Sở Cuồng.
Nhẫm Cửu chạy ra khỏi phòng điều khiển chính rồi quay lại nhìn, Sở Cuồng và yêu quái đang đánh nhau kịch liệt. Nàng cài đầu dây tời vào khe đá rồi chạy ra ngoài, trong lòng ước tính thời gian dùng súng bạc bắn pháo hạt mấy lần trước, đến lúc cảm thấy đã đủ thời gian chạy ngược lại liền dừng lại, sau đó ngón tay ấn chặt vào chỗ lõm trên thân súng. Nòng súng phát ra tiếng tít tít tít, âm thanh càng ngày càng dồn dập.
Nhẫm Cửu sao có thể để một mình Sở Cuồng chiến đấu đơn độc được? Nhưng Nhẫm Cửu ở lại đó quả thật sẽ làm Sở Cuồng phân tâm, chính bản thân Nhẫm Cửu cũng không chắc chắn mình có thể khống chế được bản thân hay không, cho nên nàng chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này. Trước hết nhân cơ hội chạy ra ngoài, chạy ra xa một chút để hai bên đang chiến đấu đều không chú ý nàng đang làm gì, sau đó tích lũy năng lượng pháo hạt, căn đúng thời gian chạy về bắn lén con yêu quái đó. Lúc đó cho dù không bắn trúng thì chỉ cần dọa cho yêu quái hoảng sợ cũng tốt, ít nhất cũng có thể cho Sở Cuồng một phút sơ hở của yêu quái.
Ánh sáng trên nòng súng càng ngày càng sáng, Nhẫm Cửu bắt đầu chạy về phía phòng điều khiển chính. Nghe âm thanh tít tít tít đã nối liền thành tiếng vang dài, Nhẫm Cửu cũng vừa lúc chạy đến cửa phòng điều khiển chính. Hai bên vẫn đang chiến đấu quyết liệt, tốc độ di chuyển quá nhanh, Nhẫm Cửu muốn nhìn cũng không nhìn rõ được. Nhưng khi Nhẫm Cửu nâng súng lên, một người một quái trong phòng đột nhiên ngừng lại. Nói đúng ra là sinh vật không mang hình người dừng lại. Nó quay đầu lại, há miệng về phía Nhẫm Cửu, đạp mạnh chân xuống đất lao tới chỗ nàng như mũi tên rời cung, tốc độ nhanh đến mức Sở Cuồng cũng không kịp phản ứng. Móng vuốt sắc nhọn vồ trúng vai Nhẫm Cửu, đè mạnh nàng xuống đất. Sát khí bức người khiến mắt nàng biến thành màu đỏ tươi như rỏ máu: “Yêu quái chết đi!”
Tiếng tít tít biến mất giữa ánh sáng chói mắt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!