Cửu Gia Đừng Làm Vậy - Quyển 2 - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Cửu Gia Đừng Làm Vậy


Quyển 2 - Chương 38


Trong tiếng thì thầm mơ hồ của Nhẫm Cửu, Sở Cuồng gần như vô thức nuốt nước bọt, nhưng hắn không ngờ Nhẫm Cửu lại to gan cắn vào cổ họng hắn. Răng nanh hơi nhọn làm hắn cảm thấy đau nhói và áp lực, nhưng không ngờ nó lại kích thích dòng máu vốn đang cuộn chảy sôi trào trong người hắn. 

“Nhẫm Cửu…” 

Thực ra Nhẫm Cửu còn muốn nói với Sở Cuồng, nàng có nằm mơ cũng không ngờ ngoài người thân ra, còn có người sẵn sàng hy sinh tính mạng để cứu nàng, càng không ngờ một người đàn ông như vậy hôm nay lại nói với nàng những lời quá đỗi ngọt ngào. Thực ra nàng chỉ cần hắn nói một tiếng thích mình mà thôi, nhưng câu trả lời của Sở Cuồng chắc chắn đã vượt quá mong đợi của nàng. 

Niềm vui to lớn bất ngờ ập đến, khiến Nhẫm Cửu không thể đè nén được tâm tư thổ phỉ đã kiềm chế bao lâu nay nữa. Cho nên những lời tiếp theo đều không cần phải nói nữa, Nhẫm Cửu chỉ có một thỉnh cầu: “Đừng từ chối em.” Nàng ngồi trên đùi Sở Cuồng, hôn khắp cổ Sở Cuồng, cuối cùng nhẹ nhàng cắn tai hắn: “Đừng từ chối em.” 

Nếu bây giờ không phải lúc thì bao giờ mới phải lúc? Bây giờ vui thì phải cười, bây giờ đau khổ thì phải khóc, bây giờ yêu thì phải thổ lộ, yêu bao nhiêu phải thổ lộ mạnh mẽ bấy nhiêu. Vì sao phải chờ đến lúc “phải lúc” chứ? Nhẫm Cửu còn không biết ngày mai có thể nhận ra Sở Cuồng hay không, vì sao phải kiềm chế bản thân mình trong hiện tại chứ? Thích một người, yêu một người vốn chính là một chuyện giản đơn như vậy. 

“Sở Cuồng…”, Nhẫm Cửu thì thầm tên hắn bên tai hắn, hắn chỉ cần cúi đầu xuống là sẽ hôn được vào cổ nàng. Sở Cuồng nhắm mắt lại, trong tiếng thì thầm “Em thích anh nhất” lặp đi lặp lại của Nhẫm Cửu, cuối cùng hắn cũng vứt bỏ tất cả lí trí, từ bỏ tất cả kiềm chế của mình. Nhẫm Cửu lại chiến thắng mọi thứ trong lòng hắn. Hiện thực có thể gác lại, lí trí có thể quên đi, chỉ có Nhẫm Cửu, hắn phải siết chặt nàng vào lòng, để ôm ấp, để yêu thương. 

Ngọn đèn bằng hạt đậu nhẹ nhàng nhảy nhót, tiếng quần áo cọ vào nhau loạt soạt. Sở Cuồng không kịp cởi áo, thậm chí hai người đã hòa vào nhau mà không có thời gian thay đổi địa điểm. Nhẫm Cửu ôm cổ hắn, nhìn ngọn đèn leo lét nhưng lại cảm thấy cả thế giới của mình đã bị đốt cháy. Trong lòng chỉ có bình yên và vui vẻ. 

Cuối cùng nàng đã làm được. 

Nhẫm Cửu đau đến chảy nước mắt nhưng khóe miệng vẫn cong lên. “Mẹ em nói…”, trong sự rung động, nàng thì thầm bên tai Sở Cuồng: “Nếu thích thì phải…” Giọng nàng đứt quãng: “Sở Cuồng, cuối cùng em…” 

Còn chưa nói xong, Nhẫm Cửu chợt thấy lưng mình chạm vào cạnh bàn phía sau, va đổ chiếc đèn dầu. Chiếc đèn rơi xuống đất lộc cộc, ngọn lửa leo lét tắt phụt, chỉ còn lại ánh trăng ngoài cửa sổ, rất lạnh, rất đẹp. 

“Thế này mới là…” Đây là câu đối thoại cuối cùng giữa hai người trong trí nhớ của Nhẫm Cửu. 

Sáng sớm hôm sau Nhẫm Cửu thức dậy thì bên cạnh đã không có người. Mặc dù bây giờ cơ thể nàng có khả năng bình phục rất nhanh, nhưng hôm nay nàng vẫn cảm thấy người mình khang khác, có lẽ là vấn đề tâm lí, Nhẫm Cửu luôn cảm thấy… Vẫn còn hơi đau, nhắc nhở nàng đêm qua đã làm gì với Sở Cuồng… Nhẫm Cửu vỗ vỗ mặt, rửa mặt súc miệng, mặc quần áo vào rồi mới ra khỏi phòng, nhìn thấy hai người đeo hai túi thảo dược lớn đang mở cổng đi vào sân. Ánh mắt Nhẫm Cửu hết nhìn người này lại nhìn người kia, sau đó hoang mang đi tới, lúc đi đến trước mặt một người lại bị người kia tức giận kéo qua. 

Nhẫm Cửu ngẩng đầu nhìn hắn, ánh nắng chiếu xuống làm bóng hắn đổ sau lưng. “Là anh”, không đợi Nhẫm Cửu mở miệng, hắn đã lên tiếng giải thích. 

Nhẫm Cửu ngẩn ra một lát, sau đó gương mặt Sở Cuồng mới hiện lên rõ ràng trước mắt nàng. Nàng tươi cười nhìn hắn: “Sở Cuồng!” 

Kì thực lúc mới nhìn thấy Nhẫm Cửu, Sở Cuồng còn cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng thấy Nhẫm Cửu lại đi tới chỗ Phó Thanh Mộ, cảm giác bất mãn lập tức dâng lên trong lòng hắn, dù hắn biết chuyện này không thể trách Nhẫm Cửu được. Vì thế hắn lỗ mãng đưa tay ra kéo Nhẫm Cửu về phía mình. Nhưng bây giờ nhìn thấy Nhẫm Cửu cười, trong lòng Sở Cuồng không còn chút bất mãn nào nữa. 

Hắn gạt một lọn tóc trước trán Nhẫm Cửu ra sau tai, hành động dịu dàng này khiến Phó Thanh Mộ thở dài: “Cô đơn quá, cô đơn quá. Ta không đứng nhìn hai vị chàng chàng thiếp thiếp nữa. Ta đi làm việc của ta trước, hai vị cứ từ từ trò chuyện.” 

Phó Thanh Mộ đi vào sân đổ thảo dược trong túi ra phơi. Sở Cuồng giải thích: “Thảo dược không thể nào giữ tươi được. Sau khi phơi khô số thảo dược này để sử dụng trên đường, chúng ta sẽ chuẩn bị vào kinh. Ở đây không có thiết bị phù hợp để nghiên cứu tình hình cơ thể em, chỉ có cách lấy lại cơ giáp rồi đưa em đến sao Santa mới có thể hiểu rõ bệnh tình của em được.” 

Nhẫm Cửu gật đầu: “Anh cứ sắp xếp là được, em nghe lời anh.” 

“Hê, sao hôm nay ngoan thế? Không giống tác phong của Cửu cô nương chút nào.” Phó Thanh Mộ cầm cái nia từ góc sân bên kia đi tới bên cạnh Nhẫm Cửu rồi chen ngang một câu: “Có phải là thép rắn cũng thành mềm như bún không?” 

Nhẫm Cửu không nhịn được quay lại nhìn hắn: “Anh dùng từ ngược rồi.” 

Phó Thanh Mộ cười: “Ngược à? Làm gì có chuyện ngược? Trước đây cô nương không phải thép rắn sao? Chẳng lẽ cô nương nghĩ mình mềm yếu lắm? Như thế mới là nói ngược.” 

“Phó Thanh Mộ… Thời gian này có phải tôi quá tốt với anh không?” 

Hai người đang đấu khẩu, Sở Cuồng lại đột nhiên nghiêm mặt: “Im lặng!” 

Phó Thanh Mộ ngẩn ra, lại thấy Nhẫm Cửu cũng lập tức sầm mặt: “Atula?” 

Sở Cuồng gật đầu. Hắn quay sang nhìn Nhẫm Cửu, vốn tưởng nàng sẽ có biểu hiện khác thường. Lần đầu tiên ngửi được mùi Atula, sắc mặt Nhẫm Cửu đã trở nên tái nhợt. Nhưng lúc này, ngoài dự đoán của mọi người, Nhẫm Cửu không hề có biểu hiện gì khác thường, dường như nàng đã… Miễn dịch với loại pheromone khiến những người đồng hóa bình thường hoảng sợ đó. 

Nhưng bất kể Nhẫm Cửu bây giờ có phản ứng gì với bọn chúng, Sở Cuồng cũng không thể để nàng sử dụng sức mạnh của người đồng hóa nữa. Hơn nữa trong không khí bây giờ không phải chỉ có mùi Atula. Hắn quyết định thật nhanh, dặn dò Phó Thanh Mộ: “Hai người rời khỏi nơi này, lên xe ngựa chạy về phía Sở Châu.” 

“Sở huynh lại muốn ở lại đối phó một mình à?” Phó Thanh Mộ sờ sờ mũi: “Mặc dù hình như mỗi lần làm thế đều là đúng, nhưng lúc nào cũng được ưu tiên chạy trước, đạo sĩ ta cũng cảm thấy hơi xấu hổ…” 

Nhẫm Cửu không nói gì, chỉ nhìn Sở Cuồng chằm chằm. 

Sở Cuồng né tránh ánh mắt Nhẫm Cửu, chỉ nói bốn tiếng: “Nghe anh sắp xếp.”

“Ha ha!” Một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên trong rừng cây. Ba người quay đầu lại nhìn, một người áo trắng từ trong rừng cây đi ra, trang phục trên người hắn cực kì giống quần áo của Sở Cuồng nhưng có vẻ thoải mái hơn đôi chút, giống nụ cười nhẹ nhõm trên mặt hắn: “Sở Cuồng, nhiều năm không gặp, ngươi đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Có điều bất kể là ở đâu, ngươi vẫn là người đưa ra mệnh lệnh.” 

Sở Cuồng sầm mặt nhìn hắn: “Bạch Quý…” 

Phó Thanh Mộ kinh ngạc nhìn người áo trắng rồi lại nhìn Sở Cuồng, dường như không thể tin rằng kẻ đầu sỏ gây ra tất cả mọi chuyện bây giờ lại đứng lẻ loi đơn độc trước mặt bọn họ với một khuôn mặt trắng xanh bệnh hoạn như vậy. 

Mối hận mất người thân, nỗi đau mất nhà của hắn đều là do kẻ này gây ra. Kẻ này hai tay đẫm máu, tội nghiệt đầy mình, không ngờ còn có thể cười cợt đi tới trước mặt bọn họ! Phó Thanh Mộ nắm chặt nắm đấm: “Hôm nay ta phải thay trời hành đạo!” Hắn hét lên một tiếng giận dữ, không thèm nhìn Sở Cuồng bên cạnh đang định ngăn cản, rút dao găm bên hông ra xông tới chỗ Bạch Quý. 

Một bóng đen không biết từ đâu lao tới, đánh Phó Thanh Mộ ngã xuống đất trước khi hắn lao tới trước mặt Bạch Quý. Phó Thanh Mộ bị đánh bay ra hơn ba trượng, đập vào hàng rào gỗ mục nát quanh nhà, sau đó nằm chết rũ dưới đất, bất tỉnh nhân sự. 

“Phó Thanh Mộ!”, Nhẫm Cửu hét lên kinh hãi rồi chạy tới chỗ Phó Thanh Mộ. 

Bạch Quý chỉ đứng xa xa, vẫn mỉm cười, mặt không đổi sắc. Phía trước hắn là một con Atula thân hình cao lớn, nhe răng trợn mắt gầm gừ nhìn về phía Nhẫm Cửu. Cơ bắp trên người nó nổi lên, dường như định xông tới bồi cho Phó Thanh Mộ một đòn trí mạng. 

Nhẫm Cửu giận dữ quay lại, ánh đỏ thoáng hiện lên trong mắt, chợt thấy Sở Cuồng đang yên lặng nhìn mình nên lại nghiến răng kiềm chế sát ý trong lòng. 

Sở Cuồng thấy vậy mới quay lại nhìn về phía Bạch Quý: “Ngươi muốn đến giết ta?” 

Bạch Quý khẽ cười: “Ta hoạt động trên tinh cầu này đã được khoảng mười năm, trong thời gian đó cũng nghiên cứu ra không ít thành quả, nhưng dạo này sự xuất hiện của ngươi làm cho kế hoạch của ta gặp phải trở ngại không nhỏ. Cho nên ta tới tìm ngươi để thương lượng.” Giọng hắn như thể thật sự muốn thương lượng, như thể hôm nay gặp Sở Cuồng ở đây chỉ là một sự tình cờ chứ không phải do hắn hao tâm tốn sức tìm đến: “Ta biết ngươi bán mạng cho hạm đội của ngươi. Nhưng, Sở Cuồng, ngươi phải tin ta. Trong hạm đội mà ngươi đang bán mạng đó có rất nhiều người không muốn nghiên cứu của ta dừng lại ở đây.” 

Sở Cuồng không lên tiếng. 

“Ta sẽ dùng gene của ta làm ra một cái đầu giống hệt đầu ta, ngươi mang về báo cáo, sau đó không được xen vào chuyện ở hành tinh xa xôi này nữa.” Nụ cười trên mặt hắn chưa từng biến mất, như thể đã đoán trước được câu trả lời của Sở Cuồng: “Nếu không…” 

Xung quanh đột nhiên ngập tràn sát khí. Sở Cuồng có thể cảm nhận được hơi hướng xung quanh, ít nhất có bốn đến năm người đồng hóa. 

Bạch Quý lấy một chiếc khăn tay trắng từ trong túi ra, đưa lên che miệng rồi ho mấy tiếng: “Ta biết ngươi rất lợi hại. Trong mười năm nay ngươi lại được hạm đội huấn luyện tiến bộ thêm một bậc, ngươi có thể giết được ba Atula, phá hủy một chiếc tàu chiến của ta.” 

Hắn không biết đến sự tồn tại của Nhẫm Cửu. Trong lòng Sở Cuồng đã có kết luận, không kẻ nào báo cáo với hắn về sự tồn tại của Nhẫm Cửu. Nghĩ cũng phải, bất kể là người đồng hóa thất bại hay sinh vật không mang hình người tìm đến đều bị hắn và Nhẫm Cửu giết hết, không chừa một con còn sống trở về. Với tài nguyên trong tay Bạch Quý, hắn không thể xây dựng hệ thống giám sát bao trùm toàn bộ tinh cầu này, cho nên hắn không biết chuyện của Nhẫm Cửu cũng là bình thường. Đối với Sở Cuồng, đây rõ ràng là một chuyện tốt. 

Bạch Quý cất khăn tay, tiếp tục nói: “Ngươi lợi hại như vậy nên chắc cũng biết, hôm nay ta không định để ngươi từ chối đề nghị của ta.” 

Ánh mắt Sở Cuồng ngưng đọng: “Dốc hết toàn bộ lực lượng rồi à?” 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN