Cửu Gia Đừng Làm Vậy - Quyển 2 - Chương 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Cửu Gia Đừng Làm Vậy


Quyển 2 - Chương 40


Sở Cuồng nói: “Ta ở lại với cô ấy.” 

Khi Nhẫm Cửu tỉnh lại, vừa đưa tay ra đã chạm vào một bức tường trong suốt. Nàng lắc lắc đầu để hai mắt còn đang váng vất có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mặt. Bên ngoài bức tường trong suốt là một đám người mặc áo khoác trắng bận rộn đi tới đi lui, trong đó có một bóng dáng hiện lên nổi bật trong tầm mắt Nhẫm Cửu: Bạch Quý! 

Hắn vẫn dùng khăn tay che miệng như đang ho, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm những hình ảnh kì lạ xuất hiện trên không trung. Như phát hiện Nhẫm Cửu đã tỉnh lại, Bạch Quý quay sang nhìn Nhẫm Cửu một cái, bốn mắt gặp nhau, sau đó hắn cười không tiếng động. 

Nụ cười không khác gì lời chào hỏi lịch sự thông thường, nhưng Nhẫm Cửu lại cảm thấy nụ cười của hắn quỷ quyệt mà mang đầy toan tính. Nhẫm Cửu vô thức nhíu mày, những hình ảnh xảy ra trước đó lần lượt hiện lên trong đầu. Nàng bị bắt đi, còn Bạch Quý ra lệnh cho những người đồng hóa và sinh vật không mang hình người ở lại… Giết Sở Cuồng! 

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, trong lòng Nhẫm Cửu lập tức lạnh buốt, sát khí tràn ra mãnh liệt không thể kiềm chế được. Nhẫm Cửu nắm chặt tay, đấm mạnh vào bức tường trong suốt, nhưng bức tường không hề bị vỡ mà chỉ chấn động kịch liệt làm Nhẫm Cửu cảm thấy khó chịu. Nhẫm Cửu quay đầu muốn tìm biện pháp khác để phá vỡ bức tường, lại phát hiện xung quanh đều là tường thủy tinh trong suốt tạo thành một hình trụ nhốt nàng ở bên trong. 

Cảm nhận một lát, Nhẫm Cửu mới nhận ra bây giờ mình không những bị nhốt trong một lồng giam hình trụ mà trong lồng giam này còn chứa đầy chất lỏng kì lạ. Chất lỏng không gây cản trở tầm nhìn của Nhẫm Cửu, không ảnh hưởng đến hô hấp của nàng, chỉ làm cho thân thể nàng trở nên nhẹ nhàng hơn. Nàng nắm tay, lại đấm mấy cái lên tường. 

Bên ngoài, đường nét biểu thị số liệu trên hình ảnh lập tức lên cao làm rất nhiều người mặc áo khoác trắng kinh ngạc chỉ trỏ. Có người lập tức đưa số liệu cho Bạch Quý xem. Bạch Quý nheo mắt quan sát một hồi lâu rồi ngẩng đầu nhìn Nhẫm Cửu lần nữa, ánh mắt càng trở nên điên cuồng cố chấp. Hắn hơi kích động tiến lên hai bước như muốn nhìn rõ Nhẫm Cửu. Bất chấp những chấn động vừa rồi vẫn còn chưa hết, Nhẫm Cửu lại đấm mạnh vào tường mấy cái. 

Người bên ngoài càng thêm xao động, Bạch Quý lại vui vẻ cười to rồi bắt đầu ho dữ dội, ho đến mức phải cúi gập người nhưng miệng vẫn không thôi cười. 

Kẻ bên ngoài này là một tên điên. Nhẫm Cửu nhìn hắn, trong lòng hiểu rằng bây giờ chỉ dựa vào sức mạnh thì không thoát ra được. Gã Bạch Quý này tin chắc rằng Nhẫm Cửu không thể thoát ra khỏi lồng giam cho nên mới dám hống hách đứng cười trước mặt nàng như vậy. Nàng phải làm cho mình bình tĩnh lại, nàng phải tin Sở Cuồng, tin rằng Sở Cuồng không việc gì, cũng tin rằng Sở Cuồng nhất định sẽ tới cứu nàng. Nhưng nàng không thể chỉ chờ Sở Cuồng tới cứu, nàng không thể trở thành điểm yếu Bạch Quý dùng để uy hiếp Sở Cuồng. Nàng phải tự cứu mình. Đó có lẽ là sự trợ giúp lớn nhất đối với Sở Cuồng. 

Nhẫm Cửu nhìn quanh, đột nhiên hiểu ra vì sao mình cứ thấy tình cảnh này rất quen mắt. Bởi vì nàng đã từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy! Trong căn cứ dưới đáy hố ở thôn Trường Lật, sinh vật không mang hình người kì lạ đó cũng bị nhốt trong một hình trụ trong suốt như vậy. Sau đó nó thoát ra khỏi lồng giam gây ra vụ thảm họa tại căn cứ trước kia của Bạch Quý. 

Nhẫm Cửu cố gắng nhớ lại xem khi đó rốt cuộc sinh vật không mang hình người trong hình ảnh nàng nhìn thấy đã làm thế nào để thoát khỏi lồng giam. Nhưng nàng còn chưa nghĩ ra thì Bạch Quý bên ngoài chợt ra dấu, lập tức có người làm theo dấu tay của hắn. 

Ngay sau đó Nhẫm Cửu chợt thấy toàn thân tê dại, nàng không kịp có bất cứ phản ứng nào. Chất lỏng quanh người Nhẫm Cửu đột nhiên sáng lên như ánh chớp trước khi có tiếng sấm. Chỉ trong nháy mắt, cảm giác đau buốt thấu xương như đâm xuyên qua người Nhẫm Cửu, như một mũi dùi đục vỡ từng chiếc xương một làm Nhẫm Cửu không thể không cắn răng rên rỉ. Sau cơn đau đớn, cảm giác vô lực từ tứ chi bắt đầu lan dần đến lục phủ ngũ tạng. Nhẫm Cửu cảm thấy trái tim mình dường như sắp ngừng đập. 

Bạch Quý bên ngoài ho mấy tiếng, cầm lấy một thứ do người khác đưa đến. Hắn mở miệng nói vào thứ vừa cầm, Nhẫm Cửu liền nghe thấy tiếng hắn: “Đây là thuốc tĩnh tâm. Ngươi không ngoan, suy nghĩ lung tung những chuyện ngươi không được phép nghĩ cho nên ta mới trừng phạt ngươi.” Giọng hắn được chất lỏng đưa tới truyền vào tai Nhẫm Cửu từ mọi hướng, giống như hắn đứng sát sau lưng nàng thì thầm lời nguyền rủa độc địa làm cả người Nhẫm Cửu không khỏi run lên. “Thiết bị sẽ giám sát động thái tư duy của ngươi, cho nên đừng có tâm tư khác. Ngươi đã biết trước kia chúng ta từng gặp phải chuyện gì, ngươi cũng nên biết mấy năm nay ta đã tốn bao nhiêu tâm tư vào việc cải tạo thiết bị để đề phòng vật thí nghiệm từ trong lồng thoát ra ngoài. Ngươi là vật thí nghiệm quý giá nhất của ta.” Bạch Quý cười, hơi cúi người xuống: “Cho nên hãy ngoan ngoãn ở trong đó, vì chính bản thân ngươi!” 

Nhẫm Cửu còn chưa tin, vẫn muốn thử một lần nữa, nhưng lúc này thậm chí muốn động đậy đầu ngón tay cũng gần như không làm được. Nhẫm Cửu chỉ có thể trợn mắt nhìn Bạch Quý làm cho máu trong người mình từ từ chảy nhanh hơn. 

Bạch Quý quay lại thoáng nhìn màn hình hiển thị các loại số liệu, mỉm cười dường như rất hài lòng. Hắn lịch sự cúi mình chào Nhẫm Cửu, nói khẽ: “Đa tạ!”

Nhẫm Cửu lúc này mới tỉnh ngộ, nàng đã trở thành con chim trong lồng của bọn chúng. Bất kể nàng giận dữ hay căm hận, tất cả mọi tâm tình của nàng đều có thể trở thành trợ lực giúp bọn chúng tiếp tục thực hiện nghiên cứu. Nàng càng kích động thì bọn chúng càng hài lòng. 

Nhẫm Cửu cắn răng buộc mình bình tĩnh lại, không để tâm tình dao động nữa. Nàng dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn Bạch Quý nữa. Trước khi nghĩ ra cách thoát thân, nàng không thể làm quân cờ của bọn chúng. 

Thấy Nhẫm Cửu nhắm mắt lại, Bạch Quý thu nụ cười trên mặt lại, hạ thiết bị truyền âm trong tay xuống, lại ho mấy tiếng rồi hỏi người bên cạnh: “Sở Cuồng đã chết chưa?” 

“Hắn trốn mất rồi.” 

Bạch Quý phất tay: “Thôi, trốn mất thì kệ hắn.” Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Nhẫm Cửu, ánh sáng trong mắt gần như cố chấp đến điên cuồng: “Có con bé này, ta không cần sợ bất cứ ai nữa.” 

Người bên cạnh hắn yên lặng một lát rồi tiếp tục lên tiếng: “Thưa thầy, Quý Thần Y… Cũng không bắt được.” 

Bạch Quý quay lại nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo: “Sao?” 

“Lúc nhận được tin tức của ngài, thuộc hạ lập tức sai người đến lục soát phòng ả nhưng không có một bóng người, cũng không tìm được thứ gì. Ả không ở phòng thí nghiệm, cũng không có cách nào lần theo dấu vết của thiết bị nhận biết trong người ả. Hiện nay còn chưa biết ả đã trốn đi đâu, cũng không biết rốt cuộc ả đã chạy trốn bằng cách nào.” 

Bạch Quý suy nghĩ một lát: “Tới đây đã mười năm có thừa, thường xuyên có người sinh lòng phản bội, vì sao những kẻ còn lại không nhớ đến kết cục của những kẻ phản bội đó?” Hắn ngẩng đầu, nhắm mắt yên lặng rất lâu rồi thở dài một tiếng: “Điều tra rõ cho ta, hễ là người khả nghi, giết! Bất kể có phải hiểu lầm hay không. Ta phải cho những kẻ còn ở nơi này biết rằng phản bội ta sẽ không có đường nào để đi hết!” 

Sau một hồi lâu im lặng, người bên cạnh cuối cùng gật đầu trả lời: “Vâng.” 

“Thập Thanh.” Bạch Quý vỗ vai người đó: “Ngươi xem, nghiên cứu của chúng ta sắp thành công rồi, vì sao lại có người vẫn còn ngu ngốc như vậy?” Hắn chăm chú nhìn Nhẫm Cửu, nụ cười trên môi trở nên điên cuồng: “Chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này, trở về sao Santa. Chúng ta sẽ trở về với tư cách người thống trị…” 

Thập Thanh chỉ cúi đầu nhìn xuống đất, trầm mặc không nói lời nào. 

Nhẫm Cửu không biết mình đã bị nhốt ở đây bao lâu. Ở đây không thấy ánh mặt trời, bất kể lúc nào cũng có người làm việc phía trước màn hình. Nhưng sau một thời gian nghiên cứu, Nhẫm Cửu nắm được một quy luật. Những người ở đây cũng phải ăn cơm và nghỉ ngơi. Nhẫm Cửu ước tính cứ khoảng bốn canh giờ là lại có một nhóm người đến thay ca. Để bảo đảm lúc nào cũng có người ở đây trông coi thiết bị, một ngày đại khái bọn chúng thay ca ba lần. Từ đó nàng có thể đoán được hôm nay đã là ngày thứ năm mình bị nhốt ở đây.

Nàng bị ngâm trong chất lỏng này trọn năm ngày, không thể động đậy một chút nào. Câu nói cuối cùng của sinh vật không mang hình người lợi hại nhất đó giống như một lời nguyền rủa ám vào người Nhẫm Cửu. Bây giờ nàng quả thật đã đau khổ giống như nó. Mất tự do, ngày đêm lo lắng. Còn biện pháp thoát khỏi nơi này thì đến giờ vẫn chưa có manh mối. 

Nhẫm Cửu phát hiện bất kể nàng nghĩ gì, những người mặc áo khoác trắng đó cũng có thể nhanh chóng biết được ý nghĩ đó. Hễ có ý nghĩ nào liên quan đến chạy trốn xuất hiện, nàng lập tức sẽ đau đớn như bị sét đánh. Sau nhiều lần như vậy, đến bây giờ dù không có người chú ý đến Nhẫm Cửu, nàng cũng không dám dễ dàng nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa. 

Nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ nàng sẽ thật sự biến thành con rối của bọn chúng. Tuy nhiên khi Nhẫm Cửu nghĩ như thế, một cơ hội thay đổi cục diện lại xuất hiện như kì tích. Đến giờ thay ca tiếp theo, nhóm người vừa kết thúc công việc vừa nói chuyện với nhau vừa rời khỏi phòng giống như mọi ngày, bảy, tám người nhận ca ngồi trước thiết bị, yên lặng làm vài động tác trước bàn điều khiển. Nhẫm Cửu lập tức cảm thấy quanh người nhẹ bỗng, chất lỏng xung quanh nhanh chóng bị hút ra ngoài từ phía dưới hình trụ. Đến lúc chất lỏng trong lồng đã rút hết, thành hình trụ trong suốt xuất hiện một khe hở rồi mở rộng ra như một cánh cửa. 

Một người đeo khẩu trang trắng từ bên dưới đi tới. Nhìn mắt người này, Nhẫm Cửu nhận ra nàng ta: “Quý Thần Y?” 

Quý Thần Y nhìn nàng một cái, không hề trả lời mà chỉ nói: “Đi theo ta!” 

Nhẫm Cửu không cử động: “Vì sao cô lại cứu tôi?” 

Quý Thần Y ngước mắt lên nhìn Nhẫm Cửu: “Ngươi không muốn đi?” 

Nhẫm Cửu lập tức không hỏi gì thêm, vội nhảy từ bên trong hình trụ ra ngoài: “Đi thôi!” 

Ai tới cứu mà chẳng là cứu? Nàng không quá quan tâm đến chuyện này. Hơn nữa qua những hình ảnh tại căn cứ dưới đáy hố lần trước, Nhẫm Cửu cảm thấy Quý Thần Y có lẽ là một người tốt. Dù sao… Quý Thần Y cũng đã cãi nhau, đã đối đầu với Bạch Quý… 

Nhẫm Cửu theo đám người Quý Thần Y rảo bước đi nhanh trong hành lang kim loại. Vẻ mặt mọi người đều nặng nề, không ai mở miệng nói câu nào. Nhẫm Cửu cũng không biết mình có thể nói gì với họ nên cũng yên lặng. Đi được một lát, Nhẫm Cửu phát hiện cơ thể mình đã hơi khác so với trước khi bị nhốt vào trong lồng. Khi còn ở bên cạnh Sở Cuồng, trong người Nhẫm Cửu luôn có một luồng máu kích động chạy khắp nơi, như một con hổ giấu mình ở chỗ khuất, chỉ đợi tâm tình nàng hơi dao động là lao tới cắn xé nuốt trọn toàn bộ lí trí của nàng. Nhưng bây giờ thì khác, dường như con hổ trong người nàng đã biến mất một cách kì lạ. Trong lòng nàng rất yên tĩnh, yên tĩnh như trước khi bị tiêm thuốc đồng hóa. 

Là chất lỏng đó khiến thân thể nàng sinh ra thay đổi gì đó sao? Nhẫm Cửu còn chưa nghĩ xong chuyện này, Quý Thần Y dẫn đường phía trước đột nhiên rẽ vào một lối đi khác. Nhẫm Cửu rẽ vào theo, đầu lại va vào lưng Quý Thần Y. Nhẫm Cửu xoa mũi thò đầu từ sau lưng Quý Thần Y ra xem và lập tức biến sắc mặt, vì nàng biết người đang trước mặt Quý Thần Y này chính là người đàn ông đứng cạnh Bạch Quý hôm đó, hắn là tâm phúc của Bạch Quý. 

Nhẫm Cửu sầm mặt, giờ thì chỉ còn cách chiến đấu. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN