Chết tiệt! Hình như hắn lại muốn cô nữa rồi.
Cửu Châu giận run lên được.
Hắn giận mình đứng trước mặt cô lúc nào cũng không giữ được bình tĩnh, trái tim lúc nào cũng đạp loạn lên như thế.
Càng giận hơn khi mỗi lần đứng cạnh cô, Cửu Châu lại nổi lên muốn giao hoà cùng cô.
Cùng cô làm chuyện ấy khiến hắn sung sướng đến điên lên được.
Nếu có thể, hắn rất muốn buộc cô bên mình, nuốt lấy toàn bộ cơ thể cô.
Này, Cửu Châu, anh có còn lương tâm không?
Triệu Gia Hân phẫn nộ đẩy hắn ra.
Cô vẫn mệt nên khó có thể ngồi dậy được.
Dù vậy, cô vẫn cố cách xa Cửu Châu ở một khoảng cách dài nhất có thể.
Miệng thì nói xin lỗi, nhưng thứ dưới lớp vải lại âm thầm “dựng” lên.
Đúng là không thể tin đàn ông các anh mà.
Vì bị giày vò suốt một đêm nên không khó hiểu khi Triệu Gia Hân kích động như thế.
Một nam một nữ không mảnh vải che thân trong phòng, đối phương rất dễ
trở nên hưng phấn.
– Anh xin lỗi! Để anh đưa em vào phòng tắm nhé.
Thấy cô khó khăn di chuyển, Cửu Châu luống cuống lấy tạm bộ ngủ đêm qua của mình che nửa dưới lại rồi muốn lại gần cô, tiện thể thoát khỏi tình huống ngượng ngùng ban nãy.
– Đừng ! Đừng! Anh đứng yên đó!
Triệu Gia Hân vội vàng xua tay, cô không muốn hắn tiến quá gần mình.
Cô sợ hắn không giữ được tỉnh táo nữa thì chỉ có cô khổ thân.
– Anh vào trước đi, em sẽ tắm sau.
Hiện tại cô đang rất mệt, chỉ thở thôi cũng thấy mệt mỏi rồi.
Mệt quá nên cô còn buồn ngủ nữa.
Triệu Gia Hân muốn nằm ở đây cả ngày thôi.
Chăn đệm êm ấm quá, hai mắt cô bắt đầu nặng trĩu.
– A! Đứng lại đó!
Khi Cửu Châu lắc đầu bất lực, chuẩn bị đi vào nhà tắm thì bị cô cản lại.
– Để em vào trước cho.
Anh ở đây dọn giường đi.
Cửu Châu theo ánh mắt của Triệu Gia Hân nhìn lại những vết tích đêm qua một lượt.
Chiếc giường yêu quý của cô sau một đêm trở nên tàn tạ, nhăn nhúm, thậm chí còn có vết rách.
Hơn nữa, điều cô thấy kinh tởm hơn là những chất lỏng đã hoá đặc dính vào ga giường, vào chăn gối.
– Ọe! Oẹ!
– Em có sao không?
Mặc dù là sản phẩm của mình đấy, nhưng nhìn vào cô chỉ có cảm giác buồn nôn thôi.
Vượt lên cả cơn đau nhức, cô ôm miệng chạy thục mạng vào nhà tắm.
Trước khi đi Triệu Gia Hân còn không quên đem theo một bộ đồ vào trong.
Cửu Châu nhìn theo bóng lưng cô, rồi nhìn vào những “chiến tích” của mình, lắc đầu cười hạnh phúc.
Thật không ngờ bản thân lại lợi hại đến thế.
Hắn vừa cười, vừa rút điện thoại gọi cho Trạch Nhân.
– Chuẩn bị cho tôi một bộ chăn ga gối đệm loại tốt nhất mang đến đây.
Cỡ là một phẩy sáu nhân hai mét.
À, thêm nữa, cậu gọi thêm người đến dọn đống chăn cũ này đi!
“Không phải chứ, cậu chủ? Cậu là c**ng bức Triệu tiểu thư à? Tại sao hai người vừa mới làm hoà đã đổi chăn đệm?”
Những lần còn ở trong biệt thự của Cửu Châu, mỗi lần xảy ra một trận h0an ái nồng cháy là lại một lần đổi chăn ga gối đệm.
Những lúc dọn giường cho hai người họ là những lần đỏ mặt ngại ngùng.
Và lần này, không khó để Trạch Nhân đoán ra chuyện Cửu Châu và Triệu Gia Hân vừa làm.
Trạch Nhân tò mò là chuyện thường tình.
Tình huống này diễn ra quá nhanh, anh không thể theo kịp được.
– Cậu có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ? Để tôi giao thêm việc cho cậu nhé!
“Dạ, không có sếp! Em đi làm việc ngay đây ạ!”
– Cậu tìm thêm người dọn giường đi.
Nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian đâu.
Trạch Nhân không dám hóng hớt nữa, vội vàng gập máy trước khi Cửu Châu định nói gì thêm.
Cũng may, hôm nay Cửu Châu đặc biệt dễ tính nên không cần tính toán với Trạch Nhân.
Hắn còn vui miệng ngâm nga vài khúc nhạc
dạo, nhìn ra ngoài, ngắm bầu trời đen kịt.
“Cạch”.
– Này, anh vẫn ở đó sao? Sao anh không dọn đồ.
Lúc hành hạ tôi thì sung sức lắm mà, sao bây giờ lại lười biếng thế.
Vừa bước ra ngoài, chưa kịp thấy người đã nghe giọng trách móc của Triệu Gia Hân.
Cô vẫn còn uất ức cơn đau mà hắn mang tới cho mình.
Trong nhà này, không phải chỉ có mình Cửu Châu là người biết sạch sẽ.
Triệu Gia Hân cũng là người cực kì sạch, cô dị ứng mạnh với mấy thứ nhớp nháp như những thứ đang vấn vương trên giường cô.
Nhìn thấy nó, từ cổ họng lại tiếp
tục truyền tới một cơn buồn nôn.
– Anh dọn đi, mau lên!
– Không lo.
Lát nữa sẽ có người đến dọn.
Cửu Châu không gấp gấp như cô.
Hắn cầm bộ đồ đêm qua vào phòng tắm.
Khi bước qua cô còn dặn dò:
– Em cứ ra phòng khách đợi một chút đi! Sẽ có người tự động đến dọn cho em.
Không phải anh lười biếng, là anh sợ mình không đủ khả năng làm sạch hết những “sản phẩm” cũng như mùi của nó ra khỏi phòng em.
Vì vậy, cứ gọi người chuyên môn đến cho chắc chắn.
Anh trả tiền.
Là người có tiền thì không nên làm khổ mình bởi mấy chuyện vặt vãnh như vậy.
Cửu Châu cúi thấp người hơn, cố tình để lộ vòng ngực quyến rũ, nói một câu làm mặt cô đỏ lên:
– Bởi vì chúng ta đã giải phóng quá nhiều mà.
Một câu hai nghĩa.
Triệu Gia Hân vừa xấu hổ vừa giận trước thái độ vô sỉ của hắn.
– Tên bi3n thái, từ giờ anh đừng hòng đụng vào tôi nữa!
“Tinh tong…!Tinh tong”
Vừa lúc đó, tiếng chuông cửa reo lên.
Cửu Châu nhìn cô nhắc nhở:
– Trạch Nhân đến rồi đó, em mở cửa cho cậu ta đi! Tôi tắm trước đây.
Nói rồi hắn chầm chậm bước vào phòng tắm.
– Đúng là kiêu căng!
Cô bĩu môi, mặt nhăn nhưng tay chân vẫn phục tùng.
Người đàn ông này vẫn chẳng thay đổi gì cả, lời của hắn vẫn là mệnh lệnh.
Triệu Gia Hân không thích sự độc đoán này chút nào, cô nhất định sẽ sửa cho Cửu Châu.
Mở cửa ra là khuôn mặt của Trạch Nhân với một đội ngũ đủ nam đủ nữ đằng sau.
Không lạ gì sự phô trương này, Triệu Gia Hân tự động tránh sang một bên nhường đường cho họ.
Chỉ trong vòng vài phút, chiếc giường mà cô nhìn thấy là muốn nôn được thay thế bằng một màu sắc mới hoàn toàn.
Sau khi người làm về hết, Triệu Gia Hân rót cho Trạch Nhân một cốc nước.
– Gu thẩm mĩ của anh tốt thật đấy Trạch Nhân! Màu be này tôi rất thích.
– Gu thẩm mĩ của cô cũng rất tốt, chịu làm người yêu của cậu chủ tôi.
Một người hoàn hảo như thế, cuối cùng cô cũng thông suốt rồi.
So với lần gặp gần đây nhất, lần này, quan hệ của Triệu Gia Hân và Trạch Nhân đã tốt đẹp hơn.
Có lẽ là mối liên hệ giữa cô và Cửu Châu đã giúp cô và Trạch Nhân thân thiết hơn.
Đối với người yêu của cậu chủ, Trạch Nhân dường như đã mở lòng hơn.
Anh không còn dáng vẻ lạnh lùng với khuôn mặt lạnh tanh y như bản sao của Cửu Châu khi đứng trước mặt cô gái này nữa.
– Hai người nói chuyện vui vẻ gì thế.
Cửu Châu lại thình lình xuất hiện khoác vai thân thiết với Triệu Gia Hân như một lời tuyên bố chủ quyền.
– Cậu chủ, tôi đã làm xong hết việc rồi.
Tôi còn không biết chắc? Tốc độ làm việc của cậu ngày càng tiến bộ rồi.
– Hay là cậu ở lại ăn cơm đi! Chúng tôi cũng chưa ăn tối.
Triệu Gia Hân ngỏ lời.
– Thôi, không cần đâu, tôi về trước, hai người tình tứ thế kia tôi không nuốt trôi cơm được.
Cậu chủ à, chắc mấy ngày tới cậu bận lắm nhỉ.
Không cần lo, việc công ty cứ để tôi.
Cậu yên tâm ở bên tiểu thư đi.
– Tốt! Tốt lắm! Tôi sẽ tăng lương cho cậu.